Gió Nửa Ngoại

Chương 2-2: Xa cách nhiều năm, thương nhớ nhiều năm




T R A O cành phượng hồng nói thương,

Tương tư năm ấy theo hoa úa tàn...

Minh khẽ thở dài, quay đầu nhìn người đang dựa vào lưng mình ngắt từng lá phượng nhỏ xả đầy chỗ ghế đá.

Con nhỏ này... uống nhầm thuốc trước khi trở về Việt Nam hay sao?

Minh là chồng An. Danh xưng này có từ khi năm lớp 6, khi hai đứa ngồi chung bàn, và cậu bạn này tiết lộ rằng cậu ấy không thích con gái.

Cái thời ấy chuyện này khá tế nhị, và không phải ai cũng có thể đưa cái nhìn bình thường đến Minh. Chỉ có Anh An vẫn nhiệt tình với cùng bàn. Ngày ấy chúng nó ngây thơ gọi chồng xưng vợ để đánh lạc hướng, nên cứ gọi là chồng An, gọi đến bây giờ.

"Thế còn thương sao lại tát người ta một cái rõ đau, rồi tuyên bố chia tay nữa? Xong giờ đưa bộ dạng thất tình ra?" Minh nhăn mày hỏi.

"Chị đây còn cần thể diện!" 

Minh chậc lưỡi, rõ là...

Hồi ấy Anh An theo đuổi hotboy như câu chuyện cổ tích, là chuyện vịt bầu muốn mọc cánh bay theo phượng hoàng. Kết quả là thành công.

Ừ, thành công theo đuổi anh bạn hot nhất khối, mặc dù có gì đó sai sai mà không biết sai ở chỗ nào. Cặp đôi trông lệch lạc vô cùng hẹn hò đến tận khi Anh An đi Mỹ. Ngay cái ngày người yêu rời Việt Nam thì bạn trai kia khinh bỉ thốt một câu: "Cuối cùng cũng dứt được của nợ, bọn kia nhanh chóng đưa tiền cho tao vì tao thắng kèo rồi nhé!"

Nói tóm lại, đồng ý quen Anh An chỉ vì cái kèo vài trăm bạc.

Minh biết điều này, cậu trai gửi cho Anh An cái mail kể rõ sự tình nhưng không hề nhận được hồi báo. Và chuyện đến ngày hôm nay.

Bốn năm, Anh An trở về, diện mạo sáng chói, làm người cao ngạo đá hotboy.

"Thiệt tình, thằng khốn ấy như thế còn có thể còn tình cảm. Não bạn bị phẳng à?" Minh cau mày xoay hẳn người lại, đưa hai tay vừa lắc đầu Anh An vừa tức giận hỏi.

"Bỏ ra! Bạn làm sao hiểu được cảm giác không những tim mà cả người mình đều rung động khi thằng khốn ấy tặng cành phượng nói thương chứ!" Anh An hất tay Minh ra, mặt mũi cũng cau có trả lời lại.

"Bạn là đồ điên!" Minh dứt khoát đứng dậy, trước khi rời đi cậu trai không quên ném cho Anh An một câu khinh bỉ.

"Chồng hết thương An rồi à?!" Anh An bực bội ném nhánh phượng xuống đất, hậm hực quát theo.

"Chúng ta tránh xa nhau ra thôi, ở gần bạn mình tức mà chết. Xinh gái mà ngu ngốc là có thật với bạn mà." Minh dừng lại thả nốt vài từ khinh bỉ cuối cùng rồi cũng rời đi.

"Một người chưa bao giờ được tỏ tình và chưa bao giờ được người mình thích tỏ tình như bạn thì không có quyền bảo mình ngu ngốc đâu!" Anh An vẫn không bỏ cuộc mà hét lớn.

Nhưng Minh đã hết kiên nhẫn mà biến mất khỏi tầm nhìn Anh An rồi.

Anh An thở dài, xong lại bật cười tuỳ ý. Đương nhiên bản thân cô bạn biết mình không được bình thường khi vẫn còn thinh thích cái thằng khốn ấy. Nhưng làm sao nào? Trước giờ lý trí chẳng mấy khi thắng được con tim. Huống chi con tim của con gái mềm yếu chẳng khác gì tơ tằm.

Nhìn mớ lá phượng dưới chân, Anh An hết cười lại bật khóc. Ngày tháng trước hết sức tươi đẹp, dù là gian dối nhưng là ngày tháng tươi đẹp đáng mơ ước.

"Thằng khốn!" Anh An mắng một câu, rồi quẹt nước mắt bỏ đi.

Sau bức tường cách chiếc ghế đá không xa, Nguyên An bỏ tay vào túi, tựa người vào tường, không rõ cảm giác bản thân đang thế nào.

Đại khái là, cậu nghĩ, thì ra trên đời có đứa dại như Anh An còn tồn tại.

Mà chắc chỉ có mỗi Anh An thôi.

Sau cái tát động trời giữa hành lang, Anh An thu hút ánh nhìn của nhiều học như thể một ngôi sao mới nổi.

Là kiểu có ti tí tò mò, có ti tí nghi ngờ, có tí tí ngưỡng mộ. Từng bước chân, từng hành động đều có người ngó mắt tới.

Cảm giác này đối với Anh An không tệ, ngược lại còn có chút thinh thích.

Vào lớp sau giờ ra chơi, Anh An bình thản giữa mấy chục đôi mắt hướng về mình. Nhìn chán rồi không nhìn nữa thôi, không có vấn đề gì phải khó chịu. Mà có khi người ta nhìn vì Anh An đẹp nữa. Anh An nghĩ thế.

Người yêu cũ cũng trở về lớp ngay sau đó, trên khuôn mặt điển trai vẫn còn rõ vệt đỏ.

Cả lớp thích thú trước tình huống này. Nhìn xem, hotboy, học sinh mới kiêm người yêu cũ của hotboy, và người yêu hiện tại của hotboy trong cùng một lớp. Đây chẳng phải như thước phim học đường được gầy dựng bằng những xô máu chó sao?

"Thầy đi dự giờ rồi, cả lớp tự học tiết này. Làm bài tập ở trang 25, cuối giờ nộp lại cho tao." Minh đứng trên bục, rõ ràng từng câu chữ lấy lại hồn của tụi trong lớp.

Cũng sau lời nói của Minh, bọn giặc ấy khoa trương ném sách vở hú hét, chẳng mấy chốc không còn là một lớp học nữa. Minh cũng không lạ gì cảnh tượng này, học sinh Việt Nam không ai lạ cảnh tượng này. Nên... cứ thế thôi.

Anh An một tay chống cằm, một tay cầm vở quạt tránh cái nóng tháng Chín nhàm chán thở dài một hơi. Ngày đầu tiên đi học thảnh thơi thế này không giống đi học ở Việt Nam lắm.

Chồng An xem như không quen An thật. Từ lúc vào lớp, cho dù Anh An ra hiệu như thế anh bạn ấy vẫn xem như Anh An tàng hình.

Được thôi, Anh An cũng chẳng thèm. Chẳng thèm chấp với kẻ chưa yêu đương gì.

Trong lúc Anh An nhắm mắt ra sức quạt lấy tí mát mẻ thì cổ tay bỗng dưng bị siết chắt, tiếp đó là một lực lớn kéo cả người con nhỏ đứng dậy khỏi ghế ép chặt vào tường.

Cả lớp ồ lên một tiếng lớn.

Anh An hoảng hốt.

Lúc nhận ra được tình hình thì trước mắt con nhỏ đã là khuôn mặt điển trai của người yêu cũ. Khoảng cách giữa Anh An và cậu trai chỉ tầm vài xăng-ti-mét. Tưởng chừng chỉ cần nhích một tí, môi ai chạm môi ai thì ai ai cũng biết.

"Anh chưa đồng ý chia tay, nghĩa là bây giờ hai chúng ta vẫn là một cặp nhỉ? Hôn một cái sau nhiều năm xa cách có gì đâu? Em sống ở Mỹ cũng lâu rồi, cách thức chào đón này đâu có ngại?"

Mặt mũi tụi trong lớp vừa đỏ ửng vừa háo hức. Minh ngồi bàn đầu quay mặt về phía sau lớp không ngừng nhăn nhó. Người yêu mới của hotboy thì tái xanh cả mặt.

Tình huống này là gì chứ?

Anh An đơ đến từng tế bào, từng mạch máu. Thằng khốn này mặt dày đến độ bê tông cũng ngại ngùng rồi.

Người yêu cũ ép sát mặt hơn, cả lớp nín thở, khi chuẩn bị chạm thì Anh An khẽ cười. Tiếng cười làm cậu trai dừng lại.

"Không đồng ý chia tay thì sao? Tôi có người yêu mới rồi. À, thì ra bạn tình nguyện tự cắm sừng lên đầu, một mực theo đuổi người đá cậu. Hic, nhưng tôi không cảm động tình cảm của cậu đâu." Anh An tỏ vẻ mặt thương cảm hết sức giả tạo, buông từng câu.

Người yêu cũ bật cười, rõ ràng là cậu trai vừa nghe chuyện hài nhất Thế Giới mà.

"Có nói dối cũng phải biết lựa tình huống mà nói chứ? Em đào đâu ra người yêu?" Cậu trai vẫn ép chặt Anh An vào tường, lên tiếng hỏi lại.

"Người yêu tôi đứng ngoài cửa lớp kìa, cậu mà không buông tôi ra thì cẩn thận cái mặt đang được được của cậu tan nát đó."

Theo lời Anh An, cả lớp đồng loạt nhìn ra cửa, nơi Nguyên An đang sửa soạn sấp giấy vừa bị rơi. Có lẽ cậu cảm giác được gì đó, vừa ngẩng đầu thì đã nghe tiếng gọi lanh lảnh vang lên bên tai:

"Anh! Thằng khốn này ức hiếp em!"

Nguyên An: "..."