Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 1





Trong phòng không mở đèn, một mảng đen kịt, bóng trăng chiếu xuống, bóng người lay động.

Nguyễn Tầm Tầm không nhớ rõ đây là vòng thứ mấy rồi.
Ở trong góc, điện thoại của cô không tiếng động mà lóe sáng, sáng lên rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng.
Cô liếc mắt nhìn rồi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục xoay vòng, một chân mũi chân đứng thẳng, chân còn lại cong lên, xoay tròn, rơi xuống đất…. Điện thoại vẫn sáng, chủ nhân cuộc gọi này quá cố chấp, sau khi ngắt vài giây lại gọi tiếp. Nguyễn Tầm Tầm làm xong động tác đá cao chân cuối cùng, gót chân hạ xuống đất, thở ra một hơi.
Kết thúc.
Cô quay người lấy khăn mặt đặt trên lan can, tùy ý lau mồ hôi, đi về phía góc phòng, cầm lấy điện thoại còn đang lóe sáng trên sàn nhà, cúi đầu liếc nhìn thời gian, 8 giờ đúng.
Sau đó, bắt máy.
“Sao?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói thô khoáng của bạn cùng phòng Đào Đại Bảo: “Bà cô của tôi ơi, cậu đang ở đâu?”

Nguyễn Tầm Tầm đi vào phòng thay quần áo, để điện thoại kẹp bên tai, bắt đầu thay quần: “Ra liền.”
Hai mắt Đại Bảo tối sầm lại, nhất thời cuồng loạn, quát: “Mẹ kiếp, con mẹ nó cậu còn chưa ra ngoài sao? Rốt cuộc là cậu bắt gian hay là tớ bắt gian? Trời lạnh thế này, bà đây đứng trước cửa chờ cậu hơn nửa tiếng rồi….”

Nửa tiếng trước, Đại Bảo gọi điện thoại tới nói, cô thấy Thiệu Bắc đi theo một cô gái vào trong một khách sạn năm sao.
Cô ngâm nga cởi quần áo, trên người chỉ mặc đồ lót, dáng người rất đẹp, cổ tinh tế, xương quai xanh thanh tú, bụng dưới bằng phẳng tinh xảo, khe bụng như ẩn như hiện, bên dưới là một đôi chân thon dài cân đối. Cô rất trắng, ánh trăng hơi yếu chiếu xuống làm nổi bật da thịt trắng như tuyết, tinh tế tỉ mỉ, điểm duy nhất không được hoàn mỹ có lẽ chính là những vết sẹo nhỏ lộn xộn, ngang dọc tứ tung trên cổ tay.
Ánh mắt nhàn nhạt lướt qua, mỗi lần nhìn thấy thì trái tim cô liền chìm xuống, luôn luôn nhắc nhở chính mình.
Xem đi, những thứ này đều là do chuyện ngu xuẩn mà mày làm ra.
Đại Bảo trong điện thoại còn đang hùng hùng hổ hổ. Cô kéo điện thoại ra xa, nhíu mày nói: “Ra liền.” Đại Bảo cảm giác như mình sắp nổ tung, nhưng trong nháy mắt đã bị nửa câu nói sau của cô làm cho dập tắt.
“Đúng rồi, lễ kỉ niệm thành lập trường ngành các cậu còn thiếu mấy nhà tài trợ?”
Đại Bảo là Bộ trưởng ngoại giao của ngành, lễ kỉ niệm thành lập trường năm nay bỗng nhiên được tổ chức sớm, sắp bắt đầu rồi, việc thương lượng tài trợ của cô vẫn chưa xong xuôi, giọng nói lập tức nhỏ xuống: “Hai.”
“Được, ngày mai tớ giúp cậu đi nói chuyện.”
Đại Bảo thấy mục đích đã đạt được, híp mắt nở nụ cười: “…… Chờ cậu bao lâu cũng được.”
“…………..”
Cô cũng không biết tại sao, Nguyễn Tầm Tầm đối với ai cũng lạnh nhạt, nhưng những nhà tài trợ kia lại sẵn lòng nể mặt cô ấy.
Có lẽ là bởi vì cô ấy đẹp?
Ai biết được, dù sao đây vẫn là một xã hội nhìn mặt.
Nguyễn Tầm Tầm thật sự xinh đẹp, từ nhỏ đã vậy, khi còn bé đã không ngừng được chú ý trong đám trẻ con, sau khi lớn lên thì vẫn chói mắt trong đám đông. Đặc biệt là đôi mắt kia, Đại Bảo nói, cho cô ấy một cái đuôi cô ấy sẽ biến thành một con “Hồ ly tinh”.
Nhưng mà, “Hồ ly tinh” cũng có lúc bị cắm sừng sao?
Nói không chừng là gặp phải “Bạch cốt tinh” rồi.
………….
Nửa tiếng sau, Nguyễn Tầm Tầm đứng trước cửa phòng 808. Mái tóc đen dài đến eo được tết lại vòng sau tai, để lộ ra cái trán trơn bóng, lỗ tai tinh xảo.
Cô đã thay quần áo bình thường, áo lông dày màu đen, phía dưới là quần bó màu đen, một đôi chân dài thẳng tắp cân xứng, chân mang giày màu nâu nhạt, sạch sẽ hào phóng, phong cách đơn giản.
Cửa phòng 808 không giống những phòng khác, cửa phòng sang trọng, cửa lớn được trang trí tinh xảo, Đại Bảo nói đây là phòng lớn nhất.
Nguyễn Tầm Tầm không cảm xúc chuẩn bị gõ cửa thì bị Đại Bảo ở phía sau kéo lại: “Cậu có bệnh à, gõ như thế thì bên trong sẽ mở sao? Có thể chuyên nghiệp một chút không?”
Nguyễn Tầm Tầm hơi nhìn cô, gật đầu, lui về bên cạnh một bước, nhún vai nói: “Cậu làm đi.” Thật sự, cô thừa nhận, ở phương diện bắt gian này, Đại Bảo chuyên nghiệp hơn.
Chỉ thấy Đào Đại Bảo từ cái túi đen phía sau móc ra một bộ quần áo công sở không biết lấy đâu ra, nhanh chóng mặc vào, lại đội thêm một cái mũ lưỡi trai, hoàn toàn che khuất khuôn mặt.
Một lát sau, cô lại từ trong túi móc ra một cái camera nhỏ, Nguyễn Tầm Tầm líu lưỡi: “Camera của tớ sao lại ở chỗ cậu?”
Đại Bảo lườm một cái, không có thời gian phí lời, đưa camera cho cô, nhẹ giọng nói: “Cậu mù à, ở đây có một cái mắt mèo, bên trong nhìn thấy được, nếu như nhìn thấy một vị đại phật là cậu đứng ở đây như vậy, quỷ mở cửa cho cậu đó? Trốn ở bên này, tớ làm, cậu nghe tớ chỉ huy, cậu đứng ở góc tường bên kia trước đi, đợi lát nữa cửa vừa mở thì cậu lập tức xông vào bên trong, sau đó cậu cầm camera nhanh chóng quay tiểu tam kia, quay xong thì cậu hãy bỏ chạy, tớ thay cậu chặn đánh hai người bọn họ một trận, khi về chúng ta sẽ đăng video lên website trường…..”

Đại Bảo từ nhỏ đã luyện Karate và Taekwondo, còn lấy được không ít phần thưởng. Cánh tay và bắp đùi của Thiệu Bắc nhỏ, vốn không phải là đối thủ của cô ấy, Nguyễn Tầm Tầm hoàn toàn tin tưởng, một mình cô ấy có thể đánh hai người bọn họ một trận.
“Đừng ra tay quá nặng.” Cô ngắt lời.
Đại Bảo lạnh lùng nhìn sang: “Không nỡ sao?”
Nguyễn Tầm Tầm xem thường nói: “Ai không nỡ người đó là cháu, tớ lo lắng cậu không biết nặng nhẹ sẽ gây ra sự cố, phiền phức.”
Đại Bảo hít một hơi, lộ ra nụ cười sâu xa: “Tớ phát hiện ra cậu thật là không tim không phổi.”
Cô không nói gì nhún nhún vai, cầm camera đi về phía góc tường rồi đứng đó, nhìn Đại Bảo ra hiệu ok. Không biết tại sao cô lại đột nhiên có hơi hồi hộp, đã nhiều năm rồi chưa có hứng thú, bỗng dưng lại từ đáy lòng chậm rãi sinh sôi.
Đại Bảo hiểu ý, đè thấp vành mũ, gõ cửa, túm lấy cổ họng, giọng nói thành thạo:
“.”
Rầm rầm….mười giây sau mới nghe thấy bên trong có tiếng bước chân truyền đến.
“Cót két” một tiếng, khóa cửa được mở.
Lúc cửa mở ra một cái khe, Đại Bảo mạnh mẽ đạp chân về phía cửa, nhìn Nguyễn Tầm Tầm phía sau gọi: “Nhanh.” Người bên trong căn bản chưa phản ứng lại được, tay suýt chút nữa bị cửa kẹp, mắng to một tiếng: “Mẹ kiếp, con mẹ các người là ai vậy?!”
Cô nhân lúc này lập tức ôm camera quay người vọt vào.
Hết thảy đều là bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Một đôi mắt chìm trong u ám xuyên qua ống kính camera, trực tiếp chạm vào đáy mắt của cô.
Chẳng qua là nhìn tình cảnh trước mắt, Nguyễn Tầm Tầm có hơi không phản ứng kịp, tình huống gì đây?
Phòng rất lớn, bố cục và trang trí gần giống như nhà ở, xung quanh chiếc bàn trong phòng khách là bảy, tám người, hoặc ngồi, hoặc đứng, đèn treo sáng sủa, ánh sáng hư ảo chiếu lên trên người bọn họ.
-------- bọn họ đang đánh bài.
Bầu không khí ồn ào, căn phòng này cách âm cũng quá tốt rồi đó, vừa rồi hai người họ ở bên ngoài mà không nghe thấy tiếng động nào.
Bóng người chằng chịt, có một người đối diện với Nguyễn Tầm tầm, lười biếng dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo, ngón tay thon dài cầm một lá bài, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, thu hồi ý cười nơi khóe miệng, nhìn về phía hai người “Khách không mời mà tới” đang đứng ở cửa.
Người mở cửa chính là một anh chàng đẹp trai lý sự hà khắc, chỉ vào Nguyễn Tầm Tầm quát mắng: “Cô quay cái gì mà quay, con mẹ nó cô đến cùng ai vậy?”
Đại Bảo tiến lên nắm chặt ngón trỏ của người đàn ông đó, dùng sức bẻ xuống, khẩu khí so với anh ta còn hung dữ hơn: “Con mẹ nó anh chỉ lung tung à, bà đây đá tung trứng của anh, người đâu? Rõ ràng là tôi nhìn thấy anh ta đi vào căn phòng này.”
Chỉ nghe thấy tiếng “Rắc rắc”, âm thanh của xương bị bẻ.
Người kia đau đến nhe răng nhếch miệng, ngồi xổm xuống, mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nói con mẹ nó cô ăn hiếp người ta!”
Mấy người xung quanh bàn đều sợ ngây người.
Trong phòng yên tĩnh trong chốc lát, một vài âm thanh mơ hồ truyền đến.

Bên cạnh phòng khách còn có một gian phòng nhỏ, một cái phòng rất nhỏ, dựa theo bố cục thì hẳn là nhà vệ sinh.
Hình như là âm thanh từ nơi đó truyền đến.
Nguyễn Tầm Tầm giơ camera đi tới. Tất cả mọi người ngưng trọng nhìn cô, nhìn cô từng bước từng bước đi tới, đến càng gần, âm thanh truyền vào trong tai cô càng rõ ràng.
Một vài âm thanh nhỏ vụn vang lên.
“Cô gái này xinh đẹp như vậy còn có thể bị cắm sừng sao?”
“Khó nói, đàn ông không chống đỡ nổi mê hoặc, bình thường.”
“……”
Người đàn ông ngồi ở giữa ghế sô pha kia, ánh mắt vẫn rơi trên người Nguyễn Tầm Tầm, đánh giá từ trên xuống dưới. Dáng người cô đẹp đẽ, tất cả lồi lõm đều vừa đúng, chỉ là sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt phức tạp.
Nguyễn Tầm Tầm đứng yên tĩnh trước cửa một lúc, tất cả mọi người đều cho rằng cô không dám đẩy cánh cửa kia ra, phụ nữ mà, hơn một nửa là ồn ào rồi cho qua, nào dám trở mặt thật?
Dáng vẻ của mọi người đều là xem kịch vui, nửa giây sau, một tiếng “Ầm------“ vang lên.
Mọi người kinh hãi, chỉ thấy cô đột nhiên nhấc chân đạp cửa nhà vệ sinh, giơ máy quay nhắm về phía hai người bên trong.
Nguyễn Tầm Tầm nhận ra “Bạch cốt tinh” này, Trương Man, cùng một khoa với cô, không cùng lớp. Ánh mắt cô lạnh dần, một lần nữa điều chỉnh góc camera.
Trương Man hét lên một tiếng.
Thiệu Bắc thiếu bình tĩnh quay đầu, cho đến khi thấy rõ gương mặt ở cửa thì nhất thời cứng đờ.
“Tầm….. Tầm….?”
Nguyễn Tầm Tầm giơ camera lên, giọng nói có hơi xem thường: “………Tiếp tục?”
Mọi người đều kinh ngạc đến miệng cũng không khép lại được.
Mẹ kiếp, diện tích ám ảnh tạo thành trong lòng người đàn ông này cũng có thể bao trùm cả địa cầu nhỉ?
Ngạn ngữ nói đúng lắm, “Hoàng phong vĩ hậu châm, tối độc phụ nhân tâm”*. (*: Đuôi của con ong chích rất là đau, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà)
Quả nhiên phụ nữ càng đẹp thì càng không đáng tin, mỹ nhân rắn rết, cũng không phải không có lý.
Lòng dạ cô gái này đủ độc ác.