Giấu Em Sâu Trong Thời Gian

Chương 20





Hiếm thấy hôm nay chưa có tuyết rơi, trên mặt đất đầy tuyết đọng, dần dần tan ra, Nguyễn Tầm Tầm đứng trong gió lạnh, mái tóc bay lượn, gần như là che khuất nửa khuôn mặt cô, cô nhẹ nhàng vén lên để lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, gió như lưỡi đao cắt lên mặt cô.
 
Một tay Chu Thời Diệc cầm điếu thuốc, một tay nhấn còi.
 
Nguyễn Tầm Tầm híp mắt ngẩng đầu.

 
Anh dụi tắt điếu thuốc, cầm lấy khăn choàng cổ bên ghế phó lái rồi xuống xe đi về phía cô.
 
Khóe mắt của Nguyễn Tầm Tầm nhìn thấy có người đi về phía mình, cô dừng chân lại, tiếng “Sàn sạt” đột nhiên ngừng, đêm dài khôi phục sự yên tĩnh.
 
Chỉ thấy người đó mặc áo khoác màu xanh thẫm, tóc ngắn sạch sẽ làm nổi bật lên khuôn mặt của anh, thân hình cao lớn, một tay bỏ vào túi, một tay mang theo khăn choàng cổ, bước chân dài trầm ổn, không nhanh không chậm, chân thành đi về phía cô.
 
Đèn đường ở phía sau lưng anh, ánh sáng vây quanh anh.
 
Khoảnh khắc đó Nguyễn Tầm Tầm như nhìn thấy mặt trời.
 
Giống như nhiều năm trước, ánh mặt trời rực rỡ giống như thế.
 
Là ánh rạng đông trước bình minh.
 

Dường như cô nghe thấy tiếng trái tim mình đập “Thình thịch.”
 
Chu Thời Diệc dừnglại trước mặt cô, ánh mắt như bóng đêm, tối sâu như nước, lại tỏa ra ánh sáng, ánh mắt đánh giá trên dưới một lúc, cuối cùng rơi trên cổ trắng nõn của cô: “Không lạnh sao?”
 
Thật ra là bình thường không quá sợ lạnh, thế nhưng đêm nay gió hơi lớn, độ ẩm trong không khí rất cao, cô lạnh đến mức có hơi run rẩy.
 
Nguyễn Tầm Tầm gật đầu, lạnh chết rồi.
 
Anh tiến lên một bước, hơi cúi người.
 
Khăn choàng cổ màu đen vòng quanh cổ mấy vòng, động tác của anh không thạo, quấn theo cả tóc cô vào, sự lạnh lẽo kề vào cổ cô, trên khăn choàng cổ tựa như còn sót lại nhiệt độ ở lòng bàn tay anh, đột nhiên cô cảm thấy không còn quá lạnh nữa.
 
Chu Thời Diệc thấp giọng mở miệng: “Lên xe rồi nói.”
 
………
 
Trong xe có mở máy sưởi, có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Nguyễn Tầm Tầm cũng không ghét bỏ, gân cốt có hơi giãn ra một chút.
 

Chu Thời Diệc nghiêng đầu hỏi cô: “Đi đâu?”
 
Bởi vì cô quá gầy, khăn choàng cổ cho nam vừa dài lại rộng, nhìn cô có vẻ như đang mặc một bộ đồ trên người nhưng thế nào cũng vẫn đẹp. Cô hạ gương chỗ ghế phó lái xuống, chỉnh lại tóc, nói: “Đến nhà anh đi.”
 
Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm cô một lúc, bật cười thỏa hiệp rồi khởi động xe.
 
Nguyễn Tầm Tầm dựa vào ghế, khó hiểu nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
 
Chu Thời Diệc nhìn gương chiếu hậu, chuyển xe, nói: “Cười cô ngốc.”
 
“Nói ai ngốc?”
 
Chu Thời Diệc vẫn là vẻ mặt này: “Cô ngốc.”
 
Nguyễn Tầm Tầm ra vẻ muốn vồ tới, Chu Thời Diệc đột nhiên đạp phanh xe rồi nghiêng người áp tới, cô yên tĩnh lại trong nháy mắt, không hề nhúc nhích nữa.
 
Khuôn mặt anh cách khuôn mặt cô nửa cm, anh trào phúng kéo kéo khóe miệng, cho nên nói, cô vẫn như trước kia, chỉ là một con cọp giấy.
 
Chu Thời Diệc đưa tay lướt qua cô, từ phía trước vòng qua, kéo dây an toàn một cái, cài lại rồi cười nói: “Dây an toàn cũng không biết thắt, cô nói cô có ngốc không?”
 
Anh cười ngồi thẳng người lại, cảm giác ngột ngạt đột nhiên biến mất.
 
Nguyễn Tầm Tầm chớp mắt mấy cái: “Có từng mang phụ nữ về nhà chưa?”
 
Anh nhíu mày.
 
Nguyễn Tầm Tầm không hiểu cái nhíu mày này là có ý gì.
 
“Nhà mới vừa sửa nên vẫn chưa kịp mang về, cô là người đầu tiên.”
 
……..
 
Xe chạy vào Bắc Phong uyển, Chu Thời Diệc đi đậu xe, Nguyễn Tầm Tầm đứng ở cửa thang máy chờ anh.
 
Đêm khuya yên tĩnh như tờ, cô nhìn quanh bốn phía rồi quay đầu nhìn cửa thang máy, cái bóng của mình, áo lông trắng, quần đen giày đen cùng với cái khăn choàng cổ rộng màu đen trên cổ, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, chóp mũi đỏ ửng.
 
Trên khăn choàng cổ có mùi đàn ông nhàn nhạt, sạch sẽ dễ ngửi, bãi đậu xe vắng vẻ vang lên tiếng bước chân của anh.
 
Chu Thời Diệc đi tới, sắc mặt vẫn như thường bấm lầu mười sáu.

 
Sao lại có loại cảm giác vụng trộm thế này?
 
……….
 
“Ding doong” cửa thang máy mở ra.
 
Anh móc chìa khóa đi ra ngoài, Nguyễn Tầm Tầm không nói một lời đi theo sau lưng.
 
Chu Thời Diệc dẫn cô đi vào.
 
Đây là một căn nhà kiểu song lập*, trang trí đơn giản lại hòa hợp, trắng đen là chủ yếu, hoặc là vì mới trang trí nên đồ vật được sắp xếp ngăn nắp, đồ dùng đều có người đến quét dọn định kỳ, vì vậy nhìn qua dường như không có hơi người. (*: là những căn hộ có tới 3 mặt sân vườn cùng 1 mặt tường chung với căn biệt thự bên cạnh. Tuy nằm trên cùng một mảnh đất nhưng lại có lối đi riêng, thiết kế riêng và không gian sinh hoạt hoàn toàn khác nhau.)
 
Bầu không khí trong căn nhà này và khí chất của chủ nhân cùng tôn nhau lên, đều lạnh lẽo như nhau.
 
Cửa sổ ban công sát mặt đất hở ra, gió lạnh qua khe hở thổi vào, Chu Thời Diệc đi tới, đóng chặt tất cả các cửa sổ lại, sau đó mở máy điều hòa, ném cho cô một bộ đồ ngủ rộng lớn của nam, nói: “Chỗ của tôi không có quần áo cho nữ, bộ này mới, hay là bây giờ tôi đi ra ngoài mua cho cô?”
 
Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn “Bộ đồ” màu xám nhạt rộng thùng thình trên ghế sô pha, quần lớn như vậy, mặc vào rồi làm sao mà ngủ? Cô bĩu môi, nói: “Không cần, anh cho tôi một cái áo sơ mi trắng là được rồi.”
 
Nhớ tới trước đây cô từng nhìn thấy một thứ hấp dẫn trên Weibo, mười khoảnh khắc quyến rũ nhất của các cô gái.
 
……..
 
Điều thứ nhất chính là, mặc áo sơ mi nam vừa vặn che khuất bắp đùi.
 
Nhưng mà lúc đó Nguyễn Tầm Tầm thật sự không nghĩ đến chuyện gì khác khác, chỉ thuận miệng nói ra nhưng từ trong ánh mắt của Chu Thời Diệc thì dường như cô đã hiểu ý rồi.
 
Thế nào, anh cho rằng cô muốn quyến rũ anh sao?
 
Chu Thời Diệc khoanh tay trước ngực, dựa vào khung cửa, không biết đã cởi áo khoác ra từ lúc nào, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng với quần tây đen, hốc mắt đen như mực, bình tĩnh nhìn cô: “Vậy tôi đi ra ngoài mua cho cô.”
 
Hừ, ngay cả một cái áo sơ mi cũng không cho cô.
 
Nguyễn Tầm Tầm ngồi trên ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn anh, khí định thần nhàn*: “Anh sợ cái gì?” (*: có thể hiểu là cảm thấy tâm tư nhẹ nhàng và bình tĩnh.)

 
Anh xem như không nghe thấy, cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn, cúi người đổi giày trước cửa, hỏi: “Mặc size gì?” Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn đồng hồ trên tường, đã gần mười một giờ, các cửa hàng cơ bản đều đã đóng cửa, anh đi ra ngoài cũng chỉ phí thời gian thôi.
 
“Mặc áo sơ mi của anh thì làm sao?”
 

Chu Thời Diệc ngồi thẳng dậy, nhìn về phía cô: “Bởi vì áo sơ mi của tôi rất đắt.”
 
Hứ, cô mới không thèm tin đâu.
 
Nguyễn Tầm Tầm theo thói quen sờ sờ túi thì mới phát hiện mình ra ngoài quá nhanh, thẻ ngân hàng và bóp tiền cũng không mang theo, cô thản nhiên nói: “Vậy tôi mua, ngày mai về sẽ trả tiền lại cho anh.”
 
Chu Thời Diệc trực tiếp nở nụ cười, nhanh chân bước tới, lấy bộ đồ ngủ trên ghế sô pha để lên người cô, cúi người sát vào cô, trầm giọng nói: “Đừng gây sự.” Nhắc nhở xong, anh quay người đi vào phòng ngủ, trực tiếp để cô lại phòng khách, không hề đoái hoài gì đến cô.
 
Không bạo phát trong im lặng thì diệt vong trong im lặng.
 
Có đôi khi loại bạo phát tình cờ này vẫn rất hữu hiệu, ít nhất một tiếngđồng hồ Nguyễn Tầm Tầm không làm phiền đến anh mà lẳng lặng ngồi đờ ra trên ghế sô pha ở phòng khách, lúc thì nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn về phía phòng ngủ.
 
Giận thật à?
 
Thật sự cứ bỏ rơi cô ở đây à?
 
Ôi, nhưng mà lúc đầu cô thật sự không có ý nghĩ này mà.
 
Nguyễn Tầm Tầm nhìn cửa phòng đóng chặt mà vụng trộm nghĩ, nếu anh đã xem cô là ghèn mắt, vậy thì cô không làm gì đo thì thật sự có lỗi với bản thân rồi.
 
………
 
Lúc đó Chu Thời Diệc nhận được điện thoại.
 
“Thời Nhất, có muốn ra ngoài ăn chút gì không?”
 
Đầu bên kia điện thoại có hơi ồn ào, anh không vui nhíu mày, nhàn nhạt từ chối: “Không cần, tớ không đói.”
 
Từ Thịnh “À” lên một tiếng, còn nói: “Không đi thật à?”
 
“Ừ.”
 
Đầu kia cười cợt: “Trong nhà có phụ nữ à?”
 
“……..”
 
Chu Thời Diệc trực tiếp cúp máy rồi ném điện thoại lên giường, ngửa mặt nằm xuống, hai tay gác sau cổ, mắng, mũi chó!
 
Bên trong phòng yên tĩnh trong nháy mắt, điện thoại lại vang lên.
 
Là Tiêu Nam Sinh.
 
Chu Thời Diệc rút một tay ra lấy điện thoại, tức giận nói: “Hơn nửa đêm mà anh không ngủ à?”
 
Tiêu Nam Sinh nói: “À, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một chút, tấm vé xem phim kia là do bệnh viện tôi phát lúc Quốc khánh, cuối tháng này sẽ hết hạn.”
 
Chu Thời Diệc nhíu nhíu mày, ngồi dậy kéo ngăn kéo đầu giường, hai tấm vé xem phim lẳng lặng nằm trong đó, anh lật qua mặt sau: Có hiệu lực đến hết ngày 31 tháng 12.
 
“Alo alo…… Thời Nhất, nghe không, nếu quá thời hạn……”
 
Anh có hơi chút phiền muộn đóng ngăn kéo lại, trả lời: “Biết rồi.”
 
Tiêu Nam Sinh gật đầu, dặn dò vài câu, cuối cùng hài lòng cúp máy.
 
Điện thoại ngắt, Chu Thời Diệc ném điện thoại đi, ngồi bên giường châm điếu thuốc.
 
Anh có hơi hối hận vì đã mang Nguyễn Tầm Tầm về nhà.
 
Vô cùng hối hận.
 
Người phụ nữ chỗ nào cũng nhúng tay vào này.
 
Anh luôn bình tĩnh kiềm chế, có lẽ là hôm nay tức đến chập mạch rồi, vừa chỉnh Hứa Diễn một trận xong, sau đó lại mang cô về nhà, dù sao cũng là tức đến chập mạch rồi.
 
Thật ra phần lớn tình cảm khi còn niên thiếu đều đi vào ngõ cụt . Trước khi gặp cô anh chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, sau khi gặp cô thì anh đã không muốn nghĩ nữa, cứ đi vòng quanh như thế mới kéo dài nhiều năm như vậy.
 
Vừa rồi ở trong xe anh chợt nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô.
 
Năm ấy là cao nhị, anh đã thắng trận đấu cuối cùng của giải đấu bóng rổ thành phố, trong đội làm lễ chúc mừng, địa điểm là quán cơm nhỏ đối diện trường học. Anh và Từ Thịnh tắm xong chậm rãi đi ra từ cửa sau.
 
Học sinh của Nhất Trung và trường Phụ Trung đều núp trong một cái hẻm nhỏ ở cửa sau để hút thuốc, chỗ đó giáo viên ít đi qua, hơn nữa cho dù là giáo viên sẽ thỉnh thoảng đi kiểm tra thì chỗ đó cũng tiện chạy trốn, cái hẻm nhỏ đó liền trở thành “Khu hút thuốc” của học sinh Nhất Trung.
 
Lần đầu tiên Chu Thời Diệc nhìn thấy Nguyễn Tầm Tầm, cô gái đó ngồi trên một chiếc xe mô tô màu đen, trên người mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình, dáng vẻ lười nhác, cà lơ phất phơ, trên tay còn cầm điếu thuốc, tuy rằng tư thế kẹp điếu thuốc đó có vẻ rất lão luyện, thế nhưng cô hoàn toàn không biết hút, hút vào một cái là sặc một cái.
 
Bên cạnh còn có chàng trai ồn ào: “Nguyễn Tầm Tầm, rốt cuộc là cậu có thể hay không?”
 
Khi đó cô rất bướng bỉnh, hình như là giơ điếu thuốc lên: “Biết, sao lại không biết chứ?”
 
Cô lại hút thêm một cái, lúc này bị sặc đến đỏ mặt.

 
Một chàng trai ngồi ở ven đường đi đến, đưa điếu thuốc trong tay cho cô: “Có muốn thử của tôi một chút không?”
 
“Cút.” Vẻ mặt cô ghét bỏ đẩy ra: “Có thấy buồn nôn không?”
 
Chàng trai cười mỉa.
 
Từ Thịnh ghé bên tai anh hỏi: “Biết đây là ai không?”
 
Chu Thời Diệc ôm bóng rổ tiếp tục đi về phía trước: “Không biết.”
 
Từ Thịnh cười cười: “Nguyễn Tầm Tầm, hoa khôi của sơ trung chúng ta, những cái khác đều rất tốt, chỉ là ngực hơi phẳng.”
 
Chu Thời Diệc hơi liếc nhìn anh ta: “Có thấy tẻ nhạt không?”
 
Từ Thịnh nói: “Thế nào?”
 
“Cái gì thế nào?”
 
Từ Thịnh hỏi: “Giả ngu phải không? Con gái học giỏi cậu không thích, vậy loại con gái lưu manh cậu có thích không?”
 
“Đời này tớ ghét nhất là con gái vô học, cà lơ phất phơ.” Chu Thời Diệc cau mày, vẻ mặt nghiêm cẩn, tăng nhanh bước chân rời đi.
 
Lúc đi ngang qua đầu hẻm, cô gái trên xe mô tô hướng về phía anh huýt sáo, xinh đẹp lại không nghiêm chỉnh.
 
Chu Thời Diệc không vui cau mày, quay đầu lại không mặn không nhạt hơi liếc nhìn cô.
 
Mà cô gái đó ngồi trên xe mô tô cười với anh, làn váy tung bay, phía sau cô như có vạn trượng hào quang, cực kỳ rực rỡ.
 
………
 
Chu Thời Diệc gần như sắp hút xong một gói thuốc lá.
 
Có người gõ cửa.
 
Mí mắt anh cũng không nhấc, cũng không để ý, cúi đầu tiếp tục hút thuốc, ánh mắt nặng nề rơi ngoài cửa sổ.
 
Tiếng gõ cửa vang lên một lúc, ngừng lại một lúc rồi lại vang lên.
 
Chu Thời Diệc biết, để cô đi vào rồi đến khi mời cô ra ngoài rất khó, anh tựa vào đầu giường hút thuốc, vẫn không để ý đến cô.
 
Âm thanh im bặt đi.
 
Người ngoài cửa hình như biết anh sẽ không mở cửa.
 
Tiếng gõ cửa cũng không vang lên nữa.
 
Căn phòng yên tĩnh lại.
 
Một lát sau, cách cửa phòng, anh nghe thấy tiếng đóng cửa.
 
Vậy là đi rồi?
 
Anh vẫn không nhúc nhích, hút một hơi thuốc, nghĩ thầm: quên đi, đi thì đi, ngày hôm nay vốn dĩ không nên dẫn cô về nhà.
 
Anh hút xong một gói thuốc lá.
 
Ngồi trên giường, nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đêm yên tĩnh, mặt trăng chiếu sáng, anh cúi đầu nhìn giờ trên điện thoại.
 
Mười hai giờ rưỡi.
 
Chu Thời Diệc buồn bực vò tóc, đứng dậy đi ra ngoài.
 
Quên đi, lần cuối vậy.