Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Chương 6




Ngày còn bé hay xem phim hoạt hình, nhân vật mà An Hảo hâm mộ nhất chính là Nobita, vì túi thần kì của Doraemon có chứa rất nhiều bảo bối, có thể thỏa mãn ảo tưởng của một đứa trẻ.

Trong số tất cả những bảo bối bên trong, cô muốn nhất là Cỗ Máy Thời Gian. Làm sai chuyện gì đó ư? Sợ gì chứ, bay xuyên qua thời gian trở về thời điểm lúc đó cải chính là được rồi!

Giống như - hiện tại.

Nếu như trở về thời gian hai mươi giây trước, cô nhất định sẽ gắt gao bao cái mồm rộng của mình lại, kiên quyết không để họa là từ mồm mà ra như thế này.

Nếu như thời gian quay ngược lại nửa tháng trước kia, cô nhất định sẽ không đi chung một thang máy với Chung Ý, hoàn hảo không để rơi tờ giấy nguyền rủa tiểu nhân đó, và hắn sẽ không nhặt được.

Nếu như...

Nhưng mà, không có nếu như.

Cho nên hiện tại, An Hảo cũng chỉ có thể ho khan mấy cái "khụ khụ" vờ lơ đễnh, quyết tâm bày ra cái mặt nghiêm túc bình tĩnh tìm biện pháp khắc phục: "Cái này... A, không ngờ anh Chung tuổi trẻ tài cao như vậy, thật là tiền đồ vô lượng! Không khí làm việc trong công ty gần đây đặc biệt tốt, là một nhân viên tiêu biểu của MAG, tôi cảm thấy mọi người đều nhiệt tình với công việc..." Càng nói càng thấy không đủ nhiệt tình khuyến khích.

Chung Tình đột nhiên ôm bụng cười to, vừa vỗ vỗ bàn vừa chỉ vào Chung Ý: "Biến thái...ha ha ha..! Chị An thật là có Hỏa Nhãn Kim Tinh nha! Anh hai của em từ nhỏ tính tình đã khó chịu, người gặp người ghét! Bản thân mình ham công tiếc việc, đối với người khác cũng hà khắc yêu cầu cao, từ nhỏ đến lớn em sợ nhất là ở chung với anh ấy, so với ba mẹ còn quản thúc khó khăn hơn! Bây giờ anh ấy còn là sếp của chị, chậc chậc, vất vả cho chị rồi..."

Trong lòng An Hảo chợt cảm thấy ấm áp, cái gì mà trẻ con không hiểu chuyện, thật là nói nghe vừa lòng người mà! Nhưng ngoài miệng lại cười nói: "Không có, không có, được làm cấp dưới của anh Chung, rất kích thích tiềm năng của con người."

Ba Chung tằng hắng một cái, mở miệng nói: "Được rồi, ở nhà cũng không cần bàn đến công việc như thế, mọi người cùng thả lỏng đi."

Mẹ Chung lập tức tiếp lời: "Đúng vậy đúng vậy, cháu An sao lại gầy như thế, phải ăn nhiều một chút, dì Trương làm tổ yến rất ngon."

Một bàn mọi người trò chuyện vui vẻ.

Sau bữa ăn tối, mẹ Chung đưa cho An Hảo một chiếc hộp nhỏ được gói tinh xảo, An Hảo từ chối không nhận, mẹ Chung cười nói: "An, hôm nay cháu tặng quà cho Chung Tình, chúng tôi theo phép cũng phải trả lễ lại mới đúng. Huống chi ngày trước đưa Chung Tình đi bệnh viện, chúng tôi cũng chưa cảm ơn cháu cùng cậu Lí. Chúng tôi không có quà gì đáng quý, chỉ là chút tấm lòng, cháu An đừng từ chối."

Đã nói đến nước này, từ chối nữa thành ra làm kiêu, An Hảo bây giờ mới nói cảm ơn rồi nhận quà. Mẹ Chung lại cười nói: "Chúng tôi sẽ không nhờ gửi quà cậu Lí, mong cháu An chuyển lời, ngày khác chúng tôi nhất định đến tận nơi cảm ơn."

An Hảo gật đầu đồng ý.

Lúc ra về, mẹ Chung bảo Chung Ý tiễn khách, An Hảo không ngừng từ chối khéo, Chung Ý cũng đã mặc xong áo khoác cầm chìa khóa xe đứng ở cửa nhà, An Hảo cũng chỉ đành phải nhắm mắt đi theo hắn ra cửa.

Đáng ngạc nhiên là, xe của Chung Ý vô cùng khiêm tốn, không hoa lệ cầu kì, thương hiệu xe vô cùng phổ biến. Một chiếc xe bình thường đến nỗi khiến người ta cảm thấy so với thân phận và bối cảnh của hắn không hề tương xứng. Chỉ là nội thất trong xe cũng không tệ, vô cùng thoải mái, nhìn là biết ngay đã qua sửa chữa tân trang lại.

Chung Ý cũng vô cùng có phong độ mở cửa xe cho phụ nữ, An Hảo mỉm cười nói cảm ơn, ngồi vào trong xe liền thẳng người mắt nhìn trước, thở cũng không dám thở mạnh. Tuy nói cô bình thường rất khoa trương, nhưng cũng biết điều khi đi chung với sếp, nên đàng hoàng một chút - huống chi người này còn là sếp cô đã đắc tội qua.

Chung Ý vừa ngồi vào trong xe, xung quanh giống như lạnh đi vài phần. Có vài người cứ khí thế như vậy, đi đến nơi nào đều khiến không khí nơi đó biến hóa theo. Hắn từ từ khởi động xe, tư thế ngồi của An Hảo đoan trang nghiêm chỉnh tựa như Đức Mẹ Maria, trong lòng mặc dù lo lắng lắm nhưng cũng không dám mở miệng hỏi.

Sau mười mấy giây tĩnh mịch, Chung Ý đột nhiên mở miệng: "Cô An..."

Cả người An Hảo nhất thời giống như con mèo xù lông, "Xoạt" một tiếng quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt tràn ngập ý đề phòng.

Chung Ý hắng giọng một cái, tiếng nói lành lạnh: "Cô An, cần tôi giúp cô thắt dây an toàn không?"

Lúc này An Hảo mới kịp phản ứng, do bản thân quá khẩn trương vừa ngồi vào xe liền biến hình thành pho tượng, quên luôn cả việc thắt dây an toàn, cuống quýt lắc đầu: "Không cần! Không cần!" Rồi nhanh chóng kéo dây an toàn thắt lại.

Một đường không nói chuyện, cuối cùng cũng tới cổng khu chung cư: "Dừng ở đây đi, cảm ơn anh Chung."

Chung Ý gật đầu, khuôn mặt bình thản trả lời: "Không cần cảm ơn, ngày mai còn phải tiếp tục bị tôi biến thái chèn ép."

Nhất thời, khuôn mặt An Hảo như bị bong ra, từng mảng từng mảng rơi xuống đất loảng xoảng.

Nhìn theo xe của Chung Ý đến khúc quanh rồi biến mất, nội tâm An Hảo như cuồn cuộn sóng. Xong đời, xong đời rồi, Boss thế này mà nhỏ mọn ghê gớm, còn nhớ thù nữa cơ chứ! Cuộc sống sau này phải sống thế nào?!?

Chung Ý quả nhiên không nuốt lời. Hắn chẳng những biến thái chèn ép, giờ còn tệ hại hơn! Trước ngày Lễ Giáng Sinh và ngay cả ngày Giáng Sinh, tất cả nhân viên MAG đều phải ở lại công ty làm thêm giờ.

MAG là công ty đầu tư nước ngoài, trong công ty có một phần ba là người nước ngoài. Người nước ngoài coi trọng Lễ Giáng Sinh hơn người Trung Quốc nhiều, nghe một nhóm người khổ sở gào khóc thảm thiết liên tục lấy tay vỗ ngực, An Hảo chợt cảm thấy trong lòng thư thái không ít.

Thời điểm một người khổ sở, nếu như bên cạnh cũng có kẻ khổ hơn mình, thì đây thật là một chuyện vui.

Bận rộn đến dịp nghỉ tết Nguyên Đán, An Hảo đem công việc quăng qua một bên chạy đi quấy rối Lí Mộc. Ai ngờ đến thời điểm mơ mộng bấy lâu, Lí Mộc lại vội có việc. Bọn họ được cấp trên phân phó nhiệm vụ lính đặc nhiệm, đến các trạm gác đường cao tốc trang bị vũ trang đứng canh gác, kiểm tre xe ra vào.

An Hảo nghe xong, vui vẻ mua thêm nhiều quà, chết cũng không biết xấu hổ mang danh hiệu "người thân" chạy đi an ủi quân nhân. Thời điểm cô đến, đúng lúc đổi ca của Lí Mộc. Mấy tháng qua, nhóm người trong bộ đội sớm đã thân quen với An Hảo, hai người lính trẻ vừa nhìn thấy cô đã ồn ào hớn hở đi tới: "Chị dâu tới rồi ạ! Hôm nay chị mang theo cái gì thế?"

An Hảo bị hai tiếng "Chị dâu" làm vui mừng đến mức choáng đầu, vội nở nụ cười mỉm rồi đưa cái túi lớn cho bọn hắn: "A, an ủi mọi người, vì nhân dân mà cực khổ!" Hai người lính trẻ cười hi hi ha ha nói cảm ơn, nhận lấy quà đi phân phát cho mọi người.

An Hảo đứng ở ven đường nhìn Lí Mộc cùng một đồng đội trang bị vũ trang, mặt nghiêm túc đứng ở đầu đường. Một thân Lí Mộc mặc quân trang màu xanh lá, cực kì cao lớn cực kì đẹp mắt, bộ dáng ghìm súng so với người khác cũng khí thế hơn, thỉnh thoảng cũng có vài cô gái ngồi xe đi ngang qua hắn giơ cao điện thoại chụp hình. Trong lòng An Hảo thấy thế lại không thoải mái.

Một cô gái lái xe đi ngang qua, sau khi kiểm tra xong lại nhất quyết không đi, không chỉ hướng về phía Lí Mộc chụp hình, còn muốn cùng hắn chụp chung một tấm ảnh.

An Hảo rốt cuộc cũng không nhịn nỗi nữa, chậm rãi tiến lên trước mặt Lí Mộc, đối mặt với cô gái kia nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, hàng tư nhân, cấm lại gần."

Cô gái kia nhìn nhìn khí phách oai dũng hiên ngang của An Hảo, nhìn nhìn đến mọi người chung quanh đang nén cười, lại nhìn đến vành tai ửng đỏ của Lí Mộc, rốt cuộc cũng phẫn nộ cất điện thoại đi.

Công cuộc bảo vệ "Mộc lô-cốt" của An Hảo thắng lợi vẻ vang, cô hả hê chống nạnh nói: "Hừ, giới trẻ bây giờ nha... Sao lại mặt dày như thế chứ, vô tư hướng điện thoại chụp hình đàn ông như thế!"

Một nhóm người im lặng trầm ngâm, hình như cô quên mất bản thân mình là làm sao mà...

An Hảo lại xoay người nhìn Lí Mộc, méo miệng cau mày nói: "Thật là, diện mạo của anh cũng quá yêu nghiệt, mặt gỗ nhưng lại cân xứng như thế, nhìn thật "trêu hoa ghẹo nguyệt", quá nguy hiểm! Sau này em muốn cho anh đeo một tấm bảng, trên đó ghi ba chữ to - Của An Hảo!"

Vài chiến sĩ lặng lẽ quay lưng đi, im lặng lay động bả vai cười trộm.

Lí Mộc nhìn An Hảo một cái, mặt lạnh lùng xoay người nhìn chằm chằm về phía đường cao tốc, thế nhưng sau đó, một rặng ửng hồng kéo dài từ vành tai xuống tận cổ...

Một chiếc xe "két" dừng lại bên cạnh Lí Mộc, cửa sổ xe từ từ mở xuống, lộ ra khôn mặt xinh đẹp mà khoa trương.

Người nọ cười híp mắt khoái trá vẫy tay: "Hi, anh em."

Lí Mộc ngây người, trên mặt khó lộ ra được vẻ vui mừng: "Tần Túc Nguyện! Sao cậu lại ở đây?"

Tần Túc Nguyện bất đắc dĩ nghiêng đầu, ý bảo trong xe còn chở một người khác: "Niên Niên muốn đến thành phố S chơi, sẵn đường ghé ngang đây thăm cậu một chút. Đang bận à? Vậy tôi lên phía trước chờ cậu."

Lí Mộc gật đầu, lại nói thêm một câu: "Cậu trước hãy xuống xe, chúng tôi phải kiểm tra."

- "Không phải chứ, chúng ta không phải anh em nhiều năm à? Cậu cũng không phải không biết tôi là ai, cậu còn muốn kiểm tra tôi?"

Một chút thể diện của hắn Lí Mộc cũng không cho: "Tôi phải tuân theo quy định làm việc."

Tần Túc Nguyện nhún nhún vai, người không thú vị chút nào, luôn đâu ra đấy như thế.

An Hảo đứng một bên, nhìn một người đàn ông dáng vẻ cực kì xuất sắc cùng một cô gái khéo léo đáng yêu xuống xe, hình như là người quen của Lí Mộc, vì vậy cô tò mò nhìn chằm chằm bọn họ.

Tần Túc Nguyện nhìn thấy An Hảo, cười híp mắt chào hỏi: "Người đẹp, xin hỏi cô tên gì? Đã có bạn trai chưa?"

Cô gái đứng bên cạnh - Niên Niên, cau mày dùng khuỷu tay thúc vào người hắn: "Tần Túc Nguyện!"

Tần Túc Nguyện ôm bụng kêu rên: "Phải gọi là anh trai mới đúng! Em xuống tay cũng quá "ngoan"*, anh chỉ muốn hỏi tên mà thôi..."

*"ngoan" ở đây là trong ngoan độc.

An Hảo cười híp mắt nhìn hai người đó, nói: "Xin chào, tôi tên là An Hảo. Hai người là bạn của Lí Mộc sao? Tôi với Lí Mộc.........ừm, là người thân!"

Nhất thời hai người đó mặt cũng ngu ra.

Lúc này đã đến thời gian nghỉ của Lí Mộc, hắn cởi xuống trang bị vũ trang đưa cho chiến hữu, vừa đi qua, Tần Túc Nguyện liền bá vai kéo cổ hắn đến một bên, nhỏ giọng nói: "Đầu gỗ cậu được lắm, chúng ta là anh em lâu năm như thế, chuyện lớn như vậy cậu còn gạt tôi!"

Lí Mộc không hiểu: "Tôi gạt cậu chuyện gì?"

- "Còn dám giả vờ với anh em! Hai năm nay cậu không về nhà, không phải bởi vì ba mẹ cậu buộc cậu với Tô Tô kết hôn hay sao! Đoán mãi không ra, cậu thế mà ở đây yên lặng lập gia đình! Chỉ là cô ấy thật xinh đẹp hơn Tô Tô, có vị phụ nữ hơn...."

Lúc này Lí Mộc mới hiểu được hắn đang nói gì, cuống quýt giải thích: "Cậu nói mò cái gì thế? Không phải vậy, không phải vậy..."

Tần Túc Nguyện vỗ vỗ bả vai hắn, bày ra mặt "Người anh em à...tôi biết mà". Lúc này An Hảo cũng đang cùng Niên Niên trò chuyện, Tần Túc Nguyện cười híp mắt hỏi: "Đang nói chuyện gì vậy? Người đẹp và đầu gỗ quen nhau bao lâu rồi?"

- "Một năm rưỡi rồi."

Tần Túc Nguyện thâm ý nhìn về phía Lí Mộc, thời gian thật khớp...

Lí Mộc cũng đang nói thầm trong lòng, không phải mới chỉ biết nhau có vài tháng thôi sao, làm thế nào đã thành một năm rưỡi thế này?

Tần Túc Nguyện hắng giọng nột cái, mặt đứng đắn nói: "Lâu như thế sao, tôi và đầu gỗ biết nhau từ bé, chuyện lớn thế này mà cậu ta lại không nói cho tôi biết, thật không trượng nghĩa chút nào! Người đẹp, sau này nếu cô muốn biết chuyện gì về đầu gỗ, cứ hỏi tôi là được!" Sau đó, hắn đột nhiên hạ thấp giọng cười, xấu xa hỏi: "Với lại... Các người quen nhau lâu như vậy, đã "tiến hành" đến đâu rồi?"

Niên Niên tiến lên dùng sức đạp hắn một cái: "Tần Túc Nguyện!"

Lí Mộc cũng nghẹn đỏ mắt, hung tợn trừng hắn.

Thế nhưng An Hảo lại cười tươi như mùa xuân, lơ đãng nói: "Cũng không có gì, chỉ là thân thiết da thịt mà thôi."

Thân-thiết-da-thịt...

Ngay lúc đó, trừ An Hảo là người nói ra lời khiến người ta chết vì kinh ngạc ra, tất cả những người còn lại thuận lợi ngây người đứng tượng như bị sét đánh.

Một lúc lâu sau, Tần Túc Nguyện hắng giọng một cái, nặng nề vỗ vỗ bả vai Lí Mộc, một ngón tay cái đưa đến trước mặt hắn: "Anh em, không nhìn ra nha! Khá lắm !"

Lí Mộc cà lăm giải thích: "Không phải, không phải vậy..."

An Hảo nước mắt lã chã nhìn hắn: "Lí Mộc, chẳng lẽ anh không muốn chịu trách nhiệm với em..."

Lí Mộc lảo đảo một cái, giãy đành đạch: "Không phải, không phải..."

An Hảo giơ tay lên như đang lau nước mắt: "Người kia lợi dụng lúc trời tối mà ôm tôi, cũng chẳng hỏi qua ý ai!"

Đến lúc này, Lí Mộc hoàn toàn tử trận, An Hảo toàn thắng!

Hết chương 6.