Gửi Một Thời Thanh Xuân Đã Qua

Chương 7: Khi Thầy Là Chồng(3+4)




"Anh mặt kệ, chẳng phải em cưỡng hôn anh rồi sao?! Em chính là đã chà đạp thân thể ngọc ngà này của anh. Em nhất định phải chịu trách nhiệm với anh. Nếu không anh nằm xuống đây ăn vạ cho em xem!"

Nghe hắn nói thế, mặt cô thoáng nhăn lại, mẹ nó! Hoàng Vân Trạch cũng quá vô sỉ rồi.

Trước kia, chỉ nhìn thấy hắn từ xa, liền cảm thấy hắn như một chàng soái ca đầy lạnh lùng khiến cô không khỏi chết mê chết mệt. Nhưng không ngờ, lần đầu tiên nói chuyện với nhau mà hắn có thể vô sỉ Như thế làm Hứa Y Nhiên thật sự vỡ mộng mà.

Hình như.... Cô cảm thấy hơi hối hận vì đã tỏ tình với Hoàng Vân Trạch rồi.

Sau sự kiện lần đó, hắn liền chuyển đến trường A làm giảng viên dạy ngành quản lí kinh tế mà cô đang theo học. Bọn họ cũng đã bắt đầu sống chung một mái nhà. Hoàng Vân Trạch lúc đầu muốn cho tất cả mọi người ở trường biết quan hệ của bọn họ để tránh lũ "ruồi bọ" kia. Nhưng cuối cùng, lại bị cô bắt ép mà phải kìm nén, điều này thật sự khiến hắn không thể hài lòng nổi.

*Một hôm nọ...

"Lớp trưởng, cậu giảng lại cho tớ bài này đi... Lúc nãy thầy giảng nhanh quá, tớ nghe không kịp" Cô quay xuống, hỏi cậu lớp trưởng bàn dưới.

Cậu ta nhìn bài toán trên vở trầm ngâm một lúc. Cuối cùng mới mang vở ra nhìn cô vui vẻ nói:

"Được... để tớ giảng lại cho cậu.... Bài này sẽ là..."

Chỉ là... Cậu ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nam trầm cắt ngang.

"Hai cô cậu kia, trong giờ của tôi mà cả hai cô cậu cũng dám nói chuyện?"

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng cô không khỏi nhăn lại một lần nữa. Mẹ nó! Sao cô lại có thể quên mất rằng là

"Em chỉ nhờ bạn ấy giảng lại thôi mà thầy." Cô vì cảm thấy uất ức mà đứng dậy phân trần.

"Hừ... không nói nhiều,cả hai xuống dưới góc lớp đứng cho tôi..." Hoàng Vân Trạch vẻ mặt không quản tâm cô nói gì, vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh.

Thấy vẻ mặt hắn ngày càng đáng sợ, cô không dám nói gì, chỉ nhìn anh đầy câm phẫn rồi ngậm ngùi bước xuống góc lớp.

*Tối hôm đó...

"Tên thấy giáo khốn kiếp kia, anh không thương em nữa rồi... anh không muốn em nữa rồi đúng không?" Cô giả vờ đau đớn chỉ vào hắn. Mà tên thầy giáo nào đó lại vờ như không nghe thấy cô đang nói gì:

"Vợ... đi lấy cho anh quả cam nào..."

"Anh đừng chuyển hướng chủ đề.... Anh đây rõ ràng là không muốn em rồi! Nếu không, anh làm sao có thể khiến vợ mình mất mặt ngay trước bàn dân thiên hạ thế kia chứ? Nếu anh đã không thương em, thì phải nói sớm với em... phía sau anh còn có một hàng dài soái ca đang mong chờ được em sủng hạnh kia kìa...trong đó có mấy anh chàng em vô cùng ưng ý em còn đang buồn không có cơ hội xem xét." Cô càng nghỉ lại càng tức giận, hắn vậy cả gan ghen tuông trước mặt mọi người trong lớp như thế. Đã vậy, người chịu khổ cuối sao vẫn là cô chứ?! Đã như thế lần này cô nhất định phải làm lớn chuyện này lên.

Chưa để cô nói hết câu thì hắn đã trừng mắt ngắt lời:

"Hừ... vợ, em đã cướp đi sự trong trắng của tôi, làm cho tôi sa vào lưới tình mà em đã dăng ra... Bây giờ, em lại muốn đi tìm nam nhân khác nói chuyện yêu đương? Em có tin tôi khiến cho em ngày mai không xuống được giường không hả?" Hắn vẫn còn nhớ lần đầu gặp Hứa Y Nhiên cô đã mạnh bạo thế nào mà ép hắn vào tường cưỡng hôn đấy.

"Hừ... Vân Trạch, anh dám đe dọa em? Anh có tin em sẽ..." cô còn chưa kịp nói hết câu, thì đã bị anh trừng mắt, kéo mạnh lên lầu. Thấy thế, cô tức giận hét lên:

"Hoàng Vân Trạch, chúng ta còn chưa cãi xong đâu... Em còn đang giận anh đấy... Anh dám kéo em đi đâu thế hả?"

"Về phòng, sinh con."

#4

Cả hai nhà bọn họ đều nói rằng Hứa Y Nhiên và Hoàng Vân Trạch có duyên với nhau. Tuy chỉ mới gặp nhau vài lần nhưng lại có tình cảm tốt như thế. Nhưng nào ai biết, cho dù thế nào thì hắn vẫn chưa từng nói rõ cảm xúc của hắn đối với cô. Hứa Y Nhiên thật sự không biết, rốt cuộc quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc là tình yêu, tình nhân, hôn nhân thương mại hay thậm chí chỉ là cái vỏ bề ngoài chế lắp người khác. Có lẽ trước kia, cô sẽ không bao giờ nghĩ như vậy.

Nhưng vào ngày hôm, cô bắt đã gặp hắn cùng với một nữ mình tinh đang rất nổi hiện nay vai kề vai không hề có chút kiên dè mà đi bên nhau. Khi đó, cô vẫn có thể nhẹ nhàng bình tỉnh mà tự an ủi rằng bọn họ chỉ là bạn bè, cùng lắm thì vào khách sạn cũng chỉ để gặp một ai đó. Nhưng khi cô càng tự an ủi mình thì nhưng cái cảnh họ cùng nhau rất mật cùng nhau đi vào khách sạn khiến cô thật sự không kìm được và tuyệt vọng.

Cô biết mình yêu hắn, từ lần đâu tiên đã yêu. Nhưng Hứa Y Nhiên lại không hề biết được tình cảm thật sự của hắn. Hứa Y Nhiên cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhìn thân ảnh của hắn đang đứng trước cửa khách sạn, từ từ lấy ra chiếc điện thoại mà hắn vừa tặng cô cách cô không lâu. Hứa Y Nhiên, cô gắng để giọng mình bình thường nhất gọi cho Hoàng Vân Trạch.

"Trạch... Anh đang ở đâu vậy?!"

"Anh... Anh vẫn đang ở công tỷ nè vợ." Từ xa cô có thể nhìn thấy được ánh mắt đầy bối rối của hắn khi trả lời cô. Đến tân bây giờ, cô vẫn không thể tin được rằng mình lại bị hắn phản bội.

"Trạch... Quay lưng lại nhìn về phía sau anh... Anh có thấy được gì không?!" Cô vẫn nhẹ nhàng hỏi hắn.

Hứa Y Nhiên nhìn thấy hắn từ từ quay lại hướng mặt với mình. Nước được kìm hãm lại bây giờ đã không kìm được lã chã rơi trên gương mặt đầy mỹ lệ.

Gương mặt của Hoàng Vân Trạch khẽ cứng lại nhưng vẫn nhanh chống khôi phục được vẻ mặt lạnh nhạt như trước. Từ từ cùng cô minh tinh- Kiều Nguyệt Hương bước về phía cô.

"Anh và Tiểu Hương là trong sáng... Em tin hay không thì tùy!" Hoàng Vân Trạch buông một câu đầy nhẹ nhàng.

Nghe hắn nói thế, cô không kìm được mà mỉm cười chua chát. Cô thật sự đã hết hi vọng với hắn rồi. Hắn cư nhiên không hề hướng cô một lời giải thích nào. Cô vẫn luôn tâm niệm, chỉ cần hắn giải thích rằng mình và cô ta không hề có quan hề, cô nhất định mù quáng mà tin tưởng hắn. Nhưng Hoàng Vân Trạch một chút cũng không hề muốn níu kéo cuộc hôn nhân này.

"Hoàng Vân Trạch... Anh làm em quá thất vọng... Anh...!" Cô miệng đầy lạnh nhạt nói, nhưng còn chưa kịp nói xong thì đã bị hắn cắt ngang.

"Nếu đã không tin tưởng được nhau thì hủy hôn đi!" Nói xong, hắn liền quay người rời đi. Thấy thế, cô liền hốt hoảng mà hét lên:

"Hoàng Vân Trạch... Nếu bây giờ anh dám rời đi... Chúng ta thật sự sẽ kết thúc đó."

Cô như nói với hắn cũng như nói với chính mình. Bọn họ sẽ thật sự kết thúc, từ bây giờ sẽ không còn một tên một tên vô sỉ nào đến quấy rày cô nữa... Nhưng tim cô thật sự rất đau, hắn vậy mà không thèm quay đầu một lần nhìn lấy. Tỉnh cảm này của Hứa Y Nhiên chỉ vừa mới nảy mầm thì đã bị hắn dùng một cách đầy vô tình mà chà đạp.

Tình cảm này của Hứa Y Nhiên bắt đầu từ một câu nói của cô. Đến tận khi kết thúc cũng chỉ bằng một câu nói của hắn. Nhưng cô có quyền gì mà oán hận chứ?! Ngày từ đầu, mọi thứ đều là do cô chủ động đến tình cảm của hắn đối với mình là gì cô cũng không biết... Đến tình cảm của Hoàng Vân Trạch một chút cô cũng không hề có được.Vậy thì nói gì đến việc nói rằng hắn phản bội mình chứ?!

"Hoàng Vân Trạch... Anh nhất định phải thật sự hạnh phúc đấy...Thanh xuân của em!"

_________ Bánh Bao _________

Tiếp?!