Gửi Cho Anh: You Are My Destiny

Quyển 2 - Chương 5: Vậy, rốt cuộc cậu ta là ai??




Bật mí một chuyện động trời mà đó giờ con tác giả giấu mọi người:

Bạn Gin đang giấu tuổi thật! Cậu ta không phải mười sáu tuổi đâu =))))) Lý do giấu tuổi là vì chuyện cá nhân, xích mích gia đình... À, chuyện gia đình thì kể sau:v Profile của Gin mị cũng đã làm lại rồi, cuối chương sẽ có:3 Profile trước cũng đã sửa lại vài chỗ luôn:v Hãy yêu nam chính, đừng cuồng nam phụ:v nếu không tội nam chính lắm:v

Muốn biết bao nhiêu tuổi, đọc chương này sẽ rõ:v

Chẳng biết nói cậu ta điên thì có nhẹ quá hay không nữa!

Bảo Anh cứ đứng im như pho tượng một hồi, rồi lại hậm hực ngồi xuống, không muốn liếc nhìn nữa. Cô chẳng hiểu sao mình cảm thấy bực tức, nhưng hễ cứ thấy cái bản mặt của anh là máu lại dồn lên não.

Chắc là do, cô cứ mặc định rằng anh là kẻ chuyên nhầm lẫn chăng?

Vậy thì giờ cô về Việt Nam rồi, bên Nhật chỉ còn duy nhất một mình Sakura, thì anh lầm cái khỉ gì? Tự nhiên anh mò tới tận đây làm gì chứ...?

Đám bạn thấy cô nàng cứ nhìn chàng trai đẹp mã ngoài kia nhưng lại không chịu đi ra thì thấy có hơi kỳ lạ... Chẳng ai bảo ai, cả đám đều đồng loạt thốt lên câu hỏi, "Ê, thằng nào vậy?"

Bảo Anh mới uống thêm một ngụm nước suýt nữa đã phun hết ra ngoài vì tính nhiều chuyện đến nỗi đồng lòng của bọn này.

"Thằng cha võ sư biến thái." Chẳng ngần ngại gì, cô trả lời ngay và luôn.

"Nhìn đi nhìn lại chẳng thấy chỗ nào biến thái. Mắt mày bị cận thêm độ hay mù luôn rồi vậy?" Nhỏ Mỹ lộ liễu áp sát mặt vào cửa kính để muốn nhìn cho kỹ anh chàng kia. Gin bất chợt nhìn sang nhỏ, miệng hơi cong lên mỉm cười, cúi đầu chào một cái tỏ ý lịch sự.

"Ôi trời ơi ba má ơi!!!! Ảnh nhìn con ảnh cười kìa ba má ơi!!!" Nhỏ giật bắn người, sướng điên lên "Bảo Anh ơi, nếu mày có mặt dày từ chối thì mày nhường cho tao để tao cua nhá??"

"T... từ chối cái gì??" Bảo Anh sởn gai ốc, lập tức đốp chát lại.

"Chẳng phải anh ý đến đây là để tỏ tình với mày sao?"

"Tỏ với tình cái gì hả trời??" Tay Bảo Anh bóp chặt ly nước của mình không thương tiếc. "Tại hắn điên, bản chất biến thái ăn vào trong máu sẵn rồi nên mới nghĩ ra mấy chuyện điên rồ..."

"Aiz... mà mày cũng hay ghê! Con người ta đứng ngoài đó ngóng vào đây miết, còn mày thì ngồi ung dung tám chuyện! Chưa tính lúc người ta gọi cho mày, thì nãy giờ cũng trôi qua mười phút rồi."

Nghe nhỏ Nhi nói vậy, lòng của Bảo Anh đột ngột chùng xuống hẳn. Cũng đúng! Cô không biết anh đứng đó, nhìn cô bao lâu, từ bao giờ rồi... Bây giờ cô lại lườm liếc, mặc kệ anh, ngồi uống nước buôn dưa lê với mọi người. Có phải máu cô bị nhiễm sự vô cảm rồi không đây?

Bảo Anh khẽ liếc ra ngoài, Gin vẫn đứng đó, nhìn cô mỉm cười, không nói gì.

Cô nghĩ, chắc là không có gan chờ đợi lâu vậy đâu!

Nhưng mà cậu ta đâu phải dạng người bình thường? Đã chờ thì chờ cho tới cùng, đó là một trong những sự điên rồ của cậu ta!

Bảo Anh quay ngoắt đi. Cô không có tên bạn nào điên như tên này, không có thầy nào điên như tên này! Ai thích thì bứng đi chỗ khác, làm thầy làm bạn làm chồng gì đó luôn cũng được!!

Bảo Anh ngồi im thin thít, tay nắm chặt ly nước, chờ đợi thời gian trôi qua. Bên ngoài đường, con gái đi ngang chỉ trỏ bàn tán, bên trong quán cà phê, con gái áp mặt vào cửa kính để nhìn, có mỗi mình cô là bơ anh không thương tiếc!

Cô nhíu mày, mặt tối sầm lại, tự hỏi đây có phải là một tên con trai mười sáu tuổi không vậy chứ? Hay là một tên đã qua tuổi hai mươi đây?

Trong đầu nghĩ cái quái gì là lại muốn làm cho bằng được!

Chẳng biết bao lâu đã trôi qua, nhỏ Mỹ cứ đứng ngồi không yên mãi, thuận mắt nhìn vào đồng hồ rồi hô to, "Ảnh đứng ngoài đó nửa tiếng rồi đó!! Mày tính để ảnh xỉu luôn cho gái khác nó khinh về hả con kia?" Vâng! "Con kia" chính là Bảo Anh đấy!

Rốt cuộc, không chịu nổi nữa, Bảo Anh cầm ly trà đá to bự của mình lên, lại bàn nhân viên rót đầy, tiện tay cầm hẳn bình trà đi một cách rất chi là tỉnh ruồi, rồi ung dung mở cửa quán, bước ra ngoài.

Gin thấy Bảo Anh ra thì lại có phần mừng rỡ, "Cuối cùng cô cũng..."

Nhưng anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô nàng đã tạt nguyên ly nước lạnh ngắt vào mặt một cách không - thương - tiếc!

Bọn bạn bên trong quán được một phen ầm ĩ.

"Con quể!!!! Mày làm gì với soái ca của tao vậy hả??" Nhỏ Mỹ giãy đành đạch như cá mắc cạn, bất bình lên tiếng.

"Đây là cho cái tội điên của cậu." Bên ngoài, Bảo Anh vẫn lạnh lùng cất tiếng trước con mắt hiếu kỳ của bao nhiêu người và sự kinh ngạc của Gin. Cô từ từ rót trà đầy ly lần nữa, làm anh tưởng cô lại tạt nước vào mặt mình nên làm thinh nhắm nghiền mắt lại. Giờ cô ném anh ra giữa đường anh còn không giận chứ huống chi là tạt nước!

"Uống đi! Thưa thầy!" Cô đột ngột cất tiếng khiến anh hơi bất ngờ, mở mắt ra.

Lần đầu tiên Gin nghe Bảo Anh gọi anh là "thầy"!

"Cậu muốn tôi xuống nước cỡ nào nữa đây hả tên đầu đất?" Mới gọi thầy xong, cô nàng đã trở về cách xưng hô cũ đầy thân thuộc.

"À... ừ... Cảm ơn! Thầy uống liền đây." Nói xong, anh cầm lấy ly trà, uống cạn một cách nhanh chóng. Từ lúc ở sân bay đến giờ anh chưa kịp uống ngụm nước nào đã nhờ Jiro tìm cô, nên giờ cổ họng cứ như sa mạc khô cằn.

"Cậu mới xuống máy bay đã ra đây ngay à?" Bảo Anh ôm bình trà, tiếp tục đặt câu hỏi.

"Ừ! Thì sao?" Gin lấy tay phủi phủi vai áo sơ mi ướt đẫm.

"Thì sao cái gì hả??" Bảo Anh giật lấy cái ly từ tay Gin, rót đầy rồi lại đưa cho anh "Cậu là kiểu người thích hành hạ bản thân à?"

"Ừ.... Thì sao?" Gin lặp lại câu lúc nãy.

"Haizz... Mà sao cậu lại mặc vest đến đây?" Bảo Anh thở dài một tiếng, tiện mắt nhìn toàn thân của Gin và thắc mắc. Ngắm kỹ lại thì... có phải cậu ta hơi cao quá so với lứa tuổi hiện tại không? Biết rằng độ tuổi này là đang phát triển, nhưng phát triển hình như hơi quá rồi thì phải... Cô chỉ đứng được tới ngực của cậu ta...

"Sở thích không có sự tranh cãi!" Gin tỉnh bơ buông ra một câu khiến Bảo Anh hoàn hồn, chỉ muốn phang cả cái bình trà vô mặt anh. Tiếc rằng nó là đồ của quán cà phê, làm bể tốn tiền đền nữa lại khổ...

"Điên vừa thôi chứ? Rồi tối nay cậu định ngủ ở đâu đây?" Dù sao thì... ở đây cũng chỉ có mỗi cô là bạn với anh, nên cô không thể không quan tâm một chút!

"Nhà cô có được không?"

"Lần này tôi thật sự muốn đền tiền cái bình trà cho quán cà phê rồi đấy!" Mặt Bảo Anh tối sầm lại, đằng đằng sát khí.

"Chứ không lẽ cô định cho tôi cô đơn lang thang giữa đường trong đêm sao?" Gin uống hết nước trong ly và cười cười đáp lại.

"Cái này..." Nói đến đây, cô nàng bắt đầu bối rối. Sao mà cái tên này nói chuyện lúc nào nghe cũng có lý đến đáng ghét. Mà mấy cái "có lý" ấy cậu ta đều được lợi mới đau chứ!

Gin nhìn cái gương mặt đang phồng má lên để suy nghĩ của Bảo Anh, phì cười một cái, rồi bình thản nói, "Đùa thôi! Tôi thuê khách sạn rồi."

"Khách sạn? Ở đâu vậy?"

"Hỏi làm gì? Định vào đó để cưỡng... tôi à?"

"Tôi vào đó cạo đầu cậu thì có." Bảo Anh tối sầm mặt mũi lần hai, gạt phắt luôn chuyện hỏi anh ở khách sạn nào. Cái tên cao ngạo biến thái thú tính, bộ hỏi khách sạn ở đâu là vào đó để làm bậy với cậu ta à? Xin lỗi, Bảo Anh này đẹp, chứ không có bị điên!

"Khi nào cậu về?" Cô nàng lại hỏi.

"Ngày mai." Anh nhún vai trả lời.

"WTF??" Bảo Anh há hốc mồm, không nói nên lời. Tên này coi bộ điên nặng lắm rồi... không thể chữa được nữa.

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Tôi nhớ, nên tôi tới chỉ để gặp cô thôi."

Bảo Anh nghiến răng lại, mặt mũi đỏ hết cả lên! Cái lý do trời đánh đó lúc trước cô cứ tưởng anh giở trò chọc cô, ai ngờ lại là một cái lý do hoàn - toàn - nghiêm - túc!

Đột nhiên, Gin cúi người xuống, để mặt ngang tầm nhìn của Bảo Anh khiến cô giật bắn người.

"Bây giờ nhìn thấy cô rồi, nên tôi cũng chẳng còn lý do gì để ở lại."

"C... Cậu đừng có lảm nhảm nữa được không vậy hả?" Bảo Anh xoay mặt đi chỗ khác, tay ôm chặt bình trà trong người mình để giấu đi sự xấu hổ đang muốn bùng phát.

"Nãy giờ có câu nào tôi lảm nhảm hả?"

"Tất cả các câu!!! Tất cả các câu luôn đấy!!!" Bí bách quá, cô nàng bèn không kiềm chế hét lên khiến Gin một phen bật cười.

"Tôi ghét cậu!" Cô làu bàu.

"Còn tôi thì nhớ cô!" Anh đáp lại ngay.

"Không còn chuyện gì làm thì về ngủ đi cho lành." Tim đập nhanh, chân thì run lẩy bẩy vì câu nói của Gin khiến Bảo Anh hơi loạng choạng, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh hết mức có thể!

"Nếu tôi còn nhớ cô thì tôi ở thêm một ngày nữa đấy nhé?" Anh nhe răng cười, khiến cô đã bối rối lại càng bối rối gấp bội.

"Muốn ở bao lâu thì tuỳ cậu." Nói rồi, cô dành lấy cái ly từ tay Gin, xoay lưng bước thẳng vào trong quán.

Anh nhìn theo, mặt ngây đơ ra một hồi, rồi bất giác lại mỉm cười.

Anh nhớ cô, anh thật sự rất nhớ cô...

Nhớ lại lúc sáng, sau khi về nhà, anh lưỡng lự một hồi, rồi quyết định yêu cầu Kuro gọi điện thoại cho cha mình. Nếu muốn đi trực thăng của gia đình thì phải thông qua ông ta, chẳng còn cách nào khác nhanh hơn được nữa!

Khỏi phải nói về thái độ của ông Shinakawa, nghe con trai mình gọi điện thì bỏ hết cả công việc, vui mừng thấy rõ ra.

Gin chẳng vòng vo, vào thẳng vấn đề. Dĩ nhiên người cha thương con kia đồng ý ngay tắp lự, nhưng đổi lại, Gin cũng phải hứa với ông một điều kiện.

"Nói đi, tôi sẽ làm." Anh lạnh nhạt đồng ý.

"Ngày mai, ở Việt Nam có một cuộc họp đối tác quan trọng, nhưng ba còn bận với mấy dự án ở Osaka quá... Với lại tối nay họ còn mời ăn tối nữa. Ba định nhờ thư ký đi thay, nhưng giờ có con rồi, con đi hộ ba được không?"

"Chẳng phải ông nói định để thư ký đi thay rồi sao? Còn nhờ tôi làm gì?" Anh nhíu mày lại vẻ khó chịu. Anh chỉ định đến Việt Nam để thấy Chiaki, chứ không phải để đi giải quyết công việc.

"Từ đầu con đã đồng ý sẽ thực hiện điều kiện của ba còn gì? Với lại để thư ký đi ba cũng lo, cô ấy cũng bận quá, lại phải gánh thêm cái cuộc họp này thì hơi đau đầu."

Gin day day thái dương đang đau buốt, lưỡng lự một hồi, rồi cuối cùng nói đồng ý và nhanh chóng cúp máy.

"Lát nữa, cậu tới trụ sở của tập đoàn, lên tầng của ông ta lấy hồ sơ liên quan đến buổi họp ngày mai." Gin thở dài, lấy tay bóc vỏ một cây kem bạc hà và cắn một miếng. Song, anh mở cửa phòng, ra ngoài hiên nhà để ngồi hóng mát.

"Như vậy có ổn không? Cậu đã nói mình tạm thời sẽ không dính tới công việc nữa cơ mà?" Kuro đi theo, giọng ra chiều lo lắng.

"Không sao! Làm một lần cũng không chết ai." Gin khẽ vò tóc mình, lại cắn thêm một miếng kem "Sẵn tiện, cậu đứng đó đợi ông ta gọi điện cho bên phi công rồi hãy về. Tôi đứng đợi cậu dưới cổng toà nhà. "

"Tôi sẽ thực hiện ngay..." Kuro cúi người, ngữ điệu nghe thật kính cẩn khiến Gin phải bật cười một tiếng.

Nhưng thôi, không nghĩ ngợi nhiều nữa, ăn hết cây kem này xong rồi đi vậy!

Tới Việt Nam đã là sáu rưỡi tối, vừa vào xe hơi riêng, anh đã nhờ Kuro tìm Chiaki ngay lập tức. Bên đối tác gọi điện nói rằng, giờ hẹn ăn tối là tám giờ. Dù sao thì... đã nhận việc thì cũng nên làm cho đến cùng, mặc dù anh không ưa cha mình, nhưng anh lại không có thói quen bỏ dở hay làm qua loa.

Nhưng khi gặp được Chiaki, thì chẳng hiểu sao, trong đầu anh lại nghĩ, bây giờ có bỏ ăn tối luôn cũng được, chỉ cần cô ấy bước ra gặp anh là được rồi...

Anh không thể nói cho cô biết anh đang làm việc! Vì một tên con trai được - cho - là mười sáu tuổi thì không thể tiếp nhận mấy việc lớn! Cô là một người nhạy cảm, nên chắc chắn sẽ nghi ngờ. Cách duy nhất khi cô hỏi anh, là chọc giận cô lên để cô quên mà thôi!

Trở lại hiện tại, sau khi Bảo Anh vào quán và yên vị tại chỗ thì lại thấy Kuro vội chạy tới đưa khăn cho Gin. Cô nàng giật bắn người, Kuro cũng đi nữa hay sao??

Nhắc tới mới nhớ... hồi đó lần đầu gặp Kuro, Gin vốn đã định nói về gia đình mình cho cô biết, nhưng lại bị cậu ta chặn ngang đúng lúc. Cô nghĩ, là do vô tình, hay do cậu ta cố ý đây nhỉ?

Nói chung là máu tò mò của cô nàng lên tới đỉnh điểm rồi...

**

"Người cậu ướt như vậy rồi, thì làm sao tới nhà hàng được đây?" Kuro ra vẻ lo lắng.

"Lát nữa đi ngang ghé vào shop mua một bộ khác vậy." Gin bình thản trả lời, rồi bước đi về phía xe hơi của mình.

Kuro thở dài, rồi chạy theo anh một cách nhanh chóng. Chiaki đúng là có hơi quá đáng, nhưng cũng thật sự thú vị! Anh ta chưa bao giờ thấy cậu chủ điềm đạm trước một kẻ dám hắt nước vào mặt mình như vậy! Cứ nghĩ thể nào Gin cũng nổi khùng, ai ngờ lại bình thản đến lạ kỳ!

"Gin - sama!! Đợi tôi với!!"

"Nổi da gà quá..." Mặt Gin tối sầm lại, làu bàu.

Bên trong quán cà phê, Bảo Anh đứng bật dậy khỏi ghế, áp sát mặt mình vào cái cửa kính. Gin và Kuro sang đường bên kia, rồi ngồi vào một chiếc xe hơi màu bạc cực kỳ ngầu! Cái quái gì...? Không lẽ... cậu ta thật sự là công tử bột hay sao...? Mắt kính của cô đâu rồi? Phải lấy mắt kính ra nhìn cho rõ.

Đám bạn thấy Bảo Anh lật đật làm gì đó, cũng đứng lên nhìn ra ngoài. Đột nhiên, thằng Thành dính sát cái mặt vào cửa kính rồi la lên, "Má ơi! Aston Martin One-77 kìa!"

Cả đám quay sang nó nhìn ngu ngơ. Cái thằng này... Lâu lâu tự nhiên chém tiếng Anh làm chẳng hiểu mô tê gì.

"Một trong những siêu xe đắt nhất hành tinh, trên thế giới chỉ có 77 chiếc! Giá của nó ở ngưỡng 1,8 triệu USD..."

...

1...

1...

1, 8 triệu USD...

Cả đám ngây đơ ra vì quá sốc! Sốc đến toàn tập, nhất là Bảo Anh! Rốt cuộc cậu ta là ai mà đi trên chiếc xe ghê gớm như vậy? Cậu ta chỉ là một tên võ sư biến thái sống ở một ngôi đền nhỏ, mà lại có thể có được một chiếc siêu xe?

Ôi trời ơi... cô cần không khí, cô cần hít thở!! Mấy chuyện này làm cô nghẹt thở mất rồi!!

________________________________________________________

Gin bước xuống xe, chỉnh lại vạt áo của mình cho chỉnh tề một chút. Chẳng quan tâm xung quanh đang bàn tán gì, anh và Kuro từ từ tiến vào trong nhà hàng.

Nhà hàng này được làm theo phong cách Nhật Bản, đối tác của anh cũng thật là khéo chọn. Khi anh được nhân viên dẫn đến phòng ăn thì mọi người đã có mặt đầy đủ. Tính luôn anh và Kuro thì tổng cộng có tám người.

Bữa ăn khá vui vẻ và không đề cập quá nhiều đến chuyện công việc. Mọi người hỏi han nhau vài câu xã giao, rồi hỏi về đời sống gia đình.

"Anh Shinakawa, một người trẻ như anh mà đã có thể thay chủ tịch làm nhiều việc như vậy. Tôi có thể mạn phép hỏi, anh bao nhiêu tuổi được không?"

Cô gái ngồi đối diện anh nãy giờ nói chuyện rất ít, môi luôn luôn nở một nụ cười mỉm, đôi mắt đen láy nhìn anh ra vẻ tò mò thích thú.

Gin đặt tách trà đang uống xuống, khẽ thở mạnh một hơi, im lặng rất lâu.

"À, nếu anh không muốn nói cũng không sao đâu... Tôi tò mò quá cho nên..."

"Mười chín..."

"Dạ?"

"Tôi mười chín tuổi." Anh khẽ cười đầy lịch sự và trả lời.

"Cậu Gin à..." Kuro ghé sát tai anh, thì thầm "Tôi nghe ông chủ nói cậu phải giấu tuổi để đến trường, bây giờ khai ra như vậy có phải hơi lộ liễu không?"

"Ở đây đâu có ai học chung trường với tôi đâu mà sợ?" Gin khẽ nhếch miệng lên cười, chẳng biết rằng, đôi mắt đen láy của cô gái kia luôn luôn nhìn anh chăm chú, hút mọi hành động của anh vào màu đen huyền bí đó...

--------------------------------------------------------

Shinakawa Gin

Tuổi: Đã nêu rõ =)))))

Chiều cao: 1m85 Cân nặng: 67kg

Tình trạng hôn nhân: ĐỘC THÂN VUI TÍNH

Sở trường: Cái quái gì cũng giỏi... à, ngoài trừ một thứ.

Sở đoản: May vá =)))))

Nhóm máu: B

Tính cách: Im im, lâu lâu giở trò biến thái với cái bản mặt không thể biến thái hơn!

Câu hay nói: "Ai biết được?" và "Sở thích không có sự tranh cãi!" =)))))