Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter

Chương 234: Nên Vào Slytherin




Malfoy cau mày nhìn Thomas, nó không rõ Thomas hỏi những thứ này làm gì. Bản thân Malfoy, tuy là người kế thừa của gia tộc nhưng vì hạn chế về độ tuổi và khả năng lên chưa hề được tiếp xúc quá sâu với những vấn đề này.

Còn Thomas, cậu ta dường như đang tự mình nói truyện:

“Tiền bạc, địa vị, quyền lực, danh vọng… hay là cái gì khác?”

Thomas quay lại, nhìn vào Draco Malfoy với ánh mắt sắc bén chưa từng có trước đây.

Draco Malfoy giật mình nhìn ánh mắt của Thomas. Draco có cảm giác như mọi suy nghĩ của mình đều không thể giấu diếm trước ánh mắt đó.

Gần như ngay lập tức, Malfoy nhận ra Thomas là một “Legilimens”, kẻ có khả năng sử dụng Triết Tâm trí thuật.

Mồ hôi bắt đầu chảy xuống trên trán Malfoy, nó bắt đầu có phần hối hận khi không rời đi với 2 thằng bạn của mình.

Malfoy cố gắng trấn tĩnh, đáp:

“Là quyền lực… quyền lực là thứ mang tới sự cao quý cho cá gia tộc thuần huyết.”

Thomas nhìn kỹ Malfoy, sau khó khẽ lắc đầu, có lẽ cậu ta đã mong đợi quá nhiều ở một học sinh năm 3 ở Hogwarts. Cũng đúng thôi, đâu phải ai cũng có trải nghiệm khác thường như Thomas trong cả cuộc đời. Chính Thomas cũng không rõ, làm thế nào mà cậu ta không phát điên khi mà các luồng ký ức từ các thế giới chồng chéo và đan xen nhau ở cái tuổi mà bản thân còn vắt mũi chưa sạch.

Thomas chợt nhận ra, đây có lẽ cũng là một cơ hội. Malfoy của hiện tại chưa trưởng thành, giá trị nhân sinh quan còn đang trong quá trình xây dựng, nếu như bản thân có thể đặt vào đó vài viên gạch thì biết đâu đó lại là một công cụ đắc lực trong tương lai.

Sự im lặng của Thomas khiến Malfoy bất an, nhưng đồng thời cũng xác nhận được một việc: Thomas thực sự có ý định nói chuyện một cách nghiêm túc với bản thân.

Khác với 3 người Harry, Ron và Hermione, Malfoy chưa từng chính diện xung đột với Thomas. Một phần Malfoy sợ hãi sức mạnh của Thomas, một phần Malfoy có cảm giác Thomas không giống với đám bạn của cậu, thậm chí là không giống với học sinh của nhà Gryffindor.

Thomas lúc này lại lên tiếng:

“Quyền lực? Mày nói cũng có lý. Thế nhưng tại sao Voldemort đã biến mất, đám chó săn đắc lực nhất thì trên cơ bản đều có 1 phòng trọ miễn phí ở Azkaban, quyền lực đã không còn; tại sao một kẻ như vậy vẫn có nhiều kẻ tôn sùng? Có thật vì quyền lực? Nếu thực sự là bởi quyền lực thì một kẻ mồ côi như Voldemort sao có thể trở thành Chúa tể Hắc ám. Chỉ bằng cái danh hão Hậu duệ của Salazar Slytherin à? Nếu cái danh hão đó có quyền lực lớn tới vậy thì tại sao nhà Gaunt lại tuyệt chủng?”

Malfoy ngây ngẩn, không chỉ bởi vì Thomas gọi thẳng tên của Chúa tể Hắc ám, mà còn bởi vì cái ví dụ mà Thomas lấy thực sự quá chấn động đối với một người có cha là thuộc hạ trung thành của Voldemort như nó. Malfoy chưa từng nghĩ tới việc có người nào lại dám bới móc cuộc đời của Voldemort theo cái cách mà Thomas nói. Thậm chí nó còn nghe thấy Thomas gọi Voldemort bằng những từ ngữ mà cả đời này Malfoy có nghĩ cũng không dám nghĩ.

Giọng của Thomas lúc này vang lên bên tai của Draco Malfoy:

“Không phải là quyền lực mà là sức mạnh, là quyền năng tối thượng, Draco ạ. Ở trong cái thế giới phép thuật này, chỉ có quyền năng tuyệt đối mới có thể đảm bảo cái quyền lực mày muốn. Với những kẻ tầm thường, chúng ôm đoàn để mạnh mẽ hơn, và từ đó chiếm đoạt nhiều quyền lực hơn. Còn với những kẻ hùng mạnh, như Voldemort, như Gs Dumbledore… tự họ là một thế lực với quyền lực to lớn. Mày có tin không, chỉ cần Gs Dumbledore muốn, chỉ ngày mai thôi, sẽ không có gì lạ khi Bộ trưởng Bộ Pháp thuật xuống đài hay gia tộc Malfoy sẽ bị xóa sổ.”

Sắc mặt của Malfoy đột biến, nó không nghi ngờ việc Thomas đang dọa mình. Đây là thực tại, Malfoy biết những gì Thomas nói hoàn toàn là sự thực. Cha nó và Bộ trưởng Bộ Pháp thuật có thể áp chế Gs Dumbledore nhiều lần chỉ bởi vì ông ấy là người tốt, là Phù thủy Vĩ đại Nhất mọi thời đại chứ không phải là Chúa tể Hắc ám.

“Mày rốt cuộc muốn gì? Mày không gọi tao tới chỉ để nói nhảm chứ?” – Malfoy hỏi.

Thomas đột nhiên đổi giọng:

“Muốn làm bạn không Malfoy?”

Malfoy cứng người, nó vừa mới nghe cái gì, sau một đống ngôn từ khó hiểu thì thằng khốn này quay sang hỏi nó “làm bạn không?”. Malfoy thực sự không thể hiểu được mạch suy nghĩ của Thomas. Nó dùng ánh mắt quái dị nhìn Thomas, hỏi:

“Làm bạn? Mày vừa mới hỏi tao đó hả?”

“Quanh đây còn có ai họ Malfoy hả?” – Thomas quay sang nhìn con Bằng Mã, lắc đầu: “Tao đảm bảo cô nàng Bằng Mã này không có cái họ đó.”

Malfoy hỏi lại:

“Mày tính kết bạn với tao, một Slytherin?”

“Tại sao không? Mày nên học lại lịch sử trường. Gryffindor và Slytherin vốn là bạn thân thì tại sao học sinh của hai nhà lại căm thù nhau? Chỉ vì mấy cái lý do cũ rích tới mức chả ai nhớ hả? Mà tao thấy học sinh Slytherin và Gryffindor vẫn âm thầm đánh bạn với nhau đầy.”

Draco Malfoy im lặng nhìn Thomas, nó bắt đầu suy nghĩ tới một vài vấn đề khá thất lễ và tự hỏi liệu Thomas có âm mưu gì hay không.

Phía xa, cuộc nói chuyện của Thomas và Malfoy cũng đang thu hút sự chú ý của một vài người. Harry, Ron và Hermione đang theo dõi từ xa với đôi mắt đầy tò mò.

Ron quay sang hỏi Harry:

“Thomas đang làm cái gì vậy?”

Harry đáp với giọng có phần mơ hồ:

“Ừm… cậu ấy… nói chuyện với Malfoy.”

“Mình biết là nói chuyện với Malfoy, nhưng cậu ấy thì có cái gì để mà nói với thằng lỏi con đó chứ?”

“Làm sao mình biết được.”

Hermione lúc này lên tiếng:

“Có gì mà phải thắc mắc, Malfoy và Thomas đâu có thù hằn gì nhau. Cậu ấy có nói chuyện với nó thì cũng đâu có gì lạ.”

Ron sửng sốt nhìn Hermione như thể vừa phát hiện ra châu lục mới, rồi cậu ta hét lên:

“Cậu có lộn không? Người mà Thomas đang nói chuyện là Malfoy, Draco Malfoy đó. Cậu dám nói là nó và Thomas không có thù hằn gì hả?”

Hermione gật đầu:

“Đó là sự thực. Nếu cậu để ý thì Thomas và Malfoy chưa bao giờ có xung đột trực tiếp gì lớn. Tất cả những lần cậu ấy và Malfoy đối đầu đều xuất phát từ bọn mình.”

Ron đứng ngây ra, sau đó cậu quay sang nhìn Harry, hỏi:

“Thật có vụ đó hả?”

Harry gãi đầu, trên mặt có chút ngượng ngùng:

“Hình như đúng vậy thật.”

Ron ngơ ngác đứng đó, còn Harry và Hermione lần đầu tiên cũng nhận ra Thomas là người có quan hệ ngoại giao tốt nhất nhóm. Cậu ta không chỉ thân thiết với Ravenclaw mà bên Hufflepuff cũng có nhân duyên khá tốt. Và giờ họ thấy gì, Thomas đang trò chuyện một cách “bình thường” với đứa học sinh mà họ cho rằng khó chịu nhất nhà Slytherin.

Hermione khẽ lắc đầu, cô vỗ vai Harry và Ron:

“Kệ cậu ấy đi. Mình nghĩ Thomas biết bản thân cậu ấy đang làm gì. Bọn mình còn phải làm quen tiếp với đám Bằng Mã đấy.”

Dứt lời, cô đẩy Harry và Ron quay trở lại với mấy con Bằng Mã.

Tuy nhiên, khi mà Harry và Ron không để ý, Hermione quay đầu nhìn về hướng Thomas với ánh mắt lo lắng. Đây không phải là lần đầu Thomas có hành động lạ. Từ cuối năm học trước, Thomas đã bắt đầu có một vài ý tưởng kỳ quái. Và giờ, khi trở lại Hogwarts sau kỳ nghỉ, những hành động của Thomas cũng ngày càng khiến Hermione xem không hiểu.

Phía xa, câu chuyện giữa Thomas và Malfoy cũng đi dần tới hồi kết. Thomas vỗ vai của Malfoy, nói:

“Như tao đã nói. Đi theo tao tốt hơn đi theo Voldemort nhiều. Còn nếu như mày còn lo lắng về quyền năng của hắn thì cứ yên tâm, sẽ rất sớm thôi, mày và cả cha mày đều sẽ nhận ra Voldemort cũng không phải là đáng sợ tới như vậy. Hắn chỉ là một kẻ thất bại, thất bại trước một nữ phù thủy gốc Muggle mà hắn vẫn luôn khinh bỉ. Voldemort đã để lộ quá nhiều yếu điểm, hắn đã không còn là một kẻ bất khả chiến bại nữa. Mày lên biết đây là cơ hội tốt để cho gia tộc mày lần nữa xếp hàng. Và cũng là cơ hội tốt để mày khẳng định địa vị cũng như năng lực của bản thân.”

Malfoy im lặng, đầu óc nó đang loạn thành một đống. Những lời nói của Thomas cứ vang lên trong đầu của nó.

Khác với những người của thế hệ trước, Malfoy dù là con trai của một Tử thần Thực tử nhưng bản thân nó cũng chỉ biết tới Voldemort qua lời kể của những người khác chứ chưa bao giờ thực sự được chứng kiến. Nỗi sợ hãi đó dù rất khủng khiếp nhưng cũng không hề kiên cố tới mức không thể bị phá hủy.

Nếu như Malfoy không gặp Thomas, không chứng kiến một kẻ xuất sắc vượt bậc ở cùng độ tuổi thì cái niềm tin mạnh mẽ của nó về sự vô địch của Voldemort sẽ rất khó để bị đánh sập. Nhưng giờ đây, khi Thomas xuất hiện, lòng tin về sự vô địch của Voldemort đã hoàn toàn lung lay.

Thomas nhìn Malfoy lâm vào rối loạn, khóe miệng khẽ nhếch lên, xem ra sự việc này còn dễ dàng hơn cậu ta đã nghĩ. Nếu như gia tộc Malfoy đứng về phe mình, Thomas có thể dám chắc rằng cuộc chiến với Voldemort đã kết thúc.

“Mày cứ suy nghĩ cho kỹ, hỏi ý kiến cha mày nếu cần. Tuy nhiên, mày cũng lên biết rằng: tao không ngại nếu đổi một đối tượng để hợp tác đâu. Mày có thể nhìn thấy rất nhiều người đã lên con thuyền của tao rồi, nhà Malfoy có giành được vé hay không thì còn tùy vào độ nhanh nhạy của mày đó.”

Malfoy nặng nề gật đầu rồi xoay người đi tìm hai thằng bạn của mình. Đi được vài bước, Malfoy chợt dừng lại, quay đầu nhìn Thomas, nói:

“Tao cảm giác mày lên vào Slytherin mới đúng Walker ạ.”

Dứt lời, Malfoy rảo bước rời đi. Bản thân nó cũng có vô số những vấn đề cần phải suy nghĩ.

Thomas cười nhạt không đáp lời Malfoy, đôi lúc cậu ta cũng tự hỏi mình về điều đó. Chiếc nón phân loại có thực sự đúng khi đưa bản thân vào Gryffindor, hay đó là một sắp đặt của Gs. Dumbledore?