Giường Đơn

Quyển 4 - Chương 10




Edit: Mộc

Trong gian phòng hóa trang nhỏ, người đại diện tức giận vô cùng, không cam lòng kêu lên, thật đáng tiếc!

Quả thật, khi còn đang là ngôi sao tỏa sáng lại dũng cảm rút lui, liệu có mấy người chứ?

Hạ Vũ Mạt và người thừa kế “Pháp vị thiên hạ” kết hôn, không biết tin tức làm sao lại lọt ra ngoài, truyền đi khắp nơi.

Mạng internet, báo chí, truyền thông đúng là đáng sợ.

Không thể tưởng tượng nổi, tốc độ nhanh đến nỗi kẻ khác phải líu lưỡi.

Rõ ràng thời gian trước mọi người còn đang bàn tán, gần đây lời đồn đã lắng xuống, mọi người đều nghĩ rằng tai tiếng người thừa kế “Pháp vị thiên hạ” Phàn Dực Á và Hạ Vũ Mạt chỉ là đài truyền hình cố ý tạo ra, hoặc là trò chơi của kẻ có tiền mà thôi.

Không ngờ rằng hai người họ mới thế đã lặng lẽ lựa chọn cách thức kết hôn đơn giản.

“Vì sao ngay cả một hôn lễ cho tử tế cũng không có chứ? Phàn Dực Á có tiền như vậy thì để làm gì? Lại chỉ đi đăng ký kết hôn!” Người đại diện thay cô kêu oan.

Thật ra rất nhiều ngôi sao nữ vốn toan tính ghen tỵ, vì thấy chỉ đăng ký rồi cử hành hôn lễ nhỏ liền nói xấu sau lưng.

Đó là bước chân vào nhà giàu, tuy rằng kẻ khác đỏ mắt nhưng Hạ Vũ Mạt không phải người duy nhất trong đám ngôi sao như thế.

Nhưng cô tuyệt đối là ngôi sao đầu tiên mà ngay cả tin tức về một hôn lễ long trọng cũng không có.

Mấy tờ báo công khai hoặc ngầm chế giễu, cô đã đọc qua, nhưng không hề quan tâm.

Cô chưa bao giờ là người xa xỉ.

Yên ổn, bình thản là được rồi.

Mà yên ổn như thế, cô tin rằng anh có thể cho cô.

Ngày đó, anh biến mất một lúc rồi quay về, anh nắm tay cô.

Ánh mắt kiên định.

Ngày hôm sau, cô thấy tin tức trên ti vi về anh.

“Pháp vị thiên hạ” tổ chức đại hội cổ đông khẩn cấp, nguyên nhân là chủ tịch bị bệnh nhẹ, lưu về tuyến hai, người thừa kế trẻ tuổi Phàn Dực Á sẽ một mình nhận chức chủ tịch.

Nhìn thấy anh trên ti vi, mái tóc chải cẩn thận, trang phục sang trọng, giơ tay nhấc chân đều đầy vẻ cao quý xa lạ, đọc diễn thuyết, đúng là anh — Phàn Dực Á hàng thật giá thật.

Vì thế, cô hiểu được, lại là cô, bảy năm trước Phàn Dực Á vì cô mà trốn khỏi nhà, bây giờ Phàn Dực Á lại vì cô mà trở về gia tộc.

Kể từ cái ngày anh trở về gia tộc, những kẻ quấy rối cô đều biến mất.

Phàn Dực Á đang bảo vệ cô.

“Tiểu Mạt, cô còn chưa vào cửa đã ra oai phủ đầu như vậy rồi, ngay cả nhà chính cũng không cho cô vào ở, sau này cô sẽ chịu đựng thế nào đây!”

Cô thản nhiên nhìn người đại diện đang lo âu cho mình, môi khẽ nhếch lên, để người trang điểm giúp cô tô son.

Nhà chính? A Á nói với cô, sau khi kết hôn anh sẽ ở nhà trọ cao cấp bên ngoài, là một nơi rất lớn.

Tính tình vốn lãnh đạm như cô, chưa bao giờ hiểu cách lấy lòng, làm sao có thể ở chung với cha mẹ anh đây?!

“Tiểu Mạt, cô không cảm thấy ấm ức à?” Người đại diện lại phàn nàn.

Ấm ức?

Từ đầu tới giờ, cô không hề nghĩ tới chữ này.

“Cô ta ấm ức cái gì chứ! A Á điên rồi nên mới muốn lấy cô ta!” Giọng nữ khó chịu vang lên ở cửa.

Là Triệu Nhã Nhi!

Còn cả Diệp Thánh Kiệm.

Thì ra trong số bạn bè, A Á mời bọn họ đến làm chứng cho hôn lễ hôm nay.

“Vị hôn phu kết hôn, cô dâu mới lại là cô! Nhã Nhi bị đổ bình dấm chua thôi.” Diệp Thánh Kiệm có vẻ đang giễu cợt, thật ra là giảng hòa!

“Không phải thế! Tôi chỉ thấy thay A Á cảm thấy không đáng giá! Đã bị người phụ nữ xấu xa này đá một lần, bây giờ lại còn…” Triệu Nhã Nhi căm giận bất bình, chỉ đơn giản tức giận thay bạn mình.

“Nhã Nhi, nếu cô không muốn bị ‘người sao hỏa’ phun lửa thì đừng có nói mấy chuyện nhàm chán này nữa!” Diệp Thánh Kiệm luôn tươi cười, nhưng ánh mắt đã lộ rõ vẻ cảnh cáo.

Thấy Nhã Nhi mặc dù không cam lòng nhưng đã chịu im lặng, Diệp Thánh Kiệm lịch sự cười, làm dịu đi không khí, “A Á đâu?”

“Tôi đưa hai người đi gặp anh ấy.” Cô lịch sự đứng lên, “Đáng lẽ anh ấy phải đứng ở cửa chờ khách chứ.”

Khách tới hôm nay không nhiều, chỉ có người làm trong nhà hàng, mấy người hàng xóm, nhân viên vẫn làm việc cùng cô.

Thậm chí ngay cả cha mẹ cô cũng không tham gia.

Cô vốn định lễ phép mời họ, vừa nghe thấy điện thoại mẹ mình chủ động gọi đến, vô cùng kích động, không ngừng lôi kéo thân mật, cô liền lạnh lùng dập máy.

Hôn lễ của cô chỉ cần người thật lòng chúc phúc tham dự.

Con đường phía trước, mấy người khách mỉm cười với Diệp Thánh Kiệm. Hôn lễ của cô rất đơn giản, đơn giản đến nỗi áo cưới còn giản dị hơn cả khi cô quay phim.

Mạt Mạt, anh chỉ có thể cho em một hôn lễ như thế.

Anh cảm thấy có lỗi nói.

Nhưng cô tuyệt đối không cảm thấy có lỗi gì.

Hôn lễ của cô, mỗi một đồng bỏ ra đều là tiền tích cóp từ nhiều năm đi làm của anh.

Không dựa vào bố thí của Phàn gia.

Trong góc, ba người họ chợt nghe thấy tiếng khóc nức nở của phụ nữ.

“A Á, cậu không kết hôn có được không? Chúng ta vẫn sống như trước đây, cuộc sống một nhà ba người! Có được không?” Người phụ nữ khóc đến khổ sở.

Cô cứng đờ, nhận ra giọng nói này.

Là Tình Không!

“Tôi không muốn tới Phàn gia! Tôi sợ… Tuy cha mẹ cậu đối xử với Tiểu Niệm rất hòa nhã… Nhưng mà A Á, vì sao cậu không thể ở lại đấy luôn? Van xin cậu đấy. Cậu cũng về sống ở Phàn gia được không? Tôi rất sợ…”

“Tình Không, tôi xin lỗi, Mạt Mạt không thể vào nhà chính, đây là ước định giữa tôi và cha. Hơn nữa, chúng tôi cũng muốn sống ở bên ngoài, nếu chị và Tiểu Niệm thật sự không muốn sống ở nhà chính, tôi sẽ tìm chỗ khác cho hai người.” Anh bất đắc dĩ an ủi.

Anh chỉ yêu cầu cha cho Tiểu Niệm nhận tổ quy tông, không ngờ họ lại muốn để Tình Không và Tiểu Niệm ở lại.

“A Á, cậu không biết vì sao tôi lại khổ sở sao? A Á, tôi…”

Cô còn chưa nói xong đã bị Phàn Dực Á mất tự nhiên cắt đứt, “Tình Không! Chị chỉ yêu Hoàn Vũ! Những cái khác đều chỉ là ảo giác thôi!”

Thật ra, nửa tháng này, Tình Không cố hết sức muốn vãn hồi điều gì. Cho dù không hoàn toàn rõ ràng nhưng anh vẫn cảm nhận được.

Với anh mà nói, chuyện này đúng là rất xấu hổ!

Cho dù trước kia nghĩ tới chuyện kết hôn với Tình Không nhưng chưa từng nghĩ tới việc sẽ thay đổi cảm giác của hai bên.

“A Á, tôi cũng tưởng đấy là ảo giác, nhưng nếu là thế thì vì sao trong lòng tôi lại khó chịu như vậy chứ?” Cô đặt tay lên trái tim mình, đau khổ nói.

Không muốn nghe thêm nữa! Lùi lại mấy bước, Hạ Vũ Mạt xoay người, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhẹ nhàng nói với Diệp Thánh Kiệm và Triệu Nhã Nhi, “Tôi không tiện ở lại đây, chờ bọn họ nói chuyện xong thì hai người vào gặp anh ấy, còn nữa, đừng nói với anh ấy là tôi đã tới đây.”

Bọn họ cũng chỉ có thể xấu hổ gật đầu.

Dù sao thì “trường hợp” thế này cũng không thích hợp có mặt cô dâu.

Đang định quay về phòng hóa trang, một câu hỏi thê lương làm cô dừng bước, “A Á, cậu không biết tất cả mọi chuyện đều là một cái bẫy sao? Người trong nhà hàng nói, đêm hôm ấy ở Florida, cậu bị người ta cho uống thuốc kích thích! Đứa bé trong bụng Hạ Vũ Mạt có phải vì thế mà có không? Cô ta dùng đứa bé này để ép cậu cưới mình phải không?! Tôi vốn rất thích cô ta, nhưng bây giờ mới biết cô ta thật đáng sợ! Vô cùng mưu mô… A Á, cậu đừng để cô ta lừa!”

Ánh mắt Diệp Thánh Kiệm chậm rãi nhìn về phía Hạ Vũ Mạt, không ngừng đánh giá.

Thuốc kích thích, đặt bẫy, mưu mô, mấy từ này đều lọt vào tai bọn họ.

Ánh mắt Triệu Nhã Nhi dần xuất hiện địch ý.

Cô vẫn tỏ vẻ lạnh lùng, hiện giờ đi hay ở đều không được, có phần hoảng loạn.

Ánh mắt của những người khác chẳng có ý nghĩa gì với cô cả.

Cô chỉ sợ anh tin.

Tuy rằng… đây chẳng phải là sự thật sao?…

Trên thực tế, đêm đó là cô nhờ anh Đinh lừa anh uống thuốc kích thích.

“Tình Không, hôm nay tôi kết hôn, có thể đừng đề cập tới những chuyện này được không?!” A Á đã bắt đầu không kiên nhẫn.

Rất nhiều việc anh không muốn nói tới.

“A Á, vì sao cậu không cẩn thận suy nghĩ xem cô ta đáng sợ thế nào!” Nhưng Tình Không vẫn cố bám lấy đề tài này, “Chẳng lẽ cậu thật sự không nghi ngờ chút nào sao? A Á, cậu suy nghĩ cẩn thận lại đi! Thật sự có rất nhiều điểm đáng ngờ! Buổi tối hôm ấy, vì sao cô ta lại tốt như vậy, mời mọi người đến Florida? Còn cố ý không để cậu mang tôi và Tiểu Niệm đi?” Thật ra buổi tối hôm ấy cô cũng muốn đi góp vui, nhưng A Á nói mọi người đã đồng ý với Hạ Vũ Mạt rằng sẽ không mang người nhà theo.

“Mẹ cậu nói cậu tưởng rằng Hạ Vũ Mạt là xử nữ! A Á, cô ta là người phụ nữ xấu xa, chắc chắn cô ta đang lừa cậu đấy! Chắc chắn cô ta thấy nhà cậu có tiền mới…”

“Đủ rồi! Tình Không! Nếu chị tới chúc phúc hôn lễ của tôi thì tôi rất vui, nếu chị cố ý tới đây để moi móc những chuyện này thì chúng ta đừng nói chuyện nữa!” Lần đầu tiên anh tỏ thái độ cứng rắn như thế với Tình Không.

Ngay cả Tình Không cũng bị dọa tới choáng váng.

“A Á, cậu…” Vẻ mặt cô ngơ ngác, tủi thân đến sắp khóc.

Nhận thấy giọng mình quá nghiêm khắc, Phàn Dực Á dịu xuống, chuyển đề tài, “Tiểu Niệm đang ở bên kia, chị mau qua đó chăm sóc con bé đi.”

Xoay người, anh không muốn nói thêm gì với Tình Không nữa.

Từ lần đầu tiên Tình Không khóc lóc thổ lộ với anh, nói dường như thích anh, anh liền muốn giữ khoảng cách.

“A Á…” Tình Không điềm đạm đáng yêu lôi kéo ống tay áo anh.

Hít sâu một hơi, anh bình tĩnh quyết tâm, từ tốn nói, “Tình Không, chúng ta là bạn bè tốt, là người nhà, vì Hoàn Vũ, thậm chí tôi sẽ hết sức quan tâm chị và Tiểu Niệm, nhưng chỉ là vì Hoàn Vũ thôi…” Anh không thích mập mờ không rõ ràng, cho dù làm tổn thương người khác anh cũng muốn dứt khoát mọi việc.

Kinh ngạc, Tình Không thả tay áo anh ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy vẻ bị đả kích, ánh mắt ảm đạm, không thể tin nổi.

“Còn nữa… Tôi thật sự thích cô ấy… thích đến nỗi… biết rõ là cô ấy đặt bẫy tôi, tôi cũng tình nguyện giả vờ làm thằng ngốc.”

Nói chuyện này cho Tình Không chính là để cô ấy không tiếp tục thứ tình cảm sai lầm này nữa.

Hơn nữa, anh rất phản cảm khi người khác nói chuyện thuốc kích thích ra.

“Hoan hô, hoan hô!” Ở chỗ rẽ có người vỗ tay.

Người đi ra khỏi đó khiến Phàn Dực Á muốn gào thét.

Mẹ nó! Hóa ra lại là Diệp Thánh Kiệm đang nghẹn cười vì nhìn một màn cẩu huyết miễn phí!

Còn có người đang mím miệng, vẻ mặt không cam lòng nhưng cũng thật tình chúc phúc, Triệu Nhã Nhi, “Phàn Dực Á! Vì sao tình yêu của cậu luôn oanh oanh liệt liệt như vậy chứ? Thật là ghen tỵ chết đi được!”

Lời nói tiếp theo của Diệp Thánh Kiệm quả thực khiến Phàn Dực Á muốn phát cuồng lên, “À, A Á này, vợ cậu cũng mất tự nhiên giống cậu đấy, đỏ mặt chạy mất rồi!”

Trời ơi!

Anh cảm thấy cả đời này chưa từng mất mặt như vậy!

. . .

Tuy hôn lễ rất đơn giản nhưng cũng thật ấm áp, Triệu Nhã Nhi thích náo nhiệt, không biết làm những cánh hoa hồng từ khi nào, một đường hoa thật phô trương, kéo dài từ phòng hóa trang đến chỗ đăng ký kết hôn.

Mỗi một bước đều dẫm lên hoa, khiến người ta có cảm tưởng đang đi về phía hạnh phúc lãng mạn.

Chùm sa mỏng màu trắng, cô đi ra khỏi phòng trang điểm.

Ngạc nhiên thấy được cha mình.

“Tiểu Mạt, chồng con mời cha tới.” Cha cô tươi cười.

Con đường kết hôn, từ tay của cha giao cho tay người mình yêu.

Cô không phải người lãng mạn nhưng cũng không muốn ngoại lệ.

“Mẹ con cũng muốn đến nhưng sợ chọc giận con… Chuyện lần trước, bà ấy biết mình sai rồi, cam đoan sẽ không tái phạm… Tiểu Mạt, mẹ con nào có hận thù…” Cha cô thừa dịp này muốn giải tỏa khúc mắc giữa mẹ con cô.

“Cha, hôm nay con không muốn nói chuyện này.” Cô lạnh lùng từ chối.

Thật ra cô đã nhìn thấy mẹ mình lấp ló trong đám người.

“Cha, đừng để A Á đợi nữa.” Nếu không giục cha mình, cô sợ mình sẽ mềm lòng.

Cha cô đành gật đầu.

Tay cô vừa đặt lên mu bàn tay già nua của cha, khúc nhạc kết hôn du dương lãng mạn từ đàn vi-ô-lông vang lên.

Một chàng trai tuấn tú mặc lễ phục màu đen, đầu nghiêng sang một bên, trên vai đặt chiếc đàn vi-ô-lông.

Anh ta nhẹ nhàng di động tay phải.

“Tiểu Minh!” Cô kinh ngạc.

Là em trai mà cô yêu thương nhất!

Nhưng chẳng phải đêm qua cậu nói bài vở rất nhiều nên không thể về tham gia hôn lễ sao!

Cô hiểu được, tuy rằng hơi thất vọng.

“Không phải tại em đâu! Là anh rể bảo em lừa chị đấy!” Chàng trai tuấn tú cười nói, “Chị, có phải chị rất vui không?!”

“Ừ!” Không khỏi cảm động, cô ôm lấy em trai gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, rất muốn khóc.

Cô đã được mũi tên hạnh phúc bắn trúng.

Cô cảm thấy cuộc đời này mình không còn tiếc nuối gì nữa!

Tất cả những người cô yêu đều xuất hiện ở đây với cô.

. . .

Khi lời thề hôn nhân được nói ra, tươi cười ngọt ngào, bọn họ trao cho nhau lời hứa hẹn.

Nhưng ai cũng không ngờ rằng, duyên phận của bọn họ không đẹp đẽ nổi hai năm.

Còn lại, chỉ có thất vọng vĩnh viễn.