Giúp Ba Cua Lại Mẹ Nhé

Chương 45




Chiến Hàn Quân đã quá coi thường cô.

Trụ sở Á Châu có biết bao nhiêu máy tính, các máy tính trên quầy phục vụ ở tầng dưới căn bản không có hệ thống phòng thủ vững chắc. Những thiết bị như vậy, Thanh Tùng nhà cô cũng có thể dễ dàng xâm chiếm.

Nếu đã xem thường cô vậy, cô ta cho anh ta biết mùi một chút.

Chiến Quốc Việt đang họp, máy tính của anh đang kết nối với màn hình lớn, khi anh đang nói chuyện rất sinh động, màn hình lớn đột nhiên tối đen.

“Có chuyện gì vậy?” Tất cả quản lý cấp cao của Á Châu đều có mặt ở đây, trở ngại kiểu này không phải là vấn đề lớn, nhưng xuất hiện ở Á Châu thì lại rất bất thường. Vì vậy, các quản lý cấp cao lập tức cảnh giác.

Quan Minh Vũ lại bị sợ toát mồ hôi hột. Đây là lần thứ hai trong tháng, Á Châu bị hacker tấn công, lần trước giám đốc suýt nữa cào nát da anh †a, lần này sợ sẽ ném anh ta vào chảo dầu mất.

“Tổng giám đốc, tôi sẽ kiểm tra ngay!” Quan Minh Vũ run rẩy nói.

Chiến Quốc Việt nhìn về phía máy tính cá nhân của mình, màn hình đen kịt đột nhiên xuất hiện một điểm sáng, tựa như từ trên bầu trời xa xôi bay tới, tới trước mặt anh chợt nổ tung, giống như muốn nổ tung cả ngân hà rộng lớn. Hàng ngàn vì sao lấp lánh, cuối cùng cô đọng lại thành một vài dòng thơ: Người đến, tôi đi! Tôi đến, người đi! Tôi không thế làm gì khác hơn là từ xa xa bảo vệ người…

Chiến Hàn Quân cau mày: “Quan Minh Vũ, kiểm tra ngay IP của hacker!” Vừa dứt lời, cao thủ hacker của Á Châu đứng lên, báo: “Giám đốc, tôi đã tìm thấy địa chỉ IP của hacker, ở ngay tầng dưới của chúng ta” Lời vừa ra, khuôn mặt của mọi người đều nhão như bùn.

Quan Minh Vũ cười lạnh, nói: “Thật thú vị, người này gan to đấy! Không biết mọc đâu thêm lá gan, dám xâm nhập máy tính của tống giám đốc? Ồ, xâm nhập máy tính của giám đốc không.

nói, còn dám chạy tới Á Châu làm loạn? Để tôi xem thử là thần thánh phương nào!” Quan Minh Vũ hung hăng xẵn tay áo đi ra ngoài Chiến Quốc Việt tựa như nghĩ ra điều gì đó, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Hai mắt khóa chặt vào màn hình máy tính, khoảnh khắc tiếp theo, mấy câu thơ mơ hồ trừu tượng kia chuyển sang kiểu chữ giương nanh múa vuốt, nội dung từ từ phát triển, thậm chí còn càn quấy, cưồng vọng hơn cả kiểu chữ giương nanh, múa vuốt.

“Ngài Quân, tôi tới rồi.” Chiến Quốc Việt tắt máy tính xách tay, xoay người bước ra khỏi cửa.

Tâng dưới, phòng nhân sự.

Mấy người phỏng vấn chứng kiến Lạc Thanh Du xâm nhập máy tính của tổng giám đốc, mặt xám như tro tàn: “Bà cô của tôi ơi, sao cô lại tấn công máy tính của tổng giám đốc? Lần này xong rồi tổng giám đốc đang họp, cô gây ra họa lớn rồi” Lạc Thanh Du nghe bảo tổng giám đốc đang họp, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của mấy người phỏng vấn, cô cười nói: “Không phải chính miệng anh ta nói sao, máy tính trong trụ sở chỉ toàn một màu đen…

Chiến Hàn Quân bước vào đúng lúc nghe thấy giọng nói ngây thơ võ (sổ) tội của người phụ nữ.

Sự xuất hiện của giám đốc ngay lập tức khiến áp suất không khí trong văn phòng giảm xuống đến mức đóng bẵng, Mấy người phỏng vấn liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán.

Bọn họ đổ mồ hôi thay cho Lạc Thanh Du, đám hack máy tính của tổng giám đốc, cô ta quả thực không sợ chết! Ánh mắt Chiến Hàn Quân dừng ở máy tính trước mặt Lạc Thanh Du, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ khó tin: “Thật sự là cô?”