Gió Chớ Động Tình

Chương 2: Quen biết




Hôm nay Tần Phong nhận được tin tức, nghe nói Đường Kiệt muốn dẫn người đến Du Mính môn quyết chiến, hắn vẫn chưa để ý, nghĩ rằng từ nay về sau Du Mính môn sẽ không làm hại võ lâm nữa, không ngờ khi đuổi tới khe núi gần rừng trúc, mới phát hiện đây lại là một thảm họa của võ lâm…… Mấy trăm cao thủ mất mạng, ai may mắn trốn thoát, cũng mang thương tích đầy mình.

Tiếng kêu than dậy khắp trời đất, thi cốt khắp nơi.

Hắn tìm kiếm rất lâu, mới nhìn thấy Đường Kiệt đang giao chiến với một cô gái áo trắng trên đồi, cô gái kia có võ công cao siêu, chiêu thức vô cùng biến ảo, áp đảo đối phương, chẳng những không lưu lại đường sống cho đối thủ, mà ngay cả bản thân cũng mặc kệ sống chết.

Tần Phong thấy tốc độ né tránh của Đường Kiệt càng ngày càng chậm, dường như không còn sức đánh trả nữa, lập tức xông lên, rút kiếm ngăn cản một kiếm mà cô gái áo trắng đánh về phía Đường Kiệt.

Cô gái vừa thấy hắn đã hơi sửng sốt, lập tức thu chưởng, nhanh nhẹn bay lên, tránh thoát một kiếm phản lại của Tần Phong.

Tần Phong đứng trước mặt Đường Kiệt, mới nhìn rõ cô gái trước mặt, nàng mặc váy áo trắng bằng lụa mỏng mềm mại và mái tóc đen bóng như tơ đang bay bay trong gió, một đôi mắt rét lạnh như băng, dù gương mặt bị một lớp lụa trắng che khuất, không nhìn được khuôn mặt nàng, nhưng tuyệt đối không phải là cô gái vô cùng xấu xí như lời đồn.

Cô gái áo trắng yên lặng nhìn hắn, đôi môi nàng khẽ động sau chiếc khăn che mặt, nàng đang nói gì đó.

Tần Phong cũng không nhiều lời, bằng tốc độ nhanh nhất đâm ra ba kiếm, cô gái áo trắng thoải mái né qua.

Hắn lại liên tục ra hơn mười chiêu, chỉ thấy cô gái áo trắng rất khác thường, nàng không ra một chiêu nào.

Tần Phong kinh hãi, trong lòng đang đoán xem đối thủ là ai, tự biết không phải là đối thủ của nàng, thừa dịp lúc ánh kiếm lượn lờ, rất nhanh đã kéo theo Đường Kiệt đang lung lay sắp ngã bay xuống.

Trở lại Đường môn, hắn mới phát hiện Đường Kiệt bị trọng thương, gân mạch đứt đoạn.

Tính mạng không đáng lo, nhưng từ nay về sau sẽ thành người tàn phế……

Đường môn, vẫn được viết bằng chữ mạ vàng trên tấm bảng hiệu đỏ thắm.

Đường Kiệt, vẫn là chủ nhân của Đường môn……

Đáng tiếc có một vài điều đã không còn như trước!

Từng là thanh niên tư thế oai hùng toả sáng, nay chỉ có thể vịn vào vách tường mới có thể di động một chút, yếu kém còn không bằng đứa trẻ biết đi.

Tần Phong đứng phía sau Đường Kiệt, nhìn bóng dáng kiên cường nhưng vô lực của hắn, trong lồng ngực có từng đợt sóng nhiệt đang phập phồng, hắn chưa bao giờ từng oán hận một người, hôm nay lần đầu tiên hắn nếm thử hương vị của cừu hận, thì ra đó chính là một loại cảm giác không tiếc tất cả đại giới, cũng muốn băm thây vạn đoạn một người.

Không lâu sau, Đường Kiệt liền mỏi mệt không chịu nổi, ngồi xuống thở dốc.

Tần Phong đi đến, vỗ vỗ vai hắn, ngồi xuống đối diện hắn: “Ngươi giao đấu với nàng ta, có phát hiện ra phương pháp phá vỡ chiêu thức của nàng ta không?”

Đường Kiệt trầm mặc thật lâu, thản nhiên lắc đầu.

Tần Phong lại nói:“Ngươi hãy tin ta, ta có thể làm được.”

Đường Kiệt cúi đầu xoa xoa hai đầu gối, vẫn im lặng.

“Bất kể thế nào, ta nhất định sẽ giết nàng……”

Đường Kiệt rốt cuộc cũng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng rọi, đáng tiếc rất nhanh lại biến mất.

“Võ công của nàng ta quá lợi hại, ngươi không phải đối thủ của nàng ta, đi cũng là chịu chết.”

“Luôn có cách phá giải, chiêu thức nào cũng không phải hoàn hảo.”

“Chiêu thức của nàng ta đúng là không hoàn mỹ, thậm chí có rất nhiều sơ hở, nhưng ngươi vẫn không phá được.”

“Vì sao?”

“Bởi vì nàng ta ra chiêu chính là mất mạng, một chiêu không tránh được, nhất định phải chết…… Khi giao đấu, ta đã thử công kích sơ hở của nàng ta, nhưng nàng ta căn bản không thèm để ý, chỉ tấn công mà không phòng thủ.” Đường Kiệt thở dài thật sâu một tiếng, nói tiếp: “Có lẽ công kích của ngươi có thể làm nàng ta trọng thương, nhưng nàng ta vẫn đủ sức giết ngươi, cho nên ngươi vĩnh viễn không thắng được.”

“Ý của ngươi là……” Tần Phong nắm chặt kiếm trong tay, năm ngón tay gần như trong suốt. Điều chỉnh hô hấp, hắn mới nói: “Chỉ cần quyết đấu là không còn ý định muốn sống, đúng không?”

“Không sai, nàng ta coi thường sống chết, lòng không có tạp niệm, cho nên vận dụng chiêu thức xuất thần nhập hóa. Nếu ngươi muốn giết nàng ta, cũng chỉ có một phương pháp……”

“Ta hiểu!” Tần Phong bỗng nhiên đứng dậy, xoay người rời đi, khi rời đi hắn nghe thấy Đường Kiệt bối rối gọi: “Đừng đi!”, sau đó nghe thấy tiếng Đường Kiệt ngã trên mặt đất.

Hắn không quay đầu, vừa kiên định đi về phía trước, vừa cố gắng nhớ lại lần đầu tiên thấy Đường Kiệt, hắn ôn hòa tươi cười, lần đầu tiên hắn thẳng thắn thành khẩn khuyên bảo “Vợ bạn không thể đụng”.

Cả đời này Tần Phong không cầu mong điều gì, chỉ muốn có một chút tôn trọng.

Năm tuổi đã lưu lạc đầu đường, hắn đối mặt với rất nhiều người lòng dạ dễ dàng thay đổi, châm chọc khiêu khích, chỉ có hai người hắn tôn trọng, một người hắn quen khi mười lăm tuổi, Lạc Vũ Minh, một người hắn quen khi mười tám tuổi, Đường Kiệt.

Lạc Vũ Minh mang theo oán hận đi rồi, bất kể hắn sám hối và giữ lại thế nào, hắn cũng không quay đầu lại lần nữa.

Đường Kiệt thành người tàn phế, ở trên giang hồ, người không có võ công chẳng khác nào người chết.

Nếu phải sống sót mang theo nỗi áy náy, thì hắn tình nguyện cùng chết với một ma quỷ.

Thung lũng vắng vẻ chẳng bóng người, hoa dại màu vàng mênh mông vô bờ, mang theo làn gió ấm áp nhè nhẹ.

Một trái đồi riêng biệt, nhìn hoa cúc và lá vàng bay lượn trong gió, nghe chim hót quanh quẩn trong thung lũng……

Đối mặt với nhiều cảnh đẹp thanh tao như vậy, trước mắt Tần Phong chỉ có xác chết của hơn hai trăm cao thủ võ lâm: Một người chết không nhắm mắt, hoa dại màu vàng còn đọng lại vết máu đỏ tươi, quạ đen khàn khàn tru lên.

Lời nói của Đường Kiệt đến bên miệng lại nuốt xuống, nhưng hắn vẫn hiểu.

Phương pháp duy nhất để thắng được cô gái kia chính là, bắt lấy cơ hội mấu chốt nhất, đâm ra một kiếm trí mạng.

Đương nhiên kết quả này chỉ có một – cùng chết.

Với hắn mà nói: Đáng giá!

Không biết đã qua bao lâu, Tần Phong nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng bước chân như có như không, không tự giác nắm chặt thanh kiếm trong tay, nhưng đợi trong chốc lát, vẫn không cảm thấy có sát khí.

Hắn chậm rãi xoay người, không thể ngờ rằng đằng sau hắn là một cô gái tuyệt mỹ.

Nàng mặc váy màu tím nhạt vạt váy màu trắng, màu tím nhẹ nhàng này dường như làm nàng trông mờ ảo hơn. Nàng có một búi tóc nhỏ, những lọn tóc đen buông thẳng trước ngực, quyến rũ động lòng người không từ ngữ nào tả nổi. Nhìn kỹ dung nhan của nàng, làn da trắng nõn mềm mịn, đôi mắt sáng long lanh động lòng người, đôi môi nhẹ nhàng nhắm lại không tô chút son nào mà lại kiều diễm ướt át, mỹ nữ giai nhân hắn đã gặp qua vô số, nhưng ấn tượng lưu lại trong đầu chỉ có một.

Chính là cô gái đã từng gặp một lần dưới gốc cây hoa cúc vàng này, gặp một lần là không thể quên được.

Tần Phong nhẹ nhàng cười nói: “Thật trùng hợp!”

Cô gái mờ mịt nhìn hắn, hai tay chậm rãi đưa ra từ sau lưng, thấp giọng hỏi: “Huynh…… sao lại ở chỗ này?”

Tần Phong chỉ vào rừng trúc đối diện, nói: “Ta lạc đường, không đi ra được rừng trúc này, nàng có thể dẫn ta ra ngoài không?”

“Được.” Nói khỏi miệng, hình như chính nàng cũng hoảng sợ, sửng sốt một lúc mới quay người đi về phía trước.

“Ta tên là Tần Phong……”

“Ta tên là Mạc Tình.” Nàng nói rất nhẹ nhàng dè dặt, mỗi một câu lại tạm dừng một chút.

“Tình? Tên thật đặc biệt, rất giống nàng……”

Mạc Tình ngoái đầu nhìn hắn, không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Tần Phong chợt nghẹn lời, lần đầu tiên hắn gặp được người còn lạnh lùng, còn đạm mạc (cũng có nghĩa là yên lặng) hơn cả mình, quả thực hắn chả là gì.

Hai người bước đi mà không nói, nghe tiếng hô hấp của nhau, cảm giác khoảng cách cũng không bình thường.

Họ đi rất lâu trong rừng trúc, ánh trăng đã lặng lẽ tránh sau khóm trúc, rải rác một thân trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Tần Phong lặng lẽ sờ sờ cây gậy trúc hắn để lại ký hiệu, thản nhiên nói: “Ngày đó tại sao nàng khóc?”

Mạc Tình quay đầu, lặng lẽ đoan trang nhìn hắn thật lâu mới trả lời: “Ta đi thăm mẹ, bà được chôn cất ở đó.”

“Xin lỗi.”

“Không sao.” Giọng điệu của nàng còn lạnh lùng, thờ ơ hơn cả Tần Phong: “Tại sao huynh đi vào trong đó?”

Tần Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ánh sao sánh chiếu vào đôi mắt thâm thúy, nhu tình như nước của hắn.

“Ta đi gặp cha mẹ mình, họ đều được chôn cất ở vùng núi đó.”

Mạc Tình sâu xa nhìn hắn, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Sau nửa canh giờ, Tần Phong đã rời khỏi rừng trúc.

Hắn đi được vài bước, không nhịn được quay đầu nhìn nàng, hắn từng vụng trộm hy vọng vận mệnh có thể cho hắn gặp lại cô gái này, hôm nay thật sự đã gặp được nàng.

Hắn không biết nàng là ai, có quan hệ gì với Du Mính môn, nhưng hắn biết nàng rất nhiều lần muốn giết hắn mà không ra tay.

Kể từ đó, Tần Phong thường xuyên đến rừng trúc chờ ma nữ của Du Mính môn xuất hiện, nhưng, hoa cúc và lá vàng không hề tung bay, chim nhỏ kêu mãi cũng mệt, ma nữ kia vẫn không thấy xuất hiện.

Một ngày nọ, hắn lại gặp được Mạc Tình, nàng mặc váy áo màu vàng nhạt, đứng xa xa trong rừng trúc nhìn hắn, không lại gần, cũng không rời đi.

Họ cứ nhìn nhau từ xa như vậy, khoảng cách chỉ có vài chục bước, bằng khinh công của hắn thì nháy mắt có thể đến gần.

Nhưng đến gần rồi sao đây?

Hắn là một người sẽ phải chết……

Lúc này, không trung có một thân ảnh màu trắng bay qua, nữ tử áo trắng đó không giao đấu với hắn, chỉ để lại một phong thư bên tảng đá gần chỗ hắn.

Hắn cầm thư lên, trên đó viết rất ngắn gọn: Mười ngày sau, một trận chiến tại đây, sống chết do mệnh!

Chữ viết thanh tú bay bổng, còn tản ra mùi thơm thản nhiên.

Tần Phong cất phong thư, lại liếc mắt nhìn Mạc Tình đang đứng đối diện một lần, xoay người rời đi.

Hắn không có dũng khí đối mặt với tình yêu hồng trần, không dám giao trái tim mình cho một người con gái.

Hắn biết cuộc đời mình sắp đi đến cuối đường, không muốn lại liên lụy đến một cô gái vô tội.

Cho nên, hắn không còn lựa chọn nào khác ngoại trừ ra đi.

Quán rượu nổi danh nhất ở Du Li trấn chính là Tiêu Dao Các, rượu ở Tiêu Dao Các thơm nồng mát lạnh, khách khứa vào ra không dứt. Tần Phong không phải người có tửu lượng tốt, lại càng không phải là người nhàn hạ thoải mái, hắn tới nơi này chỉ là vì đỡ đói.

Trở về từ rừng trúc, thể xác và tinh thần của Tần Phong đều mỏi mệt, gọi mấy món ăn chay.

Mùi thơm của bánh rán dầu hòa lẫn với mùi rượu thơm nồng, làm cho bước chân của hắn tự nhiên hướng tới. Thật ra trong túi hắn cũng không có nhiều bạc để đến ăn cơm ở quán rượu, nhưng nay với người không còn sống được bao lâu nữa, bạc đương nhiên không còn quan trọng.

Tần Phong đang muốn động đũa, chợt nghe trong quán có người nói: “Mọi người đã nghe được tin gì chưa? Du Mính môn phát ra chiến thư với Nam Cung Hoành Nhạc của Nam Cung thế gia, nghe nói hôm nay sẽ quyết đấu tại đỉnh Phi Hồng.”

“Loại tin này ai mà chả biết.” Có người khinh thường nói.

Vài người xem ra không phải nhân vật tầm thường khẽ thầm thì to nhỏ.

“Mọi người nói ai có thể thắng đây? Thật muốn đi xem quá.”

“Nếu không muốn sống thì đi đi, may mắn sẽ được chết toàn thây đấy.”

“Thôi đi……”

Có người chen vào nói: “Nam Cung Hoành Nhạc có thể nói là võ lâm chí tôn, nếu hắn cũng thua, thì người của chính đạo không ai có thể chống lại ma nữ đó.”

“Không phải còn có Long Gia Bảo, Long bảo chủ à.” Lại có người phản bác.

“Đường môn đã bại rồi, nếu Nam Cung thế gia cũng bị đánh bại, chỉ sợ mình Long Gia Bảo cũng không có năng lực đấu lại với Du Mính môn, võ lâm từ nay về sau sẽ bị một nữ nhân nắm trong tay.”

Những người đó vẫn còn “nước miếng tung bay” mà thảo luận, Tần Phong đã bỏ lại rượu và thức ăn, một miếng cũng chưa đụng, vội vàng ra khỏi Tiêu Dao Các.

Chạy như điên mấy trăm dặm đường, rốt cuộc ngày hôm sau Tần Phong cũng đến đỉnh Phi Hồng.

Vừa đến chân núi, hắn đã nhìn thấy cô gái mà mình trông mong, nàng đứng trong gió, tay áo nhè nhẹ bay, tựa như tiên tử lạc vào nhân gian.

Hắn không dừng bước, nghiêng người thoáng nhìn nàng, phi thân nhảy lên sườn núi.

Trận quyết đấu đã kết thúc, chỉ còn lại một đám cỏ cây gãy nát, lá cây rơi rụng khắp nơi.

Thi thể vẫn còn chút hơi ấm, khuôn mặt Nam Cung Hoành Nhạc vẫn ôn hòa thanh bình như lúc còn sống.

Tần Phong vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Nam Cung Hoành Nhạc, ông tươi cười vỗ nhẹ lên vai Tần Phong, nói: “Quả nhiên là thiếu niên anh hùng…… Người trẻ tuổi, sắc nhọn chưa hẳn đã tốt, kiếm càng sắc bén càng dễ bẻ gãy.”

Khi đó hắn cũng không biết thanh danh của Nam Cung Hoành Nhạc, chỉ biết đến ông như một lão tiền bối bình dị gần gũi. Ngày đó, Nam Cung Hoành Nhạc mời hắn uống rượu, kể cho hắn rất nhiều chuyện trên giang hồ, đó là lần đầu tiên Tần Phong biết đến hương vị của rượu, kết quả uống say như chết.

Họ vốn đâu còn lần sau gặp lại uống đến không say không về…… Tạm biệt, đã là ngăn cách sống chết.

Tần Phong lảo đảo tiến lên từng bước, đưa tay chạm vào thi thể của Nam Cung Hoành Nhạc, ngực đau xót, một ngụm máu phụt ra từ cổ họng.

Hắn cố gắng cắn răng nhẫn xuống, đứng dậy ngẩng đầu lại gặp Mạc Tình đang đứng trước mặt.

Hắn đoán được Mạc Tình là người của Du Mính môn, oán hận chất chứa không thể kềm nén, cay đắng nói: “Ta nhất định phải giết nàng, nhất định……” Còn chưa nói xong, hắn đã thấy trước mắt tối đen, máu tươi phun ra từ miệng hắn.

Khi hắn ngã xuống, ngửi thấy một mùi thơm, một thân thể vô cùng mềm mại nhanh chóng đỡ lấy hắn.

Đó là một cảm giác tuyệt vời khó có thể nói nên lời, tuyệt vời làm cho hắn quên hết tất cả thống khổ, như được trở lại những ngày trước đây, ghé vào trong lòng mẹ.

Hắn rất muốn ôm sát thân thể mềm mại ấy, đáng tiếc không đủ sức!

Khi hắn khôi phục ý thức, mở to mắt, thấy được ánh nến lung linh lúc sáng lúc tối, giống như đôi mắt của nàng.

Nàng nhìn hắn, gần trong gang tấc……

Dưới ánh nến lay động, mỹ mạo khuynh thành làm cho hắn không khỏi nhìn đến thất thần.

“Huynh…… có khỏe không?” Mạc Tình nhỏ giọng hỏi.

“Đây là?” Tần Phong đánh giá căn phòng một chút, xoa xoa ngực, nhẹ nhàng đứng dậy.

“Quán trọ, huynh hôn mê, ta đưa huynh đến nghỉ ngơi một chút.”

“Cảm ơn!”

Mạc Tình lắc đầu không nói, Tần Phong cũng không nói nữa, đi đến bên cửa sổ lướt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, không nói được một lời, vuốt kiếm của mình.

Hai người xấu hổ im lặng trong chốc lát, Mạc Tình hỏi dò: “Quyết đấu…… huynh sẽ đi chứ?”

“Sẽ đi.”

“Huynh có chắc chắn thắng không?”

“Không.”

“Vậy huynh…… có thể không đi không.” Mạc Tình cắn cắn môi dưới, tóc trên trán bay rối che khuất ánh mắt.

Hắn giơ tay gạt lọn tóc rối trên trán nàng, ngón tay chạm đến da thịt nhẵn nhụi mềm mịn, nhiệt huyết ở đầu ngón tay bỗng sôi trào.

Thân mình Mạc Tình hơi cứng lại, đột nhiên đẩy tay hắn ra. “Không còn sớm nữa, ta có việc, sau này còn gặp lại.”

Nói xong cũng không quay đầu đã chạy ra ngoài cửa, “phanh” một tiếng đóng cửa phòng lại.

Tần Phong ngơ ngác nhìn tay mình, chỉ có thể cười khổ: Nếu vô duyên, sao lại gặp nhau, nếu vô tâm, sao lại gặp lại?

Đêm khuya, Tần Phong đang điều tức nội lực, vận chân khí để đánh tan máu tụ ở ngực, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa như có như không, hắn vừa nghe liền đoán được là ai, nhíu nhíu mày, ngồi ở trên giường không hề động.

“Là ta.” Ban đêm yên tĩnh, giọng nói của Mạc Tình lại càng dễ nghe hơn, tràn đầy dụ hoặc.

Tần Phong do dự một chút, vẫn đi ra mở cửa phòng, nhưng vừa thấy Mạc Tình đứng ngoài cửa, bàn tay nắm cánh cửa lập tức nắm chặt lại.

Mạc Tình mặc một chiếc váy đỏ bằng voan mỏng trong suốt…… Căn bản không che được gì.

Hắn dùng tốc độ chậm nhất trong cuộc đời kéo nàng vào trong phòng.

Đóng cửa phòng rồi hắn lại bắt đầu hối hận, tối nay Mạc Tình trang điểm nhẹ, ánh mắt thoạt nhìn đã thấy xinh đẹp quyến rũ, môi đỏ mọng kiều diễm đến cực điểm, làm hắn không nhịn được muốn nếm thử hương vị của nó. Điều càng làm hắn bất an là, nàng vừa vào cửa đã nhìn hắn và nở một nụ cười mờ ám, dưới ánh nến, ánh mắt của nàng càng khiến hắn hồn xiêu phách lạc, tim hắn đang đập gia tốc trong lồng ngực.

Thật ra hắn không muốn nhìn tiếp xuống phía dưới, nhưng mà ánh mắt lại cố tình không chịu nghe khống chế, từ trên mặt nhìn xuống thân thể nàng, làn da trắng nõn động lòng dưới lớp voan mỏng, đường cong như ẩn như hiện đối với nam nhân mà nói còn hoàn mỹ hơn cả khuôn mặt của nàng.

Không phải nói không ai là hoàn hảo sao? Tại sao khi ông trời tạo ra nàng lại không để lại một chút thiếu hụt?

Tần Phong hắng giọng, đang muốn mời nàng đi ra ngoài, nhưng Mạc Tình lại không cho hắn cơ hội này, nhẹ nhàng dùng hai tay vòng lên cổ hắn, cả thân thể đều dán vào lòng hắn. Hơi thở nóng bỏng từ miệng nàng phả nhẹ lên tai hắn, cơ thể mềm mại như nước hoàn toàn nép sát vào người hắn.

Vào giây phút đó, Tần Phong có một dự cảm xấu, hắn xong rồi, cô gái này sẽ hủy hắn.

Hắn cúi đầu nhìn nàng ngẩng mặt, vốn muốn nói là: “Nàng buông ra!” Nhưng thấy vẻ mặt chờ mong kia, cả đời hắn tự hào về sự tự chủ của mình mà trong nháy mắt đã biến mất không còn sót lại chút gì, hắn dùng lực ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, bắt đầu nhấm nháp hương thơm đã khát vọng từ lâu……

Đây là lần thứ hai hắn hôn nữ nhân, cảm giác Lam Lăng cho hắn là lạnh như băng, thậm chí làm cho trái tim hắn cũng đóng băng, hôm nay hắn mới biết được cái gì mới thật sự là nụ hôn, nó ngọt ngào, nóng cháy, làm cho cả người hắn như đang bị thiêu đốt.

Thân thể mềm mại trong lòng đã xụi lơ, dựa sát vào hắn……

Hắn càng hôn càng sâu, càng hôn càng mê loạn.

Tay hắn càng ngày càng nắm chặt, ngón tay theo voan mỏng hướng vào phía trong sờ soạng, bỗng nhiên hắn thấy thân mình Mạc Tình run rẩy, co rúm lại một chút.

Tần Phong kinh hãi, tìm về một chút lý trí còn sót lại.

Nữ nhân muốn dâng mình cho hắn không phải không có, nhưng hắn tuyệt đối không tin Mạc Tình là nữ nhân sẽ quyến rũ nam nhân, trừ khi nàng không làm chủ được mình.

Hắn dùng lực đẩy Mạc Tình ở trong lòng ra, buộc mình không được nhìn ánh mắt bi thương và thân thể mê người của nàng.

“Tại sao?” Hắn cố gắng làm cho trái tim cuồng loạn bình phục trở lại, dùng giọng điệu lãnh khốc nói với nàng: “Ta không phải quân tử như nàng tưởng, nếu nàng là một nữ nhân phóng đãng, đêm nay ta có thể cho nàng biết thế nào là nam nữ hoan ái, nếu nàng muốn dùng cách này để đạt được mục đích, ta cũng nói với nàng, ta sẽ không chịu trách nhiệm với chuyện gì đã xảy ra.”

Mạc Tình hoảng hốt bừng tỉnh, lẳng lặng nhìn hắn, nhìn đến đáy mắt đều là ưu sầu.

“Mời nàng đi ra ngoài!” Tần Phong nắm chặt hai nắm đấm, buộc mình phải lạnh lùng quyết tâm, cuối cùng khi Mạc Tình ra khỏi cửa, hắn đã cởi áo của mình khoác lên người nàng.

Sau khi cánh cửa đóng lại, phòng chỉ còn ánh nến lung linh, Tần Phong cúi người ôm lấy ngực mình, chân khí vừa mới bình ổn lại bắt đầu tán loạn.

Hắn đương nhiên biết Mạc Tình quyến rũ hắn không phải xuất phát từ ý nghĩ ngốc nghếch, Du Mính môn phái nàng đến rốt cuộc có mục đích gì, hắn không đoán ra, cũng không muốn đoán. Nhưng hắn càng hận kẻ làm môn chủ dấu đầu lộ đuôi, tâm địa ác độc, ra tay tàn nhẫn, ti bỉ vô sỉ kia, không băm thây vạn đoạn nàng ta ra thì thật sự khó tiêu mối hận trong lòng hắn..

Hai canh giờ sau, Tần Phong bắt đầu đứng ngồi không yên, trong đầu hắn toàn là những vấn đề không có lời giải.

Nàng không hoàn thành nhiệm vụ có thể bị phạt không?

Môn chủ của nàng có thể sẽ giết nàng?

Nàng bị từ chối vô tình như vậy, có thể đau khổ không?

Nàng luôn nhìn hắn từ xa xa, có phải nàng thích hắn không, chẳng sợ chỉ là một chút, vậy cũng tốt lắm rồi……

Càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng nóng lòng, gần đến bình minh, Tần Phong rốt cuộc không kềm chế được nữa, trong làn sương sớm mênh mông mơ hồ, hắn tìm nàng trên khắp con đường, tìm từng góc nhỏ.

Giữa làn sương mù mơ hồ rốt cuộc hắn cũng thấy thân ảnh mảnh mai của nàng.

Nàng vẫn ôm đầu gối, ngồi dưới gốc cây, vùi đầu trong chiếc áo rộng thùng thình của hắn.

Đám sương lan tỏa mọi nơi, gió lạnh thấu tận xương…… Thân mình mỏng manh của nàng run rẩy trong gió.

Tần Phong liều lĩnh tiến lên, ôm chặt nàng vào trong ngực, không ngừng nói: “Xin lỗi!”

Mạc Tình hơi mờ mịt ngẩng đầu, lông mi còn ẩm ướt nhẹ nhàng run run, đôi môi sưng đỏ vẫn hằn rõ dấu răng. “Tại sao nói xin lỗi?”

“Ta…… nàng mặc ít áo như vậy, nhất định rất lạnh, theo ta trở về nhé.”

Nàng gật gật đầu, tùy ý để hắn nắm tay đưa về phòng.

Vào phòng, Tần Phong liền bế nàng đặt lên giường, đắp kín chăn lên người nàng không còn kẽ hở.

“Lạnh không?”

“Không lạnh.” Mạc Tình đẩy chăn trước mặt ra, thân thể dán lên người Tần Phong: “Chàng để ta đặt cược một lần được không?”

“Cái gì?” Hắn bỗng cảm thấy lẫn lộn, đang tự hỏi ý tứ của nàng, chợt ngửi thấy hương thơm nồng nàn bay tới từ thân thể nàng. Hương khí nồng đậm mê hoặc lòng người, châm ngòi cho ham muốn mà hắn cố gắng áp chế.

Mạc Tình kéo xuống quần áo trên người, voan đỏ mỏng manh chảy xuống từ vai nàng, lộ ra làn da không tì vết.

Bộ ngực sữa của nàng, màu sắc trong sáng như ngọc, mềm mại đầy đặn……

Tần Phong lập tức dời mắt, không dám nhìn lại, nhưng hắn có thể khống chế được tầm mắt của mình, lại không khống chế được ham muốn của mình, không khống chế được phản ứng của thân thể.

Hắn cố gắng điều chỉnh hô hấp, áp chế khát vọng.

“Chàng để ta đặt cược một lần, không thử một lần, ta sẽ tiếc nuối cả đời……” Cảm nhận được hô hấp của Mạc Tình càng ngày càng gần, nhiệt huyết lập tức sôi trào lên đầu óc hắn.

“Bảy ngày sau ta sẽ chết!” Giọng hắn hơi khàn khàn.

“Bảy ngày cũng đủ rồi!”

“……”

“……”

Ngàn lời vạn ý, khi đụng chạm đôi môi mới có thể nói lên rõ ràng, nói là……

Nụ hôn kích tình cuồng loạn làm cho hắn quên đi tất cả, từ bỏ mọi thứ, giờ này phút này, không gì khống chế được khát vọng muốn có một nữ nhân, biết rõ tất cả chỉ là âm mưu, là cạm bẫy, nhưng hắn vẫn nhảy xuống không hề chùn bước.

Khi hắn tiến vào thân thể nàng, nghe thấy tiếng rên rỉ của Mạc Tình ở dưới thân làm hắn mê muội mất hồn, thấy ánh mắt lưu chuyển khi nàng ngửa đầu, dáng người tuyệt sắc, hắn hoàn toàn điên cuồng.

Hắn thầm nghĩ muốn nàng, đừng nói bảy ngày, thậm chí vào giây phút này Mạc Tình dùng kiếm đâm thủng trái tim hắn, hắn cũng không dừng lại khát cầu với nàng!

Tình yêu, hiểu được nó chỉ cần một sớm một chiều!

Tình yêu, duy trì nó lại cần cả một đời!