Giới Hạn Của Tuổi Trẻ

Chương 30: Bức tường tốt nghiệp




Từ sau khi đến dạy ở trường M, dường như đã lâu lắm rồi không ai thấy thầy Mai Hiểm Phong hút thuốc.

Đôi mắt sâu thẳm của thấy lướt nhìn qua mọi người trên sân thể dục.

Mọi người đứng tản xa nhau. Gần như mỗi trường một góc, giống hệt lúc ăn cơm ở nhà ăn, có trường còn chơi riêng theo từng tổ thi đấu.

Thầy nheo mắt, giơ cao tay lên vỗ thật to, cái chất giọng khàn khàn cũng cố gắng phát huy ở công suất cao: “Lại cả đây nào, lại đây!”

Các học sinh đang đứng tản mác đều tự giác ngừng việc đang làm để tập trung.

Có nhóm bạn trên trán còn đang bốc hơi ngùn ngụt sinh ra do ra mồ hôi sau khi vận động mạnh vào mùa đông.

“Mặc áo vào, đừng để bị cảm.” Hiếm khi thấy thầy Mai Hiểm Phong nói được một câu quan tâm, tiếp đó thầy lại nói những thứ làm người ta thấy khó mà tiêu hóa nổi.

“Mọi người nếu đã thích vận động như vậy thì, nào! Lại đây, 24 đứa các em cùng nhau vượt bức tường tốt nghiệp này đi.” Thầy nói thản nhiên cứ như chỉ đang khen hôm nay đẹp trời, khẩu âm nghe thật kỳ quái.

Rồi thầy lại cúi đầu gãi gãi như nghĩ ra gì đó: “Ồ, trường I lần trước không tham gia hoạt động ngoại khóa nhỉ.” Nói rồi thầy ngước đầu tìm trong đám học trò chiếc khăn quàng cổ trắng bắt mắt.

“Lương Tề Sơn!”

“Có ạ!” Lương Tề Sơn gật đầu tắp lự trong khi đầu vẫn còn đang rúc trong lớp khăn quàng, thẳng lưng ưỡn ngực, ra vẻ nghiêm trang.

“Nào, em phổ biến quy tắc cho các bạn sau đó sắp xếp mọi người nhé.”

“Vâng.” Cậu chàng gật đầu, trong lòng thì rất sốt ruột. Vốn cả nhóm đi dạo loanh quanh mấy cái ở đây để giải quyết mâu thuẫn, giờ biến thành hoạt động vận động tập thể… Thế mâu thuẫn nội bộ của mấy đứa biết phải làm sao!

“À, đúng đồi!” Thầy Mai Hiểm Phong đã đi rồi lại lộn trở lại, tay xoa cái cằm lún phún râu, “Để các em đỡ chán, thầy cho mọi người 2 phút chuẩn bị, thầy sẽ bấm giờ cho, hết 4 phút nếu còn ai chưa vượt xong thì tất cả phải chịu phạt chạy vòng quanh sân.”

“Cái đệt!”

“Chết mất…”

Gì thế này?! 4 phút, 240 giây, mỗi người 10 giây hả?!

Trong cả bọn, có đứa bắt đầu kêu ca nhưng Lương Tề Sơn đã biết quá rõ tính thầy Mai Hiểm Phong rồi nên đành vội vàng gọi mọi người chạy về phía chân bức tường tốt nghiệp.

2 phút mà Mai đại ca cho chắc chắn được tính từ lúc thầy nói hết câu!

Lấy đâu ra thì giờ mà ở đó ý kiến ý cò nữa, dù sao có ý kiến chắc chắn cũng chẳng được gì đâu T^T…

Lương Tề Sơn chọn ra vài tên xem chừng có chút tế bào vận động trong người làm ba đứa vượt tường đầu tiên.

Lúc đầu cậu ta cho mọi người tự ứng cử nhưng chẳng có ai đáp lại, hết cách, cậu ta đành bắt mỗi trường cử ra một người.

Vậy là mới có bốn đứa bị cưỡng ép bước ra.

Sau khi giải thích đại khái và phân công xong, chẳng biết thầy Mai Hiểm Phong đã thình lình đứng cạnh mọi người như ma tự bao giờ, tay cầm một cái đồng hồ bấm giây không rõ đâu ra.

“Chuẩn bị!”

Bốn bạn nam đến đứng dưới chân đài còn bốn bạn nam chọn ra lúc đầu đứng sau họ.

Chỉ chờ Mai Hiểm Phong hô một tiếng.

“Bắt đầu!”

Bốn người hối hả giẫm lên bả vai bạn, vươn tay là với lên được tới tận đầu tường.

Người được chọn của trường M là Giả Thiên Lâm vì cậu ta là đứa cao nhất hội, tới gần 1m9, đứng dẫm trên vai Lương Tề Sơn trông y chang một gã khổng lồ, vươn vai một cái đã gọn gàng đặt tay được lên đầu tường, dùng sức nâng người lên nằm úp trên đó.

Thẩm Đàm ở chân tường giúp Lương Tề Sơn đẩy chân trái cậu ta lên. Giả Thiên Lâm hét lớn một tiếng, chân phải xoạc một cái chống được lên đầu tường.

Cậu ta khom người xuống ý bảo bên dưới lên tiếp đi.

Thẩm Đàm ngồi xổm xuống, Lương Tề Sơn dẫm lên vai cậu ta. Thẩm Đàm nghiến răng đứng dậy, Lương Tề Sơn lập tức vươn thẳng tay.

Giả Thiên Lâm nhoài nửa người ra bắt được cánh tay của Lương Tề Sơn nhưng vì thanh niên tầm tuổi này lười vận động nên kéo mãi chẳng được. Thẩm Đàm thì đã sắp không chống nổi nữa.

Lục Hạo Thiên đứng sau lưng nhìn, quả quyết bảo: “Sang giúp trường II trước đi!”

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi vừa qua, cả bốn trường đều tự hành động theo nhóm của mình, chia làm bốn tổ leo lên nhưng chỉ có trường M và Lệ Nam Sênh trường I là lên được, những người khác vẫn đang còn giùng giằng ở bước một.

Lục Hạo Thiên nói rất to, Lệ Nam Sinh cũng nghe rõ.

Cậu ta và Giả Thiên Lâm lập tức phản xạ thần tốc, bỏ tay thành viên đội mình, chạy về phía trường II cùng kéo người lên rồi tiếp tục kéo người trường F lên nốt.

Thế là trên đài đã có bốn người.

“Kéo con gái lên trước, chia hai nhóm đi!” Lương Tề Sơn lập tức chỉ huy.

Cậu ta leo từ vai Thẩm Đàm xuống. Trong 24 người tham gia tập huấn, tính cả Ngô Du Du là có tổng cộng 5 bạn nữ.

Ngô Du Du không ngại gì, cởi áo khoác, lập tức dẫm ngay lên vai Thẩm Đàm.

Thẩm Đàm vừa mới bị Lương Tề Sơn quần cho một hồi, mặt mày còn đang đỏ tưng bừng, thở phì phà phì phò.

Đợi bạn nữ đạp cả hai chân lên, cậu ta túm chặt cổ chân đối phương, lại đứng dậy một lần nữa.

Bức tường tốt nghiệp nhẵn bóng, sạch trơn. Ngô Du Du đứng trên vai bạn, cảm giác không có chỗ nào có thể níu tạm vào được.

Cô nàng hơi sốt ruột, vươn tay muốn bắt lấy tay Giả Thiên Lâm nhưng kiểu gì vẫn cứ còn cách một đoạn.

Giả Thiên Lâm nhoài hẳn người ra, ép bụng xuống nền tường mới túm được cổ tay của con bạn, Lệ Nam Sênh ở bên cũng lao người ra bắt được cái cổ tay còn lại.

Ngô Du Du biết tư thế hiện tại chắc chắn rất xấu, hai tay vươn thẳng lên trời, bị hai người ở trên kéo lên, người va đánh thịch vào tường.

Nhưng hơi đâu mà nghĩ nhiều, các bạn nam ở trên đài đang kéo Ngô Du Du, cô bạn cũng cố sức đá chân phải muốn đu lên. Giả Thiên Lâm gần như đã rơi hẳn người ra ngoài tường nhưng vẫn không đủ.

Bỗng nhiên Ngô Du Du cảm thấy chân mình phần từ đầu gối trở xuống rung rung.

Cúi đầu nhìn thử, thì ra Thẩm Đàm đang túm cổ chân Ngô Du Du nâng ra khỏi vai rồi dùng sức của hai tay cử đẩy cô bạn lên.

Cậu ta mặc áo sơ mi trắng và áo khoác đen, ống tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cánh tay trắng bóc để trần.

Hiện tại, vì đang phải gắng sức nên gân xanh trên tay gồ nhẹ lên, các đường cơ bắp nổi rõ.

Ngô Du Du có thể cảm nhận được sức nóng qua một tầng vải quần bò, tim vội đập nhanh hơn.

Nhờ sức của ba cậu con trai, một chút cố gắng của bản thân, cuối cùng Ngô Du Du cũng vắt được chân lên đầu tường rồi cả người được kéo lên.

Ngô Du Du lên được rồi, chủ động lóp ngóp bò dậy, chạy dẹp sang một bên để tránh cản trở mọi người đồng thời quan sát xem chỗ nào các bạn nam đang kéo bạn nữ lên thì lại giúp một tay ôm thắt lưng kéo lên.

Ngô Du Du biết bọn con trai không tiện chạm vào chỗ này. Làm vậy sẽ giúp họ đỡ không ít chuyện.

Sau khi năm bạn nữ lên được hết thì thấy Mai Hiểm Phong thông báo: “Một phút bốn mươi lăm giây.”

Chậm hơn dự tính 15 giây rồi!

Tiếp đó đám con trai phối hợp với nhau ngày càng ăn ý, chẳng ai còn ngại ngần gì như lúc đầu, cởi hẳn áo khoác ra, người nọ dẫm lên người kia để leo lên.

“Nhanh lên! Nhanh lên!”

“Kéo chân phải! Kéo chân phải ấy!”

“Thêm chút nữa, ai đó giữ người đi, tôi nhoài xuống kéo cậu ta!”

Trong chớp mắt, đã không còn khoảng cách trường lớp, mọi người hễ nghe thấy ai cần hỗ trợ là lập tức chạy qua.

Giả Thiên Lâm không biết người đằng sau giữ cho mình là ai, gần nửa người của cậu ta đã lao ra ngoài tường, hai chân không còn bám đất, cố hết sức để kéo một cậu bạn thấp bé lên.

Cậu ta cảm thấy thắt lưng của mình bị va vào tường rất rất đau, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, chỉ còn mỗi chiếc áo len mà vẫn nóng.

Mắt kính của Lệ Nam Sênh chẳng biết đã đánh rơi đâu mất, cậu ta cũng không thèm đi tìm, vẫn tiếp tục thò người ra kéo người lên.

Người trên đài ngày càng nhiều, cuối cùng tuy đám con trai vẫn chia làm bốn nhóm cùng hành động nhưng mỗi nhóm không còn chỉ có người của một trường, chỗ nào cần thêm người là liền chạy qua chỗ đó.

Nhờ nỗ lực không ngừng của mọi người, số người còn dưới chân đài ngày càng vơi đi, người ở trên hỗ trợ thì ngày càng đông hơn.

“Ba phút ba mươi giây.” Thầy Mai Hiểm Phong thông báo lần nữa.

Lúc này dưới đài chỉ còn lại một tên con trai.

Lục Hạo Thiên.

Đây là lần đầu tiên Ngô Du Du thấy cậu ta nhếch nhác như thế.

Cái áo khoác vứt bừa trên cỏ, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo len rộng cổ màu cà phê. Đường đèn chẳng biết đã sáng lên tự khi nào.

Dưới ánh đèn, chàng thiếu niên tóc tai rối bù ướt nhẹp mồ hôi, khớp xương đỏ lừ. Đôi mắt cậu ta dài, nhỏ, rất trong, rất sáng.

Cậu ta thở hổn hển, bước lùi về sau mấy bước.

Người trên đài rầm rầm cổ vũ cậu ta cố lên.

“Cố lên nào!”

“Chạy đà nhảy lên đi!”

“Bạn học ơi, cậu làm được mà!”

Lương Tề Sơn thấy Giả Thiên Lâm lại úp người xuống, sốt ruột bảo: “Ôi, bụng ông đã bị mài rách chưa, để tôi cho.”

Não cậu ta đã tự động cho là Giả Thiên Lâm đang bị đâu cộng thêm món nợ cũ, lúc bắt lấy Lục Hạo Thiên sẽ quăng cậu ta bay theo đường cong parabol luôn.

Nhưng Giả Thiên Lâm mặc kệ cậu ta, hít sâu một hơi rồi thình lình phát lực, một lần nữa nhoài người ra ngoài tường.

Thẩm Đàm đứng sau giữ hai cổ chân lại: “Tôi giữ được rồi, ông cứ nhoài sâu thêm chút nữa cũng sao đâu.”

Cậu ta nói xong thì quay sang hét với người bên cạnh: “Thêm một người nữa giữ đi!”

Một cậu con trai bên trường II lập tức lại cùng ôm chặt chân Giả Thiên Lâm.

Giả Thiên Lâm được các bạn giữ, tiếp tục lao người xuống thấp hơn một chút, phần bụng vì bị ma sát với cạnh tường nên đau rát, đầu bị chúc ngược, máu dồn xuống, mắt đỏ lừ lên.

“Nhanh lên đi! Tôi kéo ông!” Cậu ta gào lên với bên dưới.

Lục Hạo Thiên đứng gần đấy giơ tay ra hiệu đợi một chút, không hề do dự, lập tức như tên rời nỏ, lao vọt lên, nhảy bật về phía tường, Giả Thiên Lâm cảm thấy vẫn chưa đủ nên nín thở, lao xuống thấp hơn nữa!

Hai bàn tay đập nhau trong không trung kêu đánh “bốp” rồi xoắn chặt lại.

Cậu ta gầm lên dũng mãnh, cánh tay vận sức kéo đối phương lên.

Đám con trai xung quanh ồ ạt xúm lại hỗ trợ, người túm tay kẻ bắt chân Lục Hạo Thiên, cùng được lôi lên đài.

Giây phút Lục Hạo Thiên được kéo lên, cả lũ con trai đều nằm vật ra tại chỗ cùng nhau.

Mãi lâu sau vẫn chẳng thấy ai đứng dậy, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, không ngừng thở hồng hộc.

Gió đêm lướt qua quẩn lên mùi cỏ xanh, mồ hôi trên trán chảy xuôi xuống thái dương hơi hơi ngứa nhưng đến sức đưa tay lên chùi đi cũng chẳng còn nữa.

Có mấy thằng nằm trên đài bỗng dưng bật cười.

Dương Khiết cũng nhoẻn cười hô to xuống dưới chân đài: “Thầy Mai ơi! Bọn em xong mất bao lâu?”

“Ba phút bốn tám!” Tiếng thầy Mai Hiểm Phong trả lời có cả ý cười.

Đúng lúc này, bạn nữ bên trường F trông giống Văn Thù nhoài người ra mép tường, vừa cười vừa hét to: “Thầy Mai ơi, lên cái đi thầy ơi!”

Vừa nói xong, lập tức mọi người phấn chấn tinh thần, lồm cồm bò dậy, chẳng biết đứa nào đầu têu, bắt chước nhí nhố hô theo kiểu khẩu hiệu hồi học quân sự năm lớp Mười:

“Thầy ơi!Lên cái!”

“Lên cái! Thầy ơi!”

Lương Tề Sơn coi như là bị mọi người kích thích cho, hăng máu bừng bừng, không sợ chết đứng ra bắt nhịp.

Cậu ta hô: “123!”

Mọi người: “Mau mau mau!”

Lương Tề Sơn tiếp tục hứng khởi khua cánh tay: “12345!”

Mọi người: “Chúng em chờ thật là vất vả!”

Thầy Mai Hiểm Phong đứng dưới chân đài. Trăng vừa lên, ánh đèn đường soi tỏ đám thiếu niên đang đứng trên đỉnh bức tường tốt nghiệp, người mặc áo len, đỉnh đầu còn đang bốc khói, mặt đỏ tưng bừng, miệng cười xán lạn in lên nền cảnh đêm mênh mông sau lưng.

Đôi mắt thầy dường như ngừng lại trong giây lát, có vẻ như đã nhìn xuyên qua đám trẻ này thấy lại chính mình khi xưa. Bên tai dường như vẫn nghe văng vẳng tiếng cười nói hò reo năm ấy.

Một cơn gió lạnh thổi qua, khóe môi thầy cong cong.

Thầy đưa tay lên thong thả cởi chiếc áo bành tô đen ra, chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng che đậy một cơ thể cường tráng.

Mọi người càng hưng phấn hơn. Lương Tề Sơn còn huýt sáo rõ to.

“Thầy ơi, để em kéo!” Một tên con trai trường II hét to.

“Tao đến giúp mày!”

“Cả tao nữa!”

Đám con trai hăm hở xắn ống tay áo lên, đứa nào cũng muốn được ra tay.

Thầy Mai Hiểm Phong vứt đại chiếc áo khoác đi đâu đó. Theo từng động tác của thầy, có thể thấy rõ cả cơ bắp ở eo, tấm lưng cường tráng mà không béo tốt, trông cực kỳ có sức.

Thầy cởi khuy cổ tay áo, mở bớt vài cái khuy cổ, khởi động khớp cổ và tay, chầm chậm tiến về phía trước, ra hiệu cho tụi con trai tản ra.

Thầy lùi lại hai bước lấy đà, nhìn chăm chú vào bức tường tốt nghiệp trước mặt.

Đám con trai lập tức ngừng thở dạt sang hai bên, để chừa một khoảng trống lớn ở giữa.

Thình lình, thầy Mai Hiểm Phong chạy đà lao vun vút, nhanh đến cái bóng cũng không kịp thấy.

Thầy bật nhảy phía dưới chân đài, mỗi chân đạp lên bức tường một cái, mọi người đều cảm thấy nó rung lên.

Rồi một đôi tay bám chặt lấy gờ tường.

Cánh tay được rèn luyện qua nhiều năm, cơ bắp gồng lên trong giây lát tạo ra một sức mạnh rất đáng gờm, gân xanh trên cánh tay gồ lên.

Thịch một tiếng, thầy Mai Hiểm Phong đã gọn lẹ hất người lên, thuần thục nép cơ thể bám sát mặt sàn, “thịch” một tiếng nữa, thầy đã vững vàng đứng trên đài.

Trong chớp mắt, mọi người đều bị chấn động, không gian im phăng phắc.

Thầy Mai Hiểm Phong thở dốc, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, lắc đầu nhè nhẹ, mặt đầy vẻ tiếc nuối: “Lớn tuổi rồi, thân thủ không còn được nữa.”

“Ôi vãi…”

“Thế này mà còn lớn tuổi, thế bọn mình chắc già sắp xuống lỗ rồi…”

Thầy Mai Hiểm Phong thể hiện chút tài nhỏ khiến địa vị của thầy trong lòng bọn trẻ lập tức được nâng lên một tầm cao thần tượng mới.

“Đẹp quá…” ThầyMai Hiểm Phong đi rồi, Ngô Du Du nghe Lý Thiền trường F lẩm bẩm vậy.

“Đúng vậy! Rất là đẹp!” Bạn nữ tên Chương Văn Văn học trường I háo sắc bảo.

“Trước đây tớ nghĩ con trai lớp mình đã oách lắm rồi, giờ mới biết thế nào là nam tử hán chân chính.” Dương Khiết thở dài sườn sượt, mắt vẫn còn đuổi theo hướng thầy rời đi.

“Đồng cảm!” Chương Văn Văn giơ tay phụ họa.

“Bọn tôi phản đối!” Lương Tề Sơn và mấy tên kề đó giơ tay kháng nghị như mấy thằng dở hơi.

Chương Văn Văn quay lại nguýt một cái: “Bác bỏ!”

“Ha ha ha ha” Mọi người cười rộ lên.

“Tớ là Chương Văn Văn, các cậu thì sao?” Bỗng nhiên Chương Văn Văn xoay sang cười tủm tỉm giới thiệu bản thân với mọi người.

Ngô Du Du hơi giật mình rồi nhoẻn cười theo, sóng mắt lay động: “Tớ là Ngô Du Du, trường M.”

“Tớ là Dương Khiết, trường M.”

“Trường F, Lý Thiền.”

“Trường M, Thẩm Đàm.”

“Trường I, Lệ Nam Sênh.”



Dưới ánh trăng, hai mươi tư thiếu niên đến từ bốn trường lần đầu tiên tự giới thiệu sau hai ngày họ gặp nhau.

Không hề miễn cưỡng, tự nhiên đến từ tâm can.

Chú giải:

*”123 Mau mau mau 12345 Chúng tôi chờ thật vất vả 1234567 Chúng tôi chờ thật sốt ruột, mau mau mau!” là những câu hát đầu tiên trong bài “Anh em người lính” (当兵的哥们) – một bài hát vui tai và khá dễ hát thường được dạy trong kỳ huấn luyện quân sự ở Trung Quốc để hát tập thể. Kỳ quân sự này bên đó học rất bài bản, mọi người xem thêm ở link này là một bài tương tự như báo tường viết sau khi huấn luyện xong. Còn đây là bài hát: