[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 2: Hồn xuyên (Trung)




Dịch: Phong Bụi

Xuất viện, xuất viện, phải xuất viện!

Số điện thoại của Kiều Dĩ Hàng, Cao Cần, Tiểu Chu, Mã Thụy…, điện thoại công ty, điện thoại gia đình, địa chỉ gia đình…

Địa chỉ gia đình?!

Thẩm Thận Nguyên bất ngờ ngồi bật dậy.

Y tá hỏi: “Sáu phút trước cô đã ăn bánh mì, bốn phút trước uống nước, hai phút trước đã đi vệ sinh… bây giờ nhiệm vụ duy nhất còn lại là đi ngủ?”

“Không cần phải nói như thể tôi chỉ biết có bốn kỹ năng ăn uống, đi vệ sinh và đi ngủ như vậy.”

Y tá lấy ra bộ bài Poker, “Chơi tiến lên?”

“…” Thẩm Thận Nguyên nhớ lại lịch sử đen tối bị dán thành cây liễu lúc chiều, lặng lẽ kéo chăn lên, nằm xuống ngủ.

Tốt hơn hết là đợi đến sau khi xuất viện nghĩ cách tìm sư huynh bọn họ vậy. Dù sao công ty, nhà đều ở đó, không chạy đi đâu được.

Không biết bọn họ sau khi biết mình đã mất tích, có lo lắng hay không?

……

Thẩm Thận Nguyên sau đó mới phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Linh hồn của cậu ở trong thân thể của La Lâm Lâm, vậy thì linh hồn của La Lâm Lâm đâu? Thân thể của cậu đâu? Chẳng lẽ linh hồn của La Lâm Lâm ở trong thân thể của cậu?

Cậu nhấc chăn ngồi dậy, nhảy từ trên giường xuống, ngó vào gầm giường tìm giầy.

Y tá hỏi: “Cô muốn đi đâu?”

“Về nhà.” Thẩm Thận Nguyên thuận miệng đáp.

“Đợi một chút.” Y tá lấy điện thoại ra, ra ngoài gọi điện thoại. Đến lúc cô ta đi vào, Thẩm Thận Nguyên đã xỏ giày xong, định chạy mất.

“Bên ngoài lạnh.”

Y tá lấy một bộ váy lolita màu hồng phấn và một đôi tất ren hồng trắng đan xen, một đôi giày da màu trắng, một chiếc mũ nồi hồng phấn từ trong tủ quần áo ra, đặt trước mặt cậu, “Thay quần áo đã.”

Thẩm Thận Nguyên bình tĩnh hỏi lại: “Tôi có thể lựa chọn trần truồng chạy không?”

Y tá đáp: “Trong phòng thì có thể, bên ngoài thì…”

Thẩm Thận Nguyên vừa nhìn vẻ mặt đã biết cô ta muốn nói gì, không còn cách nào, ngắt lời nói: “Tôi biết rồi, khoa thần kinh.”

Y tá hỏi: “Cô có thành kiến với họ sao?”

“Không, tôi chỉ sợ họ có thành kiến với tôi. Ở đây có bộ đồ nào bình thường chút không?” Thẩm Thận Nguyên chạy đến trước tủ quần áo xem. Toàn một màu hồng đã hoàn toàn lật đổ thẩm mỹ quan của cậu. Cậu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn ga trải giường, “Mặc áo thầy tu chắc không tính là trần truồng chạy nhỉ?”

“Không tính.”

“Có thể không?” Thẩm Thận Nguyên may rủi hỏi.

“Không thể.” Y tá đáp: “Trừ phi thống nhất tạo hình.”

“Thống nhất tạo hình?”

“Trọc đầu.”

“……”

Y tá dắt theo một cô công chúa màu hồng đi thang máy.

Trong thang máy có một đám mỹ nhân, nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên hai mắt liền sáng lên, lũ lượt thể hiện sự yêu thích với cậu, sờ sờ tóc cậu, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, miệng không ngừng khen đáng yêu.

Thẩm Thận Nguyên biểu hiện cực kỳ phối hợp, “Quá khen rồi. Các chị đều rất dễ thương.”

Thang máy đến tầng 7, mỹ nhân đều đi cả, một nhóm các ông bác trung niên đi vào.

Mấy ông bác nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên hai mắt cũng sáng lên, đang định đưa tay ra, Thẩm Thận Nguyên cực kỳ hùng dũng hét to một tiếng, “Dừng tay!”

Mấy ông bác ngượng ngùng dừng tay.

Thẩm Thận Nguyên nghiêm khắc nhìn trừng trừng bọn họ, “Tôi biết các bác muốn nói tôi dễ thương, đúng vậy, tôi thừa nhận, cảm ơn!”

Thang máy đi xuống tầng một trong im lặng.

Thẩm Thận Nguyên đi theo y tá ra ngoài thang máy, sau khi đi cách một đoạn, rất nghiêm túc hỏi: “Nếu như vừa rồi bọn họ thực sự đụng vào tôi, cô có cho bọn họ mỗi người một cú đá không?”

Y tá hỏi: “Cô nghĩ tôi là ai?”

“Y tá võ công cao cường, thâm tàng bất lộ!”

“……”

“Y tá yêu công việc giúp đỡ những người yếu đuối!”

“……”

“Y tá.”

Y tá mặt không chút biểu cảm, nói: “Đúng vậy, tôi là y tá, không phải vệ sĩ.”

Thẩm Thận Nguyên lẩm bẩm nói: “Cô có từng nghĩ là, tôi mỏng manh thế này, chẳng may bị sờ hỏng mất thì biết làm sao?”

“Tạm thời tôi sẽ không thể thất nghiệp.”

“……”

Đi đến cửa bệnh viện, một chiếc Mercedes-Benz màu đen đã dừng ở trước cửa.

Thẩm Thận Nguyên và y tá lên xe, nhìn chiếc xe dần dần đi xa khỏi bệnh viện. Cậu quay đầu nhìn tòa nhà cao to đang càng lúc càng xa, nghi hoặc hỏi: “Đây là bệnh viện gì?”

Y tá đáp: “Bệnh viện Đệ Nhất.”

“Bệnh viện Đệ Nhất?” Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc hỏi, “Xây lại từ lúc nào vậy?”

Y tá đáp: “Tám năm trước.”

“Sao lại có thể…” Thẩm Thận Nguyên trợn tròn mắt, đang định phản bác, khóe mắt quét qua những kiến trúc xa lạ hai bên đường, trong đầu bất ngờ nảy ra một ý nghĩ, “Đây là thành phố nào?”

“Thành D.”

Thẩm Thận Nguyên há hốc mồm, “Tại sao tôi lại ở thành D? Tôi không phải là cháu gái của người giàu nhất thành A sao?”

Y tá khó hiểu nhìn cậu một cái, “Cô là cháu gái của đại gia thành A La Định Âu, cũng không phải là công trình kiến trúc tiêu biểu của thành A.”

Thẩm Thận Nguyên trầm mặc.

Đã không phải ở thành A, thì kế hoạch đến Y Mã Đặc cũng phải tạm thời dậm chân tại chỗ thôi, dù sao một đứa bé gái sáu tuổi cũng rất khó để chạy từ một thành phố này sang thành phố khác, cho dù IQ và EQ của nó có cao đến đâu đi chăng nữa.

Cậu một tay túm mũ xuống, nắm trong tay giày vò nó đến biến dạng. Nếu đã như vậy, chỉ còn một cách duy nhất đấy là liên lạc trên mạng thôi.

“Nhà tôi chắc là phải có máy tính nhỉ?” Cậu ôm ấp một tia hy vọng cuối cùng.

Y tá đáp: “Là một người lần đầu đi đến nhà cô, cô cảm thấy tôi nên trả lời câu hỏi này như thế nào?”

Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Nếu như không có, cô sẽ tặng tôi một cái chứ?”

Y tá đáp: “Tôi biết nên trả lời ra sao rồi.”

Thẩm Thận Nguyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng hỏi: “Cô sẽ tặng tôi thật sao?”

Y tá nghiêm túc nhìn cậu: “Nhà cô nhất định có máy tính!”

“……”

Xe chầm chậm đi vào khu biệt thự.

Tài xế dừng xe trước cửa biệt thự dựa vào hồ Nhân Công. Thẩm Thận Nguyên vừa xuống xe đã thấy một bà lão chống gậy đi tới. “Cục cưng, không sao cả rồi chứ?” Bà lão hiền từ xoa xoa đầu cậu.

……

Có lẽ cạo trọc đầu cũng không phải là một ý kiến tồi. Ít nhất khi người ta xoa đầu cậu cũng sẽ không làm tóc rối tung.

Thẩm Thận Nguyên vừa suy nghĩ lung tung, vừa đi theo bà lão vào biệt thự. Màu hồng phấn, lam phấn, lục phấn lọt vào mắt cứ y như một vương quốc cổ tích trong mơ, Thẩm Thận Nguyên thật khó có thể tưởng tượng La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ có cảm nghĩ gì khi sống trong môi trường như thế này.

Bà lão nói: “Cục cưng, nước nóng đã hòa xong rồi, dầu thơm cũng đã thêm đủ rồi, trước khi đi ngủ nhớ uống xong sữa rồi mới đánh răng nhé.”

“Cảm ơn.” Thẩm Thận Nguyên lần đầu tiên được người ta chăm sóc chu đáo đến vậy, không khỏi thụ sủng nhược kinh.

Bà lão kinh ngạc nhìn cậu, “Cục cưng, con sao thế?”

Y tá đứng sau lưng cậu, tiếp lời: “La tiên sinh và La thái thái hôm nay đã đến bệnh viện.”

“Vậy à.” Bà lão khoác lên vẻ lãnh đạm của phụ nữ nhà họ La.

Thẩm Thận Nguyên cảm thấy cứ thế này thì không ổn. Chẳng may bọn họ nhìn ra sơ hở nào đó, thật sự sẽ tống mình vào bệnh viện tâm thần mất, vậy thì cậu không chỉ không còn mặt mũi nào mà nhìn bản thân, càng không dám đối mặt với La Lâm Lâm.

Nhưng mà…

Có ai đó có thể đưa cho cậu kịch bản, nói cho cậu biết vai diễn La Lâm Lâm rốt cục là nên diễn thế nào không?

Thẩm Thận Nguyên phiền não đi vào phòng, buồn rầu tắm rửa, thương tâm uống sữa, suy sụp đánh răng, cuối cùng, không khá hơn được chút nào, tuyệt vọng đi ngủ.

……

Ngủ một mạch đến lúc trời sáng rõ.

Thẩm Thận Nguyên ngủ dậy, thay áo ngủ, mặc bộ đồ thể dục màu lam nhạt, xuống lầu ăn sáng.

Trong nhà ăn, y tá đã thay một bộ đồ bình thường mặc trong nhà, ngồi đó, bà lão bưng đồ ăn từ trong bếp ra, “Cục cưng thật sự không có gì khác thường chứ?”

“Rất nghe lời, rất đáng yêu.”

Thẩm Thận Nguyên có chút cảm động, không ngờ y tá ngoài mặt lạnh như băng lại nói giúp cậu mấy lời tốt đẹp.

Bà lão chau mày nói: “Cục cưng không hay quan tâm đến người khác.”

Thẩm Thận Nguyên biết diễn xuất của mình chỗ nào không ổn rồi: Từ đầu đến cuối đều có vấn đề.

Y tá mặt không đổi sắc sửa lại: “Vừa rồi là lời khen với vai trò người được thuê dành cho người thuê mà thôi.”

Bà lão hỏi: “La tiên sinh và La thái thái không nói gì chứ?”

Y tá đáp: “Họ nói ngày mai sẽ đón La tiểu thư xuất viện.”

Bã lão đáp: “À, không cần để ý đến bọn họ.”

“… Tiền lương của tôi là do họ trả.”

Bà lão không để tâm, nói: “Bọn họ có bao nhiêu tiền chứ, còn không phải là mấy đồng tiêu vặt lão tiên sinh cho hay sao.”

Thẩm Thận Nguyên lại hiểu thêm một chuyện. Bà lão này là người của vị lão tiên sinh kia, không hợp lắm với vợ chồng La thị. Lão tiên sinh chắc là La Định Âu. Như vậy, La Lâm Lâm xem ra rất được La Định Âu coi trọng.

Y tá nói: “Nếu như La lão tiên sinh cũng cho tôi mấy đồng tiêu vặt, tôi có thể không để ý đến họ.”

Bà lão nói: “Được thôi. Cô cùng chúng tôi về thành A nhé.”

Về thành A?

Thẩm Thận Nguyên kích động, hận không thể chạy ra lắc lắc tay bà ta, hỏi khi nào đi về. Cậu không chờ đợi nổi, hy vọng câu chuyện sẽ tiếp tục, thế nhưng…

Y tá đáp: “Không đi. Tôi đi gọi cô ấy xuống ăn sáng.”

“Cục cưng không dậy sớm đến thế đâu.”

Bà lão vừa nói xong, y tá liền phát hiện ra Thẩm Thận Nguyên đang đứng ở góc tường, “Bà ấy nói cô không dậy sớm đến thế, cho nên bữa sáng không có phần của cô…”

Thật muốn nhéo cô ta một cái.

Ánh mắt của bà lão và Thẩm Thận Nguyên biểu đạt trạng thái cảm xúc giống hệt nhau.

Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ ngồi xuống ghế, nhìn bà lão đặt đồ ăn giống hệt ở trước mặt, cúi mặt nói: “Có phải mọi người muốn về thành A không?”

Bà lão kinh ngạc hỏi: “Cục cưng nghe thấy rồi? Con không muốn đi thì chúng ta sẽ không đi nữa.”

Tôi muốn đi… muốn đi chết đi được!

Nội tâm Thẩm Thận Nguyên lặng lẽ kêu gào, miệng khe khẽ thốt lên: “Tôi muốn đi.”

Bà lão vui mừng nói: “Tốt lắm, nghỉ hè rồi đi.”

……

Nghỉ hè?

Thẩm Thận Nguyên sửng sốt không nói nên lời.

Bà lão nói: “Cục cưng sau khi ăn sáng xong có thể chơi hai mươi bốn một chút, đến giờ liền đưa con đi học.”

……

Đi học?

Thẩm Thận Nguyên lại tiếp tục sửng sốt không nói nên lời.

Bà lão nói: “Cục cưng không phải thích đi học nhất sao?”

……

Diễn viên thay đổi chút xíu sở thích của vai diễn, chắc là không phải tội lỗi gì nặng lắm đâu nhỉ? Dù sao hai mươi bốn cũng chuyển thành tiến lên rồi…

Thẩm Thận Nguyên chậm rì rì nói: “Hôm nay có thể không đi học không?”

Bà lão hỏi: “Tại sao? Hôm nay có tiết âm nhạc con thích nhất mà?”

Tiết âm nhạc?

Thẩm Thận Nguyên vừa nghe thấy hai chữ âm nhạc, bên tai dường như vang lên tiếng cười chế giễu lạnh lùng của La Thiếu Thần. Thật không muốn nhớ lại nữa! Thẩm Thận Nguyên đầu cắm xuống bàn, “Tôi đau đầu, không muốn đi.”

Thẩm Thận Nguyên từng được đề cử là nam diễn viên chính xuất sắc nhất của giải Kim Hoa, bằng diễn xuất đã qua khổ luyện của mình, rốt cục giả vờ đau đầu thành công, tránh phải đi nhà trẻ được một ngày! Nhưng đồng tiền có hai mặt, sự việc cũng có lợi có hại, cậu cho dù tránh được phải lên lớp, nhưng lại bị tước đoạt mất tự do hoạt động của bản thân, chỉ có thể nằm trên giường lăn qua lộn lại.

Y tá hỏi: “Đau đầu mà lăn lộn như thế này sao?”

Thẩm Thận Nguyên đáp: “Tôi muốn chơi máy tính.”

“Tôi nhìn thấy rồi, trong thư phòng của cô có.”

Thẩm Thận Nguyên lập tức nhảy xuống giường, đi giày vào chạy ra ngoài, Chạy được một lúc, cậu lại chạy vòng lại, “Cô nằm trên giường đóng giả tôi.”

Y tá nói: “Cô cảm thấy tôi nên dùng phần thân trên đóng giả cô có vẻ giống, hay là thân dưới?”

Thẩm Thận Nguyên không chút do dự đáp: “Phần thân dưới! Bởi vì không nói được.”