Giáo Sư Mục Của Sinh Viên Lạc

Chương 13




Tan học, An Nhiên bị cả bọn Thiện Tôn ép đi mua sắm cho chuyến cắm trại ngày mai, thật sự thì cô hết sạch tiền tháng lẫn tiền tiết kiệm rồi, giờ mà đi nữa thì cô phải làm sao sống cho những ngày tiếp theo. Lúc đi ngang phòng vệ sinh, An Nhiên lẻn vào nhà vệ sinh rồi lấy điện thoại gọi cho thầy Mục, William bắt máy, cô tấn công thẳng vào vấn đề ngay, không vòng vo mất tiền điện thoại tào lao :

-Thầy giáo, cho em vay tiền đi.

William trả lời :

-Em vừa ăn ngủ nhà tôi giờ còn mở miệng vay tiền ?

An Nhiên :

-À, tháng sau em trả thầy, chứ giờ em trốn không thoát khỏi tay lớp trưởng … thầy hi sinh lần này nữa đi … thầy Mục đẹp trai …

William nhìn đồng hồ rổi hỏi cô :

-Em đang ở đâu ?

-Trước cửa nhà vệ sinh nam của trường. – An Nhiên hồn nhiên đáp.

-(…) – William tắt máy.

An Nhiên đứng 1 hồi thì thầy Mục tới, anh đưa thẻ cho cô rồi nói :

-Tăng hiệu suất làm việc nhà gấp 5 lần nhé.

An Nhiên trố mắt, bất công quá mà, cô là con người mà, có phải sức trâu bò đâu chứ, thật là bất công quá mà :

-Em sẽ trả mà ?

William nhìn cô 1 chút rồi giở thẻ ra trước mặt cô và nói :

-Vậy thôi, tôi rất tiếc thông báo em là : thẻ tôi có giá đó là rẻ rồi.

An Nhiên giật lầy thẻ rồi nói, mặt hằm hằm như bánh bao dính nước :

-Biết rồi, thầy đúng là biết tận dụng mà.

Nói xong, cô chạy ra ngoài cổng, Trân Trân nhìn cô rồi hỏi :

-Táo bón à ?

Hiểu Hi lại tiếp :

-Chắc không phải cậu vào nhầm nhà vệ sinh nam chứ, An Nhiên ?

Thiện Tôn ôm vai cô rồi hỏi :

-Có phải trong nhà vệ sinh có soái ca không ?

An Nhiên nện 1 cú vào bụng Thiện Tôn rồi nói :

-Các cậu đúng là thích hoang tưởng, người xinh đẹp như mình sao lại có những chuyện thấp kém như vậy xảy ra được ?

Bội Kì, Trân Trân, Hiểu Hi lẫn Thiện Tôn đều xua tay rồi đồng thanh nói :

-Mèo khen chó lắm lông …

An Nhiên tức đỏ mặt, cái bọn này trêu ngươi cô thật mà, cô hận cô hận, nhất định có ngày cô đem cả 4 đứa này đi lăng trì cho bỏ ghét, nhưng thời nay không phải phải thời đoại của kiểu hình phạt như thế, cô nhắm mắt cho qua. Vào đến trung tâm mua sắm, An Nhiên cùng Thiện Tôn đi sang gian bán giày thể thao, toàn những mẫu cô thích, cô chọn tới chọn lui nhưng cuối cùng cũng lấy đôi màu trắng đang nổi hiện nay, nhưng giá tiền của nó cũng tương đương tiền tháng của cô vậy. Thiện Tôn nhìn cô rồi hỏi :

-Con gái của ba cậu năm nay cũng vào học chung trường, cậu thấy sao ?

An Nhiên đặt đôi giày màu xanh vào kệ như cũ và trả lời :

-Kệ nó, thích sao thì tớ cũng không quan tâm.

Thiện Tôn khoác lấy vai cô rồi nói :

-Thật à, ngộ nhỡ nó lại làm trò ti tiện đó với cậu như năm cấp ba thì sao ?

An Nhiên thở hắt ra, chuyện trước kia thật quá ám ảnh cuộc sống của cô, mà thủ phạm lại là em gái cùng cha khác mẹ với cô, cảnh sát có tra hỏi thì cô cũng phải im lặng. Cô tránh mặt tất cả dòng họ nên mới quyết định học Đại Học xa nhà, chuyện đó trở thành 1 mảng đen tối bám lấy cuộc sống của cô, Thiện Tôn lắc lắc vai cô rồi nói :

-Lại mất hồn nữa rồi, chọn được đôi này chứ gì ?

An Nhiên gật đầu rồi bị Thiện Tôn kéo tay đi sang chỗ bọn Bội Kì đang đứng, mua xong cả bọn lại đi ăn kem và chụp hình trong 1 tiệm chụp ảnh gần đó. Đến chiều, An Nhiên bắt xe buýt về nhà thầy William, cô đi bộ vào nhưng đến cổng thì cô lại ngồi xuống trước cổng, cô ngước mặt nhìn lên trời, 2 tay đan vào nhau, có vẻ như cô đã bỏ quên quá nhiều thứ trong quá khứ, nên bây giờ phải gặp lại thì cô đột nhiên không biết phải cư xử thế nào ? William về đến, anh dừng xe rồi mở cửa xe bước ra, nhìn cô rồi nói :

-Sao không vào nhà, em quên mã à ?

An Nhiên nhìn anh rồi hỏi :

-Anh là bạn trai em à ?

William nhướng mày, sau đó hỏi cô :

-Vậy em là bạn gái tôi à ?

An Nhiên nói :

-Anh đồng ý làm bạn trai em thì em sẽ là bạn gái của anh.

William cười :

-Ở cùng tôi mới hơn 1 tháng mà não bộ em hoạt động tốt thật.

-(>w<) … - An Nhiên đứng dậy, phủi mông rồi mở cổng.

Vào đến nhà, An Nhiên tháo vội đôi giày ra rồi vứt gần cửa rồi thả người nằm dài ra sô pha, William bước vào sau cô, anh nhặt giày cô để lên kệ giày rồi anh cũng tháo giày của anh đặt kế giày cô trên kệ và sau đó cởi áo khoác treo vào giá móc áo, anh hỏi cô :

-Sao thế ?

An Nhiên nhìn anh bằng ánh mắt của con cún bị bỏ rơi, William bước lại gần, anh đưa tay sờ vào trán cô :

-Không nóng.

An Nhiên nắm lấy bàn tay anh, tay anh rất đẹp, còn đẹp hơn cả tay cô nhưng tay anh to hơn tay cô, William hỏi :

-Tôi sực nhớ lúc nãy đi vệ sinh chưa rửa tay.

An Nhiên hất tay anh ra ngay, suýt chút nữa là cô định ăn tay anh rồi :

-Anh thật đáng chết.

William lại nói :

-Nhìn ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi của em đi.

An Nhiên lại nói :

-Anh thật chẳng hài hước, làm bạn gái anh thật đáng ghét.

William lại nói :

-Cái cậu nhóc khoác vai em lúc chiều là ai ?