Giới Thần

Chương 16: Trái ớt..linh dược...kinh hỉ




Ngồi lại vào bàn, tất cả đều trở nên nghiêm túc hơn. Cách nói chuyện cũng hòa bình 1 cách hiếm có

"Con còn có thể chế được những loại phù nào nữa"

"Uhm...tất cả..từ chiếu sáng đến đến phóng hỏa,từ giết người đến cứu người"

Lão Hào đang trợn mắt lên định cắn lại thì thu sương liền trừng mắt cảnh cáo

"Vậy con có phù nào hóa đất thành vàng không"

"Có.."

"Vậy con có thể chế ra không." Hỏi ra câu này, tim bà như ngừng đập chờ câu trả lời

"Đương nhiên..rồi" thiên nói với giọng chắc chắn

Tim thu sương rớt cái bịch về ngực...

"Vậy sao con không vẽ 1 lá như vậy ..không phải con cần tiền sao" đây mới là câu hỏi trong lòng bà.

Là 1 câu hỏi khảo nghiệm đạo đức của đứa bé này, bà không hề tham lam, tiền đối với bà đã quá tầm thường..có thể nói vì bà đã có quá nhiều rồi

Bà vừa có hi vọng vào 1 cậu bé đáng yêu, đạo đức và nhân phẩm của cậu bé đó đối với bà còn quan trọng hơn tiền rất là nhiều

Thiên trợn mắt lên nhìn bà lão

"Cái gì nhìn ta...nhìn gì mà gê vậy" thu sương bối rối

"Bác thu sương, con là con nít, bác muốn dụ con nít để kiếm tiền sao.."

Nghe câu này 2 ông bà đều trợn mắt lại, cả 2 người đều cùng suy nghĩ nhưng câu hỏi của người giầu có như họ, lại quên mất sợ người khác nghĩ theo ý xấu

Chỉ tiếc..hối hận hơi trễ

"Uhm...cũng phải..thời đại bây giờ người càng giầu thì càng tham...người ta nói...tiền và quyền là tỷ lệ nghịch với tình cảm...có lẽ là đúng đó"

Cả 2 ông bà đều thống nhất hét lên "ta không có ý đó"

"Chà...xấu thì xấu, cũng có cần đủ cặp như vậy hay không"

"Con dám nghĩ bậy...ta sẽ ...sẽ...không trả tiền nữa...ah...ặc.." ông lão này nóng tính hơn

"Con không tin bác sao...ngay cả bác mà con cũng không tin..."

"Ta nói cho tên vô sỉ ngươi nghe...tiền...ta có rất nhiều...ta...ta còn cần làm gì nữa hả...." lão khốn này tức giận râu cũng bị thổi ngược lên, tuôn mưa xuân vào mặt thiên

"Nè...con nói đùa chút thôi...có cần làm lớn vậy không.."

"Con..." lại là sự đồng thanh hợp ý của đôi bạn già này.

Nói chuyện mà đều còn hơn cả múa dân vũ ah

Tức chứ sao không ah. Họ là lòng tốt đối với hắn, ai biết được 1 câu nói vô tâm mà gây hiểu nhầm không phải tâm tư tình cảm bị dập nát hết sao.

Nhìn tên khốn đó Suýt chút nữa la ̀làm tâm linh yếu ớt của họ tan vỡ mất, bây giờ lại giả lả cười.

Lão Hào có cảm xúc muốn đẩy ngã tên này xuống,rồi hung hăng đạp mấy đạp lên mặt cho hả giận trong lòng

"Nếu muốn có tiền...thì con có thể tính quẻ đoán số, lấy con đề là chiều có tiền...hoặc không thì mua mấy tờ vé số trúng giải đặc biệt 1 tỷ rưỡi....có phải nhanh hơn không"

"Tại sao phải dùng vàng....tại sao phải đi làm phù bán cho mệt...vừa nói khô cả cổ vừa nguy hiểm"

"Tiền...muốn có thì không khó, nhưng tiền không phải thứ quý giá nhất....thứ quý giá nhất trên đời"

"Đó là trong sạch"

"Chữ 'tài, chữ 'phúc' không bao giờ đi kèm được với nhau...2 bác không lẽ còn không ngộ ra được điều này sao"

Trái tim 2 kẻ già nua này rung lên

Không sai

Phú quý sinh lễ nghĩa

Kẻ càng giầu, lại càng dễ mất đi thân tình và vui vẻ đến từ những điều đơn giản nhất.

Người nghèo, có 1 số tiền nhỏ cũng vui, mất tiền tìm lại được cũng vui, cho ai đó vay tiền lúc khó cũng vui...tới nhà giúp làm việc cũng vui, 1 bình nước trà nói chuyện cũng vui...nói chung niềm vui của họ đến từ tất cả..tất cả việc lớn việc nhỏ.."

"Còn người giầu, tiền ...có rồi,quyền..có rồi, tài sản...có rồi..không cần gì nữa hết, cố gắng để có chút thành công...nó lại quá nhỏ nhoi..ngược lại cuộc sống lại thích vẽ vời thêm chút, bày trò này nọ,nói năng, ăn uống...cái gì cũng bị phức tạp lên gấp 3, 4 lần.

Đó là khổ chứ sướng đâu

Tiền và phúc thật sự đo chính là vận số, rất hiếm khi cùng tồn tại trong 1 gia đình

Ông bà chính là 1 ví dụ, họ không thiếu gì cả, nhưng chỉ thiếu tình thân, đối ngoại toàn là xã giao, đối nội thì giành giật..bản thân họ như con tằm bị chính tơ, kén của mình làm rối, muốn nhúc nhích cũng không được, bỏ cũng bỏ không được mà giữ cũng giữ không xong

Như 1 bãi chông bôi đầy mật ngọt của cám dỗ, nhưng bước vào sẽ chỉ cảm nhận thấy ngọt ngào lúc đầu, sau đó mới là máu tanh và mất mát.

Trên đời không có cái gì hoàn hảo cả, muốn có tất cả thì phải cố gắng, nhưng mà đừng có tham.

Bánh ăn từng ít mới thấy ngọt.

Lặng người đi 1 lúc cho đến khi bồi bàn mang thức ăn tới, đôi bạn già đáng thương này mới tỉnh táo.

Họ hiểu rồi

Cuộc sống của họ chính là 1 sự tham lam..

.....

"Chúc quý khách ngon miệng" bồi bàn lễ phép chào rồi rời đi

Thiên nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nước miếng nhiễu dài..

Từ tối hôm qua đến giờ hắn vẫn chưa ăn, cơ thể sau khi trọng sinh, tẩy tủy. Tuy là đã có năng lượng sinh sôi không ngừng, không cần ăn cơm. Nhưng cơ thể hắn vẫn là con người, thói quen gần 20 năm an cơm vẫn còn đó.

Bây giờ thấy đồ ăn tươi sốt, kì lạ hiếm có, hương vị ngào ngạt, bày biện đẹp dẽ...con sâu thèm ăn liền ngóc đầu dậy.

"Híc...ngon quá ah.." thiên tội nghiệp nhìn 2 người vô lương trước mắt cầu xin

Mỉm cười, vứt bỏ khổ tâm trong lòng, cả 2 đều vui vẻ cầm đũa.

Ăn 1 bữa cơm trong hạnh phúc, hưởng hạnh phúc bình dị đầu tiên trong 2 trái tim già

Thiên vừa mời cơm xong cái là như thiên lôi, đánh tới càn quét dĩa đồ ăn như kẻ thù giết cha, như mỹ nữ trước dâm tặc...

"Uhmm....ngon...ngon...woa...baba...ngon..."

"Thì ra vây cá ngon vậy.....uhmmm...di cá nữa...hức...ngon.."

2 ông bà từ tốn gắp từng miếng ăn chậm rãi, hình tượng hoàn toàn phản diện so với thiên

Giống như bức tranh thiên thần đang chơi bên ác quỷ, đối nghịch tới không cách nào hình dung

Ông bà nhìn hắn ăn, trong mắt đều ánh lên tia sáng vui vẻ, là hạnh phúc..là thỏa mãn

"Uhm...gỏi bào ngư ...ngon...uhm ..đây..." đang ăn ngon lành bỗng nhiên thiên gắp 1 miếng ớt lên, mặt ngây ra.

Giống như thước phim bị đứng hình, thiên duy trì tư thế này mãi mới tỉnh

"Thiên..con...sao vậy.." bác thu sương quan tâm hỏi

"Ớt...đây là..." thiên lẩm bẩm

Hắn bỗng như điên lên, đảo đũa vạch đĩa gỏi bào ngư ra..vạch sạch sẽ, gắp tất cả miếng ớt ra khỏi dĩa bỏ vào bát

Sau đó trong chén ớt đó, hắn lại chọn kỹ ra khoảng chục miếng ớt khác, ngẩn đầu lên trong mắt đã lấp lánh tinh quang

Kích động,..không sai chính là kích động, tại vì hắn phát hiện ra ..

Linh khí

Linh khí rất mỏng manh từ trái ớt này, điều đó chứng tỏ cái gì

Là linh dược

Chỉ cần là linh dược, sẽ có thiên phú hấp nạp nguyên lực vũ trụ trong thiên địa chuyển thành linh lực

Linh dược cấp thấp chỉ có thể hấp thu linh khí rồi nhả ra linh khí mà thôi, nếu linh dược luyện thành yêu hoặc vô số linh dược cùng hấp nhả, có thể liên tục sinh ra lượng linh khí mới bổ dưỡng cho môi trường

Đó là cách linh dược dùng để chuẩn bị cho đời sau của mình, giống như việc dọn ổ đẻ cho con của động vật vây.

Linh dược có linh tính, nó sẽ không ngừng cải thiện thổ địa xung quanh và nâng cao linh khí trong môi trường chờ ngày ra hoa kết quả.

Linh dược càng cao ra hoa, kết quả càng lâu, môi trường xung quanh được cây mẹ chuẩn bị càng tốt, tu luyện lại càng nhanh

Đặc biệt trong giới linh dược còn có 1 sự dị biến đáng sợ.

Nếu 1 cây linh dược sống ở môi trường nghèo nàn linh khí, muốn tiếp tục sinh tồn sẽ ép buộc cây biến dị, thành loại năng lực mới,

Hấp thu nguyên khí tu luyện.

Kỹ năng này có thể khiến linh dược trực tiếp tấn cấp lên cao cấp, và tu luyện cực nhanh, cực kỳ nghịch thiên

Nhìn lại miếng ớt này, lại nghĩ nếu linh dược này đã biến dị như vậy sao vẫn còn bị người đem đi nấu...chứng tỏ sự biến dị này vẫn chưa hoàn thành..thậm chí chỉ vừa bắt đầu..

Thiên kích động đứng dậy "bồi bàn...bồi bàn mau lại đây"

"Có chuyện gì vậy thiên...sao con gấp gáp như vậy" thu sương thấy hắn biểu lộ như vậy không biết sao cũng kích động theo, thậm chí tha thiết muốn giúp đỡ

Thiên gắp miếng ớt bị hắn chọn ra đưa lên cao

"Hỏa long thiên ma thụ...là hỏa long thiên ma thụ...cao cấp linh dược đó"

"Vậy...vậy ta có thể giúp gì cho con" thu sương lắp bắp, bà không hề biết cái gì là hỏa long thiên ma thụ hay cái gì cao cấp linh dược hết

Bà chỉ biết, nếu thiên đã kích động như vậy thì chắc chắn là rất quan trọng với hắn, vậy thì bà cũng muốn giúp hắn có nó

tiếc rằng suy ra về tình cảm và quan ái thì đàn ông thua phụ nữ nhưng sự bình tĩnh thì phụ nữ rất khó bằng được đàn ông.

Bởi vì trong lúc bà còn lắp bắp thì lão hào đã rút điện thoại trong túi ra gọi điện "antro..mau điều tra cho ta..nguồn gốc tất cả ớt ở nhà hàng nam phan..mau lên"

Thấy giọng ông chủ gấp gáp 1 cách hiếm có, antro không dám chậm trễ 1 giây vừa cúp máy liền như thiêu thân cử người điều tra

Tiếp tân chạy tới kịp lúc, thiên liền hỏi "anh có thể dẫn tôi đến phòng bếp không...tôi muốn xem tất cả ớt của nhà hàng"

"Cho hỏi quý khách..ớt của nhà hàng chúng tôi có vấn đề sao ạ.."

Việc khách hàng mà phàn nàn, chê trách, thậm chí không vừa lòng đối với dịch vụ nhà hàng không phải là chuyện nhỏ, đối với tiếp tân này lại càng không phải chuyện nhỏ.

Nên nhớ rằng việc làm ăn không thể thiếu sự cạnh tranh, đối thủ lại càng nhiều, thử hỏi vì danh tiếng cả nhà hàng việc sa thải 1 tiếp tân như hắn, ông chủ có dám hay không....có chứ

Tiếp tân sợ hãi vội giải thích." Mọi thực phẩm trong nhà hàng chúng tôi đều có quy trình trồng rau sạch và được kiểm chứng kỹ càng mới được đưa vào nhà bếp...có một số loại thậm chí còn nhập từ pháp, nga, hàn..."

Thiên đưa tay "không có vấn đề gì, tôi chỉ muốn xem ớt mà thôi..không có gì hết"

Nhanh chóng 1 thanh niên mặc vest đen đeo nơ đỏ tiến tới, lịch sự chào "xin hỏi quý khách có vấn đề gì chưa hài lòng về nhà hàng chúng tôi..."

Chưa nói xong đã bị thiên ngắt ngang " không có gì không hài lòng..chỉ có thắc mắc...tôi muốn vào nhà bếp xem tất cả ớt của nhà hàng"

Thấy cách ăn mặc sang trọng của gã áo đen, thiên biết hắn chắc chắn là sếp, chức vụ không nhỏ, nhưng mà hắn không rảnh quan tâm.

Địa cầu này còn linh dược, vậy thì đó đồng nghĩa còn nhiều thứ hắn cần lắm.

Linh dược bây giờ không phải điều cực kỳ quan trọng với hắn hay sao, chỉ cần có linh dược, tiểu thế giới của hắn có thể phát triển nhanh chóng hơn nữa