Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 42: Đảo xa (6)




Đi xe đạp trên đảo thật sự không phải là một ý kiến hay.

Trên đảo vốn có nhiều núi, dù không cao lắm, nhưng hễ cứ đi được một đoạn là hai chàng trai sẽ phải khiêng xe đi bộ. Tuy lúc này chưa cần phải khiêng xe, nhưng Neil đi theo hai người, thấy có dốc là lại tự động cầm lấy xe trong tay Sở Vọng thay Tư Ngôn Tang, khiêng xe lên núi.

Đường núi dài có hơn chín trăm bậc. Vầng thái dương sắp dâng cao, nắng tháng 5 lại rất khá độc, nên ba người dừng chân nghỉ ngơi trong đình ở sườn núi một lúc. Tới khi đến gần bến sông làng chài thì Sở Vọng đã mất sức mệt lả, còn hai người khiêng xe đạp vẫn trò chuyện bình thường, nhưng chủ yếu là Neil kể rất nhiều chuyện vui của Tư Ngôn Tang hồi ở Anh.

Ví dụ như: “Cuối năm ngoái, cậu ta được toàn A khoa triết học tự nhiên Oxford, thế mà cứ ba ngày hai hôm lại chạy đến khoa văn học Cambridge… Còn nhờ người ta sửa thơ cho mình nữa.”

Lại ví dụ như: “Tư thấm nhuần giáo dục kiểu Đức quá rồi, dù nói chuyện hay hành sự cũng vừa mỉa mai cay nghiệt lại rất thú vị, khác hẳn tụi sinh viên người Anh hoặc sinh viên Trung Quốc đã Anh hóa, đây là điều tôi thích nhất ở cậu ta. Hồi trước khi học ở trường công, vì chỉ có con trai với nhau nên không cảm thấy. Về sau lên đại học, càng ngày càng phải xã giao nhiều, phải gặp rất nhiều phái nữ Anh Quốc. Phái nam Anh Quốc chẳng mấy người có tác phong, mà người có tác phong nhanh nhẹn thì lại không đáng yêu bằng…”

Trong mấy ngày qua, hễ cứ gặp nhau là Neil lại trêu Tư Ngôn Tang. Hồi đầu lúc nào anh cũng sa sầm mặt, nhưng riết cũng thành quen, bây giờ chỉ im lặng mà nghe. Có điều khi nhắc đến từ “đáng yêu”, Neil lại dùng từ “adorable” chứ không phải “cute”, thế là bị Tư Ngôn Tang đánh vào đầu. Sở Vọng lắng nghe, cười cổ vũ anh ta kể tiếp.

Neil xoa gáy, nói tiếp: “Cô có biết người gốc Anh có tác phong ‘thờ ơ làm việc’ không – tức là, càng để ý đến chuyện gì thì càng lạnh lùng, càng thong thả. Khi các cô gái người Anh im lặng tiếp cận Tư thì bị Tư đáp trả bằng sự im lặng lạnh lùng hơn thế – Đương nhiên bọn họ không biết đó là chỉ đơn giản là sự lạnh lùng kiểu Đức của cậu ta.”

Sở Vọng nghe thế thì phá lên cười.

Cô hiểu rất rõ điểm đó: đa số con trai x Đức đều rất xấu hổ. Nhưng chỉ cần bạn có ý tốt với họ thì họ sẽ nhiệt tình đáp trả bạn. Còn nếu bạn “có thiện ý” với con trai Đức, nhưng lại nhận được là sự “im lặng”, thì có nghĩa đó chính là sự im lặng lạnh lùng số một toàn thế giới.

Tư Ngôn Tang lơ đãng nói: “Vì trong mắt người Anh các cậu, người Đức đều là dân làng rừng núi. Người Trung Quốc ư? E là vẫn đang ở thời đại hoang vu nào đó.”

Đi qua căn nhà cũ của thầy pháp trong rừng rậm âm u, nhiệt độ không khí giảm đột ngột, nên mọi người không nán lại lâu. Hai người vừa đẩy xe đạp vừa trò chuyện câu được câu chăng, là kiểu nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ kiểu Anh.

Vừa tới bến sông làng chài thì ba người đã khát khô cổ họng, bèn tấp vào một cửa tiệm dừng chân dùng trà. Sở Vọng gọi nước ép hắc mai biển chua ê cả răng, còn Tư Ngôn Tang cầm một chai nước soda. Có một ly hồng trà được đặt bên trên tấm ván gỗ bên ngoài cửa hàng, trên đó dùng bút lông viết bằng tiếng Anh: “Chinese tea, try it.”

Vì giá khá rẻ nên Sở Vọng nghĩ có lẽ không phải là trà ngon, có thể là bột trà trong tiệm bán dư nên đem pha. Neil lại hứng thú cầm lên, uống một hớp rồi cau mày nói: “Trà Trung Quốc, đừng thử.”

Gần cửa tiệm có xe đưa đón của khách sạn – nhưng cũng chỉ có một chuyến này. Khi mặt trời bị mây che phủ, không khí trở nên ngột ngạt hẳn đi. Sở Vọng sực nhớ còn phải mua Côn bố nên không đi chuyến xe này về – tuy không thích bà Kiều lắm, nhưng ngoài mặt vẫn cần phải lấy lòng trưởng bối. Neil không muốn làm bóng đèn của hai người nữa nên chia tay nhau ở chỗ xe buýt đưa đón, đồng thời khiêng phụ bọn họ một chiếc xe đạp về.

Bởi vì cũng có người đem theo xe đạp, cho nên xe buýt vốn cũng không rộng lắm cũng không còn chỗ cho hai người Sở Vọng và Tư Ngôn Tang. Khi cửa xe đóng lại sắp khởi động, bất chợt trên xe truyền tới tiếng nữ hét ầm lên đầy giận dữ, cùng âm thanh của cái tát giòn giã – “Zoe Tse, you bastard!” (Zoe Tse, anh là thằng khốn!)

Xe chỉ mới nổ máy đã lại phanh gấp. Cửa xe mở ra, “chị Tạ” kích động nhảy xuống xe. Người trong xe tò mò nhìn ra ngoài, nhưng cũng chỉ mở cửa xe ra nhìn.

Tạ Trạch Ích dựa vào cửa sổ, nở nụ cười có lỗi: “Molly, trời sắp mưa rồi, đợi quay về rồi giận dỗi cũng được.”

Molly nức nở hét lớn: “Cút xéo!”

Tạ Trạch Ích nghe thế thì cười gật đầu: “Được thôi.”

Lần này đến tài xế cũng cười hỏi: “Anh Tạ à, không cần chờ thật hả?”

Tạ Trạch Ích nói: “Nếu một quý cô đã lên tiếng, vì sao không làm theo?”

Tài xế chậc lưỡi thở dài: “Được rồi.”

Cửa xe khép lại không chút do dự, xe buýt nhanh chóng chạy đi.

Cô Molly nhìn chằm chằm chiếc xe nghênh ngang rời đi, sau đó ngoái đầu nhìn hai người khác đang đưa mắt nhìn nhau.

Sở Vọng và Tư Ngôn Tang nở nụ cười ái ngại với cô ấy.

Molly giật phăng kính râm ném theo hướng xe buýt biến mất. Không phát tiết được lửa giận, nên quay sang châm chọc Tư Ngôn Tang: “Đàn ông Trung Quốc các người.”

Tư Ngôn Tang lễ phép cười nói: “Thay mặt đàn ông Trung Quốc, tôi vô cùng xin lỗi.”

Sở Vọng bước tới trước, chắn ngang giữa hai người, cười bảo: “Đàn ông Trung Quốc kiểu gì cũng có, chỉ tiếc là cô gặp phải người tệ nhất, còn anh đây là người tốt nhất. Cô Molly, cô phải biết rõ điều này.”

Hai từ “cô Molly” được Sở Vọng nhấn mạnh khiến Molly ngượng ngập, khó có thể lấy lại thăng bằng giữa chênh lệch của xưng hô “chị Tạ” và “cô Molly”. Bộ ngực cao vút phập phồng mạnh mẽ, muốn thở hắt nhưng lại không được.

Rồi Sở Vọng quay sang hỏi Tư Ngôn Tang: “Sắp mưa rồi, hay chúng ta đạp xe về khách sạn đi?”

Tư Ngôn Tang cười đầy yêu thương: “Đi mua Côn bố với em trước đã.”

Sở Vọng nhìn Molly cười nói: “Đã thấy chưa, người với người khác nhau lắm.” Rồi cô lại quay sang nháy mắt với Tư Ngôn Tang, “Chúng ta đi thôi.”

Molly còn đang tức giận, nhưng cơn giận đó lại bị một cô gái nhìn như yếu đuối đè nén. Cô nàng khó tin vuốt tóc, nở nụ cười tự giễu. Có điều trên đảo này cô nàng không biết chữ, lại càng không biết đường, nên dù giận tới mấy thì  cũng chỉ có thể đi theo họ.

Dĩ nhiên hai người cũng biết cô ấy đi theo mình. Đẩy xe vào trong trấn, Tư Ngôn Tang không nhịn được cười hỏi: “Tức giận thế làm gì?”

Sở Vọng lườm ra sau, tức tối nói: “Còn không cho em vẩy nước quét sân à.”

“Vẩy nước quét sân.” Tư Ngôn Tang cụp mắt đi tới, một lúc sau, anh dịu dàng bảo: “Đương nhiên là được.”

Sau đó lại mỉm cười nói thêm, “Thì ra là vẩy nước quét sân.”

Trên tấm lưới sắt giữa hai cây cọ cách đó không xa có một hàng Côn bố đang được phơi nắng. Sở Vọng lại gần nhìn nhưng nhìn mãi cũng không phân biệt được gì, không biết đây có phải là “loại Côn bố tốt nhất” mà bà Kiều nói không. Đang do dự thì chợt có mây đen kéo tới, Sở Vọng không còn thời gian để do dự nữa. Đi đến gõ cửa nhà, có lẽ trong nhà ngư dân đang ăn cơm, bởi vì khi nam chủ nhân ra mở cửa, trong tay anh ta đang cầm một bát cơm. Hỏi giá cả Côn bố, Sở Vọng phát hiện mình không có tiền lẻ, dùng tiền chẵn mà mua một dây thì vẫn còn dư.

Đang thương lượng thì mưa rơi tí tách. Ngoài mái hiên ở đây này ra, xung quanh không còn nơi nào khác để trú mưa. Chợt một tia sáng vụt qua trong đầu Sở Vọng, cô xin chủ nhà chiếc dù che mưa để bù vào phần tiền thừa kia, chủ nhà vô cùng mừng rỡ. Khi vào nhà lấy dù che, Molly cũng chạy đến trú mưa, toàn thân ướt sũng, có lẽ đã dầm mưa một lúc lâu, cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.

Đứng dưới cùng mái hiên thì đương nhiên sẽ có trò chuyện. Molly tức giận nhìn túi Côn bố Sở Vọng ôm trong lòng, đến gần hỏi: “Đây là gì?”

Sở Vọng mỉm cười trả lời: “Người Trung Quốc dùng để nấu cháo.”

Molly lại hỏi: “Người Mỹ ăn được không?”

Sở Vọng đáp: “Tôi không biết người Mỹ ăn được không, nhưng anh Tạ thì ăn được thật.”

Molly im lặng một hồi, sau đó thấp giọng nói: “Tôi… lúc ra ngoài không đem theo tiền, có thể về khách sạn trả lại em không?”

Sở Vọng cúi đầu cười, quyết tâm bỏ qua hiềm khích trước đó: “Chỗ này cũng nhiều quá, có thể chia cho chị một ít, cũng không tốn bao nhiêu, không cần phải trả lại.”

Đang nói chuyện thì chợt có tiếng động cơ ở cách đó không xa truyền đến, một chiếc xe chở hàng nhỏ xình xịch chạy tới. Cửa xe hạ xuống, Tạ Trạch Ích ngồi bên ghế lái nhướn mày, nói với Molly, “Em có biết nơi này khó tìm lắm không hả?”

Sở Vọng và Tư Ngôn Tang thấy vẻ mặt Molly biến đổi liên tục, muốn làm ra tự cao tự đại nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, mỉm cười chạy tới ôm chầm Tạ Trạch Ích òa khóc.

Tạ Trạch Ích bất đắc dĩ: “Trời mưa rồi, lên xe trước đã.”

Molly ngoan ngoãn nghe lời, lên xe ngồi vào ghế phụ. Một lúc sau, Tạ Trạch Ích lại hỏi hai người: “Đáng tiếc chỉ có hai chỗ, hay là đợi tôi một lát, chốc nữa tôi sẽ quay lại đón hai người về khách sạn?”

Ở đây cũng không xa khách sạn cho lắm, Sở Vọng không muốn làm phiền nên cười từ chối: “Chúng tôi mượn được dù rồi, không cần phiền anh Tạ đâu.”

Tạ Trạch Ích cũng không nài nỉ thêm, cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói với Tư Ngôn Tang: “Đừng để bạn gái mình bị cảm, nếu không cậu không qua được cửa của dì Cát đâu.”

Tư Ngôn Tang cười cám ơn, trả lời: “Nhờ anh nhắn với dì ấy là cứ yên tâm.”

Lúc đó cả hai đâu ngờ rằng, mưa trên hòn đảo nhiệt đới sẽ thay đổi nhanh như thế. Lúc đầu chỉ là mưa lất phất kéo dài, nhưng ôm túi Côn bố đi được nửa đường thì gặp mưa to gió lớn, chiếc dù đơn sơ bị gió thổi bay. Sở Vọng lạnh run cầm cập, Tư Ngôn Tang thấy thế thì nhường áo khoác cho cô.

Trên đường về khách sạn, Tư Ngôn Tang toàn thân ướt sũng, còn Sở Vọng lại chỉ ướt mỗi ống quần và vớ giày. Nhân viên khách sạn chạy đến hỏi thăm, cũng lấy làm ngạc nhiên: “Không phải hai người về cùng nhau à, vì sao một người không sao mà một người lại ướt như chuột thế này?” Một nhân viên khác vội đem khăn sạch tới, ngay đến Sở Vọng cũng chỉ lo cho Tư Ngôn Tang.

Anh lại làm như không có chuyện gì, còn đùa với Sở Vọng: “Có thể có một đám mây mưa ở trên đỉnh đầu anh.”

Sở Vọng khó khăn xua anh về phòng, dặn đi dặn lại: “Nhớ tắm nước nóng, thay quần áo ướt ra, em sẽ nhờ người đi nấu nước ấm đem đến cho anh.”

Ngoài miệng anh đáp ừ, nhưng mãi vẫn không chịu vào phòng.

Sở Vọng nhíu mày, “Nhanh lên, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.” Một lúc sau lại nói: “Tắm sạch sẽ thay áo mới, gọi điện đến phòng em, lát nữa xuống dưới lầu chơi.”

Nghe thấy câu cuối, anh mới gật đầu chịu vào phòng.

Sở Vọng thở dài, cũng lập tức về phòng thay áo ướt ra, cầm nước ấm uống trong lúc chờ điện thoại. Không biết đợi đã bao lâu, đợi tới khi nhân viên gõ cửa mời xuống ăn tối, đợi tới khi mặt trời đã khuất bóng, sương chiều nặng nề, Sở Vọng gần như thiếp ngủ, thì điện thoại ở đầu giường mới reo lên.

Cô cầm lấy ống nghe “alo”, song đầu dây không ai trả lời. Nghi có người gọi nhầm số, nhưng đầu dây lại truyền đến tiếng thở đều đều khe khẽ. Đúng là có người thật mà.

Sở Vọng nín thở lắng nghe, không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng ở đầu bên kia cũng có động tĩnh.

“Alo, là cô Linzy đúng không?” Là giọng của Neil.

“Ừm, là tôi.” Sở Vọng đáp.

Neil nói: “… Là thế này, Tư vừa về phòng thì lăn ra ngủ. Nhưng không biết ban nãy bị gì mà lại đột nhiên mò lấy điện thoại, tôi cũng không biết cậu ta có bấm số không, nhưng cậu ta cứ ôm khư khư ống nghe mà ngủ.”

“Ừm.” Sở Vọng lên tiếng.

Neil cười nói: “Cô có muốn lén đến nhìn cậu ta không? Cực cực cực kỳ đáng yêu lắm luôn. Tôi sẽ không nói cho ai biết đâu…”

Sở Vọng cười nói: “Không cần, anh để anh ấy ngủ yên đi.”