Giữa Những Nhớ Quên

Chương 44: Không còn nghi ngờ nữa




Từ Mộ Duyên vừa đi vừa nghe điện thoại, sắc mặt của anh tối tăm, giọng nói âm trầm:" Không muốn trở về? Chuyện này không phải do em quyết định."

Điện thoại được mở loa ngoài cho nên Từ Tiêu Tiêu nghe được rõ ràng. Cô nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, người này chính là trợ lý của Từ Mộ Duyên tên là Trần Thăng.

Anh ta đã đợi ở đây 1 giờ rồi chỉ vì đưa tiểu tổ tông này đến sân bay.

"Anh về đi, dù sao tôi cũng sẽ không đến sân bay."

"Từ tổng nói anh ấy sẽ lập tức tới ngay." Trần Thăng bình tĩnh nói.

"Anh... "Giọng nói của cô mềm ra. "Dù anh ấy có tới tôi cũng sẽ không đi. "

Trần Thăng không nói gì nhiệm vụ của anh chỉ là trông chừng cô ta và đợi Từ Mộ Duyên đến đây thôi.

Từ Mộ Duyên đến rất nhanh, anh lạnh lùng nhìn Từ Tiêu Tiêu đang ngồi trên ghế sofa, trầm giọng mở miệng:"Cho em 10 phút để chuẩn bị hành lý rồi tới sân bay với anh. "

"em không muốn về... Anh, hay là để cho em ở lại mấy ngày được không? Đến lễ Giáng Sinh em và anh sẽ cùng về. " Từ Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói, cô sợ nhất chính là việc anh họ mình tức giận. Ngày hôm qua, lúc anh nói những lời kia xong, bây giờ lại nhìn sắc mặt âm trầm của anh, cô bắt đầu sợ hãi, nhưng lại không cam lòng cứ như vậy mà về, cô đây chính là đang làm lần phản kháng cuối cùng.

"Em muốn bị trói đem lên máy bay? " anh nhìn về phía Từ Tiêu Tiêu sắc mặt âm trầm:" Em còn 9 phút. "

Hai anh em đã giằng co hết 1 phút, cô bĩu môi đi chuẩn bị hành lý. Thật ra cô không có nhiều đồ dùng cho lắm chỉ cần soạn lại một chút là được rồi. Vài phút sau cô kéo vali đứng bên cạnh anh, lầm bầm:" Xong rồi. "

Anh không nói chuyện, đi tới cầm hành lý của cô đi về phía trước. Cô chỉ có thể tâm bất cam tình bất nguyện đi theo sau anh. Bởi vì cô mãi không chịu đi nên thời gian đăng ký đã không còn nhiều. Anh trầm mặt lái xe tốc độ xe ngày càng tăng. Cô nhìn gò má anh tuấn của anh nhưng lại cảm thấy không cam lòng, lại không biết phải làm sao.

Đột nhiên cô lại cảm thấy rất uất ức, bèn dẩm mạnh chân xuống sàn xe, tiếng phát ra không hề nhỏ.

Từ Mộ Duyên không liếc mắt nhìn cô dù là một cái. Xe phóng nhanh trên đường, rất nhanh đã đến sân bay, cho đến khi máy bay cất cánh, khi anh hoàn toàn xác định được Từ Tiêu Tiêu đã lên máy bay và đi khỏi thì anh mới lái xe trở về bệnh viện.

Đi qua đi lại cũng hơn ba giờ, lúc anh về đến bệnh viện thì đã là 4 giờ chiều rồi. Tô Tầm đã đi rồi, còn Tang Điềm thì đang an tĩnh cuộn mình lại ngủ.

Từ Mộ Duyên lẳng lặng nhìn cô một hồi, sau đó đứng dậy đi đến gần cô, nhìn đôi môi cô hơi bĩu thì anh liền đặt một nụ hôn nhẹ lên đó. Tang Điềm đã có một giấc ngủ lâu, cho đến hơn 6 giờ thì cô mới dậy. Trong không khí cô ngửi thấy thoang thoảng mùi thức ăn đâu đây.

Cô liền ôm bụng từ trên giường xuống thì thấy Từ Mộ Duyên đang đem những hộp thức ăn xếp lên trên bàn.

Anh đưa lưng về phía cô cho nên cô có thể thoải mái mà nhìn anh đang bận rộn. Bóng lưng của anh cao to vững vàng như vậy, khiến cho cô an tâm, hai người có chiều cao chênh lệch nhau khá là xa cho nên khi cô không mang giày cao gót mà đứng trước mặt anh thì như là một nhóc lùn đứng trước một cây cao vậy. Trước đây, anh rất thích ôm cô lên đùi mình ngồi, khi đó cô cảm giác như cả người mình đều bị anh ôm vào lòng vậy, mà cô chỉ cần vùi mặt lên vai của anh cảm nhận sự ấm áp mà anh đem lại cho cô, thì cô liền cảm thấy yên bình, an tâm và buồn ngủ.

Như là cảm nhận được ánh mắt của cô, anh xoay người lại nhìn cô, trên mặt là nụ cười ấm áp nhẹ nhàng, tiếng nói của anh dễ nghe cực kỳ, trong giọng nói tự nhiên lộ ra sự cưng chiều:" Tỉnh rồi? Mau tới ăn cơm đi. "

Tang Điềm nhìn anh mang theo nụ cười ấm áp tự nhiên. Trong lòng cô đột nhiên nổi lên một chút dũng khí, có thể... có thể thử cùng anh tiến đến kết hôn. Đó đã từng là giấc mộng đẹp nhất thời thiếu nữ của cô. Nhưng dù đẹp như thế nào thì đó cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, giống như một hạt giống đang đợi ánh nắng cùng với cơn mưa. Sau một hồi ly hợp, dù nhiều năm sau đi nữa thì hạt giống đó vẫn tồn tại ở đáy lòng cô như cũ, chỉ là có thêm một vài thứ không đơn giản như ban đầu nữa, ví như nổi bàng hoàng, sợ hãi, không tự tin, không có cảm giác an toàn. Lúc này đột nhiên cô lại nghĩ tới câu nói kia của anh, kết hôn... sau này cả đời đều cùng người ấy ở bên nhau, không phải luôn là điều mà cô muốn hay sao?

Cô ngồi xuống mép giường, anh đi tới ôm cô đặt lên xe lăn, khom người nói nhỏ bên tai cô: "Muốn đi vệ sinh sao?"

"Ừ... "Thực ra anh ôm cô một chút với ôm cô thêm vài lần thì có khác nhau gì sao?

Còn Từ Mộ Duyên ở phía sau đẩy xe lăn của cô đến cửa nhà vệ sinh thì cô nói:" Em có thể tự mình làm được, anh không cần phải giúp."

Bây giờ cô chỉ có thể đứng lên nhưng khi đi thì lại rất đau, bác sĩ nói cần mấy ngày nữa thì mới khoẻ lên được.

"Ừ, nhớ cẩn thận một chút." Anh gật đầu đứng ở cửa đợi cô, đợi cô sau khi đi ra thì có thể ôm cô đưa lên xe lăn và đẩy đi.

Đồ ăn nhìn rất là đẹp mắt nhưng là không giống như mua ở những tiệm ăn bình thường bên ngoài, hơn nữa tất cả đều là những móm mà cô thích ăn nhất. Anh gắp cho cô một miếng thịt gà, dịu dàng nói: "Ăn đi, bây giờ trời rất lạnh, đồ ăn nhanh nguội ăn không ngon."

"Ừ" cô cũng đang đói lại cộng thêm việc cô đã nghĩ thông suốt một vài chuyện, thái độ đối với anh đã hoà hoãn hơn rất nhiều rồi. Vì vậy những đồ ăn mà anh gắp cho cô, cô đều ăn hết.

Anh luôn treo nụ cười thản nhiên trên môi không ngừng gắp rau cho cô mà cô lại an tĩnh ăn, trong bức tranh đẹp đẽ này, sự ấm áp không ngừng lan toả khắp căn phòng.

Không lâu sau cô bỏ đũa xuống như muốn nói cho anh biết rằng cô đã ăn no.

Từ Mộ Duyên nhìn thấy trong bát của cô còn dư lại gần nữa chén cơm, nhíu mày, anh nói: "Không ăn nữa sao? "

"Ừ, em no rồi. " Thực ra cô có thể ăn thêm nữa nhưng lại cảm thấy chán nên thôi.

Cô đột nhiên muốn ăn hạt dẻ, ở thành Đông có một đôi vợ chồng chủ quán bán hạt dẻ rất ngon, càng nghĩ cô càng thấy thèm.

Anh không nói gì mà chỉ với tay muốn lấy chén của cô. Tang Điềm vừa nhìn thấy vậy liền biết anh định làm gì nên nhanh chóng chặn anh lại cầm chén của mình đi. "Em ăn! Em chỉ là nghỉ một chút thôi chứ em còn chưa có ăn no... "

Nước canh dính trên cơm nhìn màu sắc trên đó liền thấy đã không đẹp rồi, huống chi cơm còn bị cô ăn như vậy, rất khó nhìn. Mặc dù trước đây anh cũng hay ăn những thứ cô ăn không hết nhưng bây giờ quan hệ của hai người đã không còn thân mật như vậy nữa... Nên khi anh làm vậy cô lại thấy không được tự nhiên.

Từ Mộ Duyên nhướng mày:" Tốt, chớ lãng phí."

"..."

Sau khi cơm nước xong thì Từ Mộ Duyên đi dọn dẹp bát đĩa rồi anh đem đến cho cô một li nước ấm, lại mở gói thuốc ra" Uống thuốc trước đi. "

Cô cũng không xấu hổ lại cộng thêm từ nhỏ cô đã không sợ uống thuốc nên cô uống thuốc rất nhanh.

"Dạo này thời tiết lạnh quá nên anh không thể đưa em xuống lầu đi dạo được. Hay em ở trong phòng đi, muốn xem ti vi hay không? " Trong phòng bệnh của cô, cần ti vi có ti vi, cần sofa có sofa, tất cả đều đầy đủ tiện nghi. Bây giờ mới hơn bảy giờ tối mà anh thấy cô không chịu ngồi yên, liền biết là cô nhàm chán rồi.

Ti vi trong phòng chưa bao giờ bị cô sử dụng cả, chiều hôm nay cô lại ngủ rất lâu, dù cho cô đã uống thuốc rồi nhưng vẫn không muốn ngủ lại càng không muốn xem ti vi. Đó giống như là cảm giác ở một mình cùng anh nhưng cô lại không muốn bầu không khí trầm mặc này cứ tiếp diễn, ít ra, khi bật ti vi lên còn có tiếng động, vì vậy cô mới gật đầu đống ý.

Thế nên anh đẩy cô đến bên cạnh ghế sofa, rồi trực tiếp ôm cô lên ghế sa lon. Mở ti vi, ngồi xuống bên cạnh cô, anh làm những động tác này rất nhanh, rất tự nhiên mà lại liền mạch. Khiến cho cô ngồi đó nhìn nhưng mà không thể phản ứng gì. Tiếng từ ti vi truyền ra nhưng bây giờ lại là bảy giờ tối... Bây giờ đúng là giờ thời sự buổi tối, cô đã chuyển rất nhiều kênh, nhưng chỉ có anh xem mấy chương trình này được, chứ còn cô đã thấy chán rồi, nếu như bây giờ mà có một quyển sách ở đây thì quá tốt rồi.

Hai người dựa vào rất gần nhau, cô nghiêng đầu ngắm nhìn người đàn ông bên cạnh, xương gò má và khoé mắt của anh sưng lên, khoé miệng của anh bị thương hơi nghêm trọng. Từ đó có thể thấy được trước đó nhất định đã chảy máu, trên cằm là những chùm râu lúng phúng xanh, bộ dạng của anh tiền tụy, uể oải.

Cô bỗng nhiên muốn tự mình chống sofa lên, nhưng anh lại kéo cô lại " Xảy ra chuyện gì? Muốn đi vệ sinh sao? "

Tang Điềm nhìn mắt của anh, tay cô chỉ bàn nhỏ trên giường, nhỏ giọng nói:" Ở đó có thuốc tiêu sưng... "

Từ Mộ Duyên hiểu rõ, anh đi tới cầm lấy bình thuốc, bông y tế, tăm bông sau đó anh ngồi lại trên sofa cầm chân cô lên đặt lên đùi, anh đang muốn vén ống quần cô nhưng cô lại vội vã ngăn lại:

"Anh...anh đang làm gì thế? "

"Giúp em thoa thuốc. "

Vậy là cô mới biết rằng anh lại hiểu lầm, khuôn mặt của cô bây giờ lại có chút hồng, cô nói. " Em muốn... Em muốn thoa thuốc cho anh, mặt của anh... "

Từ Mộ Duyên ngây ngẩn cả người, anh không nghĩ tới rằng cô sẽ quan tâm anh, điều đó khiến cho anh nở một nụ cười tươi trên môi, ánh mắt của anh sâu thẩm hơn:" Em giúp anh bôi được không, anh không thấy được. "

Một lúc lâu sau, cô cũng gật đầu "ừ"

Cô nhúng tăm bông vào nước rồi cẩn thận thoa thuốc lên mặt anh, cảm giác lành lạnh trên mặt, khuôn mặt trắng nõn của cô đang gần kề ngay trước mắt của anh, khuôn mặt lúc trước của cô nhợt nhạt nhưng bây giờ sắc mặt của cô lại như nhuộm màu hồng phấn, lông mi dài nhưng lại dày run lên một cái, đôi môi đỏ mọng của còn khẽ nhếch, khí chất trong veo của như cọ nhẹ vào trái tim của anh, Anh yên lặng nhìn đôi môi của cô, hầu kết lên xuống, anh muốn hôn cô.

"Tốt rồi." cô ngẩng đầu lên, "Trên người anh còn có vết thương nào khác không?"

"Có ". Từ Mộ Duyên bỗng nhiên nở nụ cười. "Em phải giúp anh".

"Trên người anh, em không thấy chỗ nào bị thương nữa cả, có khi còn có thể ra ngoài vận động nữa kìa. " Còn có thể ôm cô chắc là không có việc gì đi.

"Tang Điềm" Anh đột nhiên gọi tên của cô, anh cúi xuống nhìn cô, cô lại ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu hun hút của anh.

Cuối cùng cô bối đối tránh ánh mắt của anh. Anh lại đặt tay lên vai cô. "Chúng ta hãy nói chuyện đi, có một số việc anh nghĩ em nên biết."

" Ngày đó, cô gái đi tìm anh tên là Từ Tiêu Tiêu kia, chính là con gái nuôi của cậu cả anh. Cậu là một người rất có tình nghĩa, cùng mợ cả của anh là thanh mai trúc mã. Tình cảm của hai người xưa giờ luôn rất tốt. Nhưng lúc anh 15 tuổi, mợ cùng anh họ của anh mới 16 tuổi ở New York bị tai nạn sau đó thì qua đời. Cậu cả của anh lúc đó bi thương rất lâu. Sau đó thì ông quyết định định cư ở Mỹ, ông quyết định ở lại trong một thành phố. Khi mợ cùng anh họ của anh qua đời được ba năm thì ông ấy đột nhiên gặp được một cô bé mồ côi mới 6 tuổi, chính là Tiêu Tiêu. Rất kỳ lạ là ánh mắt của con bé lại rất giống với anh họ đã chết của anh. Vì vậy, cậu của anh mới nhận nuôi cô bé."

Anh còn nói rất nhiều về cậu, về bố mẹ của anh, về những chuyện trong nhà của anh, về việc rời đi năm đó và về lần trở về này của anh. Những chuyện đó đều là những chuyện mà trước đây cô chưa hề được biết đến. Thấy cô một mực im lặng, anh vẫn luôn nhìn cô để xác nhận rằng cô đang nghe anh nói.

Anh cứ nói liên miên, nói rất nhiều, rất nhiều mà cũng thật lâu, thật lâu.

Tang Điềm rất ít khi được nghe Từ Mộ Duyên nói một lần mà lại nhiều như vậy.

Cuối cùng anh nói với cô. " Tang Điềm, tin tưởng anh một lần nữa có được hay không? Sau này anh sẽ dùng cả đời mình để đối tốt với em."

Anh nắm lấy bả vai của cô để cho cô dựa vào lòng ngực của anh, còn cằm thì tựa trên đỉnh đầu của cô. Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng lại hết sức ôn nhu. "Tang Điềm, chúng ta kết hôn đi. "

Cô không nói gì nhưng vẫn yên lặng dựa vào lòng anh. Anh cúi xuống xem cô nhưng cô lại nhìn phía xa xa, ánh mắt của cô yên lặng mà lặng lẽ như hồ nước trong. Anh nhìn mãi nhưng lại không biết cô đang nghĩ gì.

Một lúc lâu sao cô mới nói. " Mộ Duyên, anh xem thử xem em đã qua 25 tuổi rồi. Lúc em quen anh là năm 18 tuổi, cái gì em cũng được không sợ, dù chỉ là một chút. Ở cùng với anh hai năm đó thực sự là rất vui nhưng thỉnh thoảng em sẽ có lúc rất buồn giống như chúng ta có khi nào sẽ xa nhau hay không hoặc là sau này ra xã hội những người và những việc có thể cám dỗ chúng ta, chúng ta có thể vì thế thay đổi hay không? Nhưng cái loại cảm giác này rất ít khi xuất hiện, chỉ trong nháy mắt thôi là đã biến mất rồi. Em chưa bao giờ thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ rời xa nhau mà em cho là chúng ta sẽ thuận lợi tốt nghiệp rồi sau đó sẽ kết hôn. Hết thảy đều rất tự nhiên và thuận lợi"

" Em nói rồi em hối tiếc nhất chính là chúng ta đã bỏ dỡ nhau năm năm. Anh không biết em năm 21 tuổi, 22 tuổi, 23 tuổi, 24 tuổi, 25 tuổi như thế nào, mà em cũng không biết lúc đó anh trông như thế nào, năm năm...khoảng thời gian chúng ta bỏ lỡ nhau nhiều như vậy, chúng ta đều sẽ cảm thấy xa lạ. Ngày đó khi em nghe Từ Tiêu Tiêu nói những lời này, điều em để ý nhất không phải là anh không có vị hôn thê, hay trong 5 năm đó anh có thích người con gái nào khác hay không, mà điều em để ý nhất chính là, lúc ban đầu khi chúng ta ở bên nhau anh đã chuẩn bị tốt cho việc rời đi sau này. Em lúc đó là nghĩ... thật là châm chọc. Em thích anh như vậy, quan tâm về đọan tình cảm này như vậy, nhưng không ngờ từ khi mới vừa bắt đầu thì đoạn tình cảm đó cũng đã có cái kết rồi. Nếu đã như vậy, vậy tại sao lúc đầu anh lại còn muốn ở bên em?"

Tang Điềm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt của cô phiếm hơi nước. Dưới ánh đèn ánh mắt của cô lại đặc biệt trong suốt.

Anh cúi đầu, trán anh tựa lên trán cô, chóp mũi của anh thân mật mà cọ lên mũi cô. Hơi thở của cô nhẹ nhàng mà phả lên mặt anh. " Không có người khác, anh chưa từng thích ai cả, cho tới bây giờ chỉ có em, anh chỉ thích em. Lúc đầu là anh không ngăn được trái tim của anh thích em, xin lỗi em, tha thứ cho anh được không? Sau này cả một đời của anh, anh sẽ dùng để ở bên cạnh em. Nếu như em có tức giận anh sẽ dỗ em, có được hay không? "

"Được hay không?" Tối nay anh đã hỏi cô mấy lần "có được hay không", chính cô cũng không biết là được hay không.

Chỉ là lời anh nói làm cô dao động, cô chỉ muốn hướng tới đó.

Cô không nói lời nào, làm cho anh khẩn trương. Anh chỉ sợ cô nói là "không tốt".

Thực ra từ lúc sáng sớm hôm nay khi nói với Trác Việt, anh luôn biểu hiện ra rằng mình bình tĩnh nhưng thực sự trong nội tâm của anh vẫn rất sợ, anh sợ anh sẽ thua.

"Em muốn ăn hạt dẻ." Sau một hồi trầm mặt rất lâu cô đột nhiên nói.

"Em nói cái gì? "người vẫn luôn khẩn trương chờ đợi kia sau khi nghe được câu đó lại ngây người.

"Em nói là em muốn ăn hạt dẻ của đôi vợ chồng già kia, chỗ mà lúc trước anh hay mua cho em ăn. Bây giờ em muốn ăn nó rất muốn ăn." cô thấp giọng nói chỉ là không nhìn ánh mắt của anh.

Anh lập tức hiểu, tiếng cười trầm thấp dễ nghe của anh vang lên, đồng thời anh ôm cô chặt vào lòng. Đáy lòng anh trong nháy mắt dâng lên cảm giác thỏa mãn không biết dùng từ ngữ nào có thể diễn tả được, chỉ có thể ôm cô để tỏ lòng mình.

" Em muốn ăn hạt dẻ, anh có muốn mua cho em hay không? " anh ôm cô quá chặt, khiến cho cô có chút xấu hổ, trên gò má lại nổi lên những đám mây hồng nhuận, đành đẩy anh ra.

Từ Mộ Duyên nhìn thời gian trên TV, bây giờ là chín giờ tối, họ đã nói chuyện được hơn một tiếng rồi, anh cười cười:"Anh sẽ đi mua ngay, em chờ anh. "

"Tốt. "

Anh đứng dậy, lúc đi tới cửa anh lại dừng lại nhìn cô. Tang Điềm đang nhìn anh, trên miệng là nụ cười nhàn nhạt. Anh bỗng nhiên đi tới, cô yên lặng nhìn anh ngồi lại bên cô:" Không đi sao? "

" Trước khi đi anh phải làm một chuyện." anh ôn nhu nhìn cô.

"Việc gì? "Cô thắt mắt hỏi.

Anh thấy lúc cô hoang mang rất đáng yêu, vì vậy khi thấy cảnh này trong lòng anh đã khẽ động, anh cúi xuống hôn cô, nhẹ giọng mà nỉ non:"Em muốn ăn hạt dẻ, còn anh muốn hôn em. "

"Anh... "Cô quýnh lên.

Anh thừa dịp cô há miệng liền đưa đầu lưỡi vào miệng cô, đầu lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, nụ hôn càng ngày càng sâu, càng hôn càng triền miên. Tay Tang Điềm nắm chặt vào quần áo của anh từ từ thả lỏng, thân thể ngày càng nhẹ đi.

Lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, nhìn đôi gò má đỏ ửng của cô anh lại nhịn không được lại hôn cô một cái, lúc này anh mới thấy mĩ mãn mà nói:" Tốt rồi, anh đi mua hạt dẻ cho em, nhớ chờ anh về. "

"Ừ. " cô quay mặt đi chỗ khác để tránh đi hơi thở nóng ấm của anh.

Anh biết cô xấu hổ vì thế anh không có đùa cô nữa mà anh đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.

- ---

Tác giả có lời muốn nói:Đổi mới rồi... Vốn là nói viết đến 6000 chữ ╮(╯▽╰)╭ bây giờ chỉ còn thiếu hơn 1000 chữ mà thôi... Bây giờ đã qua 12h đêm rồi. 

Ngày mai( thứ 3) sẽ cố gắng! Nhất định phải 6000 chữ!  Ý chí chiến đấu đang sục sôi! Các bạn tin tôi chứ? →_→ xin hãy tin tôi! ╮(╯▽╰)╭ nếu như không làm được cho các bạn đuổi tôi →_→