Giáo Sư Khó Chịu, Chớ Lộn Xộn

Chương 24: Tôi Là Mang Thai Không Phải Bị Liệt!




“Đuổi học?” Từ Du Mạn không nghĩ tới, cuối cùng ai hận cô tới mức muốn cô bị nhà trường đuổi học?

“Ừ. Cho nên, em nhất định phải đưa ra chứng cớ chứng minh quan hệ của hai người là đứng đắn.”

“Hiệu trưởng, em với anh ta thật sự không phải quan hệ mà mọi người tưởng tượng, nhưng bây giờ không có chứng cớ. Chỉ là, cho dù bọn em là quan hệ người yêu, trường học tuy ra lệnh rõ ràng không cho phép học sinh yêu thương, nhưng những học sinh yêu đương trong trường không phải ít, bị trường học phát hiện nhiều nhất chỉ bị ghi một lỗi, không đến mức phải bị đuổi học chứ? Huống chi, bọn em cũng không làm ra chuyện gì gây ảnh hưởng không tốt ở trường học, anh ấy cũng không phải đàn ông có vợ, rốt cuộc nhà trường dựa vào cái gì mà cứ như vậy đuổi học em? Như vậy sợ rằng không thuyết phục đi?”

Chị Tuyết ơi, hai người chưa kết hôn, anh ta còn chưa phải là đàn ông có vợ chứ? Em không có nói láo.

“Chuyện này. . . . . .”

“Hiệu trưởng, tóm lại nếu như trường học muốn khai trừ em, phải cho em một lý do chính đáng, nếu không em không phục. Kính xin hiệu trưởng nói cho em biết, là ai yêu cầu đuổi học em vậy ạ?”

“Không thể nói. Nhưng là ông ta muốn tôi đuổi học em, tôi cũng không còn cách nào.”

Từ Du Mạn cười cười: “Em biết rồi ạ, cám ơn thầy hiệu trưởng.”

Nói xong, Từ Du Mạn cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng.Từ Du Mạn cũng không biết người trong miệng hiệu trưởng là ai? Chỉ có thể khẳng định chính là địa vị của người kia rất tốt, có thể nói là, quyền lực rất cao. Cho dù Từ Du Mạn biết người kia là ai, cô cũng không có ý định đi tìm, cô không thể không thừa nhận, người kia có muốn gặp cô hay không cũng là một vấn đề, cô cũng chỉ là người bình thường mà thôi. Cô mà đi tìm để làm ầm ĩ, chỉ có thể sinh thêm sự cố, làm cho người ta ‘chăm sóc’ cô thêm, cô cũng sẽ trở thành tôm tép nhãi nhép trong mắt người khác.

Từ Du Mạn mặc dù nói tự tin như vậy ở trước mặt hiệu trưởng, đúng lý hợp tình như vậy, nhưng mà trong lòng cô vẫn còn có chút trống rỗng. Cô có năng lực gì mà muốn liều mạng với người ta? Từ Du Mạn từ đầu chí cuối đều không nghĩ đến để cho Cố Uyên hoặc là Mộ Trường Phong giúp một tay. Có lẽ cô chính là đang bài xích, có lẽ cô đã có thói quen tự mình giải quyết tất cả mọi vấn đề, hoàn toàn quên mất còn có người có thể dựa vào, có thể giúp cô. Cố Uyên trở lại trường học liền phát hiện thái độ của người khác đối với Từ Du Mạn chuyển biến lớn. Tùy tiện hỏi một học sinh, Cố Uyên liền biết nguyên do mọi chuyện. Biết Từ Du Mạn còn bị hiệu trưởng gọi tới phòng làm việc, sắc mặt của anh xanh mét, trong con ngươi thoáng qua vẻ âm tàn. Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy? Cố Uyên đẩy mắt kính lên, trực tiếp đi tới phòng làm việc của hiệu trưởng. Từ Du Mạn không để ý những người đó bàn luận xôn xao sau lưng, mà trở về nhà. Vừa về đến nhà, Thẩm Mặc Dư liền gọi điện thoại tới.

“A Dư.”

Ở trước mặt Thẩm Mặc Dư, Từ Du Mạn cũng không che giấu thanh âm mệt mỏi của mình.

“Nhóc Mạn, cậu có khỏe không?” Thẩm Mặc Dư lo lắng hỏi.

“Vẫn khỏe, chính là cảm thấy có chút mệt mỏi.”

Từ Du Mạn tùy ý nằm trên ghế sa lon. Mở TV lên. Trong ti-vi đang chiếu phim “Anh yêu về nhà”. Từ Du Mạn trước kia từng xem một chút, cảm thấy nữ chính trong phim quá mức mềm yếu thiện lương, cho nên cũng không xem tiếp nữa.

“Chuyện của cậu, tớ đã nghe nói rồi.”

Thẩm Mặc Dư ấp a ấp úng nói, cũng rất tức giận. Đến cùng là người nào? Biết trong lòng Từ Du Mạn khó chịu, tay nắm điện thoại di động không tự giác nắm thật chặt:

“Nhóc Mạn, tớ tới chỗ cậu nhé.”

“Không cần, tớ không sao. Chút chuyện này có thể đả kích Từ Du Mạn tớ thì tớ sẽ không phải Từ Du Mạn rồi. Cậu còn có một tuần nữa là kết hôn rồi, những việc cậu phải làm còn rất nhiều, người trong nhà cậu cũng không cho cậu đi.”

Lời Từ Du Mạn nói cũng không phải không có đạo lý, mỗi ngày cô ra cửa đều có người coi chừng, chỉ sợ cô mất hứng, lựa chọn đào hôn. Như vậy, bọn họ sẽ không thể bám víu vào cây đại thụ Trương Chương Việt rồi. Hiện tại cô còn bị nhốt ở trong phòng, bên ngoài có hai người trông coi.

“Ừ, vậy cậu nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, mặc kệ những người nhàm chán kia.”

“Cậu còn chưa hiểu rõ tớ sao? Tớ làm sao có thể chịu thiệt chứ?”

“Ừ, vậy tớ cúp trước nhé.”

“Bye.”

A Dư cúp điện thoại nhưng Từ Du Mạn vẫn còn cầm di động. Từ Du Mạn cô có thể có người bạn như thế, thật đã thỏa mãn rồi. Mới tắm xong ra ngoài, liền nghe thấy tiếng chuông cửa. Từ Du Mạn nghĩ sẽ không phải là Mộ Trường Phong chứ? Sau đó nhìn xem áo ngủ của mình, cũng được, coi như kín đáo, cũng không cần thay quần áo rồi! Một lát lười phải thay lại. Lúc Từ Du Mạn mở cửa, còn nghĩ lúc nào nên đổi lại cái lổ mắt mèo, cái lổ mắt mèo cũ đã hư rồi, không biết ở bên ngoài là người nào. Đó là chị Tuyết.

“Chị Tuyết, sao chị lại qua đây? Mau vào ngồi đi, đừng làm cháu trai bảo bối của em mệt mỏi.”

Từ Du Mạn dìu Lâm Thiển Tuyết vào nhà, sau đó để cho Lâm Thiển Tuyết thoải mái dễ chịu ngồi ở trên ghế sa-lon, còn săn sóc mà đem gối dựa nhét vào sau lưng của cô. Lâm Thiển Tuyết trong lòng cảm động muốn chết, tiểu nha đầu này, sao lại biết chăm sóc người ta như vậy chứ?

“Chị Tuyết sao lại tới đây? Thật là ngại quá, mấy bữa chưa qua thăm chị rồi.”

Chỉ là cách hai cái cửa mà cô còn không đi qua thăm chị Tuyết, ngược lại còn để cho chị Tuyết sang đây thăm cô, thật là áy náy.

“Giữa chúng ta nói những thứ kia làm gì?”

“Ha ha, cháu trai bảo bối của em có ngoan không?” Từ Du Mạn rót một ly sữa tươi cho Lâm Thiển Tuyết, mình thì uống nước lọc.

“Không ngoan, nó đá chị.” Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt tươi cười dịu dàng, cưng chiều của Lâm Thiển Tuyết đã tiết lộ tâm tư của cô.

“Ơ kìa, xem đi, thật nghịch ngợm rồi. Khi nó không ngoan, nó liền đá chị.”

Từ Du Mạn nhìn Lâm Thiển Tuyết, đây chính là một người mẹ. Nhưng mẹ của cô tại sao lại như vậy?

“Chị Tuyết, em có thể sờ nó không?”

“Dĩ nhiên có thể.” Từ Du Mạn dè dặt để tay lên bụng của Lâm Thiển Tuyết, trong chốc lát, Từ Du Mạn liền ngạc nhiên nói: “Chị Tuyết, nó đá, nó thật sự đá em này.”

“Cái bộ dáng này mới giống trẻ con chứ.” Từ Du Mạn trước kia quá trưởng thành rồi. Trưởng thành tới mức khiến cô cũng đau lòng.

“Chị Tuyết, đứa bé sinh ra chị thật sự định một mình nuôi nó sao?”

“Không phải còn em nữa sao? Hai người chúng ta, còn sợ không nuôi nổi một đứa bé à?”

“Nhưng đứa bé không có ba….” Từ Du Mạn lo âu nói.

“Chị sẽ làm cho nó còn hạnh phúc hơn so với những đứa trẻ không có ba. Mạn Mạn, chuyện giữa chị và anh ta, em cũng đừng quản nữa.” Xem đi, lại biến thành Mạn Mạn bà cụ non rồi.

“Aiz, chị Tuyết.” Mộ Trường Phong a Mộ Trường Phong, không phải là tôi không giúp anh nha.

“Được rồi, chị cũng phải về ngủ rồi, còn không ngủ thì tiểu tử này hẳn sẽ kháng nghị với chị đấy.”

“Em đưa chị về.”

“Chị là mang thai không phải bị liệt, không cần khẩn trương như vậy.” Nói thì nói như thế, Từ Du Mạn vẫn là không cho cự tuyệt mà đưa Lâm Thiển Tuyết về tận nhà mới quay trở lại.