Gió Xuân Vô Tình

Chương 27




Edit: Na Na

Nghi Huyên đứng dậy mặc quần áo xong định mở kính giới bảo vệ Thương Hàn nhưng Thương Hàn chỉ bảo cô để bội kiếm lại, rồi dặn cô mau đi chóng về. Nghi Huyên không kéo dài thêm thời gian, ra khỏi căn phòng Tử Đằng, cô chạy chậm vài bước rồi nhún người bay lên trời cao. Bóng đêm âm u, dưới ánh trăng mông lung cô không nhìn rõ con đường phía trước, vừa định gọi bảo kính lên soi sáng thì đột nhiên bật cười nhớ ra một chuyện.

Cô quên mất là mình đã dùng thuật Kính Ánh trên người Thương Hàn, trải qua một hồi lộn xộn không kịp thu lại thuật nên giờ bảo kính vẫn nằm trong cơ thể Thương Hàn. Thế mà vừa rồi còn định gọi bảo kính ra, may là chưa niệm khẩu quyết, không thì thành trò hề rồi.

Cô cười mình sao lãng không chú ý thì bỗng nghĩ ra một chuyện. Có khi đặt gương lại trong người hắn lại hay. Nhớ lúc trước hắn từng nói thương thế trên người không thể cứu chữa được, nhưng có mỗi thuật Kính Ánh là hắn không phủ định, mà chỉ nói “Đừng nhắc đến nữa”. Nếu câu “Đừng nhắc đến nữa” mang ý nghĩa là không muốn cô phải chịu đau thay hắn, vậy thì chứng tỏ thuật Kính Ánh thật sự hiệu nghiệm. Đúng vậy, nếu cô có thể chịu đựng ma khí phản phệ thay hắn, thì hắn cũng có thể bình an mà trị hết ma chủng, giống như Phương Thanh sư tỷ và Lâm Xuyên vậy!

Nhưng sự thật là khả năng hút lấy thương tổn của cô chỉ có hạn, mà đạo hạnh của cô cũng kém hơn hắn, căn bản không thể chịu nổi những tổn thương dữ dội kia. Chỉ sợ hắn chưa kịp khỏi bệnh thì cô đã mất luôn mạng rồi.

Cô di chuyển trên không trung, nét mặt đầy nghưng trọng mà suy nghĩ. Một lát sau, cô bỗng nghĩ thông suốt, một ý tưởng hình thành trong đầu —— Chân Hư cảnh.

Bộ xương có thể sinh da sinh thịt, người chết có thể sống lại. Vậy nếu cô thi triển thuật Kính Ánh trong Chân Hư Cảnh thì sao?

Cô giãn mày cười, quyết định sẽ làm theo phương pháp đó. Cô tạm ngừng suy nghĩ về việc này, tiếp tục tìm đường. Lúc này hai mắt đã thích ứng với bóng tối, cô có thể láng máng nhìn thấy cung các Vĩnh Thánh Thiên tông thuần một màu trắng, sáng bóng như viên chân trâu, tỏa sáng giữa bóng đêm đậm dày trong núi. Cô cưỡi gió bay đến, chỉ chốc lát đã tới trước điện.

Cô thả người bay xuống đất, vừa định vào thì người bỗng lảo đảo suýt ngã sấp xuống. Cô cuống quít bám vào cột nhà cố gắng đứng vững, chỉ một cái chớp mắt như thế mà cô cảm giác như cả người mình vừa trải qua một cơn chấn động, mọi đau đớn cùng lúc đổ ập xuống. Nơi đây cách rất xa Chân Hư cảnh, có lẽ linh khí đã mất hiệu lực, những vết thương cũ lại khôi phục như lúc đầu. Cả người cô nóng lên, còn chảy ra mồ hôi lạnh. Cô hít sâu mấy hơi, cắn răng đứng dậy, nhấc bước đi.

Nơi này vẫn như lúc đầu cô đến, không một bóng người, hiu quạnh buồn tẻ như tòa thành hoang. Mây khói vẫn trôi nổi dưới đất, như dòng nước lững lờ chảy qua dưới chân đem đến cảm giác mát mẻ. Cô nhớ đến chuyện xưa Trí Vận từng kể, bỗng cảm thấy bi thương. Đúng lúc này, tiếng đàn du dương uyển chuyển vang vọng lại. Cô đi theo tiếng đàn, vượt qua cây cầu hình vòm đi đến tòa thủy tạ, nơi mà đèn đuốc sáng chói, soi rõ bốn bề trắng xóa như tuyết. Người đang gảy đàn vẫn mặc bộ bạch y không nhiễm bụi như cũ. Ngón tay hắn khẽ gảy lên sợi đàn màu xanh bằng khói, sợi khói đó chỉ chốc lát đã tiêu tan. Không đợi cô mở lời trước, hắn ngừng gảy đàn, mở miệng nói: “Chưa chết sao.”

Bao nhiêu công tác chuẩn bị cho tinh thần “Đối với bậc trưởng bối phải cố mà nén giận” của cô chỉ vì một câu nói trên mà vỡ vụn thành từng mảnh.

Lạc Kiến Hoài thấy cô không đáp, lại tiếp tục gảy đàn, nhưng cuối cùng vẫn sốt ruột nói: “Có chuyện thì nói mau.”

Nghi Huyên cố nhẫn nhìn hồi lâu mới khiến cho giọng mình bình tĩnh hòa nhã hơn. Cô không biết nên xưng hô với hắn ra sao, chỉ đơn giản lượt đi vài chi tiết, trực tiếp kể lại chuyện ma vật trong Chân Hư cảnh kia.

Lạc Kiến Hoài vẫn bình tĩnh gảy đàn, không hề tỏ ra kinh ngạc. Hắn nghe xong lại khinh thường nói: “Khỏi phải quan tâm đến nó.”

Nghi Huyên không ngờ hắn lại đáp lại như thế, cô sửng sốt vô cùng, “Hàng yêu trừ ma là trách nhiệm của Cửu Nhạc chúng ta, vì sao có thể nói mặc kệ được?”

Lạc Kiến Hoài gảy một nốt dài, rồi ngón tay nhấn xuống, khi dây đàn ngừng rung hắn nói: “Vậy ta hỏi người, ma vật kia từ đâu đến?”

Trả lời vẫn đề này không khó nhưng nói đơn giản cũng không đơn giản chút nào. Nghi Huyên không biết nên đáp ra sao, lại càng không hiểu vì sao hắn hỏi như vậy.

Lạc Kiến Hoài đứng dậy, đi từ từ đến trước mặt Nghi Huyên, tay tự chỉ vào ngực mình, nói: “Nhân tâm.” Hắn cười khinh miệt: “Muốn trừ ma vật, thì hãy cứu lấy nhân tâm trước. Cô chưa nói cho ta biết, làm thế nào để cứu?”

Hắn thấy Nghi Huyên không đáp được lại hừ lạnh nói: “Ngày xưa ma vật làm loạn ở Vĩnh Thánh Thiên tông ta, chúng ta đã dốc toàn lực trục xuất hết ma vật khỏi Thánh Sơn, việc này không thể nghi ngờ được. Ta không biết ma vật trong Chân Hư Cảnh kia từ đâu mà đến, nhưng chỉ có một chuyện mà ta vô cùng tinh tường —— đó là vì lòng tham không đáy, bởi vậy mới dẫn ma vật đến, hậu quả có ra sao, thì đều là gieo gió ắt gặp bão mà thôi.”

Nghi Huyên nhíu mày phản bác lại: “Nếu ma vật kia có thể mở rộng được pháp trận thì Vĩnh Thánh Thiên tông cũng bị nguy hiểm, chẳng lẽ không nên trừ họa sao?”

“Vạn vật trên thế gian, có thịnh thì cũng có suy. Phái ta kéo dài hơi tàn đến giờ, e rằng số kiếp đã sớm tận, còn cần phải sợ hãi sao?” Lạc Kiến Hoài vẫn lạnh nhạt nói, “Cô cũng đừng nói đến đại nghĩa thiên hạ nữa, cho dù ma vật kia mở rộng được pháp trận thì linh khí Chân Hư cảnh vẫn không thể vượt qua được Lục Hư Thánh Sơn. Nó không xuống được núi thì cũng không hại được ai, cô không cần phải lo nghĩ vô cớ thế đâu.”

Sau những lời đó, Nghi Huyên hoàn toàn á khẩu. Lạc Kiến Hoài nhìn cô, rồi lại cười khinh miệt, nói: “Cô lo lắng cho Chân Hư cảnh như vậy chẳng qua là vì tên sư huynh nửa chết nửa sống của cô phải không. Trước kia nói hào hùng đến thế, mà giờ đúng là vẫn sợ chết. Thật là đạo đức giả.”

Nghi Huyên vốn không định nói nhưng nghe hắn nói thế, lồng ngực lại bùng lửa giận, “Sư huynh ta đã rời khỏi Chân Hư cảnh từ lâu, đừng có dùng lời sỉ nhục huynh ấy.” Cô nói xong, lại bình tĩnh nói, “Ngươi nói ta có lòng riêng, ta thừa nhận. Ta vốn là người phàm trần, xin vào tiên môn cũng chỉ vì chữa bệnh. Sư môn không những trị hết bệnh của ta, mà còn dạy ta phải quý lấy sinh mạng. Ta không có tài cứu thế, nhưng ít ra ta cũng có lòng trắc ẩn. Ta lo lắng cho sự tồn vong của Chân Hư cảnh cũng chỉ vì không muốn bi kịch tái diễn. Giờ đến đây thông báo quả thực là xuất phát từ tình nghĩa của Cửu Nhạc, chứ không phải muốn cầu xin gì ngươi, vậy thì đạo đức giả ở chỗ nào?”

Lạc Kiến Hoài nghe cô nói thế thì thu lại vẻ cười nhạo, hắn chậm rãi nói: “Tóm lại, chuyện của bản phái không dám làm phiền đến người ngoài. Các người đã không lưu luyến đến cõi ảo mộng kia thì hãy mau mau rời khỏi đây đi. Chết ở ngoài còn hơn chết ở đây.”

Nghi Huyên cũng không còn lòng nào tranh luận với hắn nữa, cô cúi đầu ôm quyền cáo biệt, rồi đi ra ngoài mà không hề quay đầu lại. Nhưng còn chưa đi được xa, từng tấc trên da thịt đều thấy đau xót, khiến cô choáng váng bước chân cũng hẫng, tưởng như người cô sắp ngã xuống thì Lạc Kiến Hoài lại bay vụt người qua, chìa tay đỡ lấy cô.

“Cô ở trong linh khí Chân Hư Cảnh quá lâu, cảm giác cũng bị tê liệt rồi sao, ngay cả thân thể ra sao cũng biết.” Lạc Kiến Hoài chẩn bệnh cho cô rồi nói, “May mà chỉ bị thương nhẹ, nhưng lại mệt mỏi quá độ, cô chỉ cần điều tức nửa ngày là được. Nơi đây rất rộng, cô tự tìm lấy một chỗ mà tĩnh tọa.”

Nghi Huyên chậm chạp đứng dậy, tránh khỏi cánh tay đang đỡ mình nói: “Không cần. Sư huynh còn đang chờ ta.”

“Hắn đã nửa chết nửa sống rồi, cô cũng muốn tự giày vò mình thành kẻ nửa chết nửa sống sao?” Lạc Kiến Hoài nói.

“Sư huynh ta sẽ khỏe lên. Ta cũng sẽ không sao.” Nghi Huyên mỉm cười, lại ôm quyền lần nữa, cất bước đi khỏi.

Lạc Kiến Hoài nhìn theo bóng lưng nghiêng ngả của cô, không nói một lời.



Lại nói đến trong căn phòng Tử Đằng, Thương Hàn choàng áo trên vai, ôm kiếm ngồi dựa vào cây hoa Tử Đằng. Gió mát dịu dàng lùa vào, những nhành cây Tử Đằng cũng rung nhẹ theo, khẽ khàng vờn bên tai Thương Hàn. Hắn đưa tay chạm lên chỗ bị ngứa, nhưng vừa chạm lên một đóa hoa Tử Đằng bỗng rơi xuống vai hắn. Hắn nhẹ nhàng cầm đóa hoa lên, để sát trước mũi hít một hơi thật sâu, hương thơm quá đỗi ngọt ngào thấm xuống phổi khiến hắn vui vẻ nở nụ cười.

Lúc này, tiếng Nghi Huyên vang lên ngoài cửa, gọi hắn: “Sư huynh.”

Thương Hàn càng vui mừng hơn, hắn định mở miệng đáp nhưng người bỗng cứng đờ. Hắn nghe thấy sự quỷ dị trong từng bước chân của cô, mỗi bước chân đều cực nhẹ nhàng, chân vừa chạm xuống mặt đất, âm thanh đã bị hút sâu xuống tấm thảm rêu dưới đất, khiến người ta khó có thể phân biệt. Hắn đợi cô đến gần hơn rồi lạnh lùng cười, rút trường kiếm khỏi vỏ, lập tức tung chiêu tấn công về phía cô.

Người tới cuống quít né tránh, sợ hãi nói: “Sư huynh, huynh làm gì vậy?”

“Giọng nói học giống đến mười phần thì sao? Chỉ có vậy mà đòi lừa ta?” Thương Hàn nói rồi tung chiêu Thương Đào, đánh bật vị khách không mời kia ra khỏi căn phòng Tử Đằng.

Mánh khóe bị nhìn thấu thì người nọ cũng đổi lại giọng nói: “Hai mắt mù mà còn bản lĩnh như vậy.”

Đó là giọng của một nam tử, nghe vô cùng xa lạ. Thương Hàn cau mày: “Nói mục đích của người, nếu không ta sẽ không khách khí.”

Nam tử khẽ cười: “Ngươi và ta vốn là đồng loại, tội gì phải giết lẫn nhau?”

Thương Hàn nghe thế, lạnh lùng nói: “Ngươi chính là ma vật trong Chân Hư cảnh?”

Nam tử kia đáp thoải mái: “Đúng vậy. Lúc trước…”

Nam tử kia còn chưa dứt lời, Thương Hàn đã khởi chiêu, Vẫn Tinh phóng xuống như ngàn vạn mũi tên, ùn ùn phủ đầy trên đỉnh đầu nam tử kia. Hắn lập tức kinh hãi, lập tức lùi lại mấy trượng, gắng gượng tránh được một đòn kia. Hắn không tùy tiện mở miệng nữa, chỉ cảnh giác động tác của Thương Hàn.

“Có gan đến đây, sao không đánh một trận cùng ta.” Lời vừa dứt, Thương Hàn lại thi triển Vẫn Tinh, tuyệt sát tứ phương.

Lúc này nam tử kia không né tránh nữa. Khi ánh sáng tàn phai, thì không gian xung quanh cũng im lặng như tờ. Thương Hàn tập trung nghe động tĩnh quanh mình, cố phân tích những âm thanh mình nghe thấy. Nam tử kia thở dài bất đắc dĩ: “Các hạ thật nóng nảy, ta đâu nói ta tới tìm ngươi gây hấn, mà cho dù là đến hại ngươi thật, thì tại nơi tràn ngập linh khí Chân Hư thế này, ai có thể chết chứ?”

“Muốn diệt ngươi, thì có cả đống cách.” Thương Hàn vừa dứt lời, bàn tay lật lên, mở ra một chùm sáng chói lọi có hình dạng như một bảo kính, hắn vung tay quát: “Thần Hoang Thái Hư! Thu!”

Ánh sáng trong chiếc gương đó bỗng tóe ra, truy đuổi theo nam tử kia. Nam tử kia nhanh nhạy bay vọt lên tránh thoát, đánh vụn luồng sáng chói lọi đó. Sau đó người hắn vụt biến mất, chỉ chớp mắt đã đứng sau lưng Thương Hàn, vươn móng vuốt tấn công.

Thương Hàn né được móng vuốt kia, tuy không bị thương nhưng quần áo lại bị xé rách. Nam tử kia muốn truy đuổi theo nhưng khi nhìn thấy lưng Thương Hàn, người hắn bỗng khựng lại.

Trên lưng Thương Hàn là hình bướm vàng đang tung cánh bay, trên cánh bướm còn ánh ra màu hoàng kim lấp lánh dưới ánh trắng.

Nam tử kia mang theo nghi hoặc, gọi Thương Hàn: “Chủ Thượng?”

Thương Hàn nghe thấy hắn gọi như vậy thì hơi khó hiểu.

“Không… Ngươi không thể là Chủ Thượng được…” Nam tử kia tự đáp, “Ta hiểu rồi, ngươi bị Chủ Thượng đoạt thân thể, chẳng trách trên người mang ma đạo. A, thật cừ, vậy mà có thể đoạt lại được thân thể.”

“Bớt sàm ngôn đi!” Thương Hàn nào có tâm tình ôn chuyện cũ với hắn, lại thi triển thuật thu nhốt. Thế nhưng, thuật pháp vừa triển khai thì ngực hắn cũng chấn động, một luồng sức mạnh bắt đầu xao động trào dâng trong cơ thể hắn, khiến hắn nhất thời không thể tự kiềm chế. Đám khí đen đặc thoáng chốc tràn ra, ma chướng bao phủ khắp bốn phía, làm cây cối hoa cỏ héo khô.

Quả nhiên vừa dùng thuật pháp của bảo kính thì ma chủng đã kích động… Thương Hàn vội thu lại thuật pháp, rồi lại lùi xuống vài bước thử thu lại ma khí kia.

Nam tử kia thấy vậy thì càng vui vẻ, “Ha ha, đúng là trời giúp ta. Thân thể này nên nhượng lại cho ta dùng đi.”