Gió Thu Năm Ấy Tớ Vẫn Đợi!

Quyển 1 - Chương 13: Thủy Tinh, ngủ ngon nhé!




Phòng tự học hôm nay đông nghẹt người, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên học sinh lớp mười một đến trường tự học cho nên không thể phân chia là từng lớp cụ thể, mà còn bởi vì những học sinh lớp mười hai đang dành thời gian ôn thi đại học nên nhà trường không thể phân rõ từng lớp. Mà điều khổ nhất chính là vì cơn mưa mà chúng tôi đến trễ, thế nên đành phải im lặng ngồi ở dãy bàn cuối cùng. Nghe thấy được ngồi dãy cuối cùng, Dật Quân vui mừng hớn hở, thiếu điều cười hô hố thôi. Còn Hàn Thiên, cậu ấy là kiểu người quang minh chính đại, ngồi dãy cuối cùng chẳng khác nào nói cậu ấy làm bẩn bàn giáo viên**.

Tôi thì không thành vấn đề, cho dù để tôi ngồi dãy đầu hay dãy cuối thì cũng như nhau cả thôi. Thôi thì cứ để tôi ngồi dãy cuối vậy, bởi vì tôi sợ khi ngồi ở dãy đầu, tôi ngủ gật trước mặt giáo viên sẽ làm họ tức chết. Bỏ qua chuyện sắp xếp chỗ ngồi, lại đến chuyện thầy giáo trên kia giảng bài, thầy ấy có lẽ là đang hát khúc ca ru cho chúng tôi ngủ rồi. Bởi vì cái người bên cạnh tôi đây, nổi tiếng là chăm chỉ nhất cũng ngủ mất tiêu.

Tôi có ý tốt nói với cậu ấy: "Hàn Thiên, cậu mau dậy đi. Có người nói, ngủ gật trong lớp không tốt cho xương cổ đâu!"

Hàn Thiên không ngẩng đầu nhìn tôi, chỉ trả lời: "Cảm ơn cậu quan tâm tớ, nhưng mà thầy ấy giảng bài như vậy tớ không ngủ mới là lạ đấy!"

Phải ha! Tôi cũng buồn ngủ chết rồi. Nhưng mà tôi còn phải giữ thể diện cho lớp A1 chứ, thế nên tôi mới chống mắt lên mà nghe thầy giảng bài. Thế nhưng, đến cuối cùng, tôi là người ngủ lâu nhất, lớp tự học đã tan từ lâu nhưng tôi vẫn chưa dậy. Đến khi tôi thức dậy, bên cạnh đã chẳng còn ai khác ngoài Hàn Thiên. Tôi đỏ mặt hỏi cậu ấy: "Mấy... mấy giờ rồi?"

"Gần bảy giờ rồi."

Bảy giờ? Tính ra thì tôi đã ngủ bao lâu rồi nhỉ? Trong lúc tôi còn đang ngu ngơ suy nghĩ thì Hàn Thiên đã kéo tôi dậy, trong giọng nói có ý cười: "Cậu ngủ gần hai tiếng rồi, đừng nghĩ nữa, chúng ta về thôi!"

"Ừ!"

Có lẽ cho đến sau này chẳng có một ai dắt tay tôi đi qua đêm tối như cậu ấy. Cuộc sống này, rồi sẽ có một người vì bạn mà chấp nhận đối đầu với mọi thứ, hãy đợi người ấy nhé!

Rồi sẽ có một Hàn Thiên đến bên bạn, cùng bạn chia sẻ mọi thứ mà cuộc sống ban tặng.

"Hàn Thiên, tớ không đi nổi nữa rồi, chân tớ mỏi muốn chết!"

Hàn Thiên dừng lại, khụy người xuống, vỗ vỗ vào vai của cậu ấy: "Lên đi, tớ cõng cậu."

Bờ vai của Hàn Thiên vừa vững chắc vừa rộng, tuy rằng đã từng được cậu ấy cõng về một lần. Nhưng đó là chuyện của một năm trước, còn bây giờ. Tim tôi đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt tôi nóng rang. Có lẽ tôi thích cậu ấy chăng? Nhưng tôi đã nhanh chóng đá bay cái suy nghĩ ấy vào một góc, có lẽ tôi bị sốt rồi. Sau khi về nhà, tôi nhất định phải đi khám mới được.

Rất nhanh đã đến được nhà tôi, à mà phải là nhà của bác tôi. Từ xa đã nhìn thấy Dật Quân đứng ở trước cửa nhà, tôi chợt nghĩ, có phải là anh ấy lo cho đứa em họ này đến đứng ngồi không yên? Nhưng sẽ không có chuyện anh ấy vì không thấy tôi về nhà mà lo lắng đâu, anh ấy là mong tôi chết sớm cho khuất mắt đấy.

"Hàn Thiên, cậu vậy mà lại bảo đưa Thủy Tinh về nhà sớm sao? Có biết là mấy giờ rồi không?" 

Hàn Thiên chậm rãi trả lời anh ấy: "Chỉ mới bảy giờ ba mươi phút thôi, cậu có cần làm quá như vậy không?"

"Phải đấy, anh có cần làm quá lên như vậy không? Chẳng là em không biết anh đang nghĩ gì, lại mong em đừng về nữa phải không?"

Lúc sắp vào nhà, Hàn Thiên nói với tôi: "Thủy Tinh, ngủ ngon nhé!"

Tôi cũng đáp lại cậu ấy, tôi dùng nụ cười tươi nhất đáp trả cậu: "Cậu cũng ngủ ngon nhé!"

Bỏ qua chuyện hai người họ đang ầm ĩ với nhau ở ngoài cửa, tôi tụt xuống khỏi lưng của Hàn Thiên, đi vào nhà. Khoảng cách chỉ có mấy bước chân mà tôi như có cảm giác là một đoạn đường rất dài, chân tôi mỏi đến nỗi chẳng thể đi được nữa, mặt tôi thì nóng như lửa đốt. Tôi nghĩ có lẽ tôi bị cảm rồi, bởi vì hôm nay dầm mưa như thế.

Ăn xong bát canh mà bác tôi hầm cho, tôi định lên tầng thì nghe tiếng Dật Quân ở phía sau lưng: "Em thích Hàn Thiên?"

Thích hay không chẳng phải một từ có thể nói hết. Nhưng tôi chẳng biết là mình có thích cậu ấy hay không, tôi chỉ biết tôi rất sợ mất đi cậu ấy, tôi chỉ muốn cậu ấy ở bên cạnh tôi thôi. Có lẽ là tôi ích kỉ, có lẽ tôi không nên có suy nghĩ như vậy nhưng Hàn Thiên đối với cũng rất quan trọng, tôi xem trọng cậu ấy như chính bản thân mình. Và có lẽ vì như thế nên tôi mới không muốn mất đi cậu ấy, suy cho cùng tôi cũng chẳng thể biết rằng tôi đối với Hàn Thiên là loại tình cảm gì?

"Không thích!"

Tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi cũng chẳng thể ngủ được. Ánh trăng bên ngoài cứ mãi sáng, ánh đèn điện màu cam trong phòng tôi cũng vẫn sáng. Thời gian trôi qua thật nhanh, từ lúc quen biết Hàn Thiên đến lúc tôi hiểu được cậu ấy là một khoảng thời gian có cả nụ cười và nước mắt cùng song hành. Bên cạnh những gì cậu ấy trải qua cùng tôi là tất cả những hi vọng thật tốt đẹp mà tôi dành cho cậu ấy. Có thể nó không phải tình yêu đơn phương hay từ cả hai hướng, có thể nó không phải là những hi vọng từ một phía hay cả hai cùng cho đi và nhận lại, cũng có thể nó không phải là những điều duy nhất trong cuộc sống nhưng nó chẳng phải là điều cuối cùng. Suy cho cùng, tôi đang muốn điều gì? Có phải lại là một ngày mưa, hay chỉ là một câu nói nhẹ nhàng lắng sâu vào trái tim mình?

Cho đến sau này, tôi lại muốn nghe thêm một lần nữa cái câu nói mà ngày nào cậu ấy cũng nói với tôi. Là bờ vai ấm áp để tôi tựa vào khi khóc, là bàn tay mạnh mẽ giúp tôi lau đi những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi. Thật ra, đến cuối cùng tôi chỉ muốn lại được nghe thêm cái câu nói ấy, cái câu nói quen thuộc nhưng cũng đầy xa lạ kia:

"Thủy Tinh, ngủ ngon nhé!"

** Ý là dùng lời chê để tỏ lòng khen ngợi.