Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Quyển 2 - Chương 1: Dã ngoại vào mùa hè làm người ta mất máu!




Phần 2: Natsu

Mùa hạ năm mười sáu tuổi... em ghét anh!

Mùa hạ năm mười sáu tuổi... anh nhớ em!

#Lề

"Bạn Miyamoto Chiaki hãy phát biểu cảm nghĩ về bạn Shinakawa Gin lúc này?"

"Cái tên trời đánh đó thì tại sao tôi phải có cảm nghĩ chứ hỉ? Chỉ muốn đưa cậu ta lên đỉnh Everest và từ đó đá xuống cho bõ tức!!!"

Kì thi cuối kỳ trôi qua trong căng thẳng và làm tan nát biết bao nhiêu con tim ba thế hệ học sinh của tất cả các trường cấp 3 ở Tokyo. Tháng bảy tiết trời nóng như thiêu như đốt, lại phải ngồi trong phòng làm bài thi. Cuộc đời chưa bao giờ đối đãi tốt với các bạn học sinh đang thi học kì đầy đáng thương. Nhóm Bảo Anh cũng không phải ngoại lệ, duy chỉ có mình Gin là chẳng sốt sắng gì. Anh vẫn cứ bình thản như chẳng có gì xảy ra! Bảo Anh thầm nghĩ, anh chẳng lo gì về điểm số hay sao?

Nhớ lại mấy hôm trước, cô đem cái áo khoác mà mình đã giặt ủi sạch sẽ phẳng phiu đưa cho anh. Anh nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, rồi lại bắt cô trở lại hàng tập quyền tiếp! Chưa từng thấy ai như anh, chí ít cũng phải nói nhiều hơn tiếng cảm ơn mới phải chứ! Đứng suy nghĩ vẩn vơ những thứ xấu xa về anh khiến cô bị anh bắt lên trên đứng đối diện mình, tập một bài quyền của đai đen, rồi lại bị... bắt thi đấu! Đúng là số khổ.

"Cậu không thể nhân từ với tôi được hay sao?"

"Nhân từ với cô tôi lại hắt xì nhiều vì bị cô nói xấu. Tập tiếp đi, đừng có giả bộ đánh trống lảng!" Gin cốc đầu cô một cái rõ đau, khiến cô la lên oai oái. Thế là cô nàng bất đắc dĩ làm idol trong vòng mười giây vì ai cũng đưa ánh mắt nhìn chòng chọc vào cô.

Bảo Anh thề rằng cô không bao giờ ưa nổi cậu ta! Đã vậy dạo này cậu ta còn cao lên, hình như cân nặng cũng tăng, nên để vật cậu ta xuống còn khó hơn tiêu diệt quái vật.

Giờ thì kì nghỉ hè đã đến! Người mẹ yêu dấu của Bảo Anh gần một tháng qua mất tích đột ngột gọi điện, kêu réo cô tuần sau phải về Việt Nam vì ông bà nội nhớ quá. Bảo Anh kỳ kèo thêm với mẹ mình mấy câu, đòi khi về phải sắp xếp thế nào thế nào... vì Sài Gòn mùa này chẳng khác nào cái lò luyện tiên đơn! Mặc dù biết là có mưa, nhưng cô tự nghĩ chắc cũng sẽ chẳng khá hơn bao nhiêu...

Đang rảnh rang chờ ngày để về quê, thì Akiko lại gọi điện rủ rê cô đi biển Shimahara ở Shizuoka. Dĩ nhiên là cô bạn hiền dịu này đã không ngần ngại ngồi nấu cháo điện thoại để liệt kê danh sách đi cùng.

"Cậu, tớ, Ayane, Sumire, Kuro, Michio, Hayashi (Sakura), và Shinakawa. Cả đám sẽ ở resort của gia đình tớ. Sao hả? Thấy thế nào?"

Nghe đến cái họ Shinakawa thốt ra cuối cùng, khoé môi của Bảo Anh giật giật. Lúc nào có cô cũng có cậu ta hết là sao đây?

"Tiểu thư Nakamoto mời sao tớ lại không đi được? Vậy... chúng ta đi mấy ngày?" Bảo Anh gạt bỏ ba chuyện tầm phơ tầm phào đi, hỏi cô nàng đang đợi điện thoại ở đầu dây bên kia.

"Bốn ngày. Nghỉ hè mà! Phải vui chơi cho hết mình chứ. À... bây giờ cậu có rảnh không?"

"Sao vậy? Có gì không?" Bảo Anh ngồi trên giường uốn vài lọn tóc vào ngón tay mình.

"Qua Shibuya mua đồ bơi với tụi tớ. Ngày mốt là đi rồi, cũng phải chuẩn bị từ bây giờ chứ nhỉ?"

Bảo Anh ngồi ôm gấu bông nghĩ ngợi một hồi, rồi cuối cùng buông một câu đồng ý, lon ton chạy đi thay đồ.

Lũ con gái mà dính vào nhau để đi shopping thì chỉ có nước tiền mọc cánh bay nhanh hơn cả tên lửa! Mua đồ bơi xong, cả đám, gồm Bảo Anh, Ayane, Akiko, Sumire và Sakura chạy xuống chạy lên cả khu mua sắm, cứ có mỗi câu cửa miệng: "Ngoại lệ thêm một lần nữa vậy!" rồi cả đám tặc lưỡi, bước vào shop giày, shop giỏ xách. Sumire thì cứ một mực kéo cả đám vào shop đồ trang điểm, đứng đó lựa son nửa tiếng đồng hồ!

"Màu đỏ cam này hợp với Chiaki và Sakura! Còn màu đỏ tươi thì hợp với Aki và tớ, hồng thì hợp với Ayane!" Đứng đó luyến thoắng một hồi, cô nàng Sumire quyết định sẽ mua tặng mỗi đứa một cây, mặc cho cả bọn ra sức can ngăn, thì cô nàng vẫn tỉnh ruồi đưa thẻ tín dụng cho nhân viên quẹt, rồi quay lại nói "Con gái thì nên tập yêu quý cây son đi! Nó làm mọi cô gái trở nên xinh đẹp, như tớ đây nè."

Mới nghe xong, cả bọn xém nữa đã phải chết vì ho sặc sụa.

Xà quần thế nào thì ngày đi cũng tới. Đêm trước ngày đi, Bảo Anh cứ mặc thử bộ đồ bơi và đứng ngắm mình trong gương n lần. Vòng một của cô không quá nhỏ, nên hôm trước cô chọn một bộ một mảnh dạng váy, che phần bụng, cột nơ phía sau mang tông màu xanh pastel nhẹ nhàng. Cô nàng cứ đứng múa tay múa chân, xoay hết vòng này đến vòng khác. Một hồi sau thấy đã trễ, cô đành ngậm ngùi cất đồ bơi vào vali, lên giường cố gắng nhắm mắt lại.

Cả đám quyết định đi tàu cao tốc Shinkansen cho nhanh. Họ đi tuyến Tokaido, nối Tokyo đến Nagoya.

(Ba giây chú thích: Shizuoka là một tỉnh nằm giữa Tokyo và Nagoya.)

Sáu giờ,tất cả có mặt ở ga, sắp xếp làm thủ tục gửi hành lí đến resort, rồi lên tàu. Akiko đã đặt vé trước, là toa hạng sang nên ghế ngồi cực kì thoải mái và rộng rãi. Loay hoay một hồi với cái vé trên tay, cuối cùng thì cả đám cũng đã yên vị được chỗ ngồi. Khổ nỗi hai tên Michio và Kuro đều muốn ngồi với Gin. Đám con gái thở dài, không biết ba người này đi chơi hay đi đóng phim Yaoi nữa..

Rốt cuộc, Gin ra một kế sách, "Tôi sẽ ngồi với Hayashi. Hai cậu đi mà ngồi với nhau."

Hai thằng con trai tiu nghỉu ngồi xuống ghế, nhìn anh đi lại chỗ của Sakura ngồi yên vị tại đó.

Sơ đồ như sau: Akiko đặt tám vé, vậy là ngồi bốn hàng ghế. Akiko và Ayane ngồi hàng cuối, kế tiếp là Bảo Anh và Sumire, rồi tới Gin và Sakura, và ngồi hàng đầu tiên là Michio và Kuro. Hai tên con trai ngồi với nhau, ban đầu còn im im, nhưng sau đó thì lại mau chóng nói về game và lôi cờ vua ra đánh! Sakura và Gin ngồi trò chuyện đầy tính thân mật. Cô cười, anh cũng cười theo. Bảo Anh, Sumire, Akiko và Ayane cứ ngồi bà tám buôn dưa lê lên bờ xuống ruộng về mấy chuyện con gái. Sumire tranh thủ còn đang ngồi tàu thì loay hoay quấn tóc, nhưng miệng vẫn nói không ngừng nghỉ. Cả cái toa hình như chỉ có bốn hàng ghế này là ồn ào nhất.

Bảo Anh biết mục đích chủ yếu của Akiko về chuyến dã ngoại này. Cô ấy muốn mọi người, đặc biệt là Ayane, tạm quên đi nỗi buồn về Jiro. Tính cách nhạy cảm của một cô nàng nhóm máu AB như Bảo Anh thì làm sao không hiểu được? Cô suy tư một lúc lâu, nhưng rồi cũng im lặng để cho niềm vui thoả lấp bớt đau buồn.

Dựa đầu vào thành ghế, Bảo Anh dường như không còn nghe âm thanh ồn ào gì nữa. Mỗi lần cô nghĩ ngợi, cô luôn lạc hẳn vào thế giới riêng tư, không tiếng động nào có thể khiến cô xao lãng. Có lẽ, nếu Jiro còn sống, thì bây giờ chắc anh cũng sẽ có mặt trong chuyến đi này. Cô sẽ có thể ngồi cùng anh, trò chuyện về những vấn đề lặt vặt nào đó, rồi đôi khi anh sẽ đột ngột hôn vào trán cô và nói: "Em đáng yêu dễ sợ!"

Nhưng tất cả, sẽ chỉ có thể là tưởng tượng thôi.

"Này Chiaki, cậu đang khóc đó hả?" Sumire vừa quay xuống hàng ghế sau có ba mươi giây, quay lên thì đã thấy Bảo Anh ngồi co chân, đầu dựa vào ghế, trên má vương vài giọt nước mắt.

"Hả?" Bảo Anh đưa tay lên má sờ thử. Cô đang khóc ư? Từ khi nào vậy?

"Sao vậy? Nghĩ ngợi gì mà khóc thế hả?" Sumire rút khăn tay ra, xoay mặt Bảo Anh đối diện mình và lau nước mắt cho cô. Ở phía sau, Akiko và Ayane cũng chồm lên phía trước để hỏi han.

"À, tớ không sao! Tại hôm qua xem một cuốn tiểu thuyết, hôm nay nhớ lại vài tình tiết cảm động nên tớ khóc ấy mà." Bảo Anh cười xoà. Cô cũng chẳng hiểu nổi, chỉ tưởng tượng thôi mà khóc lúc nào không hay. Cô có bị vấn đề gì không vậy trời?

Gin ngồi ở trên nghe ngóng, rồi ngay lập tức nhoài người ra đằng sau, nhìn Bảo Anh.

"Nhìn gì hả?" Bảo Anh phát hiện anh đang nhìn mình, khó chịu hỏi.

Gin thở dài một hơi, gương mặt không thay đổi cảm xúc. "Không có gì."

Và Gin nhỏ giọng lại, như đang tự nói cho chính mình để không ai nghe thấy. Bảo Anh nhìn khẩu ngữ trên môi anh, đọc ra được, "Cuốn tiểu thuyết ấy, tên là Jiro phải không?"

Rồi anh lại quay lên đằng trước, bỏ mặc cô há hốc mồm ra vì kinh ngạc. Cô vội chồm người tới, rướn lên trên, hỏi vì sợ mình đọc lầm, "Cậu vừa nói cái gì vậy hả?"

Gin mỉm cười, vươn tay ra sau vỗ vào má cô. "Có gì đâu, đi ngủ đi cho lành."

"Ai mà đi ngủ giờ này?" Bảo Anh nhìn qua Sakura gác đầu lên vai Gin ngủ say sưa, rồi lại nhìn Gin. Nhìn từ trên xuống, mái tóc nâu của anh mượt mà ra phết! Bảo Anh đưa đầu lại gần. Wao! Tóc mà cũng có mùi hương đặc biệt giống hôm trước nữa ư? Chẳng lẽ đúng như cô đoán, đây không phải là nước hoa, mà là mùi của cơ thể của anh??

Èo, nghĩ đi nghĩ lại, quan tâm nữa cô sẽ lại bị anh lôi vào mấy trò châm chọc quái gở, nên bèn gạt cái mùi này sang một bên, ngồi lại chỗ của mình.

Thời gian cứ từ từ trôi qua, mọi người vẫn nói chuyện tíu tít như lúc nãy, chỉ có hàng ghế của Gin và Sakura là im lặng. Bảo Anh cũng ngồi im, nhìn lên hàng trên nghĩ ngợi chắc hai người đó giờ đang mơ tới nơi xa lắc nào rồi.

Sau một hồi, Sakura đã dậy. Cô vươn vai, lấy tay che miệng ngáp một hơi thật dài.

"Ngủ ngon không?" Gin quay sang hỏi.

"Ừm. Cảm ơn cái vai của cậu nhé." Sakura có hơi lúng túng, nhưng vẫn cười.

Tự nhiên Bảo Anh cảm thấy tò mò về hai người này dễ sợ!

"À đúng rồi..." Sakura tiếp lời "Người của cậu có mùi hương dễ chịu ghê! Cậu xài nước hoa gì vậy?"

Tim Bảo Anh đột nhiên đập thình thịch. Ôi cảm ơn Sakura, đó cũng là câu mà tớ muốn hỏi cậu ta...

"Tớ không xài nước hoa." Gin nói một câu ngắn gọn súc tích khiến Bảo Anh vỡ lẽ. Ôi trời... vậy là cô đoán đúng rồi!

Nhưng Bảo Anh đột nhiên cảm thấy hơi tiếc, vì đã có người thứ hai biết được mùi hương này. Cô cứ nghĩ mình là người duy nhất biết cơ đấy! Dù sao cô cũng đâu phải người con gái duy nhất cậu ta ôm hay cho dựa vai, nên chuyện có một mình cô biết thì cũng có hơi phi lí.

Nhưng mà cứ thấy hụt hẫng thế nào ấy!

Đến nơi, cả đám vừa ra cổng ga tàu đã có xe đến đón. Phải công nhận người nhà của Akiko đón khách chu đáo thật!

Bước vào resort đã choáng vì lối kiến trúc kết hợp giữa phương đông và phương tây, bước vào phòng ngủ còn choáng hơn! Phòng của Bảo Anh và Sumire nằm ở tầng trệt, có hẳn một cửa khác ngay phòng khách dẫn ra biển, phòng ngủ ngăn phòng khách bởi một cửa lùi bằng gỗ. Phòng tắm mang lối kiến trúc phương tây đầy sang trọng và hiện đại.

Chưa bao giờ Bảo Anh được đặt chân đến một nơi tuyệt vời như vậy! Mai sau dù có thế nào cô cũng sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian nghỉ hè cấp ba tươi đẹp này!!

Chẳng kịp nghỉ ngơi, vừa xếp quần áo xong, mọi người hẹn nhau tập trung ở bãi biển.

Bốn đứa con gái mặc đồ bơi, khoác vào một chiếc áo lưới đi biển, đứng ở gốc dừa đợi ba thằng con trai lề mề. Ayane mặc bộ đồ bơi một mảnh dạng váy màu hồng phấn. Akiko và Sumire chẳng ngại gì mà mặc hẳn bikini hai mảnh. Khỏi phải nói, vòng một hai nàng này nếu đem so với các học sinh cấp ba thì phải thuộc dạng khùng... à nhầm khủng! Bảo Anh nhìn lại ngực mình và tặc lưỡi. Bảo Anh ơi, mày vẫn còn nhỏ lắm!

Ba tên con trai đi ra đến nơi đã khiến bốn đứa con gái phải lấy khăn giấy lau máu mũi. Cái quái gì thế này?? Học sinh cấp ba ở trần có cần phải đẹp vậy không hả trời?? Đồng ý là cả ba tên này đều học võ, nhất là Gin...

"Tớ đi chết đây!! Shinakawa, tớ đề nghị cậu làm người yêu tớ một ngày!!" Sumire hét lên, khoác lấy tay Gin. Anh đang uống nước trái cây nên cũng chẳng buồn buông tay ra. Bảo Anh tự hỏi cậu ta học đâu ra tính cách lạnh lùng boy đó vậy?

Được rồi được rồi, cô tự nhận máu mê trai của mình cũng nổi lên rần rần khi nhìn thấy ba người kia! Nhưng cô không có cuồng nhiệt nhìn vào học chằm chằm như những người khác đã và đang nhìn!

"Nè! Con trai tụi tôi đã khoe hết rồi, giờ thì con gái mấy cậu cũng khoe đi chứ?" Michio giả vờ tức giận, khoanh tay lại.

Đám con gái chẳng ngại gì, cởi áo lưới ra. Dù sao thì lát nữa cũng phải cởi, cởi bây giờ thì có nhằm nhò gì đâu?

Lần này đến lượt bọn con trai lấy khăn giấy lau máu mũi.

"Này Takahashi Sumire, làm người yêu tớ một ngày đi!"

"Mơ à?"

Tức thì, bạn Michio nhà ta bị đá bay lên cây dừa sau hai chữ lạnh lùng của nàng Sumire.

Gin nhìn chằm chằm vào Bảo Anh, không chớp mắt. Bình thường thấy cô mặc đồng phục võ và đồng phục trường mùa xuân nên không để ý, giờ anh mới để ý da cô trắng đến chói loá khi đứng dưới ánh nắng.

"Ê!!! Tên biến thái, nhìn gì nhìn hoài vậy hả??" Bảo Anh che người lại theo bản năng, hét lên.

Gin hoàn hồn, rồi cười một cái, nhún vai nói câu muôn thuở:

"Ai biết được?"

Bảo Anh muốn đá anh bay lên cây dừa ngồi chung với Michio, khổ nỗi lại không đá nổi anh!

Dã ngoại mùa hè không chỉ khiến con người ta bỏng mắt, mà còn bị mất máu nghiêm trọng!