Giới Giải Trí: Yêu Cả Đời

Chương 34: Tản bộ đêm hè




Editor: demcodon

Buổi sáng Sở Chiêu đã bị Mạnh Vi Nghiên đá tỉnh.

"Anh đi làm bữa sáng đi, thuận tiện nhìn xem vết thương của Quả đào luôn, nhớ dọn dẹp lồng sắt và cho nó uống sữa nha." Mạnh Vi Nghiên ngay cả mắt cũng không mở mà nói, sau đó lấy hết chăn quấn lên người ngủ tiếp. 

Trên người Sở Chiêu chỉ mặc cái quần lót góc bẹt, dáng người cao to mạnh mẽ gợi cảm bại lộ ở trong không khí nhìn dáng vẻ tùy hứng của người têu nhỏ bé vui tươi hớn hở sờ cái mũi chịu thương chịu khó đi.

Sau khi rửa mặt mặc quần áo xong Sở Chiêu đi xuống lầu, trước tiên nhìn thoáng qua chỗ Quả đào. Hiện tại nó đã thức dậy, sữa chuẩn bị tối hôm qua cho nó cũng uống hết. Nó đang ngoan ngoãn nằm sấp ở trong lồng, vừa nghe có người đến gần lập tức cảnh giác. Sở Chiêu biết nó còn chưa gặp qua mình cũng không đi qua hù dọa nó mà trực tiếp đi lấy chậu cơm mua cho nó pha chút sữa bột, chờ sữa bột nguội mới đặt vào trong lồng nó, thuận tiện lấy chậu cơm trước lấy ra rửa sạch.

Quả đào ngửi thấy hơi thở của ân nhân tối hôm qua ngửi được ở trên người hắn, hơn nữa người này lại bưng thức ăn tới cho nó cũng không có quá mức đối địch hắn, chỉ là cảnh giác làm ra tư thế phòng ngự. 

Sở Chiêu dựa theo lời lãnh đạo dặn dò lại tỉ mỉ nhìn nhìn vết thương của nó. Sau khi xác nhận không có việc gì thì không để ý đến vật nhỏ mình dùng một tay cũng có thể bóp chết.

Mạnh Vi Nghiên sau khi rời giường đi xuống lầu lập tức chạy tới xem Quả đào. Quả đào cũng hưng phấn kêu lên: "Quả đào, em có khỏe không? Để anh xem vết thương của em nha." 

Sở Chiêu đi tới: "Đã cho nó ăn, vết thương của nó cũng không sao, không cần lo lắng." 

"Vậy là tốt rồi, Quả đào, về sau gọi em là Quả đào nha. Sau này anh sẽ là ba của em, đây là một người cha khác của em, về sau em phải ngoan ngoãn nha." 

Mạnh Vi Nghiên chơi với chó con một hồi mới đi rửa tay ăn sáng: "Lát nữa em có việc phải đi rồi, buổi tối quay phim về tương đối trễ. Lúc anh đi làm thì mang Quả đào đến gửi ở bệnh viện thú cưng nha, thuận tiện để cho bác sĩ kiểm tra xem." Cậu nói xong khen thưởng cho hắn một nụ hôn, sau đó bỏ chạy lên lầu thay quần áo.

Sở Chiêu thấy cậu thay đồ xuống lập tức bắt lấy cậu hôn một kiểu Pháp dài tiêu chuẩn. Mạnh Vi Nghiên đỏ mặt thở hổn hển vội vàng chạy đi: "Quả đào, ba đi đây, con ngoan ngoãn nha." Nói xong lại xoay đầu cho Sở Chiêu một cái hôn gió: "Không cần tiễn, nhanh chuẩn bị đi làm đi." 

Sở Chiêu bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ vội vàng của cậu.

* * *
Ban đêm tháng 8 cũng thật sự không mát mẻ, trong nhà mặc dù có máy điều hòa nhưng thổi lâu cũng không thoải mái. Hôm nay Mạnh Vi Nghiên kết thúc công việc hơi sớm, nhìn bóng đêm bên ngoài hưng trí vội vàng chạy đến bên cạnh Sở Chiêu về nhà cũng không thể rảnh rỗi nói: "Anh yêu à, chúng ta ra ngoài tản bộ đi, tản bộ trong bóng đêm có phải là cảnh rất lãng mạn không?" 

Sở Chiêu liếc nhìn cậu một cái ho khan một tiếng, tính toán trước lên mặt tự cao tự đại. Mạnh Vi Nghiên vừa nhìn thấy dáng vẻ này của hắn thì biết tính toán của hắn: "Không có việc gì, nếu anh bận thì em dẫn Quả đào đi là được." 

Sở Chiêu xem người này không dựa theo kịch bản bất đắc dĩ kéo cậu vào trong ngực: "Thực hết cách với em, vết thương của Quả đào còn chưa khỏi toàn bộ, vẫn là anh đi với em thôi." 

Trong lòng Mạnh Vi Nghiên cười nhạo người đàn ông đang tìm bậc thang cho mình một hồi, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ thật vui vẻ.

Hai người đi ra cửa nhà, gió bên ngoài đều nóng, người trong tiểu khu đi ra ngoài cũng rất ít, hai người quang minh chính đại tay trong tay đi dạo.

"Ánh trăng rất đẹp, nhưng mà không khí ở Bắc Kinh không tốt lắm, nhìn không thấy nhiều sao trên trời." 

"Sau này chúng ta có thể đi Bắc Cực hoặc là Nam Cực du lịch, nơi đó không chỉ có thể nhìn thấy sao nói không chừng còn có Cực Quang." 

"A, đây là ý kiến hay." Mạnh Vi Nghiên đi tới đi lui hưng phấn bắt đầu ngâm nga hí kịch nhỏ, hát xong một đoạn lại đổi một đoạn khác. Sở Chiêu cũng không có cắt ngang cậu mà lẳng lặng hưởng thụ biểu diễn thuộc về một mình mình.

"Ai nha, bên ngoài quá nóng, chúng ta đi vào trong siêu thị trốn một chút đi, thuận tiện đi dạo một hồi." Lời còn chưa nói hết người đã đi vào bên trong, Sở Chiêu cũng lập tức đi theo.

"Trước mua một hộp kem, anh ăn cái gì?" 

"Cái gì cũng được, đừng ăn quá nhiều đồ lạnh." 

"Dạ, vậy thì lấy một hộp chúng ta ăn chung." Hai người đối với đồ ăn vặt cũng không hứng thú mấy, trực tiếp đi xuyên qua đến chỗ khu vực tươi sống.

"Đồ ăn buổi tối đều dư lại không tốt lắm, không bằng có thể tiện đường mua chút ăn." Mạnh Vi Nghiên khủng hoảng nhìn cái loại rau dưa.

"Em muốn ăn cái gì? Ngày mai anh làm cho em." 

"Em muốn ăn chút rau xanh, nấu nồi đồ ăn đi, dùng dầu hạt cải xào một chút ăn cũng rất ngon." Mạnh Vi Nghiên mang cái món đồ ăn ở trong lòng nói ra một lần.

"Được, ngày mai mua." Sở Chiêu ôm bả vai Mạnh Vi Nghiên hôn nhẹ lên tóc mai của cậu. Mạnh Vi Nghiên cũng hôn nhẹ lên gương mặt hắn hoàn toàn không có lo lắng bị người nhìn thấy, hai người chính là tùy hứng như vậy.

"Anh ơi, mua cho em con gấu lớn đi, quá đáng yêu." 

"Ừh, em muốn mua con nào?" 

"Mua con màu trắng này đi, sau này nếu như anh không có ở nhà thì em coi nó như anh ôm ngủ. Nếu như em không có ở nhà thì anh coi nó như em." 

Sở Chiêu nhìn dáng vẻ mình thật thông minh của cậu cúi người tiến đến bên lỗ tai cậu nói: "Em là không thể thay thế." 

Mạnh Vi Nghiên không tự giác lộ ra nụ cười: "Anh cũng vậy." Hai người lén lút nói xong lời tâm tình thì cùng đi đến quầy tính tiền.

"Sở tổng, không nghĩ tới có thể gặp ngài ở đây, biết ngài chuyển đến đây vẫn luôn muốn đến viếng thăm nhưng lại sợ quấy rầy. Chao ôi, Mạnh tiên sinh cũng ở đây à?" 

Hai người mới vừa đi đến quầy thì gặp phải một đàn ông trung niên dẫn theo cô bé nhỏ. Lúc người này nhìn thấy Sở Chiêu vẫn luôn làm việc không để ý đến quan hệ tình cảm ôm gấu bông cao hơn một mét thì biểu cảm trên mặt thiếu chút nữa không có giữ được, khi nhìn thấy Mạnh Vi Nghiên đi theo phía sau trong lòng lại thông suốt.

"Gặp được ông chủ Dư tôi cũng thật ngoài ý muốn." Nói xong câu đó Sở Chiêu xem như chào hỏi qua, người này đơn giản cũng biết tính Sở Chiêu.  

Mạnh Vi Nghiên cũng cười cười với ông: "Ông chủ Dư xem ra rất thương yêu con gái mình nhỉ." 

"Tối rồi con bé ầm ĩ muốn phải ra ngoài chơi, tôi cũng chỉ có thể liều mình đi với con gái." 

Cô bé mặc cái váy hồng nhạt, khoảng 5-6 tuổi, da trắng nõn. Lúc nhìn thấy ba nói chuyện với bạn thì ngoan ngoãn ăn kẹo. Lần này nghe thấy nhắc tới mình thì giọng non mềm mở miệng: "Ba ơi, con cũng muốn mua một con gấu lớn, chúng ta mua một con có được không?" 

Ông chủ Dư xin lỗi cười cười, khom lưng xuống khuyên con gái: "Nhưng con đã có một con gấu lớn, ba con gấu nhỏ, còn có rất nhiều đồ chơi nhỏ khác. Nếu con mua thêm đồ chơi khác thì các bạn đồ chơi của con sẽ không vui." 

Cô bé buồn rầu suy nghĩ, vẫn là từ bỏ quyết định của mình. Lần này Mạnh Vi Nghiên ngược lại ngoài ý muốn, không nghĩ tới ông chủ bụng phệ này còn biết dạy dỗ con.

Nhân viên đứng sau quầy thu ngân vẫn luôn đứng chờ không dám quấy rầy mấy người nói chuyện, cho đến khi ông chủ Dư kêu tính tiền mới lanh tay lẹ chân tính tiền. Mạnh Vi Nghiên và Sở Chiêu cũng rất nhanh tính tiền xong, hai người không có đi vội vã mà trước tiên tìm chỗ ngồi xuống lấy ra một hộp kem anh một miếng em một miếng ăn hết mới đứng dậy đi về.

* * *
Buổi sáng hôm nay Mạnh Vi Nghiên vẫn như thường ngày sau khi tạm biệt Sở Chiêu và Quả đào thì ngồi lên xe bảo mẫu tính đi đến phim trường. Gần đây vì thuận tiện cho công việc nên Nhạc Nhạc cũng tạm thời chuyển đến bên này ở, thừa lúc cậu lên xe thì Nhạc Nhạc và Quý Đức đã chờ cậu.

"Chuyện này... Vi Nghiên, có hai chuyện tôi muốn nói với cậu." 

"Hả? Nói đi." 

"Chuyện tôi vẫn luôn giám sát hành động về dư luận và chú ý của các fan cậu trên mạng, gần đây tôi vẫn ẩn với các fan của cậu trên trang web Baidu Tieba thì các fan của cậu đều cảm thấy cậu giao lưu với fan quá ít, cơ hội các fan gặp cậu cũng quá ít đi. Cậu xem có phải nên nghĩ tặng lại cho các cô ấy một chút gì đó không, bọn họ đều là người thật sự yêu thích cậu, đều là xem các tác phẩm của cậu mà thích cậu, thậm chí có người thích cậu từ khi cậu bắt đầu tham gia cuộc thi Siêu cấp ca sĩ." 

Mạnh Vi Nghiên trầm ngâm một chút nói: "Được rồi, vậy thì trước tiên tổ chức cho mấy fan đến thăm đoàn phim đi." 

Nhạc Nhạc biết Mạnh Vi Nghiên luôn khiêm tốn, còn tưởng rằng cậu không đồng ý đang chuẩn bị một đống lý do thoái thác tới tính làm thuyết khách, không nghĩ tới Mạnh Vi Nghiên lại vui vẻ đồng ý, thật sự là hơi bất ngờ.

"Cô cho rằng tôi là người máu lạnh như vậy sao, đối với người ủng hộ tôi thì tôi cũng rất cảm kích. Tôi sẽ nói với đạo diễn một chút, cô tổ chức cho 5 fan tới thăm đoàn phim đi." 

"Ừh, tôi nhất định sàng lọc thật tốt." Nhạc Nhạc có vẻ rất kích động.

"Vậy chuyện thứ hai là gì?" 

"Chuyện thứ hai là tôi muốn xin nghỉ phép một buổi nhỏ." Nhạc Nhạc vươn ra ngón út cố gắng nói thật là một ngày nghỉ nhỏ.

"Sao vậy? Muốn xin nghỉ." 

"Tại vì sắp tới tết Trung thu rồi, có một số bạn học của tôi không về nhà nên hẹn mọi người gặp mặt. Cho nên buổi tối Trung thu có thể tôi không đi làm được." 

"Chỉ có chút việc nhỏ như vậy cô có gì phải chột dạ, lại cho cô nghỉ thêm nửa ngày để chuẩn bị cho bản thân. Vốn dĩ chính là ngày nghỉ quy định, cho cô nghỉ phép có lương." 

"Chuyện đó, không chỉ là tôi muốn xin nghỉ, mà họp mặt có người yêu thì dẫn người yêu theo. Cho nên Quý Đức cũng cần phải xin nghỉ." 

Mạnh Vi Nghiên nhìn dáng vẻ xấu hổ của Nhạc Nhạc và Quý Đức phía trước cũng dáng vẻ ngượng ngùng bật cười lên: "Anh lo tập trung lái xe đi, tôi còn không muốn gặp chuyện không may." 

Quý Đức khẩn trương lại tập trung lái xe.

"Hai người ở bên nhau khi nào vậy, giấu cũng kỹ thật, tôi cũng nhìn không ra." 

"Cũng không bao lâu, cậu bận rộn quay phim không nhìn ra được cũng bình thường, huống chi tên này giống như đầu gỗ." 

"Được rồi, hai người ở bên nhau cho tốt, Trung thu đều cho hai người nghỉ một ngày mà đi hẹn hò. Hai người có phải đều chưa mua xe không, chiếc Maserati kia của tôi cho hai người mượn, bằng không đi ra ngoài bất tiện." 

"Cám ơn ông chủ, lần này tôi ở trước mặt bạn học chắc sẽ nổi bật lắm đây." Nhạc Nhạc chắp tay trước ngực lấy lòng cười nói đùa. 

Quý Đức cũng ngượng ngùng nói câu cám ơn. Mạnh Vi Nghiên cũng không để trong lòng. Dựa vào thu nhập của Quý Đức muốn mua một chiếc Maserati mặc dù không tính dư dả nhưng trả góp mấy năm cũng không thành vấn đề, chỉ là bình thường không dùng được thôi.