Gửi Ngài Kim Chủ Sâu Không Lường Được

Chương 48: 236 – 240




236.

Phải vất vả lắm Trịnh Hòa mới quay xong tiết mục, cậu vác theo bộ mặt trắng bệch khi quay lại phòng nghỉ. Thành thiếu nhìn cậu đầy khó hiểu, anh cúp điện thoại, đi tới, vỗ vai Trịnh Hòa hỏi: “Cậu sao thế?”

Trịnh Hòa chôn mặt vào lòng bàn tay, nhìn cậu cứ như tận thế đến nơi: “Tôi gây họa rồi.”

Thành thiếu cảnh giác: “Họa gì? Mới đắc tội ai sao? Nói rõ mọi chuyện xem nào, xem có cách nào giải quyết không.”

Trịnh Hòa trầm tư một hồi, nhìn Thành thiếu lắc đầu: “Thôi, cũng không phải chuyện to tát gì, giờ tôi về được không?”

“Được.” Thành thiếu lấy lịch làm việc, hý hoáy viết vài chữ rồi nói tiếp, “Công việc tiếp theo của cậu là đợi kịch bản của Oan gia ngõ hẹp. Hiện tôi không nhận thêm được việc gì nữa. Cậu có hai ngày nghỉ, hưởng thụ đi.”

“Không cần dài thế.”

Thành thiếu lắc đầu: “Mấy hôm nay tôi phải nói chuyện với đạo diễn Hà, tranh thủ để ký được hợp đồng. Cậu không có việc thì lo chuyện cá nhân đi. Chẳng nhẽ cậu không nhận thấy, sau kì nghỉ vừa rồi, lúc nào cậu cũng thấp thỏm sao? Cứ thế sớm muộn gì cũng gặp thất bại.”

Trịnh Hòa bị Thành thiếu nói cho sượng mặt, một lúc sau mới đáp: “Cám ơn.”

237.

Trịnh Hòa đẩy cửa, trong lòng lo lắng. Cậu thò đầu vào nhìn, cửa sổ bị màn che hết, ánh sáng nhập nhoạng khiến cậu không biết Bạch tiên sinh có ở nhà hay không, nhưng trực giác nói cho cậu biết… Ông ấy đang ở bên cửa sổ.

“Bạch tiên sinh, ông có nhà không?” Trịnh Hòa hỏi thử.

Không có âm thanh nào vang lên.

“Bạch tiên sinh…?”

Tiếng cười khẽ đột ngột khiến cậu sợ đến nhảy dựng.

Bạch tiên sinh vén một góc rèm, ánh sáng lọt vào, chiếu lên gương mặt của ông. Ánh sáng chói chiếu vào hai mắt Bạch tiên sinh, nhưng ông lại vẫn nhìn Trịnh Hòa bình tĩnh và dịu dàng như không có gì tác động.

“Lại đây, em qua bên này.” Bạch tiên sinh vẫy Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa nuốt nước miếng đi qua.

“Ngồi xuống đây.” Bạch tiên sinh vỗ chân mình.

Trịnh Hòa vừa ngồi lên vừa sợ, theo phản xạ có điều kiện, cậu muốn quàng tay ôm lấy cổ người đàn ông như thường lệ, nhưng vừa vươn ra chợt nhớ đến lý do vì sao cậu quay về biệt thự liền rụt tay về.

Trịnh Hòa hỏi: “Bạch tiên sinh, sao hôm nay ông về sớm thế?”

Ánh mắt Bạch tiên sinh mê ly: “Kiệt tử gọi điện cho tôi, em muốn biết nội dung không?” Nói đến câu thứ hai, ông có vẻ rất sung sướng mà quay mặt Trịnh Hòa nhìn về phía mình, để cậu nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt ông.

“Bạch, Bạch tiên sinh…” Trịnh Hòa có ngốc cũng biết ông đang không bình thường. Phản ứng đầu tiên của cậu là chạy lên tầng lấy thuốc, nhưng ông lại ôm chặt lấy cậu, đừng nói là lên tầng, đặt chân xuống sàn cũng không được.

Bạch tiên sinh ghé sát lại đầu Trịnh Hòa, bật hơi cạnh lỗ tai cậu, để đầu lưỡi trượt qua vành tai, liếm vào trong.

Hiện Trịnh Hòa chỉ nghe thấy tiếng đầu lưỡi đó cọ qua tai mình, cậu căng thẳng: “Bạch tiên sinh, em có chuyện muốn nói cho ông, hôm nay, trong lúc quay…”

Bạch tiên sinh rút đầu lưỡi ra, Trịnh Hòa thả lỏng cơ thể, gương mặt ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi.

“Tôi biết.” Người đàn ông nói.

Trịnh Hòa rất ngạc nhiên, cậu ngẩng đầu: “Sao ông biết? Hôm nay là do sự cố nên em với Âu Dương Chí mới…”

Ông lại ngắt lời cậu lần nữa, giọng nói đột nhiên như quát lên: “Tôi không muốn nghe em nói dối!”

“Nhưng…”

Bạch tiên sinh quay đầu sang hướng khác, chống cằm trầm tư. Trịnh Hòa không dám quấy rầy ông. Bỗng nhiên, Bạch tiên sinh rút sạch vẻ tức giận, dùng giọng nói trầm  ấm đó dịu dàng nói: “Xin lỗi, thái độ của tôi không tốt.”

“Không, không! Phải trách em!”

Bạch tiên sinh dùng mũi chân điểm xuống tấm thảm cạnh ghế, nói: “Bảo bối, quỳ xuống.”

Có kinh nghiệm từ lần đi sơn trang, Trịnh Hòa biết nếu giờ phản kháng thì chỉ có to chuyện, vậy nên cậu ngoan ngoãn làm theo.

Bạch tiên sinh lại kéo tấm màn cho hẹp lại lần nữa, ông híp mắt nhìn Trịnh Hòa. Đột nhiên, cậu ngẩng đầu lên nhìn ông, bốn mắt nhìn nhau.

“Cởi đồ ra.” Bạch tiên sinh nói.

“Hết, hết… sao?”

Bạch tiên sinh không trả lời.

Trịnh Hòa hít sâu một hơi, cởi rất thành thạo, chỉ là lúc cởi đến sịp thì có về ngập ngừng chút thôi.

Cả căn phòng tĩnh lặng. Không khí ấm áp thường ngày dường như bay biến. Ngay cả chó ngố cũng biết đường trốn đi khiến bầu không khí càng quỷ dị.

Ánh mắt của Bạch tiên sinh càng ngày càng lạnh, đột nhiên, ông cười hỏi: “Trước tôi, em đã có bao nhiêu gã rồi?”

Trịnh Hòa không biết nên nói thật hay bịa. Cậu chợt liếc qua tập tư liệu trên bàn, im lặng một hồi mới nói: “…Không nhiều.”

“Không nhiều là bao nhiêu? Nói cho tôi biết được không?” Giọng ông càng mềm nhẹ, hơi thở phất qua gò má Trịnh Hòa, ngón tay khiêu khích vùng cổ, xương đòn, lồng ngực, rồi xoa ấn hai điểm trước ngực, “Có phải gã đó cũng giống tôi, chạm vào chỗ này? Nói cho tôi biết đi.”

Giờ Trịnh Hòa mới bắt kịp lối suy nghĩ của Bạch tiên sinh. Trước khi gặp ông, cậu cùng từng yêu vài người. Lần nồng nàn nhất thậm chí còn lôi người ta vào khách sạn suốt nửa tháng. Nhưng giờ, cậu phải làm bộ mặt ‘i’m very thành thật’ nói: “Không có, ngài là người duy nhất lên giường với em, mấy người trước đến tay cũng không được cầm!”

Bạch tiên sinh nghe thế, không nói gì nhưng cặp mắt đen sâu thẳm ngày thường chợt lóe lên điều gì. Trịnh Hòa muốn tìm tòi xem đó là gì nhưng ông đã nhắm mắt lại.

Căng đến độ này, Trịnh Hòa cũng chịu. Lúc biết có hoạt động trò chơi, cậu đã mơ hồ đoán được ông sẽ không vui. Nào ngờ lại gặp sự cố miệng Âu Dương Chí đè lên miệng cậu. Lùi lại một bước mà nói, cậu là diễn viên, mai sau cảnh giường chiếu, cảnh hôn còn có nhiều, Âu Dương Chí mới chỉ chạm qua miệng cậu, lưỡi cũng chưa với vào, Bạch tiên sinh có cần phải như thế không.

Trịnh Hòa thấy ông lại mơ hồ, tinh thần không tốt lại đau lòng. Khó khăn lắm mới khỏe lại, chẳng nhẽ lại phải vào bệnh viện.

Lúc cởi quần áo, cậu đã trộm gọi điện cho Tang Bắc. Anh ta vốn khôn khéo, hẳn khi nghe được cuộc nói chuyện qua điện thoại sẽ biết mà lái xe tới đưa Bạch tiên sinh vào viện.  Giờ Trịnh Hòa chỉ muốn giúp cảm xúc của ông trở nên ổn định, mong là trước khi Tang Bắc đến, ông không làm gì tổn hại đến bản thân mình.

“Tay cũng chưa dắt? Ha ha…” Bạch tiên sinh cười lạnh lùng, Trịnh Hòa rụt đầu lại, tưởng rằng ông biết mình nói dối, nhưng câu tiếp theo của người đàn ông khiến cậu biết mình nhầm.

Bạch tiên sinh nói: “Thế nghĩa là, chỉ có miệng em là bẩn?”

Ông đứng dậy, túm lấy tóc Trịnh Hòa, kéo lên tầng.

238.

Trong phòng tắm.

Bồn tắm vặn đầy nước, sánh hết ra ngoài. Bộ đồ tây trang của Bạch tiên sinh ướt sạch, dính sát vào người.

“Ọc ọc ọc…”

“Ọc ọc ọc….”

Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh dúi đầu vào bồn, bọt khí thi nhau bay ra khỏi miệng cậu.

Đầu cậu vừa đau vừa căng, thiếu ô xi khiến Trịnh Hòa cảm thấy như máu sắp trào ra khỏi mũi đến nơi. Điên mất thôi!

Ánh mắt Bạch tiên sinh lộ vẻ đau đớn, ông buông lỏng tay ra.

Trịnh Hòa vội hít sâu 1 hơi, với tay lấy khăn mặt lau khô nước, cậu hùng hổ nhìn về phía ông nhưng chợt khựng lại…

Có lẽ chính Bạch tiên sinh cũng không biết, gương mặt ông giờ méo mó như muốn khóc đến nơi.

“Sạch chưa.” Không phải câu hỏi. Ông cúi xuống, dùng ngón tay cái dịu dàng chà đi vệt nước bên môi Trịnh Hòa.

“Chắc sạch… rồi.”

Bạch tiên sinh nghiêng đầu nhìn, hỏi: “Bên ngoài sạch, thế bên trong thì sao?”

Trịnh Hòa nói: “Cậu ta không chạm tới bên trong!”

Bạch tiên sinh không thèm nghe, tầm mắt đảo qua phòng tắm, bỗng nhiên, ông rút tuýp kem đánh răng ra, bóp đầy vào tay. Trong mắt Trịnh Hòa, ngón tay xinh đẹp ấy giờ chẳng khác gì xương trắng.

“Rửa lưỡi thôi.” Người đàn ông nói.

Trịnh Hòa sợ. Lối suy nghĩ của ông đổi nhanh như chong chóng, càng đổi càng không bình thường. Nhét đống kem đánh răng đó vào miệng, chắc chắn sẽ bị cay chết!

Trịnh Hòa lanh tay lanh mắt, thấy Bạch tiên sinh đi tới liền lao đến ôm eo ông, dúi mặt vào mấy múi cơ bụng; cúi xuống thấp chút để có chỗ thở.

Bạch tiên sinh muốn kéo Trịnh Hòa ra, kem đánh răng trên hai bàn tay dính hết vào vai cậu, lạnh lạnh. Trịnh Hòa cảm thấy mình thực thông minh, dính vào da đã có phản ứng mạnh thế, bị nhét vào miệng thì đúng là… chậc chậc, toi mạng là chắc.

Bạch tiên sinh bỗng cảm thấy bủn rủn, ông ngã ngồi xuống đất, hai mắt trống rỗng, nhìn Trịnh Hòa; miệng mở ra, lại khép vào.

Trịnh Hòa cẩn thận bò ra khỏi bồn tắm, cậu nghe rõ ông nói: “…Cho tôi.”

Trịnh Hòa rầu rĩ nhìn căn phòng tắm hỗn độn, lại nhìn Bạch tiên sinh có vẻ rất đáng thương. Cậu thở dài một tiếng, cho tay vào quần ông…

239.

Tang Bắc vốn bình tĩnh nhưng lại buộc phải nổi cơn thịnh nộ vì Trịnh Hòa một lần nữa.

Anh nghe được đoạn đối thoại giữa Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa qua cuộc điện thoại, cứ tưởng Bạch tiên sinh lên cơn. Nào ngờ, lúc anh vội vàng lái xe đến biệt thự, phá cửa phòng tắm lại phải chứng kiến cảnh tượng 21+!

Cái chuyện abc này chẳng phải tối mới làm sao! Hai người dở hơi sao mà mới ban ngày đã vác nhau ra ‘mần’!

Muốn ‘sớm sinh quý tử’… Không! Sớm chết sao?

Trịnh Hòa đang nằm trên sàn, thấy cửa mở ra liền vội vàng ôm lấy Bạch tiên sinh, dùng cơ thể ông che cho mình. Đầu óc Bạch tiên sinh đang hưng phấn nên không nhận thấy có người xuất hiện, vẫn ‘cày cấy’ rất chăm chỉ.

Trịnh Hòa thấy người tới là Tang Bắc, cậu cố dằn xuống cảm giác khó chịu từ phía sau, thở hồng hộc: “Đóng, đóng cửa đã, đừng… đi.”

Đáp lại cậu là tiếng cảnh cửa bị đóng sầm.

240.

Bạch tiên sinh mệt rã rời, nằm chợp mắt trên sàn. Trịnh Hòa tự làm vệ sinh, kéo khóa cho ông rồi mới quấn khăn tắm đi ra.

Tang Bắc dựa lưng vào cửa, thấy Trịnh Hòa đi ra liền mím môi.

Trịnh Hòa vươn tay vẫy vẫy anh, nói nhỏ: “Bạch tiên sinh lại phát bệnh.”

Tang Bắc nhíu mày, hỏi: “Sao lại thế?”

Trịnh Hòa cúi đầu, áy náy: “Hôm nay tôi có quay một chương trình, gặp phải sự cố, hình như Bạch tiên sinh đã biết, lúc tôi về, ông ấy liền…”

“Sự cố gì?” Tang Bắc hỏi cặn kẽ.

“Phải nói sao?” Trịnh Hòa không muốn, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

“Bác sĩ cần biết rõ nguyên nhân phát bệnh để tư vấn.”

“…Hôm nay trong tiết mục có trò chơi, tôi với một người cùng tổ, hôn.” Trịnh Hòa thở dài.

Tang Bắc: “…”