Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 27




Đương Bạch tiên sinh ý thức được mình vừa làm chuyện gì, giám đốc Tống đã bị ông tra tấn đến bất lực, đầu óc trống rỗng, kém chút nữa liền đi tong.

“Uống nước không?” Chẳng mấy khi Bạch Ân lại hỏi han ân cần đến thế.

Tống Chấn Hào bị thái độ lúc lạnh lúc nóng của Bạch Ân dọa sợ, người run lên, còn tưởng ông còn chiêu gì kinh khủng muốn thi hành lên mình, gương mặt vốn đã tái nhợt tiều tụy càng hiện ra vẻ như sắp khóc giàn dụa đến nơi.

Bạch tiên sinh nhìn, cảm thấy không đành lòng. Ông tự nhận mình có thể coi như là người tốt, đối đãi người khác khoan dung độ lượng, làm việc cũng rất lặng lẽ, không để nhiều người biết. Nhưng điều ông không khống chế được nhất, là những ý tưởng có tính thương tổn cao của mình, một khi đã quyết định sự việc gì, trừ phi chỉ số thông minh về 0, còn lại đều dựa vào bản năng để thực hiện —

Ví dụ như hiện tại.

Tác phong làm việc này đem lại không ít phiền não cho ông, giả dụ như cái mác khủng bố không tài nào tẩy trắng được, trong cái giới này, cùng lứa thì thôi, bề dưới không dám tiếp cận, mấy người gắng gượng có thể coi như quen biết sơ sơ kiểu gật đầu chào nhau, đều là bạn tốt lâu năm của cha ông – Bạch lão gia tử.

Bạch Ân tháo găng tay cao su – dùng để tránh lưu lại dấu vân tay – xuống, cất thuốc đi, giả bộ ôn hòa, nhẹ giọng hỏi: “Anh Tống, giờ anh thấy thế nào?”

Giám đốc Tống không dám đối diện với Bạch Ân.

Bạch tiên sinh tóm lấy cổ Tống Chấn Hào, càng bóp càng chặt, lão nghẹn thở, tay chân quơ quơ, thiếu dưỡng khí khiến hai mắt lão mở trừng trừng nhìn Bạch tiên sinh. Bạch Ân nheo mắt lại, chậm rãi buông tay ra, nói: “Giờ mới đúng chứ, lúc nói chuyện phải nhìn vào mắt người ta.” Giọng điệu ông như một thầy giáo tận tuy đang dạy cậu học trò bướng bỉnh của mình phải biết lễ phép.

Giám đốc Tống ngã ngửa ra, hung tợn nhìn Bạch tiên sinh, mắng: “Bạch Ân! Ông chờ đấy!”

Bạch Ân có chút thất vọng, ông vốn cho rằng mình lui bước trước, người ta sẽ nhận lấy bậc thang này, mọi chuyện xí xóa, về sau vẫn là bạn, ai ngờ người nhìn qua tưởng rộng rãi như Tống Chấn Hào lại chi li đến thế. Chẳng khác gì đàn bà, không biết nói lý, không khống chế được tính tình của mình.

Bạch tiên sinh ngồi trên ghế, tư thế tao nhã, nhìn chăm chú giám đốc Tống: “Nếu, tôi nói, mấy chuyện gần đây là tôi cố tình làm, ông sẽ phản ứng thế nào?”

Câu trả lời cũng giám đốc Tống rất ngắn gọn: “Hừ!”

Bạch Ân nhíu mày, trên đời này, có những kẻ không có nhiều chỉ số thông minh, không chỉ làm khó mình mà còn làm khó người khác, rõ ràng đây là một chuyện vẹn toàn đôi bên, bỏ hiềm khích lại, đơn giản chỉ là tăng thêm người trong vòng quan hệ của mình mà thôi.

“Nếu đàm phán không có hiệu quả, ” Bạch Ân bấm chuông, bảo hai người bên ngoài đi vào, nói: “Candy, văn kiện tôi bảo cậu điều tra, cậu đã mang tới chưa?”

Candy cúi người, hai tay đặt trên đỉnh đầu, đưa qua.

Bạch tiên sinh bình tĩnh phất phất tay, không nhìn văn kiện, ném thẳng qua cho giám đốc Tống: “Xem kỹ thứ bên trong.”

Tống Chấn Hào mừng thầm, đồng hồ của lão có chức năng báo tin, chỉ cần bấm nút khẩn cấp, sẽ gọi được người khác, nhưng hiện giờ, lão vẫn phải chịu cảm giác đầu đau như búa bổ và toàn thân rũ ra.

“Xem đi đã.” Bạch Ân cười nói.

Tống Chấn Hào tò mò giở ra, vừa liếc qua, sắc mặt lão đã không ổn, lão trừng mắt nhìn Bạch Ân, Bạch tiên sinh cười lạnh nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Giờ thì sao? Anh đồng ý bình tĩnh nói chuyện với tôi chứ.”

“Những, những văn kiện này, ” giám chế Tống hít sâu một hơi: “Đều là bí mật nội bộ của công ty tôi, ông không thể dễ dàng phát hiện được, chỉ lấy nó để uy hiếp tôi!”

Bạch Ân nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chuyện đã xảy ra, không cần sợ người khác không biết.”