Giao Dịch Hàng Tỷ: Tà Thiếu Xin Dùng Chậm

Chương 147: Yêu cầu rất cao




Trong khái niệm của Chu Hiểu Đồng, xem mắt là công việc của những nam nữ ngoài ba mươi không gả được, hai bên ngồi xuống, nói chuyện trao đổi, sẽ hỏi có nhà hay không, có xe hay không, làm việc gì, lương nhiều hay ít, định khi nào thì sinh con.

Trực tiếp đem kết hôn vốn dĩ thiêng liêng như vậy trở thành một cuộc giao dịch.

Anh cần một người vợ, còn tôi thì cần một người chồng, hai bên đàm đạo, ok ký hợp đồng, đóng dấu, còn tình cảm… xác định thật là đang nói đến tình cảm sao? Đừng nói giỡn, không có cửa đâu.

Nhưng Chu Hiểu Đồng không nghĩ tới, lần đầu tiên xem mắt của lại được ông trời ưu ái như thế.

Đối phương là một người đàn ông ba mươi tuổi, tuy rằng diện mạo không tính là anh tuấn nhưng cũng khá dễ nhìn. Hắn ta khi cười lại rất ôn hòa, không có lực sát thương quá lớn. Nếu tính lực sát thương của Tiền Phong là chín mươi lăm phần trăm thì người đàn ông này lại vừa vặn sáu mươi phần trăm. Không quá sắc bén lại làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

Lúc ngồi xuống ghế, Chu Hiểu Đồng còn cho là mình nhớ nhầm chỗ.

Người đàn ông này mở miệng trước, giọng điệu ấm áp, cười rộ lên còn khoe hai má lúm đồng tiền nho nhỏ: “Xin chào, xin hỏi, em là Chu tiểu thư đúng không? Tôi tên là Liệu Huệ Thành”

Chu Hiểu Đồng ngược lại có chút xấu hổ, ngồi xuống nói: “Xin chào, anh cứ gọi tôi là Hiểu Đồng”

Liễu Huệ Thành cười nói: “Tôi đại khái đoán được cô cũng bị dùng vũ lựa ép đến đây đúng không?”

Vừa nói như vậy, Chu Hiểu Đồng vốn khẩn trương cũng nhanh chóng tan mất. Một bữa cơm thật hài hòa, Liệu Huệ Thành là một người giỏi ăn nói, may mắn hai người đều thích bóng đá, cả hai giống như bạn thân lâu ăn vừa ăn vừa nói chuyện, hoàn toàn không có chút gì gọi là xấu hổ.

Ăn cơm xong, Liễu Huệ Thành mở miệng nói: “Hiểu Đồng, cho tôi số điện thoại liên lạc được không?”

Chu Hiểu Đồng kinh ngạc miệng há lớn, ngón tay chỉ về bộ quần áo đơn giản của mình, nói: “Anh không để ý đến cách ăn mặc lôi thôi của tôi sao?”

Đàn ông thông thường nhìn thấy người phụ nữ như cô, tuyệt đối sẽ nhượng bộ lui binh.

Liễu Huệ Thành cười rộ lên “Không đâu, tôi ngược lại cảm thấy em rất tốt. Tôi rất ít khi nhìn thấy một cô gái nào như em”

Nhưng Chu Hiểu Đồng quyết định ăn ngay nói thật: “Thật xin lỗi, tôi là người đã có bạn trai rồi, chẳng qua…” Cô có chút áy náy, bản thân bị dày vò là đủ rồi, vậy mà còn liên luỵ đến thời gian rãnh rỗi của người ta nữa.

Liễu Huệ Thành mấp máy môi, hai tay đan chéo cũng không có tức giận, chỉ nói: “Để cho tôi đoán thử, chẳng qua là có chút việc khó nói không thể nói với gia đình em, phải không?”

Chu Hiểu Đồng nâng trán cười cười.

Liễu Huệ Thành khẳng khái nói: “Chúng ta lập một cuộc giao dịch đi, tôi giúp em giấu diếm, em cho tôi số điện thoại của em, chúng ta cũng coi như quen biết nhau thì cứ làm bạn bè đi”

Chu Hiểu Đồng còn có thể nói không sao? Người đàn ông này cho cô một cảm giác rất giống với anh trai, hắn và Tiền Phong là hai người hoàn toàn khác nhau, thành thục lại ôn hòa, thật có thể làm một người bạn để tâm sự. Chu Hiểu Đồng từ nhỏ không có anh trai, cô từng chút từng chút tự yêu thương chính mình, cho dù có Tiền Phong bên cạnh nhưng cô cũng không có nhiều người nguyện ý săn sóc che chở.

Tại sao lại nghĩ đến Tiền Phong rồi? Đầu óc cô thật sự là hư quá!

Chu Hiểu Đồng vốn muốn tự mình về nhà nhưng Liễu Huệ Thành một mực bắt cô phải lên xe hắn. Xe chạy đến gần nhà Tiền Phong, dừng lại.

Mở cửa, không nghĩ tới Tiền Phong lại ở nhà.

Nữu Nữu và Nhạc Nhạc đều đến đây, nhìn thấy Chu Hiểu Đồng liền đồng thanh gọi: “Dì Đồng Đồng”

Chu Hiểu Đồng tiến lên, ỗi đứa một cái hôn rồi hỏi: “Ba ba với ma ma mấy đứa đâu?”

Nữu Nữu tủi thân vểnh miệng nhỏ nhắn, nói: “Ba ba ma ma đều đi đến một nơi có đồ ăn rất ngon, Nữu Nữu cũng muốn đi nhưng ba ba không cho”

Nhạc Nhạc năm tuổi, đã là một cậy nhóc choai choai hiểu chuyện, kéo kéo Nữu Nữu nói: “Nữu Nữu ngốc, đó là tiệc, là nơi chỉ người lớn mới được đi”

Nữu Nữu tủi thân nhào vào trong lòng Chu Hiểu Đồng “Dì Đồng Đồng, anh hai ăn hiếp Nữu Nữu ô ô ô…”

Chu Hiểu Đồng bị con bé chọc cho phát cười, liền nói: “Nữu Nữu ngoan, anh hai đang đùa với con mà. Nhạc Nhạc đưa Nữu Nữu đi chơi đi, dì Đồng Đồng nấu ấy đứa đồ ăn thật ngon nhé”

Chu Hiểu Đồng cởi áo khoác tiến vào phòng bếp, cô nấu ăn không giỏi, chỉ biết nấu được mỗi món cháo. Do ngày nào đó Nữu Nữu đến vào lúc chiều tối, con bé bảo đói bụng, kết quả cô lại nấu cháo khét. Tối hôm đó Tiền Phong liền nhìn chằm chằm cô nấu lại cháo, một lần lại một lần nấu cho đến khi nấu thành công mới thôi.

Cô nghe thấy tiếng chơi đùa của Tiền Phong, Nhạc Nhạc cùng Nữu Nữu trong phòng khách, cười giống như một đứa trẻ con.

Trên lưng bỗng nhiên bị một đôi tay ôm lấy, Tiền Phong tiến đến ghé vào bên tai cô làm nũng “Bà xã, còn giận sao? Ngày hôm qua là do anh không đúng, được không?”

Chu Hiểu Đồng há miệng, cô biết mình nên cự tuyệt, chỉ cần một câu cự tuyệt thì bọn họ sẽ mỗi người một nơi, nhưng là cô không mở miệng được.

Tiền Phong nghĩ cô không còn giận nữa liền ở trên gương mặt cô hôn chụt một cái.

“Bà xã, em cũng phải hôn anh một cái” Tiền Phong lòng tham không đáy, đem mặt mình hướng đến.

Chu Hiểu Đồng cảm thấy được hô hấp của hắn, hít sâu một hơi, tựa hồ trong đầu chính mình chỉ còn sự thất bại, muốn hiến thân đến trên gương mặt hắn.

Lại không nghĩ rằng, Tiền Phong trở mặt, kề môi hắn qua liền môi kề môi, độ ấm từ từ tăng lên, chiếc thìa trong tay Chu Hiểu Đồng cũng không biết khi nào thì buông lỏng ra, hai tay vô thức ôm lấy Tiền Phong, tùy ý để đầu lưỡi hắn xâm nhập vào khoang miệng mình, triền miên quấy đảo.

Ngoài khe cửa, hai đầu nhỏ, bốn con mắt đen láy mở to.

Nữu Nữu há to miệng “Anh hai, chú thần kinh hôn dì Đồng Đồng kìa, ôi chao!”

Nhạc Nhạc bên cạnh lập tức vỗ đầu nhỏ của con bé: “Nữu Nữu ngốc, nhìn lén thì không được nói chuyện”

Cánh tay mập mạp của Nữu Nữu ôm lấy đầu, nói: “Ba ba cũng hôn ma ma cũng lén trốn Nữu Nữu, thật ra Nữu Nữu vẫn thấy được nha! Thế nhưng tại sao phải hôn nhẹ vậy? Chẳng lẽ trong miệng ma ma cùng dì Đồng Đồng có kẹo ngọt sao?”

Hai cặp mắt to liếc đến, Nhạc Nhạc bật người cầm lấy tay Nữu Nữu chạy về phòng khách.

Nhạc Nhạc ngồi nghiêm chỉnh, giáo dục Nữu Nữu “Đây là bí mật của người lớn, con nít không nên biết”

Tiền Phong cùng Chu Hiểu Đồng nhìn nhau, hì hì cười ra tiếng.

Đêm đó, bọn họ hoà thuận lần thứ tám, Chu Hiểu Đồng ngủ trong lòng Tiền Phong, dùng đầu ngón tay, dùng ánh mắt miêu tả hình dạng của hắn. Cô nghĩ: có lẽ là mình yêu cầu quá cao rồi, thật ra như thế này cũng rất tốt.

Tiền Phong không biết khi nào thì đã mở to mắt, nhè nhẹ cắn đầu ngón tay của cô, đầu lưỡi khẽ liếm một chút nhưng đầy ám muội. Chu Hiểu Đồng lập tức đỏ mặt.