Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 513: Tất cả kiềm chế và trấn định gần như bốc cháy trong nháy mắt




Nụ hôn này vô cùng hoang dại.

Mặc Cảnh Thâm bị lý trí và trách nhiệm ràng buộc nhiều năm. Sau khi theo cô trở lại Hải Thành, ngàn vạn sợi rễ của anh bị cô chặt đứt từng sợi một, bây giờ rốt cuộc cũng đến phiên sợi cuối cùng này.

Anh không biết trút giận vào đâu, nỗi sợ hãi vì suýt chút tận mắt nhìn thấy cô mất mạng gần như thăng hoa trong nụ hôn dây dưa. Bình sinh anh chưa từng nếm qua cảm giác này, không ngờ muốn lấy lại tất cả mọi thứ bị mình tự tay đẩy đi sau khi tất cả đã lắng xuống lại khó đến vậy, thậm chí cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Giờ phút này, anh gạt bỏ tất cả quá khứ trong trạng thái hoàn toàn mất kiểm soát, không đắn đo nữa.

Yêu chính là yêu.

Anh nhất định phải giành lại người con gái mình đã đánh mất.

Sự nhiệt tình không kiềm chế đánh thẳng vào môi và các giác quan của cô. Quý Noãn bị anh vây trên tường, tiếng nước ào ào vẫn ở bên tai, trên mặt không biết là nước mắt hay là nước. Cô gần như không thể thở nổi, cả người đau đớn gần như chết lặng, tất cả cảm giác gần như tê liệt, chỉ có thể cảm nhận được người đàn ông đang ôm chặt lấy mình trong lòng.

Ba năm qua, Mặc Cảnh Thâm sống như một hòa thượng khổ hạnh, lên kế hoạch cho cuộc sống đã từng bị người ta phá hủy tàn tạ khủng khiếp của cô. Rốt cuộc anh đã thành công trong sự thúc đẩy của bản thân mình. Anh buông tay hoàn toàn, mặc cho cô tự mình trưởng thành, không nhìn tới cô, không quan tâm cô. Anh kiểm soát dục vọng mà tự gò bó mình, nhưng kết quả lại bị phá vỡ bởi sự trở về của người con gái này.

Anh như đứa bé ngây thơ mới biết yêu lần đầu, thận trọng tới gần, bị đẩy ra, lại tới gần, lại bị đẩy ra. Lý trí còn sót lại nói cho anh biết, e rằng cả đời này người con gái này cũng không thể trở lại vòng tay anh, nói với anh rằng anh hãy buông tay đi. Nhưng từ đầu đến cuối cơ thể anh vẫn ngoài tầm kiểm soát của bộ não.

Anh khống chế mình không tới gần, nhưng lại trông thấy cô tỏa sáng ở khu nghỉ mát Hoàn Hải, thấy cô cười nói với người ngoài, nhưng lại lạnh lùng giữ khoảng cách với người đã từng thân mật nhất là anh.

Lúc đầu anh không muốn hợp tác dự án xây lại sân vận động với bên chính quyền, nhưng khi nhìn thấy tên của Tập đoàn MN, anh đã đồng ý ký vào văn kiện vốn nên từ chối.

Lúc nói chuyện với đối tác trong quán cà phê, anh thấy cô bị mẹ của người đàn ông khác nắm tay, cười tủm tỉm nhìn cô nói chuyện như nhìn con dâu, cũng trông thấy chiếc vòng ngọc phỉ thúy đeo trên cổ tay trắng muốt của cô.

Đêm đó, sau khi xã giao xong, không biết vì sao anh lại lái xe đến chỗ ở của cô. Trước khi mất điện, anh lên lầu thì thấy cô vẫn chưa về nhà, mượn ánh sáng điện thoại di động nhìn xuống thì thấy trong chiếc xe kia, người đàn ông nọ lén hôn lên mặt cô, trông thấy cô ngồi đờ ra ở ghế kế bên tài xế với vẻ mặt bối rối, rất sinh động.

Tất cả kiềm chế và trấn định của anh gần như cháy rụi trong nháy mắt.

Anh không chỉ mất kiểm soát một lần.

Mỗi lần mất kiểm soát dưới vẻ ngoài bình tĩnh là mỗi lần lý trí anh bị hủy hoại từng chút một.

Người con gái anh yêu thương nhất trở thành người con gái mà anh không thể chạm vào. Đây là đôi môi anh nhớ nhung đã lâu nhưng hầu như chỉ có thể mượn rượu mà lướt qua, nơi ấy vẫn mềm mại y như lúc anh yêu cô.

Ba năm thiếu thốn, muốn bù đắp tất cả bằng nụ hôn này, điều đó chắc chắn là không thể. Mái tóc ngang vai của Quý Noãn xõa tung ở trước và sau vai, còn có mấy sợi rong biển quấn quanh cổ cô. Cô chật vật dựa vào ngực anh thở hổn hển.

Anh hôn thật mãnh liệt, đè cô lên tường, kéo lớp che chắn cuối cùng trên người cô xuống, dục vọng không ngừng nghỉ như luôn thủ thế chờ đợi trong màn nước bốc hơi. Mọi thứ rốt cuộc đã phơi bày, hết thảy đều không muốn dừng lại.

Ngay lúc Mặc Cảnh Thâm gần như không thể nhịn được mà muốn cô ngay tại chỗ này, thì cô gái trong lòng bỗng mềm nhũn. Anh dừng lại, đôi mắt sâu thẳm như mực thấy cô nhắm mắt suýt ngã xuống. Lúc anh lùi về sau một bước, đồng thời duỗi một tay về phía trước, Quý Noãn liền xụi lơ ngã vào lòng anh.

Cô bị thương.

Vết thương vẫn đang chảy máu được nước và mái tóc che chắn đến gần như không thể nhìn thấy cuối cùng cũng khiến cho cơ thể cô không chịu nổi mà ngất đi.

Sắc mặt Mặc Cảnh Thâm u ám lạnh lẽo, anh bế cô ra khỏi phòng tắm. Nước và vết máu trên người cô thấm ướt ga giường. Nhân viên khách sạn đã gọi bác sĩ tới theo lời dặn của anh, bác sĩ đứng ngoài dè dặt gõ cửa.

***

Lúc bác sĩ xử lý vết thương, cô rất đau. Báng súng không đến mức sắc bén, nhưng đầu bị đập mạnh như vậy, ít nhiều gì cũng rướm máu.

Cộng thêm lúc Quý Noãn được bế ra khỏi biển, bởi vì lúc ấy không còn sức lực, thậm chí cũng không nín thở được trong nước, dẫn đến bị sặc nước biển, vậy nên trong cổ họng và trong phổi cũng không dễ chịu lắm.

Quý Noãn nằm yên trên giường, mặc cho bác sĩ xử lý vết thương trên đầu. Mãi đến khi cô trở mình, có người chườm túi nước đá lên gò má lúc nãy bị đánh sưng đỏ, cô đau đến nỗi không khỏi nhíu mày trong lúc ngủ mê.

Khi tất cả đã qua đi, Quý Noãn vẫn mơ thấy nước biển mặn chát và lạnh như băng. Cô thấy Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng đẩy cô ra khỏi biển sâu hết lần này tới lần khác. Trong khoảnh khắc cô thấy mình được đẩy lên khỏi mặt biển, thì Mặc Cảnh Thâm lại mỉm cười chìm xuống đáy.

“Không… đừng…”

Quý Noãn giãy giụa trong mơ, vùng vẫy lao xuống biển, nhưng dù bơi điên cuồng thế nào cũng không thể bơi tới chỗ anh. Cô liều mạng bơi về phía anh, lại trông thấy dưới đáy biển sâu dường như có một hang động đen như mực, Mặc Cảnh Thâm đứng ở cửa hang nhìn cô như người xa lạ, sau đó chẳng mấy chốc liền bị hút vào hang động đen kịt kia.

Cô vội bơi qua, trong khoảnh khắc bơi vào lỗ đen ấy, thế giới dường như sáng ngời trở lại.

Cô nhìn thấy mình vừa mới chết trong tù. Ngay lúc ngã xuống đất bất tỉnh, có một bóng người bỗng xông vào. Rốt cuộc cô cũng thấy rõ người đó, đó là Mặc Cảnh Thâm, là Mặc Cảnh Thâm mười năm không gặp bỗng nhiên từ Mỹ trở về.

Anh bế cơ thể vẫn còn chút hơi ấm của cô đứng dậy, không nhìn đám quản giáo khúm núm trong trại giam, mặt không cảm xúc bế cô ra ngoài.

Quý Noãn ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, muốn đi ra xem thử, nhưng kết quả lại có một tấm bình phong vô hình ngăn lại, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đó từ từ bước đi…

Ánh sáng lập tức thay đổi, không gian bỗng biến thành một căn phòng bệnh yên tĩnh.

Trong phòng bệnh, cô lặng lẽ nằm trên chiếc giường màu trắng, Mặc Cảnh Thâm im lặng đứng bên giường bệnh nhìn cơ thể đã không còn chút hơi ấm nào của cô.

Quý Noãn không thể nào đi qua, chỉ có thể đứng từ xa nhìn người đàn ông đang đứng bên giường bệnh. Ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng y như Mặc Cảnh Thâm trong mười tháng kia. Anh nhìn cô của mười năm sau, ánh mắt sáng ngời nhưng lại trầm lặng lạnh lùng.

Lúc này, cửa phòng bệnh chợt mở ra, Quý Mộng Nhiên của mười năm sau bước vào, mắt đỏ hoe nói: “Anh Cảnh Thâm, mấy tháng trước anh mới bị tai nạn xe nghiêm trọng ở Los Angeles, hôn mê mấy tháng liền, khó khăn lắm mới tỉnh lại, sau đó cứ thế gấp gáp về nước, kết quả vừa về lại tận mắt nhìn thấy chị chết trong tù… Em biết mười năm nay anh không đi bước nữa là vì chị, nhưng không phải anh đã định sẽ không về Hải Thành nữa sao? Tại sao sau khi tỉnh lại, lại đột nhiên về Hải Thành, còn đến thẳng trại giam, sao anh biết chị xảy ra chuyện…”