Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 137: Anh có chịu nổi hay không thì em sẽ biết ngay thôi




Editor: Nguyetmai

Gần đến giờ tan sở lúc chiều muộn.

Tại phòng làm việc Tổng Giám đốc Tập đoàn Mặc thị.

Bên đối tác có được hợp đồng vừa ý nên lại khách sáo hàn huyên thêm mười mấy phút đồng hồ rồi mới đi.

Phòng làm việc yên tĩnh trở lại. Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm nhìn sang phòng nghỉ, cho đến khi trợ lý thư ký báo cáo xong công việc của cả ngày thì anh mới liếc nhìn đồng hồ, đóng tài liệu lại.

Anh đứng dậy bước đến trước cửa phòng nghỉ. Bên trong rất yên tĩnh, xem ra Quý Noãn thật sự ngủ thiếp đi rồi.

Anh lặng lẽ đẩy cửa phòng nghỉ ra.

Trên chiếc giường lớn êm ái, Quý Noãn ngủ rất say sưa. Mái tóc dài phủ kín chiếc gối, nét mặt cô khi ngủ trầm lắng yên bình. Điện thoại di động của cô để trong tầm với ngay cạnh gối.

Có thể thấy được trước khi ngủ cô vẫn còn do dự có nên cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn hay không. Mặc Cảnh Thâm cười, cầm điện thoại di động của cô lên đặt ở tủ đầu giường.

Nhìn Quý Noãn khi ngủ quá ngọt ngào, Mặc Cảnh Thâm ngồi xuống mép giường, ngắm cô từ đầu đến chân. Anh không có bất kỳ hành động nào, gần như chỉ ngồi như vậy mà ngắm cô.

Trong cơn cuồng phong bão táp đêm qua, cảnh tượng cô gái nhỏ như từ trên trời đi xuống, trèo lên từ ban công, mang cơ thể bị thương lao đến trước mặt rồi nhào vào lòng anh, cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Anh chăm chú nhìn cô hồi lâu. Vết xước trên mặt Quý Noãn đã nhạt màu đến gần như không nhìn thấy nữa.

Mặc Cảnh Thâm cầm bàn tay cô lật lên, nhìn vết thương trong lòng bàn tay tuy bé, xem như là không nặng, nhưng vì không được sát khuẩn nên mép vết thương nhỏ hơi hồng hồng.

Anh đứng dậy ra khỏi phòng nghỉ, gọi Thẩm Mục đi mua mấy lọ thuốc trị thương về.

Một lát sau, Mặc Cảnh Thâm nhận thuốc rồi lại xoay người về phòng nghỉ.

Bên trong yên tĩnh không tiếng động, anh chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của Quý Noãn. Âm thanh này làm cho người ta cảm thấy gian phòng yên ắng này như một nơi thanh bình hiếm hoi trên trần gian.

Mặc Cảnh Thâm dặn Thẩm Mục mua loại thuốc bột không có cồn sát khuẩn làm vết thương bị đau nhói. Nhưng lòng bàn tay Quý Noãn bất chợt bị rắc bột thuốc lên thì ít nhiều gì cô cũng cảm thấy hơi đau ngứa vì trong bột thuốc có thành phần tiêu viêm. Cảm giác đau ngứa dù không rõ rệt nhưng vẫn làm cô đang ngủ cũng phải bất an nhíu mày.

"Ưm…" Cô muốn rút tay về theo phản xạ, hơi khó chịu phát ra tiếng rên nhẹ.

Mặc Cảnh Thâm nắm tay không cho cô rụt về. Lúc Quý Noãn đang giãy giụa mạnh hơn thì anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô, cho đến khi cô vì cảm giác tê dại trên môi lấn át cảm giác đau ngứa trên lòng bàn tay mà mi tâm cau chặt dần dần giãn ra, lại được vỗ về ngủ tiếp. Khóe môi hồng dường như cong lên một nụ cười như đang có giấc mộng đẹp.

Cô gái nhỏ lúc ngủ có dáng vẻ đặc biệt ngọt ngào quyến rũ. Nếu không phải vì hai tay đều bị vướng phải tiếp tục bôi thuốc cho cô thì Mặc Cảnh Thâm đã không ngại đè cô xuống ngay bây giờ mà hôn ngấu nghiến.

Anh từ từ đứng dậy, nhẹ nhàng nắm tay cô, từ từ rắc bột thuốc trắng dọc theo mấy vết thương nhỏ ở lòng bàn tay. Vết thương không nghiêm trọng, không cần quấn băng gạc, nhưng bước sát khuẩn tiêu viêm đơn giản vẫn không thể sai sót.

Trên người Quý Noãn mặc chiếc váy rất mỏng lại rộng thùng thình, Mặc Cảnh Thâm có thể dễ dàng kéo ống tay áo lên rắc thuốc lên cánh tay bị thương của cô.

Lúc anh vén vạt váy lên định tiếp tục rắc thuốc lên đùi cô thì động tác chợt bất đắc dĩ khựng lại.

Cô mặc luôn bộ đồ này sau khi tắm gội. Bên dưới lớp váy không có bất cứ lớp quần áo nào, quang cảnh dưới vạt váy hiện lên vô cùng rõ…

Mặc Cảnh Thâm kiềm chế ánh mắt đang muốn bốc lửa, rắc thuốc lên vết thương ở đùi cô rồi cất thuốc vào ngăn kéo tủ ở mép giường.

Anh rũ mắt nhìn chăn mền bị vén lên, lớp váy bên dưới cũng bị trượt lên, vì cảm thấy lạnh mà hai chân cô nhóc co lên theo bản năng.

Đêm qua hai người cũng không được nghỉ ngơi tốt. Anh vốn định để cô ngủ thêm một lát, nhưng một màn này thật sự quá kích thích. Đêm qua, dưới tác dụng của dược tính, Mặc Cảnh Thâm có thể vượt qua sự tự chủ mà người thường khó có thể duy trì nhưng lại dường như muốn sụp đổ hoàn toàn vào giờ phút này.

Anh cúi xuống nâng một lọn tóc của cô lên. Hỗn hợp mùi dầu gội đầu và sữa tắm trên người cô tỏa ra mùi hương thoang thoảng mát mẻ.

Mặc Cảnh Thâm mím môi, hôn lên lọn tóc, rồi lại hôn lên đầu, lên ấn đường trắng nõn xinh xắn của cô. Anh hôn xuống một chút, đến sống mũi thẳng tắp, rồi lại chậm rãi đặt lên cánh môi mềm mại mới lúc nãy anh còn chưa hôn đủ.

Cảm xúc mềm mại bình an tươi đẹp ngay lập tức khơi dậy khao khát chinh phục trong anh. Lực hôn của anh dần dần sâu hơn, mạnh hơn.

Quý Noãn có ngủ sâu thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng vẫn phải mở mắt ra. Chỉ có điều cô chưa tỉnh hẳn, mắt mờ mờ nhìn thấy người đàn ông phía trên là Mặc Cảnh Thâm thì cũng không kháng cự. Cô thừa dịp môi hai người có chút khe hở thì ngây ngây ngô ngô cười lẩm bẩm: "Anh hết bận rồi à…"

"Ừ." Động tác Mặc Cảnh Thâm không ngừng lại một giây nào, lòng bàn tay anh vuốt ve bầu ngực mềm mại chỉ cách tay anh một lớp vải mỏng, tay kia ôm lấy eo cô. Anh đáp xuống môi cô trằn trọc hôn sâu, hôn đến quai hàm của cô, lưu luyến bên khóe môi cô, rồi lại nhích xuống dưới một chút, rơi vào cần cổ cô. Vì Quý Noãn cứ nằm dưới người anh ngủ thiếp đi, anh bất ngờ cắn xuống xương quai xanh của cô, khiến cô bất chợt giật mình lập tức mở mắt ra, mơ mơ màng màng giơ tay đè lên trán.

"Mấy giờ rồi?" Cô mới tỉnh dậy, giọng khàn khàn hỏi.

"Hết giờ làm việc rồi." Anh vẫn tiếp tục hôn xương quai xanh của cô như anh muốn, chỉ có điều nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt hơn mới vừa rồi. Giọng anh cũng khàn khàn như cô.

Quý Noãn định nhỏm dậy nhưng không được. Lúc này cô mới nhận ra Mặc Cảnh Thâm đang làm gì trên người cô!

Cơn buồn ngủ chợt tan biến, cô còn chưa lên tiếng thì tay anh đã mò mẫm trượt lên từ dưới vạt váy.

Bàn tay nóng bỏng mơn trớn lưng cô rồi lại hướng lên trên, ấn thật chặt cô vào ngực anh. Trước ánh mắt thoáng kinh ngạc của cô, anh liền nâng gáy cô lên rồi hôn mạnh hai cái lên môi cô: "Tỉnh chưa?"

"Vâng, tỉnh rồi…" Quý Noãn kinh ngạc, ý thức được đây vẫn là phòng nghỉ bên cạnh phòng làm việc, cô vẫn còn đang ở trong công ty anh thì lúng túng nói bên khóe môi anh: "Anh đang làm gì…"

"Em đoán xem anh đang làm gì?" Anh khẽ cười, trong khoảnh khắc liền hôn đến mức suýt chút nữa thì cô quên trời quên đất.

Cho đến khi động tác của anh ngày càng quá đà, Quý Noãn bị kích thích rên lên một tiếng thì cô mới khẽ hỏi: "Đêm qua anh không ngủ được, hôm nay lại đến công ty luôn, anh có chịu nổi không?"

Thật ra ý của cô chỉ là lo lắng đêm qua anh không ngủ ngon, vừa phải thức đêm lại vừa chịu giày vò, sau đó còn làm việc với cường độ cao như vậy. Cô muốn anh tranh thủ thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi một lát mà thôi.

Thế nhưng lời này rơi vào tai anh thì lại không còn có ý như vậy nữa. Anh cười thật khẽ, tiếng cười trầm thấp ẩn chứa nguy hiểm: "Anh có chịu nổi hay không thì em sẽ biết ngay thôi."