Giao Dịch Kì Lạ: Đánh Đổi Tự Do, Lấy Chồng Tổng Tài

Chương 5: Lúng túng quá man




Thấy Dương Khánh Ngọc không có phản ứng chỉ nhìn anh ngây ngốc. Trịnh Khôi Kiệt liền hơi nhíu mày.

" Cô còn đợi tôi dỗ mới chịu ăn sao?"

Lập tức cô nhanh chóng ăn thìa cháo kia. Anh thật kì quái tự nhiên tốt bụng đến bất ngờ.

" Đúng là đồ hậu đậu..... bất tài" Anh chăm chú nhìn nét mặt biến hóa cứng nhắc của cô. Giận mà không dám làm gì. Thật mắc cười. Nhưng anh vẫn cố làm mặt lạnh kiên nhẫn đút tiếp.

Tên đáng ghét cư nhiên nói mình bất tài. Nếu tôi mà không đỡ cho anh người bây giờ bất tài nằm đây sẽ là anh đấy.

Nhưng mà Trịnh Khôi Kiệt tự nhiên hạ mình đút cho cô khiến Dương Khánh Ngọc thấy rất lạ bèn úp mở dò hỏi. " Này, anh có phải đã bị đụng trúng đầu không. Đã đi khám chưa?"

Cánh tay đang đút của Trịnh Khôi Kiệt dừng lại. Mặt anh đen thành một mảng con nhỏ chết bầm này dán nghĩ ý tốt của anh thành ra kẻ điên bị đụng đầu.

Ngay lập tức anh đứng dậy đi thẳng ra cửa chắc đi làm luôn rồi. Dương Khánh Ngọc vẫn ngơ ngác không hiểu mình chọc giận gì anh.

Nằm viện hết 3 ngày chán ngắt anh cũng không đến nhìn cô lần nào. Không thèm biết cô còn sống hay không. Chỉ sai thư kí cùng y tá ở lại chăm sóc. Tối nay về đến nhà cũng là do thư kí của anh đưa về Trịnh Khôi Kiệt cũng không thấy xuất hiện.

" Chồng kiểu gì vậy không biết. Vợ ở trong bệnh viện mấy ngày cũng chẳng thèm quan tâm." Dương Khánh Ngọc ăn cơm xong liền lăn luôn vào giường nằm lẩm bẩm rồi đập đập chiếc gối bên cạnh.

Kì thực cuộc hôn nhân này với cô cũng không xuất phát từ tình cảm nhưng vẫn có cái gì đó tức tối trước sự thờ ơ của anh.

"Đồ đáng ghét chết bầm chết dẫm mấy ngày nay ở đâu mà không đến thăm tôi. Anh liệu hồn cứ chưng cái bộ giả dối lạnh lùng kia ra có ngày tôi cho anh biết tay. Cứ làm như mình thanh cao lắm"

Cánh cửa phòng chợt mở ra anh đột nhiên bước vào khiến cô dật bắn liền ngậm miệng chửi bới lại.

Trịnh Khôi Kiệt nhìn cô khiến cô bối rối liền lắp bắp " Anh... sao vào mà không gõ cửa"

" Đây vốn dĩ là phòng tôi cần gõ cửa mới được vào?"

" À chuyện này....."

" Hay là..... cô đang làm gì mờ ám không muốn cho tôi biết?"

" Không có...... tôi.... đi tắm" cô nhanh chóng đứng dậy chạy một mạch vào phòng tắm. Lòng nghìn lần cầu mong anh chưa nghe thấy gì.

Ngoài kia có kẻ nhìn hành động chột dạ của cô mà không ngừng nhịn được cười vô thức. Thì ra con nhỏ này thực để ý chuyện anh không đến thăm. Nãy giờ ngoài cửa anh đã nghe thấy hết.

Số phận thật biết trêu đùa người vừa nãy cô một mực chối chết chạy vào nhà tắm đã quên mang quần áo. Giờ phải làm sao không có đồ để thay cứ ở trong này chắc chết vì lạnh quá. Hay mặc lại đồ cũ, má ơi ướt hết rồi mặc kiểu gì.

Loanh quanh mãi cuối cùng Dương Khánh Ngọc chọn cuốn tạm chiếc khăn tắm che đi chỗ cơ thể lõa lồ kia. Chội má nhà giàu mà khăn tắm tiết kiệm vải vậy trời. Khóc không ra nước mắt.

Cô đợi ngoài phòng thật yên ắng chắc chắn anh đi ra rồi mới dám mở cửa. Mặc dù ở nhà vẫn hay cuốn khăn tắm nhưng chưa bao giờ đứng trước mặt đàn ông. Trước kia cô sông một mình thôi. 

Rón rén rón rén đúng là ra ngoài rồi cảm tạ trời đất. Dương Khánh Ngọc phi như bay tới túi quần áo của mình nhưng tìm không thấy. Chạy đến mở tủ quần áo thì ra anh đã chuyển hết vào đây rồi.

Những bộ đồ sặc sỡ của cô treo cùng quần áo tối màu của anh nhìn thật tương phản.

Lôi ra một bộ dồ thay luôn tại chỗ quên rằng bây giờ cô không chỉ sống một mình.

Trịnh Khôi Kiệt bước vào phòng ngay lúc Dương Khánh Ngọc cởi bỏ chiếc khăn tắm lộ ra tấm lưng trắng ngần cùng đường cong gợi cảm.

Quá bất ngờ anh đứng như phỗng nhìn cô thản nhiên mặc nội y đỏ ren. Mặc xong áo lót quay người lại phía cửa cô còn vô tư chỉnh chỉnh vị trí áo khiến người khác nhìn muốn nóng mắt.

" Á....." Dương Khánh Ngọc hét lên khi nhìn thấy Trịnh Khôi Kiệt. Lúc nãy cô còn chỉnh áo ngực ngay trước mặt anh còn nắn nắn bóp bóp. Huhu

Trịnh Khôi Kiệt tự dưng đần ra lần đầu tiên anh lúng túng không biết làm gì đến khi cô hét ầm ĩ ra ngoài anh mới nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.

Hồi hộp quá mang tiếng đàn ông từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể một người phụ nữ. Không tránh khỏi lúng túng. 

Bình tĩnh lại một lúc anh mới thở ra lắc đầu. Con nhỏ kia dáng người cũng không tệ.