Gió Thổi Mùa Hè

Chương 6: Nghe nói tình yêu đã trở lại (1)




Sau lần ngồi đu quay ngựa gỗ đó, giữa tôi và Liễu Liễu bỗng nhiên có một loại ăn ý ngầm, tôi phát hiện ra muốn gặp Liễu Liễu rất dễ dàng.

Xế chiều lên lớp ở Đại học Kỹ thuật, khi đi trên đoạn đường gần rừng cây, thấy gần đó có vài sinh viên thực hành môn Trắc lượng học, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy Liễu Liễu đứng dưới gốc cây vẫy tay với tôi, cô ấy không nhiệt tình chào hỏi mà chỉ mỉm cười.

Mà cái mỉm cười ấy cũng đủ khiến tôi giữ được tâm trạng vui vẻ đến hết tiết dạy.

Kết thúc tiết dạy, vừa ra khỏi phòng học đi ngang qua sân bóng rổ chợt thấy Liễu Liễu và vài sinh viên đang đứng bên cạnh sân bóng phất cờ hò reo, tôi dừng chân, cô ấy cười đi về phía tôi. Nếu không bận, chúng tôi sẽ cùng uống chút cà phê hoặc là ăn cơm tối, nếu tôi bận thì cô ấy sẽ đưa tôi đến bãi đậu xe, và nói hẹn gặp lại với tôi.

Đi dạy ở Đại học Kỹ thuật là khoảng thời gian tôi vui sướng nhất. Vừa hết tiết, tôi liền trông ngóng tiết dạy lần sau.

“Anh từ chối tôi, là vì Liễu Liễu sao?” Có lần khi hết giờ dạy, tôi không thấy Liễu Liễu ở sân trường mà lại gặp Từ Giai chờ ở bãi đậu xe, nhìn tôi trách móc.

Tôi bỏ balo vào trong xe, nhún nhún vai, “Tôi và Liễu Liễu không như cô nghĩ đâu.”

“Có quỷ mới tin, anh nghĩ tôi là ngây thơ tới mức anh nói cái gì tôi đều tin à? Tôi là người từng trải, ánh mắt anh nhìn Liễu Liễu là bằng chứng rõ ràng nhất đấy.” Từ Giai trắng mắt liếc tôi, “Nói cho anh biết, anh không phải là mẫu người Liễu Liễu thích. Bây giờ cô ấy thân thiết cùng với anh, chẳng qua là do quá cô đơn thôi. Cô ấy không thể thích anh.”

Từ Giai nói vô cùng chắc chắn, tôi kinh ngạc nhướn mày.

“Thật ra tôi không cần phải nói với cô những chuyện này, Liễu Liễu và tôi, cô ấy cũng giống như cô, chỉ là đồng nghiệp.” Tôi nói nhẹ nhàng. Giáo viên Đại học sao lại giống một cô gái nhỏ bốc đồng thế chứ.

Từ Giai hừ lạnh một tiếng, “Lời này tôi tin, anh tự hỏi lại lòng mình xem, anh có tin anh không? Anh thật sự không có tình cảm với Liễu Liễu, đến Đại học Kỹ thuật mấy tháng, anh đã thân thiết như thế với ai chưa? Đừng nói với tôi giữa hai người chỉ là tình bạn thuần túy, chuyện cười này chẳng hài hước chút nào. Không thích tôi thì không thích tôi, cần gì giả vờ tiếp cận tôi rồi âm thầm theo đuổi Liễu Liễu, anh làm như vậy tôi rất khinh thường. Nam tử hán đại trượng phu, quang minh lỗi lạc một chút, mấy loại minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương* này, dùng làm gì?”

*Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương:

Sạn đạo: là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.

Thời Hán Sở tương tranh từ Tam Tần tiến vào Ba Thục có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang được Hạng Vũ cấp cho đất Ba Thục với mục đích cô lập ông, tránh trở thành mối họa sau này. Khi vào, mưu sĩ của Lưu Bang là Trương Lương đã đốt đường sạn đạo để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Ba Thục. Sau Hàn Tín lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm ra sức sửa đường sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Từ tích ấy mà trong dân gian lưu truyền câu thành ngữ “minh tu sạn đạo, ám lộ Trần Thương”, ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.

Từ Giai nói không chút vòng vèo.

Tôinhìn Từ Giai, không biết nên khóc cười, chuyện này giống như tú tài gặp nhà binh, có lý cũng nói không rõ được.

“Nhưng, giấc mộng của anh sẽ nhanh chóng vỡ tan thôi. Hôm qua tôi vừa nhìn thấy bạn trai cũ của Liễu Liễu, anh ta đã từ nước ngoài trở về, vị trí của anh ta trong lòng Liễu Liễu chưa từng thay đổi. Bây giờ suy nghĩ một chút đi, đàn ông thỉnh thoảng phạm sai lầm cũng không phải là không thể tha thứ. Biết sai mà sửa, còn là bé ngoan. Nếu như anh thấy bạn trai của Liễu Liễu, anh sẽ không chiến tự lui.”

Từ Giai lại nã pháo không ngừng, không đợi tôi trả lời đã nhấc giày cao gót, ngẩng cao đầu bước đi.

Tôi đứng tại chỗ, không thể không thừa nhận, những lời này của Từ Giai giống như ném một cục đá vào mặt hồ yên tĩnh, làm hồ nước dậy sóng.

Trời sắp tối, gió lạnh ào ào từ ngoài bãi đậu xe thổi ngược vào vào, tôi lạnh run cả người, vội khoác áo khoác ngoài lên xe.

Xe tới cổng trường, tôi hạ kính xe xuống, gật đầu với bảo vệ trường.

Bọn họ mỉm cười nhấn remote điều khiển, cổng bằng điện từ từ mở ra. Phía ngoài cổng trường, một chiếc xe buýt vừa lúc đến trạm, một đám người từ trong xe bước ra, Liễu Liễu cũng ở trong đó, thấy xe của tôi cười cười chạy tới.

“Ngôn Mặc.” Mặt của cô ấy bị lạnh đến đỏ bừng, đưa hai tay đang đeo găng lên miệng thổi thổi, “Phải về đài à?”

“Hôm nay là thứ sáu!”

Thứ sáu, là ngày duy nhất trong tuần tôi không có chương trình, cuối cùng tôi cũng có một ngày nghỉ chân chính.

“Thế à, vậy chúng ta đến sân vận động chơi cầu lông đi, tôi sắp chết rét rồi, vận động một chút, hi vọng có thể sống lại.” Liễu Liễu dậm chân, nói.

Tôi mở cửa xe, cầm túi xách của cô ấy, mở thêm hệ thống sưởi ấm trong xe.

“Ấm quá ấm quá.” Liễu Liễu xoa gò má đông cứng, “Cả ngày hôm nay tôi đều ngây ngốc ở công trường cùng sinh viên, chỗ đó là một cánh đồng bát ngát, gió rất lớn, muốn tìm một chỗ tránh gió cũng không có. Tôi muốn đổi nghề, đổi nghề!”

“Vậy em muốn làm việc gì?” Tôi đưa mắt nhìn cô ấy, ánh mắt chuyên chú nhìn vào đối phương. Buổi tối cuối tuần, xe trên toàn thế giới hình như đều đổ ra đường cả, xe cộ di chuyển với tốc độ của ốc sên, chậm rãi bò sát nhau.

“Làm một tay chơi keyboard trong ban nhạc của anh?” Liễu Liễu sáp lại gần, hài hước nói.

Tôi cười cười. “Ban nhạc kia của tôi chỉ là chơi cho vui, rất tệ, không thể so với ngành kỹ sư công trình cao quý là linh hồn của nhân loại em đang làm được.”

“May là không nhận lầm đệ tử, không vi phạm pháp luật, không thì tôi đã sớm ngồi tù mọt gông rồi. Á, không phải anh sợ tôi đoạt hết danh tiếng của anh chứ!”

“Em nghĩ có thể sao?”

“Lực bất tòng tâm.” Liễu Liễu tiện tay mở hộp CD trên xe tôi ra, cầm lấy một album, “Í, anh cũng nghe nhạc của Mạc Tri Văn à? Ngôn Mặc, anh biết người tên Mạc Ngôn giúp cô ấy viết lời không? Mạc Ngôn, Mạc Tri Văn, chẳng lẽ là người nhà? Tên của người đó và tên tác giả viết bài Đèn lồng đỏ treo cao [Raise the Red Lantern] giống nhau, lúc đầu tôi còn tưởng là cùng một người, sau nghe người khác nói là không phải. Nhưng người này cũng là một người có tài. Bản thân tôi cho rằng so với một người viết lời chuyên nghiệp như Châu Kiệt Luân, anh ta cũng không kém hơn bao nhiêu, khó thế nào anh ta cũng có thể sáng tác được, thật là một con người tài năng.”

“Sao em lại biết anh ta?” Tôi rẽ xe vào một con đường khác.

Ngoài xe, đường lên đèn rực rỡ, bóng đêm bắt đầu kéo đến.

Liễu Liễu tự giễu cong cong khóe môi, “Đàn ông tài hoa khiến phụ nữ lóa mắt, cái tài của bọn họ sẽ khiến phái nữ mất đi sự rụt rè. Tôi á, là người nổi bật trong số đó. Gặp được tài tử sẽ không buông tha. Tôi hi vọng người tôi thích cũng là người tôi ngưỡng mộ, giống giáo viên, trí giả, trưởng giả, khiến tôi khâm phục, ha ha, tốt nhất là anh ấy cực kỳ đẹp trai.”

Tôi không nhịn được lắc đầu, “Đàn ông như vậy còn khó tìm hơn khai quật hóa thạch khủng long.”

Liễu Liễu cười, “Vậy mơ mộng một chút cũng được. Ngôn Mặc, Mạc Ngôn đối với Mạc Tri Văn thật tốt. Thật ra giọng hát của cô ấy không hề xuất chúng, nhưng những ca khúc của anh ta lại giống như vì cô ấy mà viết ra, rất phù hợp với giọng hát của cô ấy. Bây giờ nếu có một bài hát nào đó thật đặc biệt, thì cô ấy sẽ nổi tiếng toàn quốc, nói thật, ngoại hình của cô ấy rất đẹp, rất giống hình mẫu tình nhân trong mộng của bọn con trai. Thế nhưng thật lạ, Mạc Ngôn dường như sợ Mạc Tri Văn sẽ nổi tiếng, chưa bao giờ viết cho cô ấy một bài hát đặc biệt, tôi nghĩ anh ta dư sức.”

“Cho tôi số điện thoại của em.” Tôi dừng xe ở chỗ dừng xe ven đường, nói, đưa tay về phía Liễu Liễu.

Liễu Liễu chớp mắt mấy cái, “Sao tự nhiên lại hỏi số điện thoại?”

“Tôi không muốn mỗi lần đều không hẹn mà gặp hoặc trùng hợp gặp nhau.”

Mặt Liễu Liễu đỏ lên, lấy điện thoại di động trong túi xách ra, hỏi số điện thoại của tôi, tôi cũng lưu số điện thoại của cô ấy vào Danh bạ.

Hệ thống sưởi ấm trong xe mở quá lớn, bầu không khí có chút trầm mặc.

” Liễu Liễu, tôi dẫn em đến một nơi.” Tôi nói.

Liễu Liễu nhẹ nhàng gật đầu.

Xe rẽ vào một con đường nhỏ, không ai biết được, ở thành phố này có bao nhiêu con đường nhỏ chằng chịt giống như mạng nhện thế này, nhưng tại sao lại không có ai nhầm lẫn.

Xe dừng lại trước một siêu thị nhỏ, đèn đường màu vàng nhạt hắt lên cánh cửa siêu thị, một cô gái hơi mập mạp đứng trước quầy thu tiền, trên mặt là nụ cười ngọt ngào. Một người đàn ông chuyển phát có chút ngốc ghé vào sát tai cô gái, chẳng biết hai người đó nói gì, liếc nhau, rồi cùng cười.

Liễu Liễu một chốc nhìn siêu thị, một chốc lại nhìn tôi.

Tôi móc một điếu thuốc trong túi ra, châm lửa. “Cô ấy là mối tình đầu của tôi.”

Liễu Liễu hít sâu, mím môi chặt lại.

“Cô ấy có vẻ lớn tuổi hơn em.”

“Không, cô ấy nhỏ hơn em một tuổi! Phải lo lắng nhiều chuyện của siêu thị, ngủ rất ít, nên nhìn sơ qua có phần giống cụ già, nhưng, cô ấy rất vui vẻ phải không?”

“Ừ, nhìn qua rất hài lòng, rất vui vẻ.”

Tôi cười khổ ngẩng đầu lên, “Cho nên người không cần nghĩ mình quá vĩ đại, cho rằng người khác thiếu tình yêu của mình thì nhất định sẽ sống không bằng chết. Nếu như đàn ông là núi, phụ nữ là cây, mỗi một ngọn núi đều sẽ có một loại cây phù hợp với ngọn núi đó. Nhưng, cũng có lúc cây mọc sai chỗ, dời đến một nơi khác, cây có thể sống tốt hơn.”

“Đây là tình yêu khắc cốt ghi tâm của anh sao?” Liễu Liễu nhẹ giọng hỏi.

“Cái gì gọi là khắc cốt ghi tâm?” Tôi bật cười, “Chỉ có thể nói, mối tình đầu là khi chúng tôi không hiểu tình yêu. Để hoàn thành ước mơ của mình, tôi chia tay cô ấy. Cô ấy khóc lóc cầu xin tôi đừng làm như vậy, nhưng tôi kiên quyết không quay đầu lại, bỏ cô ấy ra đi. Mười năm đã qua, cô ấy đang rất hạnh phúc, còn tôi thì sao?”

“Anh không hạnh phúc à?”

“Trên người tôi có chỗ nào nhất viết hai chữ hạnh phúc không.”

Liễu Liễu sửng sốt một chút, “Anh còn yêu cô ấy?”

Tôi khởi động xe, chạy xe về phía đường lớn, “Đàn ông không thể nào yêu một người con gái đã xa mình mười… nhiều năm rồi, chỉ là lưu luyến một chút hồi ức tốt đẹp trước đây mà thôi. Ở độ tuổi đó, yêu một người không mang theo bất kỳ tạp niệm gì, yêu là yêu, vô cùng hồn nhiên. Mà bây giờ, cái cảm giác này đã không thể tìm lại được nữa. Khi tâm trạng tôi không tốt, thường chạy đến đây ngắm cô ấy, đứng từ xa nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cô ấy. Haiz, tôi rất dễ chịu, năm đó rời xa cô ấy là đúng. Bởi vì tôi có thể khẳng định, cô ấy ở chung với tôi sẽ không thể vui vẻ như vậy. Tình yêu, qua rồi cũng không cần tìm, mà tìm lại cũng không còn cảm giác như xưa, thôi thì cứ giữ gìn một phần hồi ức tốt đẹp là được rồi, không phải, ngay cả hồi ức cũng không có.”

Liễu Liễu quay mặt ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn không thấy biểu cảm trên mặt cô ấy.

“Sao vậy, bị tôi dọa sợ à?” Tôi cười khổ.

“Không phải. Hạnh phúc ban đầu giữ lại để cho người xứng đáng hưởng thụ. Òn người tiêu sái bỏ đi kia, tại sao phải bỏ đi chứ?” Liễu Liễu hỏi.

Tôi không trả lời Liễu Liễu, bởi vì cô không phải là đàn ông, không sẽ hiểu được đôi khi đàn ông sẽ không nghĩ nhiều đến như thế.