Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 522: Thấy anh đi tới, Quý Noãn ôm chặt chiếc chău de, nhích tới gần mép giường phía trong: &ldquo




Thấy anh đi tới, Quý Noãn ôm chặt chiếc chău de, nhích tới gần mép giường phía trong: “Không thể ngủ trong phòng sách, nhưng chăng phải trong phòng khách cũng có sofa có thể ngủ sao?“

Anh đi tới bên giường, nhìn vẻ mặt đè chừng như đề Phòng ăn trộm của Quý Noãn, thản nhiên nói: “Tôi đã ngủ trên sofa phòng khách hai ngày rồi, độ thông khí của da sofa rất kém, năm khó chịu lắm.”

Quý Noãn: “... “

Cô mím môi, vẫn giữ chặt chăn, nói: “Vậy anh muốn làm cái gì? Mạc Cảnh Thâm, tôi cảnh cáo anh, tôi còn bị thương...”

Cảm thấy mình nói tới chuyện đã ly hôn cũng không thể làm dịu đi dục vọng của anh, cô đành nhắc tới tình trạng sức khỏe không tốt của mình.

Cô còn chưa dứt lời, anh đã đưa tay tới. Cô sợ hãi định lui nhưng thấy anh chỉ cầm lấy một trong hai cái gối trên giường, lại tiện tay lấy một cái chăn trong tủ, rồi trải trên mặt đất. 

Quý Noãn: “…”

Anh muốn… ngủ trên sàn nhà?

Anh không nói một lời thừa, sau khi trải chăn trên mặt đất, lại ném gối xuống, nhìn Quý Noãn đang ôm chăn ngồi thẳng tắp trên giường trừng mắt nhìn mình: “Nhìn cái gì? Tôi ngủ ở đây, em có ý kiến sao?”

“…”

Để một người đường đường là Tổng Giám đốc điều hành toàn cầu của Tập đoàn Shine ngủ trên sàn nhà?

Quý Noãn suy nghĩ một chút rồi buông chăn xuống, miễn cưỡng nói: “Sao tôi lại không biết ngượng như vậy chứ Mặc tổng? Thôi để tôi ngủ dưới sàn nhà vậy…”

Dù sao thì anh cũng có ơn cứu mạng cô mà?

Dù cô có oán hận cỡ nào, thì cách biểu hiện cũng phải coi cho được một chút, Quý Noãn ám thị mình như thế.

Bởi vì một tiếng Mặc tổng này mà anh phóng ánh mắt nặng nề về phía cô. Theo phản xạ, Quý Noãn lại nắm chăn lên.

Giọng của Mặc Cảnh Thâm còn lạnh hơn máy điều hòa trong phòng ngủ: “Thật ra nếu em bảo tôi ngủ trên giường với em, thì càng thực tế hơn một chút! Không phải em đang bệnh sao? Nói nhiều như vậy làm cái gì? Vẫn không ngủ được? Sinh lực dồi dào à?”

Quý Noãn: “…”

Cô chui vào chăn, xoay người lại, đưa lưng về phía người dưới giường, nhắm mắt ngủ.

Nhưng cho dù anh ngủ dưới sàn nhà thì cũng là ngủ cùng phòng. Quý Noãn lại trở mình, nhìn người đàn ông dù nằm trên mặt đất nhưng vẫn không giảm đi phong độ, muốn nói dù anh ngủ trên mặt đất, thì cũng có thể ra phòng khách ngủ trên mặt đất mà? 

Nhưng khi lời nói gần thốt ra miệng, cô lại thấy Mặc Cảnh Thâm đã nằm thẳng ra đó, đắp chăn, nhắm mắt lại.

Cô biết anh vẫn chưa ngủ. Dù sao hai người đều vừa mới nằm xuống, nhưng thấy tư thế nằm ngủ nghiêm chỉnh của anh, lời nói đã sắp ra khỏi miệng rốt cuộc lại biến thành một hơi thở nhẹ nhàng.

Quý Noãn đang định xoay người lại, thì giọng nói lãnh đạm của anh từ dưới giường truyền đến: “Vẫn nhìn tôi à? Là lén quan sát xem mấy năm nay tôi có thay đổi gì không sao?”

Quý Noãn trừng mắt, nhưng không lên tiếng.

Mặc Cảnh Thâm tiện tay vén một góc chăn trên người, vỗ vào vị trí bên cạnh: “Em có muốn xuống đây nằm không?”

Quý Noãn vẫn lặng lẽ nhìn anh. Ánh mắt lãnh đạm mà điềm tĩnh của anh trong bóng đêm yên tĩnh của phòng ngủ như ánh sao chìm trong bóng tối, có phần ảnh hưởng đến sức kiềm chế cảm xúc của cô.

Ban ngày thì đối phó, tranh cãi thế nào cũng được, nhưng tới lúc đêm khuya thế này, theo bản năng người ta sẽ nghĩ rất nhiều chuyện, nhất là khi không ngủ được.

Cô vén chăn lên, trở mình ngay trên giường, lại quấn chăn kín người, cất giọng đều đều nói: “Tôi chỉ nghe nói mấy năm gần đây Mặc tổng thường xuyên mất ngủ, nên muốn nhìn xem khi mất ngủ trông anh như thế nào thôi. Dù sao tôi chưa từng trải qua tình cảnh một mình giữa sự tĩnh mịch đến phát điên như vậy. Mấy năm nay tôi ăn ngon ngủ yên, hầu như cũng không hồi tưởng chuyện đã qua. Buổi tối vừa đặt mình xuống giường là ngủ ngay, hoàn toàn không giống anh.”

Anh nghe cô nói như vậy thì mày hơi nhướng lên, nhìn cô nằm trên giường đưa lưng về phía mình. Mặc dù khi trở mình, Quý Noãn quấn chăn rất kín, nhưng vóc dáng nằm nghiêng hơi gầy của cô dưới chăn, trông rất mảnh mai và xinh xắn.

Ngay từ đầu Mặc Cảnh Thâm đã biết cô không dễ dàng bị khuất phục, nhưng anh không ngờ là đối với sự đánh giá của anh, cô lại bình tĩnh đến mức khiến người ta phát điên lên.

Quý Noãn nhắm mắt lại, đêm đã khuya, không bao lâu sau cô chìm vào giấc ngủ. Người đàn ông nằm trên sàn nhà cũng hiếm khi có được giấc ngủ say sau ba năm liên tiếp mất ngủ suốt đêm.

Một đêm ngủ ngon.

***

Sáng hôm sau, khi Quý Noãn tỉnh lại, chiếc chăn mà Mặc Cảnh Thâm trải cạnh giường đã được thu dọn.

Cô ngồi ngẩn ra trên giường hồi lâu, đưa tay lên vuốt mái tóc hơi rối sau giấc ngủ. Lúc rời phòng, cô phát hiện Mặc Cảnh Thâm đã đi.

Cô nhìn đồng hồ trước mặt, đã hơn 9 giờ sáng rồi.

Rõ ràng ngày hôm qua ngủ lâu như vậy, thế mà đêm qua cô lại ngủ một giấc dài. Sinh hoạt mấy ngày nay đã làm xáo trộn nhịp điệu đồng hồ sinh học quen thuộc mấy năm nay của cô. 

Chỗ này gần công ty anh, nên sáng sớm anh có việc quay về công ty rồi. Còn cô thì sao? Cô cũng không phải là người rảnh rỗi, dù sao cũng không thể cứ ở đây, huống chi trong tay cô còn không có cả chiếc điện thoại.

Quý Noãn cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. Ngay cả việc rửa mặt, cô cũng định sau khi quay về Nguyệt Hồ Loan rồi mới làm. Cô đi tới trước cửa, đang chuẩn bị bước ra ngoài, nhưng vừa đẩy cửa ra thì cô lại thấy chị Trần đứng bên ngoài, đang đưa tay định ấn mật mã mở cửa phòng.

Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, tay chị Trần khựng lại giữa không trung, ánh mắt chạm phải ánh mắt của Quý Noãn.

“Chị Trần!” Quý Noãn phản ứng rất nhanh, khuôn mặt vốn hơi ngái ngủ, đôi mắt nhập nhèm, lập tức đổi thành tươi cười.

“Bà Mặc!” Lập tức chị Trần lộ vẻ kích động, quên cả đổi cách xưng hô: “Cô dậy rồi à? Hai ngày nay, lần nào tôi tới, cô cũng đều đang ngủ, tôi không dám quấy rầy cô. Ông Mặc bảo tôi đến làm bữa sáng cho cô. Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Đầu còn đau không?” 

Ánh mắt của Quý Noãn dừng lại một chút trên túi rau dưa và trái cây mà chị Trần xách trên tay. Cô còn chưa lên tiếng thì chị Trần đã mỉm cười bước tới, đẩy cô lùi vào trong cửa, kích động kéo tay cô: “Nghe nói mấy năm trước cô vẫn ở nước Anh, tôi còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại cô nữa. Không ngờ còn có duyên gặp lại như thế này, thật sự là quá tốt!”

“Chị Trần, chị không cần giúp tôi làm bữa sáng đâu. Bây giờ không còn sớm, tôi chuẩn bị đến công ty rồi.” Trước tình cảm của chị Trần, Quý Noãn cảm thấy chị như là người thân của mình, trong lòng rất ấm áp.

“Như vậy sao được? Cô bị thương, ông Mặc có cuộc họp ở công ty phải đi. Ông ấy đặc biệt dặn dò tôi mua một số món cô thích, đến nấu cho cô ăn đây này! Cô ngồi xuống nghỉ ngơi đã!” 

Chị Trần dìu Quý Noãn tới ngồi lên sofa, sau đó lấy từ trong túi mua hàng ra một số loại trái cây mà trước đây Quý Noãn thích ăn, nói: “Để tôi đi rửa trái cây cho cô ăn. Cô chờ tôi một chút!”

Quý Noãn muốn nói, nhân lúc Mặc Cảnh Thâm không có ở đây, cô có thể lập tức rời khỏi chỗ này. Giờ là ban ngày, dù không có tiền, không có điện thoại di động, cô cũng không đến mức không thể quay về công ty.

Nhưng đã lâu không gặp, chị Trần tỏ thái độ nhất định phải cùng cô ôn lại chuyện cũ, khiến cô không thể lập tức rời đi, đành thầm cầu mong sao cuộc họp của Mặc Cảnh Thâm càng lâu càng tốt, để anh đừng trở về quá sớm.