Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 829: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (91)






Lão đại, cái giường này mà ngủ hai người thì thật sự hơi chật đấy, tôi ngủ ghế sofa cũng được.

Cô rất muốn nói lại câu đó, nhưng hình như trước kia nó cũng chưa bao giờ có tác dụng.

Lời nói vốn đã đến đầu môi nhưng còn chưa kịp nói ra, Lệ Nam Hành đã nằm xuống, tay vỗ vỗ chỗ trống còn lại ở trên giường, nghiêng đầu nhìn cô: “Đến nằm thử xem.”

Phong Lăng không nhúc nhích.

“Cứ đứng im ở đó làm gì, nằm xuống thử xem có chật không, nếu chật quá thì tôi sang sofa ngủ.” Giọng nói của người đàn ông này rất bình thản nhưng lại phảng phất ý không cho người ta từ chối.

Anh cũng đã nói như thế rồi, Phong Lăng lại nhìn chỗ trống bên cạnh anh, đến ngồi xuống bên mép giường.

Kết quả là vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp nghĩ là mình nên nằm thẳng hay nằm nghiêng thì cánh tay bỗng bị người ở phía sau dùng sức kéo một cái, cô không hề phòng bị nên ngã mạnh về sau. Vào giây phút ngã người vào ngực anh, Phong Lăng đã vội muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh chẳng nói chẳng rằng ổn định cơ thể, ấn xuống chỗ còn trống một bên giường.

Phong Lăng lập tức hóa đá, nằm im trên giường không dám nhúc nhích.

Người đàn ông bên cạnh dang hai tay đo thử khoảng cách, rồi lại tiếp tục đưa tay qua người cô, sờ mép giường bên phía cô vài cái, cuối cùng mới bình luận: “Cũng được, hai người ngủ chung cũng không quá chật đâu.”

Phong Lăng cảm thấy mấy ngày gần đây mình cư xử hơi cẩn thận quá, lúc này chỉ có thể yên lặng, không nói nhiều nữa. Lúc Lệ Nam Hành ngồi dậy, cô vẫn nằm im tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nghiêng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Được rồi, đêm nay cứ ngủ như thế đi.” Lúc Nam Hành ngồi dậy còn ấn tay xuống giường: “Độ mềm của giường bệnh này cũng tạm ổn, lần trước tôi ngủ trên ghế sofa một đêm, hại tôi đau eo hai ngày liền.”

Nói xong, anh lập tức đứng dậy, đi lấy gói thuốc với bật lửa, ném thêm một câu nữa: “Nếu buồn ngủ thì cậu ngủ trước đi, tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc rồi về.”

Phong Lăng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã tạnh, cô trả lời: “Vâng.”

Giọng nói của “cậu trai trẻ” hết sức ấm áp và mềm mại, Lệ Nam Hành vốn muốn bước chân ra ngoài bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô một cái, chiếc bật lửa màu bạc trong tay lật qua bên mặt khác, rồi anh lại quay người cất bước ra.

Nhân lúc Lệ lão đại đi ra ngoài hút thuốc, Phong Lăng chờ đến khi cửa phòng bệnh được đóng lại một lần nữa thì vội vã đứng dậy khóa trái cửa lại, sau đó xông vào phòng tắm tắm rửa.

Vải quấn ngực đã quấn cả một ngày trời, vừa rồi lại lờ mờ có cảm giác đổ mồ hôi, nếu bây giờ không tắm thì e rằng cô sẽ bị cảm giác nhớp nháp trên người làm cho mất ngủ. Với sự hiểu biết của cô về Lệ lão đại, biết rõ thời gian anh hút thuốc sẽ không quá dài nhưng cũng không quá ngắn, vả lại hôm nay Tiểu Hứa cũng đã trở lại bệnh viện, phỏng chừng họ sẽ gặp nhau ở ngoài đó. Hai người đàn ông ở bên ngoài vừa hút thuốc vừa tâm sự có lẽ cũng mất mười phút, trong mười phút này cô cố gắng tắm rửa nhanh là được.

Tắm năm phút, quấn ngực ba phút, mặc quần áo một phút, đúng là còn chưa tới mười phút. Lúc Phong Lăng mở cửa phòng tắm ra thì nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần từ ngoài truyền tới. Sợ bị lão đại phát hiện mình khóa trái cửa, cô vội chạy tới mở khóa phía trong ra, lại xoay người vào phòng tắm nhét vải quấn ngực cũ và quần áo vào túi giặt dưới cùng. Lúc xác định vải quấn ngực đã được quần áo che kín, sẽ không bị phát hiện thì tiếng cửa vang lên.

Lệ Nam Hành tiện thể mua một bình thủy tinh đựng sữa nóng ở dưới siêu thị phía dưới bệnh viện trở về, lúc vào cửa thì nghe thấy tiếng động trong phòng tắm. Trông thấy Phong Lăng hình như vừa tắm rửa xong, đứng ở đây cũng có thể ngửi thấy mùi hương của sữa tắm bay từ trong phòng tắm ra. Ánh mắt thản nhiên của người đàn ông lướt qua mái tóc đang ướt sũng rũ xuống trán của Phong Lăng, rồi lại liếc nhìn gương mặt sau khi tắm trông càng non nớt hơn ngày thường của cô. Ban đầu nghĩ là nên kiềm chế một chút, nhưng kết quả vẫn không nhịn nổi dời tầm mắt xuống dưới, lướt qua chiếc cổ áo của bộ đồ bệnh nhân mà thiếu niên vẫn luôn cài đến khuy cao nhất. Không nhìn thấy được thứ muốn thấy, thế là anh dời tầm mắt đi mà không biểu lộ cảm xúc gì, đi tới bên giường bệnh, đặt bình sữa bò nóng trong tay xuống: “Lúc đi về tiện thể mua, uống trước khi ngủ, có tác dụng an thần giúp ngủ ngon.”

Phong Lăng vừa lấy khăn lông lau khô tóc vừa thò đầu từ cửa phòng tắm ra, nói: “Lão đại, tôi ngủ rất ngon, anh uống đi.”

“Thế à?” Lệ Nam Hành ngoảnh lại liếc cô một cái, lạnh lùng chế giễu: “Lần trước tôi ở phòng bệnh của cậu một đêm lại nghe tiếng cậu xoay người lúc nửa đêm không ít lần đâu, cậu có chắc là cậu ngủ ngon không?”

Phong Lăng: “...”'

Đấy còn không phải là vì người cao quý như anh lại chạy tới phòng bệnh của tôi ngủ sao?

Phong Lăng bỏ khăn lông xuống, có dự cảm là nếu tối nay ngủ cùng Lệ lão đại trên giường thật thì chắc cô càng không có cách nào ngủ ngon.

“Được, tôi uống ngay đây.” Sau khi cô nói xong lại tiếp tục lau tóc, chờ khi đầu tóc chỉ còn chút ẩm ướt mới tùy ý rũ tóc rồi đi ra. Lúc cầm lấy bình sữa bò thấy nó vẫn còn nóng, cô giương mắt nhìn về phía Lệ Nam Hành.

“Tiện thể nhờ nhân viên siêu thị hâm nóng, bây giờ nhiệt độ vừa đó, uống đi.” Anh cởi áo khoác trên người ra, vừa nói dứt lời thì lập tức nghênh ngang nằm xuống giường, miễn cưỡng tốt bụng chừa cho cô một nửa giường để ngủ.

Phong Lăng mở nắp ra, uống một hớp, sau đó chép miệng.

Lệ Nam Hành vốn đã nhắm mắt lại rồi, ban ngày về Lệ thị có một đống chuyện cần anh xử lý, mệt không chịu nổi, bây giờ chỉ muốn ngủ. Nghe thấy tiếng chép miệng của người này, anh cứ nhắm mắt thế mà hỏi: “Ngon không?”

“Cũng được, lão đại, sữa bò có đường mà anh mua ngon lắm.”

“Ừm.” Anh có vẻ rất hài lòng, nhưng có lẽ vì đã quá mệt nên cứ nhắm mắt như thế đáp một tiếng nhàn nhạt rồi trở mình chìm vào giấc ngủ ngay.

Thấy anh nằm trên giường bệnh của cô chưa tới mười giây đã ngủ, Phong Lăng ngồi bên cạnh, vừa uống sữa vừa suy nghĩ rốt cuộc mình có nên lên giường ngủ không, cùng lúc đó cũng cúi đầu kiểm tra quần áo và vải quấn ngực trên người mình.

Sau khi uống sữa xong, Phong Lặng đặt cái bình xuống rất nhẹ nhàng, xoay người tính đi về phía ghế sofa thì người đang nằm trên giường bệnh kia bỗng dưng trở mình, vẫn nhắm mắt, nói giọng khàn khàn: “Lại đây ngủ.”

Phong Lăng im lặng...

Vậy mà tỉnh rồi?

Cô xoay đầu nhìn người đàn ông trên giường: “Lão đại, tướng ngủ tôi xấu lắm, sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh.”

Anh không nói tiếp, nhưng lại nghiêng người, nhường không gian của nửa giường bên kia rộng ra thêm chút nữa, không nói mấy lời vô ích với cô, song rõ ràng ý bảo cô lên giường ngủ.

Phong Lăng trở lại giường, lúc nằm xuống cô đưa tay giả vờ vô ý sờ lên ngực mình một tí, xác định nếu không cẩn thận bị sờ trúng cũng không bị phát hiện mới nằm cứng đờ người bên cạnh anh.

Bình thường có lăn lộn với đám đàn ông trong căn cứ cũng không có gì, mặc đồ nam trà trộn vào toilet nam không người để đi vệ sinh cũng không sao, nhưng việc ngủ chung với một người đàn ông trên một cái giường nhỏ như thế này thì... Phong Lăng…