Giường Đôi Màu Tím

Chương 14




Nhan Cảnh đang dạo trong trường, di động đột nhiên vang lên. Nhìn ba chữ Âu Dương Sóc hiện trong màn hình, Nhan Cảnh cau mày tiếp điện thoại, “Chuyện gì?”

“A Cảnh, tôi nghe nói hai giáo viên tâm lý học xin phép, giờ chỉ còn thừa mỗi cậu, diệt tuyệt sư thái ở giáo vụ tuyệt đối sẽ quăng tất cả khóa cho cậu, mặc kệ bà ta đe nẹt dụ dỗ ra sao, cậu ngàn vạn lần đừng chịu thua…”

Nhan Cảnh cười nhẹ cắt ngang cậu ta, “Chuyện này à, tôi đã thu phục xong.”

Âu Dương Sóc dường như có chút không thể tin: “Cậu… thu phục được cả Chu Toa?”

Nhan Cảnh nâng khóe môi, mỉm cười: “Sao nào, cậu không tin thực lực của tôi sao?”

Âu Dương Sóc vội nói: “Tin, tuyệt đối tin. Có cậu ra trận, ai cũng phải bái phục. Cậu chính là thần tượng tôi kính phục nhất a.” Ngừng giây lát, “Vậy Nhung Tử cũng thu phục rồi chứ?”

Nhan Cảnh sắc mặt cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào. Trầm mặc thật lâu, mới nói, “Cậu ta… khá đặc biệt.”

Âu Dương Sóc tỏ vẻ khiếp sợ, lại khó nén vẻ vui sướng khi người gặp họa trong giọng nói: “Nói thế, cậu còn chưa thu phục cậu ta?”

“… Ờm.” Nói điều này, Nhan Cảnh cảm thấy tức ngực đến muốn hộc máu, anh trước giờ bách chiến bách thắng, nhưng mãi không có cách với cậu học trò Nhung Tử cố chấp này, đạo lý đã nói, giải thích cũng nói, song Nhung Tử vẫn thờ ơ, nói hứa hẹn: “Không sao, em sẽ làm anh thích em.” Dù cho nói với cậu biết bao lần giữa chúng ta không có khả năng, cậu đều vẻ mặt kiên định: “Em sẽ không từ bỏ.”

Thiệt làm cho Nhan Cảnh có loại cảm giác thất bại… như đánh thiết quyền vào đống bông.

Âu Dương Sóc tiếp tục trên nỗi đau người khác, chờ cười đủ rồi, mới nói nghiêm túc: “Đúng rồi, bữa đó sau khi cậu đi, Lưu Chí Cương cứ gặn hỏi ta, cậu với Nhung Tử quen nhau thế nào.”

Đầu ngón tay cầm di động không khỏi căng thẳng, Nhan Cảnh đè thấp giọng: “Cậu nói sao?”

“Há, cậu không tin tôi nhá, làm bạn chí cốt của cậu, tôi sao có thể bán đứng cậu.”

Nhan Cảnh nhíu mày nói: “Cậu bán đứng tôi trước nay đều không nhăn mày một cái.”

Bị vạch trần ngay mặt, Âu Dương Sóc chẳng thèm lúng túng, vẫn cười tủm tỉm: “Gặp phải đại sự này, tôi vẫn có chừng mực…” Dừng chốc lát, nói đứng đắn, “Tôi nói với chú ấy, cậu với Nhung Tử quen nhau ở tiệm trái cây, cậu mua trái cây không mang tiền, Nhung Tử giúp cậu trả.”

“…” Lý do này quá điêu rồi.

“Nếu chú ấy hỏi, cậu cứ nói thế. Bằng không lộ chuyện, tôi không phải người hai đầu. Ai, giúp cậu lấp liếm tôi cũng chẳng dễ dàng.”

“… Ừ.”

“Cậu không phải muốn mời tôi ăn cơm à? Lúc tôi đói bụng rất dễ lỡ miệng.”

Người có thể nói “Mau cho tôi phí ngậm miệng” được uyển chuyển như thế đương nhiên chỉ có đồ mặt dày Âu Dương Sóc.

“… Cậu muốn ăn gì?”

“Ăn cơm tây đi, trước cổng trường vừa mở một nhà hàng Tây, nghe nói bò bí tết ngon lắm. Nhưng mà giá cả hơi mắc, cậu bao được sao?”

Nhan Cảnh khinh bỉ, “Tùy cậu.”

Đột nhiên cảm thấy, có một thằng bạn mặt dày như thế, cũng là chuyện hết sức đau khổ. Thật không biết tình bạn giữa anh với Âu Dương Sóc sao có thể duy trì qua bao năm nhỉ. Bất quá, so với Âu Dương Sóc cười trên nỗi đau người khác, giải quyết thế nào với Nhung Tử phiền toái mới là điều anh đau đầu.

*

Cả một buổi chiều, Nhung Tử đều ở trung tâm internet bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Mạng bốn khu phải chỉnh hợp lại với nhau, vốn là công trình lớn số một, hơn nữa sau khi đưa vào sử dụng phần mềm chứng thực không ngừng có vấn đề, sinh viên các khu luôn miệng kêu khổ, một hồi nói chứng thực thành công nhưng không mở trang mạng được, một hồi còn nói phần mềm chứng thực và hệ thống máy tính không tương thích, còn có người nói địa chỉ IP xung đột…

Điện thoại trách cứ trung tâm interner cứ reo mãi, Nhung Tử kiên nhẫn giúp bọn đàn em xử lý các vấn đề, có lẽ do thái độ của cậu quá tốt, khi điện thoại vừa nối được tiếng la hét biến thành giọng điệu cảm khái: “Cảm ơn anh, là em ngu ngốc không vào được mạng, ngại quá…” “Cảm ơn anh, em virut nhiều quá làm nặng hệ thống!” “Anh lợi hại quá, em rốt cuộc có thể lên mạng rồi, thiệt vất vả quá…”

Về mấy câu khen ngợi này, Nhung Tử chỉ mỉm cười nói: “Đừng khách sao, sau này gặp vấn đề gì cứ gọi điện thoại qua đây.” Sau đó vẻ mặt bình tĩnh buông điện thoại, tiếp tục xử lý người phiền toái tiếp theo.

Lưu Sung nhìn cậu không nhàm chán giải quyết đủ loại vấn đề cỏn con, bèn trêu chọc: “Cậu tốt bụng thiệt, chọc giận cậu thế nào cậu cũng không tức giận?” Tò mò sáp qua, xem xét mặt cậu tỉ mỉ, “Tôi rất muốn biết, điều khiến cậu tức giận là gì? Nếu có người muốn cãi nhau với cậu, cậu sẽ làm gì?”

Tầm mắt của Nhung Tử vẫn đặt trên màn hình máy tình, miệng phun ra một cậu: “Em sẽ chờ người đó nói xong trước đã.”

“À, thế không cần làm ầm ĩ.” Lưu Sùng tỉnh ngộ, “Rất đáng học hỏi.”

Nhung Tử cười cười, tiếp tục vùi đầu gõ bàn phím.

Lưu Sùng ngồi bên cạnh, vỗ bờ vai cậu nói: “Hôm nay rất là cảm ơn cậu, nếu không có cậu qua giúp, bên này sẽ bận không kịp ngáp mất.”

“Không cần khách sáo.”

“Tôi mời cậu ăn cơm.” Lưu Sùng dừng vài giây, “Còn có, bản mẫu thiết kế trang web văn học kia tôi đã gửi rồi, đối phương nói rất vừa lòng, tiện thể chút nữa tôi đưa tiền công cho cậu.”

“Được.”

Thế Nhung Tử lên trang web giáo vụ, còn nghiêm túc sục sạo gì đó, Lưu Sùng nhịn không được hỏi: “Cậu vào hệ thống giáo vụ làm gì?”

“Tra lịch giảng dạy.”

“Cậu năm tư đâu còn lớp gì nữa, bài chuyên ngành không phải xong rồi sao? Chuyên tâm làm đề cương luận văn thì tốt rồi, quản lịch giảng dạy làm chi, mấy lớp này đều có thể trốn.” Lưu Sùng sáp qua nhìn, “Ủa? Tại sao là lịch giảng dạy của khoa y học?”

“Em xem thử thôi.” Ánh mắt của Nhung Tử nhìn nhanh chóng các mục trong lịch giảng dạy, phàm là có tâm lý học đều bỏ toàn bộ vào một thư mục mới, nén nhỏ, thuận tay gửi đến hòm thư của mình. Làm xong thì quay đầu lại nói, “Đúng rồi đại ca, em hỏi anh chuyện này.”

Lưu Sùng mỉm cười, “Gọi thân thiết gớm, có chuyện gì à?”

Nhung Tử cười gãi đầu, “Khóa trình chuyên ngành bên khoa y học, có cho phép sinh viên khoa khác dự thính không?”

Lưu Sùng vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu, “Cậu muốn làm gì cơ?”

Nhung Tử cười cười nói: “Em chỉ là cảm thấy hứng thú về một số chương trình học, muốn đến dự thích mấy môn.”

Lưu Sùng nhìn cậu nghi ngờ, nói: “Dự thính có thể đó, khóa công khai hợp mấy lớp lại, nhiều người quá giáo viên không phát hiện được. Nhưng mà, bài chuyên ngành bên khoa y đi rất đông, cậu phải đi trước chiếm chỗ.”

Nhung Tử gật đầu: “Vậy được.”

Lưu Sùng tạm dừng, lại hỏi: “Cậu cảm thấy hứng thú tâm lý học hả? Tôi thấy cậu down xuống tất cả thời khóa biểu liên quan tới tâm lý học. Nghe nói năm nay trường mời một giáo viên mới, hình như họ Nhan?”

Bị anh ta nói trúng tim đen, Nhung Tử hơi ngượng ngùng, cúi đầu làm bộ như không có việc gì nói: “Vâng, em muốn đi nghe lớp của thầy Nhạc.”

Lưu Sùng kinh ngạc nói: “Cậu quen thầy ấy?”

Thấy anh ta có ý đào bới vấn đề này, Nhung Tử vội lảng sang chuyện khác: “Năm giờ rưỡi rồi, anh nên tan tầm nhỉ?”

“Ối đúng rồi. Bận đến lú đầu, quên thời gian.” Lưu Sùng đứng lên, cười vỗ bả vai của Nhung Tử: “Đi, anh mày mời cậu ăn cơm. Cậu ăn được món Tây chứ?”

Nhung Tử gật đầu: “Tùy.”

“Vậy đi, nhà hàng Tây mới mở trước cổng trường, nghe nói thịt bò bí-tết ngon lắm, tôi dẫn cậu đi ăn thử.”

***

Đối diện cổng trường khu tây đại học T là một ngã tư đường sầm uất, khách sạn nhà hàng nối liền hàng, đủ mọi món ăn, bọn học sinh ăn cơm nhà riết ngán, được dịp lễ thì gọi vài người ra ngoài cải thiện đồ ăn. Do đó, nhà ăn trên con đường này vào giờ cơm thường xuyên không còn chỗ, nhất là mấy tiệm nổi tiếng, đều phải đặt chỗ trước.

Gần đây mới mở một nhà hàng Tây tên “Tiên Tung Tâm”, nghe nói ông chủ là người Mỹ, đầu bếp được mời cũng rất chuyên nghiệp, làm món Tây chính cống, chỉ là giá quá mắc. Sinh viên gặp gỡ thích làm một bàn náo nhiệt vừa ăn vừa tám, nhà hàng Tây phí cao, lại không được ồn ào, lại càng thích hợp hẹn hò người yêu.

Nhung Tử rất ít đến khu tây, không quen thuộc lắm tình hình bên này, đi theo Lưu Sùng tới nhà hàng tên “Tiên Tung Lâm,  bấy giờ mới phát hiện so với mấy tiệm cơm cách vách vừa náo nhiệt vừa chen chúc, nhà hàng Tiên Tung Tâm này hiển nhiên quá vắng vẻ. Cảnh trí nhà hàng rất tao nhã, trong đại sảnh lầu một bày các bàn ăn ngay ngắn, trung tâm còn có đài phun phát nhạc nhỏ, đang phát khúc dương cầm êm tai.

Vừa nghe nhạc dương cầm, vừa chậm rãi ăn bò bí-tết, thật là khung cảnh thích hợp đôi lứa hò hẹn.

Đi một đường phát hiện không ít cặp đôi hẹn hò, do không phải lễ tình nhân nên, chỗ ngồi trống trong nhà hàng không ít. Hai người tìm đại chỗ ngồi xuống, Nhung Tử cúi đầu chậm rãi xem thực đơn.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một thanh âm quen thuộc.

“Cậu làm sao có thể như vậy, không mang theo tiền còn mời khách…” Giọng nam ra sức đè thấp mang theo bất đắc dĩ rõ ràng, “A Cảnh, tôi đúng là phục cậu.”

Người bị phê bình lại điềm nhiên cười: “Thính thoảng mất túi tiền một lần, đừng ngạc nhiên thế chứ?”

“Cậu… Được rồi.” Đối phương dường như bực bội, “Cậu mất túi tiền, lúc tôi vừa xuống lầu thay đồ trên người cũng không mang tiền. Cậu nói làm sao bây giờ?”

Ngữ khí người nọ vẫn thờ ơ, “Nếu đặt ở cổ đại, chúng ta có thể lưu lại rửa chén. Nhưng mà hiện tại, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi ở đây, chờ bảo vệ.”

Ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu không biết mất mặt?”

Nhún nhún vai, “Tôi đâu cố ý.”

Mới đầu Nhung Tử không dám tin, cậu và Nhan Cảnh cũng có thể khéo gặp ở đây. Nhưng mà, cái giọng điệu đáng đập, nụ cười mỉm bên khóe môi đó, cơm nước xong không mang tiền mà vẫn thong thả ngồi chờ bảo vệ… Ngoại trừ Nhan Cảnh còn có thể là ai?

Nhung Tử không hề do dự, đứng dậy, không để ý ánh mắt tò mò của Lưu Sùng, xoay người đi đến bàn bọn họ.

Âu Dương Sóc đối diện hướng đi của Nhung Tử, thấy Nhung Tử qua đây, mém tí phun miếng nước, sắc mặt phi thường phức tạp. Nhan Cảnh vừa định hỏi cậu ta lên cơn gì vậy, chợt nghe thanh âm quen thuộc vang lên bên cạnh: “Chú Âu Dương. Khéo quá.”

Sống lưng Nhan Cảnh chợt ớn lạnh, sắc mặt lại trầm xuống.

Âu Dương Sóc rất vui có thể gặp cứu tinh, không để ý bạn tốt xem thường, cười tủm tỉm nói: “Nhung Tử a, thiệt khéo quá. Nào, mau đến đây ngồi.” Dứt lời, nhìn đầy thâm ý Nhan Cảnh mặt lạnh nhạt ngồi đối diện.

Nhung Tử ngồi xuống bên cạnh, hướng Nhan Cảnh mỉm cười: “Chú Nhan, anh cũng ở đây?”

Nhan Cảnh nhìn cậu một cái, thản nhiên nói: “Ừ.”

Nhung Tử xem nhẹ nỗi buồn bực trên mặt anh, tiếp tục cười vui: “Các anh ăn xong chưa? Không bằng ăn chung nhé? Em mời khách?”

Âu Dương Sóc nói: “Sao có thể để cho cậu mời chứ, hiển nhiên phải để… Chú Nhan mời.”

Nhan Cảnh liếc nhìn Âu Dương Sóc, không nói lời nào.

Nhung Tử sớm nghe được Nhan Cảnh đánh túi tiền, cũng biết Âu Dương Sóc nói thế để cố ý chọc giận Nhan Cảnh. Nghe nói hai người họ chơi từ bé tới lớn, hại qua hại lại mãi thành thói quen. Tuy biết Âu Dương Sóc hay nói đùa, nhưng mình nào có thể để cho chú Nhan bị bẽ mặt chứ…

Gặp Nhan Cảnh vẻ mặt bình thản như thường, song lưng có chút cứng đờ không tự nhiên, Nhung Tử vội vàng cười lấy lòng với anh: “Chú Nhan, hay để em mời nhé.”

Ánh mắt mỉm cười của cậu thanh niên vừa đen vừa sáng, khiến cho Nhan Cảnh chợt nghĩ đến chú chó lớn đang vẫy đuôi với mình.

Bất giác mềm lòng, thấp giọng nói: “Nơi này phí rất mắc, cậu còn là sinh viên…”

Nhung Tử vẻ mặt chân thành: “Không sao cả, em mấy ngày trước giúp thiết kế một trang văn học, nhận được không ít thù lao.”

Âu Dương Sóc giỡn đủ, thấy đã đến lúc, cho hai con người đang giằng co một cái bậc thang: “Giỏi giỏi, Nhung Tử đúng là lợi hại. Nếu là tiền tự mình kiếm, bọn này sẽ không khách sáo, giờ cậu bỏ tiền. Lần sau để chú Nhan mời lại.” Lôi Nhan Cảnh xuống nước, còn mình thì chẳng tí liên quan.

Nhan Cảnh cũng không nói nhiều, chỉ gật đầu nói: “Được rồi.”

Nhung Tử rất vui khi có thể giải vây cho người mình thích, thuận tay đưa thực đơn đến trước mặt Nhan Cảnh, nhẹ giọng nói, “Muốn ăn cái gì? Cứ việc gọi, không cần tiết kiềm giúp em.” Tiếp theo liền gọi phục vụ qua.

Kỳ thật Nhan Cảnh và Âu Dương Sóc đã ăn xong rồi…

Ăn xong tính hóa đơn, Nhan Cảnh mới phát hiện mất túi tiền. Mà Âu Dương Sóc vốn tới ăn chùa, vừa rồi xuống thẳng nhà trọ gặp Nhan Cảnh, căn bản không mang tiền. Hai tên không mang tiền phải đợi cứu tinh, liếc nhau, rất ăn ý bắt đầu gọi món lần nữa.

Âu Dương Sóc lật thực đơn thật lâu sau, mới nói: “Tôi muốn phần mỳ Ý nhỏ thôi… Không đói lắm.”

Nhan Cảnh thản nhiên nói: “Tôi với Âu Dương giống nhau.”

Biết hai người họ ăn rồi còn làm bộ, Nhung Tử không nói toẹt ra, mỉm cười nói với phục vụ: “Lại thêm hai phần bò bít-tết.”

Nhan Cảnh ho nhẹ một tiếng, “Không cần chọn nhiều như thế.”

Nhung Tử cười nói: “Chọn cho anh em.”

Nhan Cảnh nhìn cậu đầy nghi ngờ, “Cậu có anh trai?”

Nhung Tử chưa kịp giải thích, đã thấy một nam sinh dáng cao cao đi sang bên này, trên mặt mang theo nụ cười: “Nhung Tử, sao cậu đổi vị trí vậy.” Thấy hai người trên bàn, nghi hoặc hỏi: “Hai vị này là?”

Nhung Tử giới thiệu: “Vị này là chú Âu Dương, còn vị này là chú Nhan, họ đều là bằng hữu của ba.” Tiếp đó lại chỉ Lưu Sùng, “Anh này là anh họ của em, Lưu Sùng.”

“Ha ha, xin chào mọi người, thường hay nghe chú hai nhắc tới các chú.”

Nhan Cảnh cười nhẹ nói: “Xin chào.”

Lưu Sùng bắt chuyện cùng hai người, ngồi xuống ngay tại bên cạnh Nhung Tử, “Nếu là bằng hưu của chú hai, hiếm dịp tình cờ gặp, chầu này con mời khách.”

Nhung Tử tiến đến bên tai cậu ta: “Đại ca, em mời.”

Lưu Sùng không rõ vì sao Nhung Tử đột nhiên cố chấp với chi tiền đãi khách, nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của cậu, đành phải gật đầu khó hiểu.

Rất nhanh, đồ ăn đã bày lên. Chén đĩa tinh xảo, món ngon sắc hương vị đủ cả, món Tây của Tiên Tung Lâm quả nhiên danh bất hư truyền. Nhung Tử cùng Lưu Sùng bận cả chiều ở trung tâm internet, bụng đã sớm đói, thấy bò bít-tết liền hoạt động không khách khí.

Âu Dương Sóc và Nhan Cảnh thấy hơi xấu hổ, nhìn mỳ Ý trước mặt, một tí hứng cũng không. Dù sao mới rồi đã ăn no, ăn thêm nữa có nước căng bụng.

Lưu Sùng không rõ chân tướng cười hỏi: “Ủa? Hai vị sao không ăn dạ, không hợp khẩu vị à?”

Âu Dương Sóc vẻ mặt quỷ dị nhìn Nhan Cảnh, lẳng lặng cầm cái nĩa khều mì Ý lên ăn, trên mặt còn giả bộ “Ăn ngon quá chừng”…

Nhan Cảnh nhìn chiếc đĩa trước mặt, dạ dày không khỏi gợn lên, vừa rồi anh với Âu Dương đã giải quyết sạch hai phần bò bít-tết, còn có mấy loại bánh ngọt, giờ chẳng muốn ăn tí nào. Nhưng chọn rồi lại không ăn, nếu để thừa toàn bộ hình như không tốt lắm…

Nhan Cảnh cầm lấy nĩa khều mấy cọng mì, ăn hai miếng, nhịn không được nhíu mày. Đang khó xử nên làm gì giờ, chợt nghe Nhung Tử nói: “Chú Nhan, có phải dạ dày không khỏe không?”

Nhan Cảnh giật mình, quay đầu lại, gặp Nhung Tử đang mỉm cười với mình, đôi mắt trong suốt vô cùng đơn thuần và vô hội.

“Ừm…” Nhan Cảnh cúi đầu lên tiếng.

Nhung Tử nhìn anh nghiêm túc: “Không thích đừng miễn cưỡng, anh ở nước ngoài ăn món Tây nhiều năm chắc sớm ngán nhỉ? Không bằng ra ngoài em mời anh chút gì đó thanh đạm.” Nói xong liền bưng đĩa mì Ý trước mặt Nhan Cảnh qua, “Em giúp anh ăn, chỉ một phần bò bít-tết em chưa no nữa.”

Nhan Cảnh kinh hãi, “Này… Này tôi đã ăn, cậu…”

“Không sao.” Nhung Tử cười nhẹ, “Em không ngại.”

Lưu Sùng và Âu Dương Sóc giật mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn về phía Nhan Cảnh.

Nhan Cảnh bị bọn họ nhìn, hai má bất giác nong nóng.

Nhung Tử này, quá không câu nệ tiểu tiết rồi, tuy mì Ý mình chỉ ăn hai miếng, nhưng đó coi như là đồ thừa của mình rồi. Ngoại trừ người cực kì thân thiết, ai lại ăn đồ thừa người khác? Song Nhung Tử không thèm để ý, bưng ăn ngon lành. Thiệt là… Khiến cho người ta xấu hổ quá!

Mì Ý của Nhan Cảnh bị Nhung Tử giải quyết nhanh chóng, Âu Dương Sóc nhìn cái đĩa đầy nhóc trước mặt mình, không khỏi hâm hộ.

Nhung Tử đúng là quá biết săn sóc, rõ ràng nghe thấy hai người nói chuyện mới qua đây, lại làm bộ không biết gì cả, giữ lại mặt mũi cho Nhan Cảnh, còn cho cậu ta bậc thang đi xuống, thậm chí ngay cả mì Ý cậu ta ăn không xong cũng giúp giải quyết…

Quả thực còn trung thành hơn cả chú chó nuôi trong nhà.

Trách sao đến nay Nhan Cảnh không làm dứt khoát với cậu, dù đổi lại Âu Dương Sóc quen phong lưu, gặp phải chú chó cỡ bự bám riết không tha này cũng không nắm chắc.

Ai… Thấy Nhung Tử đối Nhan Cảnh săn sóc đến mức từng li từng tí, ngay cả Âu Dương Sóc cũng muốn nói yêu đương.