Giường Đơn

Quyển 5 - Chương 1




Edit: Mộc

Rạng sáng, năm giờ, cũng có thể là sáu giờ.

Trong căn phòng yên tĩnh xuất hiện tiếng động rất nhỏ.

Cô bừng tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh.

“Anh đánh thức em à?” Cà vạt trong tay Phàn Dực Á mới thắt được một nửa, vội vàng chạy tới, đau lòng sờ lên khuôn mặt xinh đẹp của vợ mình.

“A Á?!” Mắt cô chớp vài lần, tưởng rằng mình còn chưa tỉnh ngủ.

“Anh trở về thay quần áo, sau đó phải đi Pháp ngay.” Cho dù thời gian rất ngắn nhưng anh vẫn từ tốn giải thích với cô.

Quả nhiên.

Cô cười khổ.

Xốc chăn lên, ngón tay mảnh khảnh đặt lên cổ anh, “Để em giúp anh.”

Từng vòng một.

Cô vô cùng nghiêm túc thắt cà vạt cho anh.

“Nhìn em gầy quá… Đồ ăn đầu bếp làm không hợp khẩu vị của em à?” Nhìn lên chiếc cằm nhọn đi của cô, anh bực mình nhăn mày, “Ngày mai anh bảo quản gia mời một đầu bếp khác!”

Khi cô định nói chuyện thì di động lại vang lên.

Nhìn qua một chút, anh lập tức bỏ qua tín hiệu từ di động.

Nếu anh không nhận thì cô cũng coi như không nghe thấy.

“Đừng! Không liên quan đến người khác, là tự em không ăn uống đầy đủ thôi.” Cô thản nhiên nói.

Nâng cằm cô lên, lông mày anh càng nhíu chặt hơn, “Mạt Mạt, có phải hàng ngày em không chịu ăn cơm không?”

“Có chứ. Em đâu phải làm bằng sắt.” Chỉ là ăn rất ít mà thôi.

“Vì sao đã mang thai đến bốn tháng rồi mà chẳng béo lên chút nào vậy?” Di động vẫn thúc giục, bám riết không tha. Cuộc nói chuyện càng trở nên gấp gáp hơn.

Biểu lộ của cô mất tự nhiên một chút.

“Để anh sờ thử nào!” Thấy cô càng lúc càng gầy, làm sao anh không lo lắng cho được?!

Tay anh vội vàng phủ lên bụng cô, còn chưa chạm đến áo ngủ rộng thùng thình bằng bông thì cô đã lùi lại, tránh đi.

“Đừng, tay anh lạnh lắm.” Giọng nói và vẻ mặt của cô đều rất bình thường.

Hiện giờ là tháng năm, tay anh thật sự lạnh lắm sao?

Anh ngượng ngùng thu tay về.

Điện thoại trong nhà lại vang lên không ngừng.

“Tìm anh đấy.” Cô không tiếp điện thoại, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ.

“Giống y như quỷ đòi mạng!” Anh nguyền rủa một câu, không kiên nhẫn nhấc máy, gầm nhẹ, “Đến ngay đây!”

“Ba” một tiếng, dập máy.

“Mạt Mạt, anh đi vắng, em phải chăm sóc cho mình!” Anh nhanh chóng đi giày, không quên dặn dò cô.

“Vâng.” Cô lẳng lặng gật đầu.

Nhìn bóng lưng của anh rất nhanh biến mất trước mắt.

Tám câu, lần này anh nói cùng cô tám câu.

Đây đúng là một kỳ tích.

Dịch chuyển bàn chân, cô lặng lẽ đứng bên cửa sổ, nhìn chồng mình ngồi lên chiếc xe sang trọng, đằng sau còn có bốn, năm chiếc xe màu đen có rèm che, bên trong là đội ngũ trợ lý, thư ký, từng chiếc nối đuôi nhau biến mất trong sáng sớm mờ mịt.

“A Á, tới Pháp rồi nhớ điện thoại về.” Cô thì thào với không khí.

Trí nhớ chồng của cô không tốt, từ lần dặn đầu tiên, cô đợi ba ngày cũng không có điện thoại của anh.

Từ đó về sau, cô chỉ có thể dặn dò với không khí.

Cho dù tịch mịch đến tận xương.

Cô giống như chim hoàng yến trong lồng sắt, vẫn luôn chờ đợi chủ nhân của mình.

Nhưng đáng tiếc, chủ nhân hình như đã quên sự tồn tại của cô.

Kết hôn 2 tháng.

Mỗi lần nói chuyện cũng không quá 20 câu.

Vợ chồng quấn quýt sao? Mấy chữ này, chỉ tưởng tượng thôi cô cũng thấy buồn cười.

Trên lưng chồng cô gánh kế sinh nhai của hàng vạn người, mỗi ngày đều giống như siêu nhân, bay khắp các quốc gia, vội đến mức cả thời gian ngủ cũng thật xa xỉ.

Còn cô, ngay cả để lại cho cô một bóng lưng cũng thành xa xỉ.

Tịch mịch của cô, hậm hực của cô, không phải anh không thèm để ý.

Mà thôi, anh vốn dĩ không có cơ hội chú ý tới.

Cũng giống như bây giờ.

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm đầu ngón chân trơn bóng của mình.

Rõ ràng cô đi chân không nhưng anh vốn không có thời gian để chú ý.

Hôn nhân thì ra là như vậy sao?

Có phải bởi vì cô chưa từng chuẩn bị tâm lý nên cảm giác mất mát mới nặng nề như vậy không?

Có thể ở bên cô một buổi tối không? Hoặc ôm lấy cô, im lặng dựa vào nhau một lúc?

Được không?

Căn nhà hơn một nghìn mét vuông, mười người giúp việc đã được huấn luyện kỹ đến mức ngay cả bước đi cũng không gây tiếng vang, thật dọa người, thậm chí có lúc cả tuần cô không nói với ai một câu, cuộc sống như thế khi nào cô mới quen được?

Gió đêm thổi qua, lá cây về đêm giống như bóng quỷ, tạo thành tiếng kêu sàn sạt, một mình cô ở trên chiếc giường đôi, một lần lại một lần bừng tỉnh.

Anh đang ở đâu?

Học được không làm nũng, không khóc, có phải chứng tỏ cô thật sự kiên cường không?

A Á, không thể nào đi cùng em một đoạn đường ngắn được sao?

Câu nói ấy cho tới giờ cô vẫn nghẹn trong cổ họng.

Chồng cô bề bộn nhiều việc.

Vội vàng xây dựng uy tín, vội càng làm quen với ban giám đốc và cổ đông, vội vàng đón từng đợt kiểm tra nguy hiểm.

Cô biết áp lực của anh rất lớn, cha anh không phải lui về sau màn mà là buông tay hoàn toàn, các cổ động và ban giám đốc lại cố ý làm khó dễ, bới móc anh. Tiền đồ của anh, mỗi bước đều là trước có sói, sau có hổ, nếu không chứng tỏ được năng lực của mình, anh không thể thu phục mọi người.

Anh bận rộn như vậy, sao cô có thể yêu cầu anh dành chút thời gian cho mình đây?

. . . . . .

Tựa vào sô pha, cô đổi rất nhiều kênh TV.

Cuộc sống chán nản đến trống rỗng.

Chuyển kênh trong nước, ti vi đang chiếu “Đa dạng nam tử 2”, cô bình tĩnh ngồi xem.

Màn hình lớn như ở rạp chiếu phim, cô buồn bã ngửa đầu, thấy Đạo Minh Tự bị mất trí nhớ và nữ diễn viên Tuyết Nhi yêu nhau.

Cô không biết Phàn Dực Á làm cách nào, dưới áp lực của anh, không trái với hợp đồng, công ty điện ảnh đã phối hợp bóp méo kịch bản phim.

Sam Thái biến thành bài trí có hay không đều được.

Một vai chỉ cần cuối phim ôm tượng trưng với nam chính, thể hiện kết cục viên mãn là được.

Một vai diễn ít đất đến đáng thương, còn chẳng bằng cả vai nữ phụ.

Cô không thể oán hận dục vọng chiếm hữu của anh.

Dù sao cô cũng hiểu được, các ngôi sao khác vừa bước chân vào nhà giàu liền lập tức vắng bóng, Phàn Dực Á có thể gật đầu đáp ứng để cô hoàn thành bộ phim này đã là nhẫn nhịn lớn nhất rồi.

Có điều, nhìn những đôi nam nữ trên màn hình đang lộ ra vẻ ngại ngùng khi yêu.

Lòng cô chợt trống rỗng.

Mất đi điện ảnh, giá trị của cô là ở đâu?

Làm nhân vật của công chúng, chỉ có thể tịch mịch ở trong nhà, ngay cả đi làm việc gì khác bên ngoài cũng trở thành hy vọng xa vời, vậy thì giá trị của cô ở đâu chứ?

Cuộc đời này cô mới 25 tuổi, lần đầu tiên cô không tìm được giá trị tồn tại của mình.

Cuộc hôn nhân của cô giống như màn ảnh màu sắc rực rỡ nhưng phía sau thì toàn màu xám xịt.