Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 10





Nguyễn Tầm Tầm bị người ta trói tay trói chân, miệng bị dán băng keo đen, sau đó người đó khiêng cô trên vai tiến vào thang máy. Người đó cao gầy, nhuộm tóc vàng, cô liều mạng giãy giụa, hai chân đá lung tung, có mấy lần đá vào ngực anh ta, Lông vàng rên lên một tiếng, mắng: “Mẹ nó nề nếp một chút cho ông, đợi lát nữa sẽ dễ chịu.”
 
Nguyễn Tầm Tầm bị anh ta bắt đi, đầu chúi xuống dưới, có hơi nhồi máu. Cô ai oán hai tiếng thì cũng chỉ phí công, đã hơn nửa đêm, mọi người chắc ngủ rồi?
 
Cô có hơi tuyệt vọng….

 
Cửa thang máy mở ra.
 
Lông vàng khiêng cô đi ra, nhìn thấy có một người đàn ông cao lớn đang dựa vào trụ đá đối diện thang máy, một tay cho vào túi, một tay cầm điếu thuốc, giữa hai hàng lông mày lộ ra sự thiếu kiên nhẫn.
 
Không biết Tiêu Nam Sinh đã đi đâu rồi.
 
Chu Thời Diệc dựa vào trụ đá hút thuốc, nuốt mây nhả khói.
 
Lông vàng thấy anh không có ý lo chuyện bao đồng thì hùng hồn đi ra ngoài. Lúc cua góc, Nguyễn Tầm Tầm đã nhìn thấy một đôi giày da đen chiếu sáng, sau đó là một đôi chân dài, phần eo gầy gò, dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn…… Sau đó là vẻ mặt như cười như không của Chu Thời Diệc, anh lười biếng dựa vào trụ đá cúi đầu hút thuốc, cô lập tức trừng lớn hai mắt nhìn anh, liều mạng giãy giụa.
 
Lông vàng tàn nhẫn đánh cô một cái, cố ý lớn tiếng: “Đàng hoàng nói chuyện cô không nghe phải không, cần tôi phải như vậy đúng không? Chờ đi, về rồi sẽ giết chết cô.”
 
Cô mạnh mẽ hứ một tiếng, chờ anh rơi vào tay tôi, tôi nhất định giết chết anh.
 

Cuối cùng Chu Thời Diệc cũng hút xong, ném nửa điếu thuốc lá trong tay xuống, dùng chân giậm tắt, lại dí thêm mấy lần, lười biếng kêu lên một tiếng: “Này -----”
 
Lông vàng quay đầu lại, hung thần ác sát: “Đây là vợ tao, mày ít lo chuyện bao đồng đi.” Nói xong liền muốn đi.
 
“Chờ một chút.”
 
Lông vàng không nghe, quay người muốn chạy thì lại bị người ngăn cản.
 
Tiêu Nam Sinh mang theo gậy đi ra từ sau cửa, dáng vẻ uy hiếp nói: “Cô gái này mới học đại học năm tư, chưa kết hôn, mày ở đâu tới, mau trả người về cho tao, nếu không thì tao sẽ báo cảnh sát!”
 
Chu Thời Diệc đứng tại chỗ, hai tay cho vào túi, nhìn Tiêu Nam Sinh nỗ lực giảng đạo, suýt nữa là nở nụ cười khinh bỉ.
 
“Mẹ kiếp.” Lông vàng mắng, lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện thoại: “Hỏng chuyện rồi, lầu một.”
 
Tiêu Nam Sinh nhìn thấy tên đó gọi người, nguy rồi, thì ra là muốn cướp trắng trợn như vậy đúng không? Anh tiếp tục giảng đạo lý: “Mày đây là phạm pháp, mày biết không? Mày phải ngồi tù, ngồi tù! Thời Nhất, báo cảnh sát, nhanh báo cảnh sát đi!”
 
Báo cảnh sát em gái anh.
 
Chờ người ở đồn công an đến thì người đã không còn một bóng rồi.
 

Chu Thời Diệc giật nhẹ khóe miệng, trực tiếp cất bước đi về phía Lông vàng, không nói một lời vung mạnh tay vào mặt tên đó.
 
Lông vàng còn đang vác theo người nên có hơi không ứng phó kịp, đang muốn chạy lại bị Chu Thời Diệc nắm lấy cổ tay kéo lại, ngay cả Nguyễn Tầm Tầm trên vai Lông vàng cũng bị kéo trở lại, Tiêu Nam Sinh không biết đánh nhau, chỉ có thể cầm gậy, muốn đánh bất ngờ một cái nhưng lại sợ đánh sai người, do do dự dự, vẫn không xuống tay được.
 
Giữa lúc hỗn loạn, Nguyễn Tầm Tầm cảm thấy mình bị người khác chặn ngang hông ôm lấy, bàn tay đàn ông to lớn khô ráo bấm bên hông cô, nhấc lên, sau đó cô rơi vào trong một lồng ngực chắc chắn.
 
Ấm áp chỉ được một giây, sau một giây đó, mông của cô liền đặt xuống nền nhà lạnh lẽo.
Chu Thời Diệc nói với Tiêu Nam Sinh: “Anh coi chừng cô ta, đừng để bị người khác lôi đi.”
 
Lúc anh nói chuyện thì liếc mắt nhìn Nguyễn Tầm Tầm, Lông vàng từ phía sau xông tới, ánh mắt cô ra hiệu cho anh cẩn thận, anh kéo khóe miệng, né qua một bên, đấm một cái, Lông vàng lảo đảo, sau đó anh thuận thế đạp một cước, Lông vàng ngã nhào ra đất, chân Chu Thời Diệc đạp lên ngực anh ta.
 
Nguyễn Tầm Tầm theo dõi bóng lưng cao lớn của anh, mắt sáng lên.
 
Phía sau bỗng nhiên có bốn người đàn ông xông tới, là người trên chiếc xe bánh mì kia.
 
Chu Thời Diệc quay đầu liếc nhìn.
 
Một đấu với năm.
 
Nguyễn Tầm Tầm không nhịn được mà thay anh lau mồ hôi.
 
Tiêu Nam Sinh đi tới kéo cô ra sau lưng, Nguyễn Tầm Tầm bị kéo đến đen mặt, một hai có thể thương hương tiếc ngọc hay không? Coi cô là bao tải hả?
 
“Thời Nhất, đừng đánh nhau! Có chuyện gì thì từ từ nói!” Tiêu Nam Sinh gõ gõ gậy lên mặt đất, nỗ lực giảng đạo lý lần thứ hai.
 
Bóng người thấp thoáng, quang ảnh đan xen, có người bị thương.
Tiêu Nam Sinh hô lên: “Thời Nhất, đừng đánh người ta bị thương.”
 
Chu Thời Diệc có hơi buồn bực, anh rể này cái gì cũng tốt, chỉ là thích nói, ngay cả lúc đánh nhau cũng không được yên tĩnh, anh hơi không kiên nhẫn rống lên: “Còn nói nhảm nữa tôi sẽ đánh cho tàn phế để anh đưa vào phòng mổ.”
 
Cuối cùng Tiêu Nam Sinh cũng ngậm miệng.
 
Ngoài cửa lại có hai người xông đến, là Đại Bao và Từ Thịnh, hai người đi đến cửa bệnh viện mới phát hiện không thấy Thời Nhất và anh rể đâu, quay lại tìm người, mẹ kiếp, hơn nửa đêm mà lại ở đây đánh nhau.
 
Tiêu Nam Sinh gọi về phía hai người: “Các cậu đến đúng lúc lắm, mau mau khuyên Thời Nhất, nói nó nhanh ngừng đánh, có chừng có mực là được.”
 
Chu Thời Diệc cũng bị phân tán sự chú ý, bụng bị đánh một cái, lui về hai bước, thô mắng: “Mẹ.”
 
Tiêu Nam Sinh thấy không ai để ý đến mình thì lại tiếp tục nói.
 
……… Vẫn không có người nào để ý.
 
Chỉ nghe Đại Bao hưng phấn hô: “Thời Nhất, đánh nhau sao? Cậu đánh nhau cũng không gọi tớ, có đủ thú vị không?”
 
Một mình Chu Thời Diệc đánh với năm người, lúc này đã quật ngã ba người, một cước một quyền, từng cú đấm thấu thịt, lại còn tranh thủ trả lời: “Đủ, cậu đừng có xen vào.”
 
“Được rồi!”
 
Đại Bao trả lời một tiếng, kích động cởi quần áo, hưng phấn đến mức hai tay có hơi run rẩy, cũng đã nhiều năm không đánh nhau rồi.
 
Từ Thịnh giúp anh xoa bóp vai, động viên con sư tử đang xao động này: “Đánh ngã là được, đừng giết.”
 
Tiêu Nam Sinh: “………..”
 
…………….
 
Mấy phút sau.
 
Đám người lăn lộn đầy đất, cầu xin ông bà khoan dung.
 
Đại Bao lấy một sợi dây thừng ra từ trong cốp xe của bọn họ, cầm trong tay vung từng cái một.
 
“Nói đi, ai sai chúng mày đến bắt cô gái này?”
 
“Thật sự không có ai cả, chỉ là có một người anh em thấy cô gái này đẹp nên muốn làm quen cô ấy một chút.”
 
Chu Thời Diệc khoanh tay đứng dựa vào cột, nở nụ cười ngắn ngủi, ôi!
 
“Là thật….”
 
Chu Thời Diệc nhìn Đại Bao đưa tay.
 
Đại Bao hiểu ý, ném dây thừng qua.
 
Không sai lệch, anh vững vàng nhận lấy.
 
Chu Thời Diệc liếc nhìn bọn họ một chút, nắm chặt dây thừng trong tay, ung dung thong thả cuộn một vòng lại một vòng trong lòng bàn tay, trong lòng đám người hoảng loạn, nhìn vẻ mặt anh không chút biến sắc, cảm thấy người đàn ông này mới thực sự là đáng sợ.
 
“Chát -----------” một tiếng.
 
Anh hơi vung tay, dây thừng đánh trên mặt đất, mang theo một tia gió xẹt qua tai bọn chúng.
 

“Chát------“ một tiếng.
 
Bên trái lại thêm một cái.
Đám người nhất thời sợ đến náo loạn, chạy trối chết.
 
Giọng nói Chu Thời Diệc cực kỳ nhạt, hỏi: “Còn không nói thật à?”
 
“Nói thật mà!”
 
Từ Thịnh: “Làm sao bây giờ, rất mạnh miệng.”
 
Chu Thời Diệc không còn kiên trì nữa, chẳng muốn tiếp tục dây dưa: “Giao đến đồn công an.”
 
……..
 
Toàn bộ quá trình, Nguyễn Tầm Tầm đều rất yên tĩnh ngồi dưới đất nhìn.
 
Chu Thời Diệc vứt dây thừng đi, đi về phía cô, ngồi xổm người xuống, đi kèm với ánh trăng là ánh đèn hơi yếu, chỉ thấy nửa mặt cô đều bị dán băng keo đen, tóc ngổn ngang không thể tả, có hơi tán loạn trước trán, màu da trắng bệch, lộ ra đôi mắt trong veo.
 
Anh đưa tay vén tóc cô ra sau tai.
 
Cảm giác đầu ngón tay ấm áp chạm vào cô, mang theo sư thô ráp chỉ đàn ông mới có, cả người Nguyễn Tầm Tầm run lên.
 
“Nhìn thế này…..” Chu Thời Diệc bắt lấy cằm cô nhìn tỉ mỉ hai bên: “Cũng còn được.”
 
Nguyễn Tầm Tầm lườm một cái, băng keo đen đã bị anh gỡ xuống cầm trong tay, khóe miệng nóng rát, mặt mũi anh lại khôi phục sự lạnh lùng, cúi đầu cởi dây trên chân cô.
 
Nguyễn Tầm Tầm lấy lại được tự do, giãn gân giãn cốt, lảo đảo đứng lên, chỉ về phía Lông vàng: “Trói tên này lại cho tôi.”
 
Đại Bao thành thạo trói người trước mặt Nguyễn Tầm Tầm, Từ Thịnh cười chế nhạo: “Sao bình thường không thấy cậu nghe lời như thế? Thấy người đẹp sao?”
 
Đại Bao sững sốt: “Nông cạn.”
 
Từ Thịnh thờ ơ cười cười: “Cảm ơn, màu da tôi vốn rất nhạt.” (Nông cạn trong tiếng Trung được viết là 肤浅, tách riêng từng từ ra thì 肤 có nghĩa là da ngoài, 浅 có nghĩa là nhạt, lợt.)
 
Nguyễn Tầm Tầm cướp lấy gậy trong tay Tiêu Nam Sinh, cho một gậy lên chân Lông vàng, Lông vàng im lặng bắt đầu kêu gào, hùng hùng hổ hổ nói: “Mẹ kiếp, ông đây đào tổ tông mười tám đời!”
 
Nguyễn Tầm Tầm không biến sắc, lại thêm một gậy nữa, đột nhiên mở miệng: “Được, tao quay về lấy cho danh sách chúng mày, mày lần lượt tìm từng người đi, thiếu một người tao cũng không tha.”
 
Tất cả mọi người ngẩn ra.
Cuối cùng, Lông vàng trực tiếp khóc la xin tha: “Bà cô, tôi sai rồi….. tôi sai rồi…..”
 
Cho nên mới nói, tuyệt đối không nên đắc tội với phụ nữ.
 
Đặc biệt là loại phụ nữ xinh đẹp như Nguyễn Tầm Tầm.
 
Đại Bao kéo nhẹ cô: “Được rồi được rồi, đánh vậy được rồi, còn đánh nữa thì tên đó sẽ ở chung phòng bệnh với cô đấy.”
 
Lông vàng đã đau đến lăn lộn trên mặt đất….. Nguyễn Tầm Tầm buông lỏng tay, ném gậy đi, bỗng dưng nói: “Ngày đó chính là tên này đánh gãy chân tôi, lấy dao cắt tay tôi.”
 
Tất cả mọi người không nói.
 
Trong đại sảnh thật yên tĩnh.
 
Chu Thời Diệc đi tới, nhặt gậy trên mặt đất trả lại cho Tiêu Nam Sinh: “Tôi đưa cô ấy lên trước, các cậu chờ cảnh sát đến.” Tiêu Nam Sinh sững sờ ngớ ra nhận lấy gậy, thật ra còn chưa phản ứng lại được thì Chu Thời Diệc đã ôm ngang Nguyễn Tầm Tầm lên bước vào thang máy rồi.
 
Nguyễn Tầm Tầm cũng không phản ứng lại.
 
Giống như là anh cố tình làm hành động “mờ ám” với cô, áp tường, ôm công chúa….. Nhưng lại giống như không phải rất muốn chú ý đến cô.
Đi vào phòng bệnh, Chu Thời Diệc mở đèn, căn phòng đen kịt nháy mắt sáng sủa lên. Anh dùng chân gạt cửa, đặt cô lên giường.
 
Anh nhìn cô một cái, không hề nói gì, cũng không biết nên nói gì.
 
Quay người muốn rời đi.
 
Ống tay áo đột nhiên bị kéo lại.
 
Nguyễn Tầm Tầm tội nghiệp mà nhìn anh: “Anh đi đâu vậy?”
 
Chu Thời Diệc không quay đầu lại: “Về đi ngủ.”
 
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Một mình sao?”
 
Chu Thời Diệc nở nụ cười: “Nếu không thì sao?”
 
Nguyễn Tầm Tầm nói: “Không có phụ nữ à?”
 
Chu Thời Diệc rầm rì môt tiếng, không trả lời.
 
Nguyễn Tầm Tầm lại hỏi: “Sao trễ thế này mà anh còn ở trong bệnh viện?”
 
“……….”

 
“Lo lắng cho tôi?”
 
“………..”
 
“Hay là lo lắng tôi dụ dỗ anh rể anh?”
 
Chu Thời Diệc trực tiếp cất bước, không quay đầu lại đi mất.
 
………
 
Dưới lầu hai cảnh sát đã đến, hỏi sơ qua tình huống rồi mang người đi, lúc Chu Thời Diệc xuống thì năm người vừa vặn đang xếp thàng hàng ngồi trên xe cảnh sát.
 
Đại Bao thấy anh đi xuống thì tiến lên ôm lấy cổ anh, nện một quyền vào ngực anh: “Cô nàng này không phải người ngày đó đi bắt gian sao! Mẹ nó cậu và cô ta làm rồi à?”
 
Chu Thời Diệc buồn bực đẩy anh ra, hơi liếc nhìn anh: “Cút.”
 
Đại Bao truy hỏi không tha: “Nói thật đi, rốt cuộc là đã làm chưa?”
 
Tiêu Nam Sinh cuối cùng cũng hoàn hồn, chắc chắn nói: “Chưa làm, tôi khẳng định chưa làm.”
 
Đại Bao tiến đến bên cạnh Chu Thời Diệc: “Thật sự chưa làm? Cậu có được không? Nếu không, tớ làm mẫu cho cậu trước?”
 
Chu Thời Diệc vỗ lên gáy anh, bỏ lại một câu: “Các cậu đều tránh xa cô ấy ra một chút cho tớ, đặc biệt là anh.”
 
Anh chỉ Tiêu Nam Sinh.
 
Đầu óc Tiêu Nam Sinh trở nên mơ hồ: Mẹ kiếp, mình nằm xa vậy còn trúng đạn?
 
Đại Bao chọc chọc Từ Thịnh: “Cậu ấy làm sao vậy? Ăn phải thuốc nổ hả?”
 
Riêng chỉ Từ Thịnh biết chút nội tình, làm như nắm giữ bát quái gì đó ghê gớm lắm, lúc nói chuyện lông mày không nhịn được mà nhướng lên: “Trước đây cô ấy cũng học Nhất Trung, nhỏ hơn tớ vài khóa, nhớ lúc cao trung ngoại ngữ còn từng theo đuổi Thời Nhất, nhưng mà hình như Thời Nhất ghét cô ấy, vì vậy các cậu nhìn cho đúng rồi hãy nói.”
 
……………
 
Nguyễn Tầm Tầm ngủ thẳng đến buổi chiều ngày hôm sau, lúc cô đi ngang qua trạm y tá, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhìn thấy người dưới lưới bóng rổ.
 
Chu Thời Diệc nhàn tản dựa vào lưới bóng rổ hút thuốc, mặc quần áo bóng rổ màu xanh lam đậm, trong mùa đông lộ ra bắp thịt rắn chắc tinh tráng, da anh màu lúa mì, sau cổ và lưng ướt đẫm, mồ hôi chảy xuống theo đường nét chân thực của anh.
 
Nguyễn Tầm Tầm đi về phòng bệnh lấy gậy, khập khễnh đi tới sân bóng rổ.
 
Cô đi từng bước một tới bên cạnh anb, gió nhẹ thổi qua, cô ngửi thấy được mùi mồ hôi, cũng không khó ngửi lắm. Hóc môn nam tính bốc lên trong không khí, pha thêm mùi cỏ thoang thoảng, còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
 
Cô không nhịn được tới gần. Thật ra Chu Thời Diệc đã sớm nghe thấy tiếng gậy, anh không quay đầu lại, nghe thấy tiếng động vụng về này cũng đoán được tám phần mười là cô.
 
Anh quay đầu lại: “Cô xuống đây làm gì?”
 
“Chúng ta đánh cược đi?”
 
Nguyễn Tầm Tầm đứng phía sau anh, một tay chống gậy, một chân lơ lửng, ánh mắt lại kiên định lạ thường.
 
Bầu trời tối đen một mảng, chỉ có mắt cô lóe lên ánh sáng, hào quang khác thường.
 
Chu Thời Diệc nhìn thấy, tóc dài đến eo của cô tung bay trong gió, sợi tóc đen nhánh, gió thổi càng mạnh, tóc dài tán loạn dường như muốn che khuất nửa khuôn mặt cô.
 
Cô cố hết sức gạt ra, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sạch sẽ, ý cười nhẹ nhàng.
 
Anh ngẩng đầu nhìn trời, một mảng đen kịt, sắp có tuyết rồi, anh thấp giọng hỏi: “Đánh cược gì?”
 
Kèm theo gió mạnh chiều tối, chỉ một lát sau, giữa bầu trời, từng bông tuyết rơi xuống, tuyết trắng xóa rơi trên mặt đất yên tĩnh, trên tòa nhà, trên ngọn cây, trong bụi cỏ….. còn có trên đầu cô.
 
“Đánh cược anh có khả năng yêu tôi hay không.”
 
Giọng nói cô nhạt nhẽo nhưng kiên cố, dường như chỉ đang thuật lại.
 
Gió càng ngày càng lớn, Nguyễn Tầm Tầm nói xong, bông tuyết dồn dập rơi xuống trước mặt cô, bên tai chỉ còn lại gió lạnh gào thét rót vào tai cô.
 
Sau đó cô nghe thấy người đối diện nói: “Lại nữa? Vẫn còn chưa xong sao?”