Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 151: Ngoại truyện 10: Vương mãi mùi hương (4)




Đất trồng trọt trong căn cứ được bao quanh bởi hàng rào, bên trên có cắm mấy bảng hiệu bằng gỗ. Sau khi xin được thì treo thẻ tên lên đó, như vậy có thể trồng bất thứ gì mình muốn ở trong. Cô cũng dành thời gian xin một miếng đất nhỏ, trồng rau cải giữa hai thửa vườn hồng, đến giờ đã mọc cao. Bốn giờ chiều, bà Michelle mang một túi xương sườn đến, thế là trên đường về cô thuận tiện nhổ hai củ cải và ngắt một giỏ rau muống, về tới nhà thì rửa sạch củ cải và xương sườn, cho cả vào nồi đun… Mắm tôm là do bà Cát gửi đến, lại hái ít rau muống đợi Tạ Trạch Ích về thì bắc nồi.

Đây là hai món mà cô tự thấy mình làm tốt, còn về phần có ăn được không… thì lại là chuyện khác.

Ngày trước phía bên kia căn nhà là một khu rừng nhỏ, một vài cây bạch đàn to lớn mọc ở bên ngoài, vừa hay làm cây che nắng phủ bóng râm lên ban công nhà họ. Thế là Tạ Trạch Ích tìm một sợi dây bện thành võng cột vào giữa hai thân cây. Có một lần cô thấy anh bện thừng —— năm lần nút thắt đi qua vòng mắt cá, thêm năm lần quấn quanh nút đồng tiền bện trước đó, các bước rất phức tạp, cô nhìn mà hoa cả mắt. Kết quả là chiếc võng vừa chắc chắn lại rất đẹp, thế là cô lại la hét đòi anh dạy, có điều chẳng mấy chốc lại quên ngay.

Bên ngoài võng là hàng rào tre, đi ra ngoài nữa là một con đường, lái xe về khu nhà chắc chắn phải đi qua nơi này. Thế là cô ngồi trên võng đối diện đường, suy nghĩ về cuốn “Sơ huyệt học”. Mấy chục trang đầu toàn là sơ đồ huyệt vị chằng chịt trên cơ thể nam giới. Cuốn sách rất cũ, hình như người thời ấy không ngại vẽ bộ phận tình dục của nam khỏa thân trong sách vở, đến khi tới thời đại này thì người ta lại thấy xấu hổ, vậy là dùng mấy miếng giấy nhỏ dán lên các vị trí đó, rồi dùng bút máy ghi chú thích về huyệt vị và chức năng, đúng là càng sống càng không bằng trước.

Càng không muốn cho cô xem thì cô lại càng muốn xem. Dựa vào tâm lý ngược này, chút ít tinh lực còn lại của cô chỉ dùng để nghiền ngẫm về sáu huyệt đạo ở bộ phận bị che trên sơ đồ, chỉ mấy phút đã thuộc làu.

Qua một lúc sau, ánh tà dương chiếu rọi, sách mở ra đặt ở trước mặt, lúc đang thiu ngủ thì bên hàng rào truyền đến tiếng cười nói của các cô gái trẻ.

Ngôi nhà của họ nằm ở cuối khu, bên cạnh có mảnh đất trống nên thông gió tốt, lại có nhiều cây thưa thớt thưa thớt, do đó có người đã chăng dây giữa các cây để phơi quần áo. Người sau cứ thế làm theo, dần dần trở thành nơi phơi quần áo ở khu này.

Có nhiều người mới đến đêm qua nên xem ra không dùng đủ dây phơi, thế là các cô gái đã xinh binh sĩ mấy sợi dây thật dài; nhưng thân cây thích hợp thì lại quá dày, các cô gái sức yếu, không thể buộc chặt dây được. nghe bọn họ ồn ào một trận, cô quyết định đi ra xem sao, nếu John về thì có thể nhờ anh ta làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Đang tính đứng dậy thì nghe thấy một cô gái nói bằng tiếng Anh: “Đến rồi kìa!”

“Ai?”

“Người mặc áo sơ mi màu đen á!” Cô gái muốn miêu tả rõ ràng hơn nên bổ sung: “Anh ấy cao lắm mà! Sao các cô không phát hiện ra thế?”

“Ừm, rất cao, có phải không Kiều?”

Cô gái nói: “Các cô nghĩ gì vậy? Gọi người qua đường tốt bụng đến giúp thôi mà!”

Mấy cô gái cười lớn: “Nhờ người đến giúp mà cô đỏ mặt làm gì?”

Một người trong đó cao giọng nói: “Không chỉ cao —— mà còn —— cực kỳ —— điển trai ——”

Kiều nổi giận nói nhỏ: “Trời ạ, các cô im miệng giúp tôi đi! Tôi chỉ hy vọng anh ấy không giỏi tiếng Anh!”

Xuyên qua khe hở hàng rào, Sở Vọng trông ra ngoài, vừa lúc thấy người đàn ông nhà mình cắp dưới cánh tay thứ gì đó hình tròn to bằng quả bóng rổ đi qua dây phơi quần áo.

Tạ Trạch Ích cũng rất phối hợp làm như không biết tiếng Anh, đi qua sau lưng các cô gái tiến thẳng vào nhà.

Nhưng một lúc sau, anh đột nhiên dừng bước rồi đi vòng lại.

Thấy anh quay lại, mấy cô gái đột nhiên ồn ào, trêu ghẹo Kiều mặt mũi đỏ bừng. Anh đi đến, nói một tràng thứ tiếng Anh bồi không biết học từ đâu ra, lấy lý do xin dây thừng nhân tiện thay mọi người buộc dây phơi, tức khắc khiến các cô gái vui vẻ, Kiều xấu hổ tới mức nhanh chóng biến mất.

Nhóm các cô gái đã phơi đồ xong thì cũng tản đi.

Cô nằm trên võng giả vờ ngủ, lén nhìn ra ngoài qua mép sách.

Có cơn gió chầm chậm thổi qua, những tấm khăn trải giường sặc sỡ bay phấp phới trên sợi dây phơi. Anh đang mặc trên người chiếc áo sơ mi màu đen mùa hè mà chính cô đã tự tay làm từ áo khoác đen, mục đích chính là mát mẻ, cộng thêm tư lợi của riêng mình, áo sơ mi thiếu đi ba nút trên cùng, lúc này anh mặc vào cô mới phát hiện: chỉ một chữ V cạn mà đã để lộ xương quai xanh và bắp thịt ở lồng ngực.

Kỹ năng may không tệ, người đàn ông cũng rất điển trai, thực không tệ.

Càng đến gần, cô mới thoáng thấy thứ anh kẹp trong tay là trái dưa hấu vừa to vừa tròn.

Anh dừng chân trước hàng rào, không cử động cũng không nói gì.

Cô chỉ thấy được quần anh, không biết anh đứng cạnh mình làm gì, không hiểu sao trong lòng lại sợ hãi.

Rồi anh bất chợt cúi người…

Cô loạng choạng, suýt nữa đã ngã xuống khỏi võng.

“Anh làm gì thế?”

“Ai?”

“Anh.”

“Đã đuổi người không liên quan đi hết rồi, chẳng lẽ không thể nhìn vợ anh ngủ sao?”

Ban nãy cô không biết vì sao anh lại thay đổi ý định, thì ra thấy cô đang ngủ trong sân, sợ bọn họ làm ồn.

Tạ Trạch Ích một tay cầm dưa một tay cầm dây, trong miệng ngậm một điếu thuốc, nhìn cô mỉm cười.

Mọi sự chú ý của cô đều bị điếu thuốc kia thu hút, hỏi: “Anh bắt đầu hút thuốc lại từ bao giờ vậy?”

Anh cúi đầu, ậm ờ nói: “Ngậm cho đỡ nghiện thôi.”

Điếu thuốc trên môi vẫn chưa châm lửa, đúng là chỉ ngậm cho đỡ nghiện. Anh cụp mắt, cảm xúc rối loạn viết rõ trên mặt, nhưng giọng nói lại vô cùng dịu dàng.

Cô nhìn mà vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Mấy năm gần đây đầu lọc vẫn chưa phổ biến ở ngoài châu Âu, muốn mua được thuốc lá có đầu lọc ở Viễn Đông quả thực là chuyện viển vong. Cô là người từng trải, đã nhìn nhiều quảng cáo ung thư phổi ở đời sau lắm rồi, thực sự rất đáng sợ. Cô vẫn muốn sống cùng anh đến thế kỷ XXI, đến lúc đó còn có thể đi du lịch vòng quanh thế giới. Mà hiện tại mới chỉ đầu thế kỷ XX, nên chỉ muốn anh cai thuốc trước.

Thấy cô không nói năng gì, Tạ Trạch Ích biết nhất định trong cái đầu kia lại nghĩ chuyện lung tung, thế là hỏi bâng quơ: “Tối nay có canh à?”

Cô hoàn hồn, “Đợi lát nữa mới uống được.”

Anh ừm một tiếng rồi đi vào nhà.

Cô đứng ở cửa, thấy anh bổ quả dưa ra làm hai, cắm hai cái muỗng lên mỗi nửa, sau đó ngoái đầu lại vẫy tay với cô. Cô lập tức đi vào nhà, ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh.

Hoàn toàn không có chất quý tộc theo cách ăn uống tiêu chuẩn ở thế kỷ 21 chút nào, người đàn ông thời đại thực dân tên Tạ Trạch Ích này đã bị cô đồng hóa thành nửa người hiện đại rồi.

Chỉ chớp mắt mặt trời đã khuất bóng. Khí hậu khô ráo, dưa hấu mỏng vỏ mọng nước, mỗi người ôm một nửa trái dưa ăn, vừa giải nóng lại thỏa mãn.

Canh đã nấu sắp được ba tiếng rồi, nước sôi trào ra cả nồi, quay đầu lại nhìn thì thấy anh đã nằm ngủ trên ghế sofa. Cúc áo cởi phân nửa, còn chưa cởi hết đã mệt đến mức ngủ gục. Lồng ngực trơn bóng lộ ra phập phồng lên xuống, gân cốt trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn.

Bưng bữa tối lên bàn, thấy anh ngủ ngon quá, cô không nỡ gọi anh dậy.

Ghé sát vào anh, ngắm nhìn gương mặt say ngủ của anh.

Dưới đèn sợi đốt, làn mi bé nhỏ như in dấu trên mặt, trông ngây thơ đến nỗi khiến cô cảm thấy, nếu bây giờ mình mà hôn trộm anh thì tức là đang phạm tội nào đó.

Cô đang xuất thần ngắm nhìn thì đột nhiên bị anh duỗi tay kéo một cái, cả người đổ rạp xuống mình anh. Tạ Trạch Ích cựa quậy, ôm cô thay đổi tư thế, thoải mái thở dài.

“Đánh thức anh hả?”

“Mới dậy thôi. Nằm mơ thấy ác mộng.”

“Mơ thấy gì?”

“Hồi mẹ còn sống, bà chưa bao giờ nói cho anh biết chữ ‘chính’ trong A Chính có nghĩa là gì. Năm anh lên 6 thì bà qua đời, trong một lần về Hương Cảng, có người tưởng anh không biết tiếng Trung, ở ngay trước mặt mà nói ‘cha là tư sản mại bản, là quân bán nước vơ vét khi quốc nạn, cho nên chữ Chính này là chữ ‘chính’ trong cụm ‘cải tà quy chính’.”

“Thì ra anh không thích người ngoài gọi mình là A Chính là vì lý do đó hả?”

“Ừ.” Anh cười, “Trước năm 6 tuổi anh tưởng cha không quan tâm mẹ là lỗi của mình, chỉ cần vâng lời hiếu thảo thì có lẽ sẽ có ngày cha hồi tâm chuyển ý; về sau anh là con của Comprador, tội ác tày trời, theo em anh phải làm gì thì mới có thể cải tà quy chính đây?”

Cô chợt nhớ lại ngày trước, mỗi lần hỏi cha mẹ nghĩa của chữ “Trí” thì luôn nhận được câu trả lời là: “Quân tử dĩ trí mệnh toại chí”, chỉ là giấc mơ mà thôi, nhưng cô lựa chọn tin vào nghĩa này.

Cô khẽ gọi, “A Chính.”

Anh thấp giọng đáp, “Ừ.”

“Có những lúc đến người đặt tên cũng không biết vì sao lại chọn cái tên đó. A Chính là A Chính, chữ Chính (正) nét nào cũng thẳng, không bao giờ xiên xẹo, nên không có tà để mà phải cải…”

Thấy cô nói chuyện nghiêm túc như vậy, Tạ Trạch Ích cười xoa tóc cô, ôm cô ngồi xuống.

Cô thấy có một nút thắt trên ghế sofa bên cạnh anh, thì ra anh đang thắt nút trước khi ngủ thiếp đi.

Một vòng lại một vòng, vòng nào cũng tròng vào nhau, cô tò mò hỏi: “Đây là nút thắt gì vậy?”

“Thập toàn.”

“Trông giống đồng tiền nhỉ.”

“Ngụ ý là thập toàn thập mỹ.”

Nghe anh giải thích như thế thì cô mới đột nhiên hiểu ra, nôn nao muốn thử.

Nhưng rất rõ ràng, cô không hề có thiên phú về mặt thủ công.

Tạ Trạch Ích kiên nhẫn chỉ dạy: “Đầu tiên là thắt năm nút đôi, sau đó làm như thế này…”

Mới đầu cô còn lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng dần dà mọi sự chú ý tập trung cả vào những ngón tay thon dài đang linh hoạt đan dây.

Một khi cô đã thất thần thì nhất định sẽ nghĩ lung tung.

Cô bấm bụng mỉm cười: “Ồ —— ra là thế, để em thử xem.”

Ngón tay lập tức nắm lấy sợi dây, cô giả vờ vô cùng nghiêm túc, nhưng lại quấn dây từng vòng từng vòng lên tay anh.

Tạ Trạch Ích nhìn nút chết buộc ở hai tay mình, chậm rãi cười hỏi: “Em làm gì thế?”

Cô quỳ gối bên người anh, khom lưng kéo hai đầu sợi dây, sau khi xác nhận anh không cởi được thì mới hài lòng, nhìn từ trên xuống cười lộ cả răng: “Không làm gì cả. Hoạt động chút trước khi ăn thôi.”

Tạ Trạch Ích ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười mong đợi bị làm thịt. Quần áo xộc xệch, hai tay bị trói gô không đẹp lắm, phối hợp thêm vẻ mặt đó của anh nữa, cứ như thể đã bị cô làm nhục vậy.

Cô quyết định thử trước, đặt một chân anh lên đầu gối, uốn cong khớp ngón trỏ, dò dẫm tìm đến vị trí của huyệt Dũng tuyền.

Anh không nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, ấn mạnh lên trên thăm dò.

Tạ Trạch Ích khẽ chau mày, bị cô kích thích đột ngột làm khẽ rên lên.

Cô cười hỏi: “Thoải mái không?”

Tạ Trạch Ích cười cười nhìn cô.

Cô nhảy xuống ghế, mở cuốn sách nọ ra nghiêm túc nhìn qua, miệng lẩm bẩm: “Trung đình, Thần khuyết, Hội dương, Cổ môn…” Rồi ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười đọc thuộc lòng: “Thừa phù, Đốc mạch, Túc ngũ lý, Nhân mạch…”

Tạ Trạch Ích hỏi: “Là những chỗ nào?”

Cô cúi người: “Muốn biết không?”

Anh gật đầu, “Có.”

Cô nói tiếp, “Cách âm không tốt đâu.”

“Không muốn để người khác nghe à?”

“Ừm.”

“Vậy làm thế nào đây.” Anh ra chiều khó xử, trên mặt mỉm cười, cố ý hỏi, “Nhẹ thôi nhé?”