GV Ký Sự

Chương 25




“Lori nghĩ kỹ một hồi muốn đi đâu chưa?” Đạo diễn nhìn Ryou.

“Cái kia… Thật sự không nghĩ ra ah!” Ryou bộ dáng đau đầu suy nghĩ.

Hẳn nhiên muốn quay Only Day, ở trong phòng suốt cũng không có gì quay, cho nên thông thường phải đi ra ngoài, nhưng đi đâu bây giờ quả thực là chuyện rất khó lựa chọn.

“Cậu ngày nghỉ thường đi đâu chơi? Thật sự không xong thì địa điểm hẹn họ cũng có thể ah!” Đạo diễn tốt bụng nhắc nhở.

“Ngày nghỉ ah, thường ở trong nhà đọc sách.” Ryou cố nghĩ: “Trước kia nơi hẹn hò thường do đối phương đề xuất, thường là ở vũ trường, hay quán bar nhưng tôi không thích, cảm thấy rất ồn ào.”

“…” Đạo diễn bó tay rồi, “sao tôi cảm thấy cậu có phần già trước tuổi nhỉ?”

“Thật sao? Không thể nào?” Ryou nở nụ cười, “Hay là đi bờ biển a?”

“Mùa đông đi biển? Ý nghĩ của cậu quả nhiên khác hẳn người thường ah.” Đạo diễn cảm khái.

“Có quan hệ gì, thật khác mùa hè náo nhiệt, mùa đông biển đặc biệt yên lặng, tôi rất thích cảm giác này, hơn nữa tôi biết ở đó có một nhà hàng chuyên bán hải sản, hương vị chính tông!” Ryou dùng mỹ thực dụ dỗ đạo diễn.

“Ah, vậy cứ đi bờ biển a,” Đạo diễn nuông chiều vỗ vỗ bả vai Ryou: “Dù sao hôm nay thuộc về cậu, muốn đi đâu thì đi đó a!”

“Vậy một hồi chúng ta trực tiếp đi?” hình như rất lâu không đi biển rồi, Ryou cũng rất nhớ cảm giác này.

“Không, chúng tôi muốn bắt đầu quay từ cảnh cậu rời giường, cho đến lúc ra ngoài, trên đường cũng quay vài cảnh, như vậy mới có cảm giác liên tục.” Đạo diễn giải thích: “Đừng quá gò bó, giống như đi chơi với bạn, quên hẳn DV, tự nhiên một chút.”

“Ừm, tôi sẽ cố gắng.” Ryou gật đầu, nhưng việc này nói dễ làm khó, kích thước máy DV rất nhỏ, không khiến người chú ý nếu không thế nào cũng không cảm thấy tự nhiên được.

Đạo diễn ra dấu chuẩn bị, Ryou trên người chỉ mặc áo ba lỗ quần đùi leo lên giường.

Từ khi thăng thành diễn viên A, công ty đổi phòng ngủ cho Ryou, là ở cùng Adrian, không chỉ đồ điện, trang bị đầy đủ, mà còn không gian cũng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa vì Adrian trên cơ bản không ở lại, nên gian phòng này giống là của riêng Ryou.

Tư thế ngủ của Ryou rất nhu thuận, hơi nghiêng, đắp mền kín đáo.

“Này, Lori cậu như thế vừa nhìn thì biết là đang giả vờ ngủ!” Đạo diễn kháng nghị, “Nào ai ngủ say còn đàng hoàng như vậy?”

“Nhưng tôi ngủ chính là dạng này ah!” Ryou rất vô tội nhìn đạo diễn: “Tôi không thích cựa mình, đi ngủ nằm thế nào thì buổi sáng cũng là thế ấy, cho nên chăn mền trên căn bản sẽ không bừa bãi.”

“Vậy, cậu cứ thế đi. Nhưng sau này buổi tối tôi sẽ bất ngờ kiểm tra, không phải như cậu nói thì bị trừng phạt đấy!” Đạo diễn cười uy hiếp Ryou.

“Không sợ, tôi chịu kiểm tra.” Ryou vỗ ngực, một bộ dạng không sợ.

Cười đùa một hồi, quay phim chính thức bắt đầu.

Kéo bức rèm đang che ánh nắng sớm, chỉ có một vài tia nắng rơi trên khuôn mặt đang say ngủ của Lori, cậu dường như đang đắm chìm trong mộng đẹp, khóe miệng cũng mang theo vẻ mỉm cười.

“Đinh đinh đinh”, đột nhiên tiếng đồng hồ báo thức phá vỡ yên lặng, Lori nhắm mắt vươn tay tắt báo thức ở đầu giường, lại nằm một hồi, mới tâm không cam tình không nguyện ngồi dậy.

Dụi dụi mắt nhìn thời gian, hình như đã trễ rồi, Lori nhảy xuống giường chạy vào toilet, cầm khăn mặt dùng nước lạnh rửa mặt, Lori lúc này dường như mới thực sự tỉnh táo lại.

Đi đến trước tủ quần áo, Lori do dự một chút, tìm ra một áo len đen chui đầu, và quần jean phía trên có khóa dây lưng rất tuyệt, cởi áo ba lỗ, áo len mặc vào quần jean kéo xong, Lori đứng trước gương nhìn ngắm một chút, sửa sang lại tóc, từ giá áo bên cạnh lấy áo khoác dài, vừa mặc vừa kiểm tra chìa khóa cùng bóp da bên trong.

Sau khi tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Lori ra cửa.

Cảnh thay đổi, hình như hẹn bạn tại nhà ga, Lori chạy chậm qua: “Xin lỗi, đợi lâu rồi!”

Nói xong tinh nghịch le lưỡi, giảm bớt một chút ý nghĩ hối lỗi vốn có.

Xe đã đến, chắc không phải ngày nghỉ, hơn nữa mùa đông quả thật rất ít người lựa chọn đi biển, cho nên người cũng không nhiều, Lori tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Rốt cuộc nhịn không được trộm nhìn ống kính, Lori vội vàng chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, chẳng qua còn chưa tới một lát, Lori lại liếc qua ống kính, cảm giác không biết nên nói chuyện hay không có thể nói hay không quả thực quá rõ ràng, làm cho quay phim cũng bật cười.

“Lâu rồi không đi, không biết bờ biển bây giờ trở thành thế nào đây!” Lori cũng cười, lầm bầm lầu bầu tự nói, như đang rơi vào hồi ức.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ chạy băng băng, Lori trong xe bộ dáng trầm tư tạo thành đối lập rõ nét, một hương vị mỹ cảm đặc biệt dần dần tỏ khắp đến từng góc cạnh của ống kính.

Hôm nay mặc dù có mặt trời, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, hơn nữa bờ biển gió lớn, đạo diễn hơi lo lắng quần áo Lori mặc ít quá, nhưng đứa bé kia hình như không hề cảm thấy vậy, vừa xuống xe là vọt tới bờ cát, nhắm mắt lại đón gió, bộ dáng rất hưởng thụ.

“Nhìn xem, chỗ đó có lâu đài cát.” Hôm nay Lori dường như rất vui vẻ, nụ cười trên mặt làm người ta nhìn thấy liền thoải mái, cậu chỉ vào một chỗ nào đó trên bờ cát, bước nhanh đi tới.

Không biết lúc nào có người dùng cát làm một lâu đài nhỏ, bởi vì vị trí sát ở phía trên, cho nên trãi qua sóng lên sóng xuống lại không có bị dập hủy hoàn toàn, vẫn còn giữ được đường nét chính.

Lori xắn tay áo lên, bắt đầu ra tay sửa chửa lâu đài: “Tôi nhớ khi còn bé chơi cái này rất giỏi, không biết bây giờ kỹ thuật có bị thụt lui không.”

Vỗ chặt gia cố phần ngoài của lâu đài cát, Lori bắt đầu đào rỗng cát ứ bên trong, bỗng nhiên, một con cua thật nhỏ rất nhanh chui ra, rất ư hoảng sợ chạy xuống biển.

“Ah có con cua?” Lori nhanh tay, một phen nắm chặt bụng con cua, cười to giơ nó trước camera: “Chẳng lẽ con cua cũng biết ngủ đông sao? Đây là một con cua ngủ đông!”

Thấy bộ dạng con cua nhỏ giương nanh múa vuốt lại không cách nào kẹp cậu, Lori nổi tâm chơi đùa, nhưng đùa nghịch một lát, cậu đi đến bờ biển, nhẹ nhàng thả nó về biển: “Lần sau cẩn thận, đừng để bị người ta bắt nữa!”

Lori ngồi bên bờ biển, đưa mắt nhìn con cua nhỏ dần dần biến mất trong làn nước biển, ánh mắt có chút mơ màng.

“Ah, cái đền thờ này vẫn như cũ, một chút cũng không thay đổi đi!” Lori vừa bước lên bậc thềm vừa nói: “Nghe nói chỗ này xin xâm rất đúng, cho nên mỗi lần tới bờ biển cũng sẽ thuận tiện ghé qua, đáng tiếc chưa từng ở chỗ này xin được xâm thượng tốt ah, hôm nay muốn thử lại một lần!”

Ở trước đền thờ Lori dùng muôi gỗ cán dài bên cạnh ao múc nước ao rửa tay, đầu tiên đi tới hòm lạc quyên phía trước bái điện đền thờ ném vào một ít tiền lẻ, sau đó vỗ vỗ tay, hai tay chắp trước ngực, nhắm mắt yên lặng cầu khấn.

“Hi vọng lần này vận may sẽ tốt hơn.” Lori ôm ống thẻ, dùng sức lắc lắc, leng keng một tiếng, một cây xâm rớt xuống đất.

“Cái gì ah” sau khi đổi xâm, Lori cười khổ lắc đầu, “Lại là trung hạ, nhưng không phải tệ nhất thì tốt rồi!”

Tiếp theo Lori đi xin hai cái bùa bình an, còn giúp quay phim và đạo diễn xin mỗi người một cái bùa sự nghiệp thuận lợi.

“Thật đói ah!” ra khỏi đền, Lori duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn nhìn thời gian vậy mà đã hơn năm giờ chiều rồi, “ở ngay phía dưới có một quán ăn nhỏ không tồi, chúng ta đi thử xem?”

Quán không lớn, nhưng rất sạch sẽ, Lori đi vào lại chọn một vị trí gần cửa sổ, phục vụ lấy ra thực đơn.

“Quán này chủ yếu là hải sản, có gì không thể ăn không?” Lori vừa đưa thực đơn cho đạo diễn, quay phim, vừa hỏi, hai người kia đồng thời bày tỏ bản thân không có kiêng kị với hải sản nào, đạo diễn còn làm một thủ thế tùy cậu quyết định.

“Vậy tôi chọn” Dù sao bây giờ mọi thứ nghe theo đạo diễn, Lori dùng tay chỉ vào thực đơn: “Cái này, cái này, cái này, còn có cái này, uống rượu không?”

Câu nói sau cùng của Lori là hỏi đạo diễn và quay phim, đạo diễn gật gật đầu, chỉ là thêm một câu: “Lấy loại nhẹ thôi!”

“Ừm, vậy thì lấy rượu mơ quán tự ủ đi, phải ấm nha.” Lori khép thực đơn, dặn dò phục vụ.

“Vừa rồi Lori cầu gì thế?” Đạo diễn ra hiệu quay phim tắt máy DV, nghỉ ngơi một chút.

“Chỉ là bình an, khỏe mạnh linh tinh thôi.” Nhìn thấy đèn hiển thị ghi hình của DV tắt, Ryou trong lòng thở dài một hơi.

“Quả thực, bây giờ điều này là quan trọng nhất rồi.” Quay phim vừa để DV xuống, thì vội vã lấy thuốc lá.

“Khổ cực!” Ryou lấy bật lửa giúp quay phim châm thuốc, thuận tiện dùng ánh mắt hỏi đạo diễn hút hay không.

“Cậu cũng vậy a, nhưng vất vả còn ở phía sau!” Đạo diễn lắc đầu tỏ ý bây giờ không muốn hút thuốc, “Nhưng lực hấp dẫn của Lori thật không nhỏ, hiện tại số người báo danh đã vượt qua tôi mong muốn rồi!”

“Cái kia…” nói đến vấn đề này, mặt Ryou có chút lúng túng, không biết nên nói ý nghĩ của mình cho đạo diễn không.

“Cậu đừng lo lắng, không có dọa người như vậy đâu!” Đạo diễn tinh tế hơn, vừa nhìn sắc mặt Ryou cũng biết là vấn đề gì: “Kỳ thật người chính thức tuyển dụng rất có tính hạn chế, phần lớn là người trong giới, chỉ cung cấp giấy chứng nhận sức khỏe gần nhất là có thể loại hơn phân nửa người rồi!”

Ryou hơi an tâm một chút, hi vọng vậy may của mình không tệ a!

“Đúng rồi, Lori hình như rất quen thuộc nơi này, trước kia thường đến?” Quay phim gãy gãy tàn thuốc, hỏi Ryou.

“Ừm, nơi này rất gần trường trung học trước đây của tôi, lại chẳng tốn bao nhiêu tiền, vì vậy thỉnh thoảng sẽ cùng bạn gái khi đó đến hẹn hò.” Ryou cũng lấy thuốc lá, đốt lên sao đó hít một hơi thật sâu.

“Mối tình đầu sao? Bây giờ còn không?” Đạo diễn cảm thấy hứng thú hỏi.

“cứ cho là vậy đi, chẳng qua đã sớm chia tay rồi.” Ryou híp mắt, cười lạnh: “Cha cô ấy chết sống không đồng ý chúng tôi kết giao, bây giờ nhìn lại ông ấy vẫn rất có nhãn lực.”

Giờ phút này đạo diễn nhìn Lori hút mây thổi sương, có ảo giác, nếu nói ban nãy ở bờ cát Lori như một đứa bé trong sáng thuần khiết, vậy bây giờ Lori tựa như người lớn ra đời đã lâu, sành đời như vậy thực tế như vậy.

Đang định tìm lời an ủi Lori, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

“Nếm thử món này, rất có đặc trưng.” Thấy đồ ăn, Ryou lại khôi phục bộ dáng vui vẻ trước đó, vừa ăn vừa giới thiệu món ăn, còn thỉnh thoảng gắp thức ăn cho hai người đối diện.

Quay phim không mất thời cơ lại nâng DV lên, ghi lại một màn hiếm có này.

Cách Lori dùng cơm có vẻ rất có giáo dưỡng, phát ra thanh âm rất nhỏ, trên cơ bản cái gì cũng ăn, không quá kén chọn.

Quay phim quay khoảng 10 phút mới tắt DV, Ryou giúp bọn họ rót rượu, mọi người bắt đầu ăn cơm thật ngon.

Cơm nước xong trời cũng đã tối đen, trên đường trở về, Lori dường như hơi mệt, đầu gác trên tay, bắt đầu ngủ gật, đầu nhịp nhịp vô cùng đáng yêu, đạo diễn và quay phim cũng không đánh thức cậu, ngược lại quay được bất diệc nhạc hồ (mải mê đến nỗi quên cả trời đất).

Cuối cùng về đến trạm, lúc Lori xuống xe hình như còn có chút mơ mơ màng màng, chỉ là ở nhà ga bị lạnh gió thổi qua liền cảm thấy thanh tỉnh.

“Hôm nay rất vui vẻ, hi vọng lần sau lại có cơ hội cùng đi, giữ liên lạc điện thoại!” Lori làm một động tác gọi điện thoại, liền cười chạy mất.

“OK!” theo tiếng lệnh của đạo diễn, bản quay ban ngày của Lori Only Day đã hoàn thành.

“Lori, ngày mai chuẩn bị quay phần phỏng vấn, người được tuyển dụng có lẽ hai ba ngày nữa mới đến, lúc đó mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm trước, làm quen một chút.” Đạo diễn giải thích, “Đừng quá căng thẳng!”

“Được, vậy ngày mai quay ở đâu?” Ryou hỏi.

“Cậu cảm thấy làm phỏng vấn ở bên ngoài hay ở trong công ty thoải mái hơn?” Đạo diễn nghĩ nghĩ, hỏi.

“U-a… aaa, trong công ty a!” Ryou không thích đi bên ngoài.

“được rồi, nếu không chúng ta cứ làm phỏng vấn ngay ở phòng khách nhỏ trong ký túc xá của cậu, có lẽ khoảng mười giờ chúng tôi đến tìm cậu!” Đạo diễn bây giờ cũng đã nhìn ra, Lori ở nơi quen thuộc sẽ thoải mái hơn.

“Được” Lori không có dị nghị với sắp xếp này, chào đạo diễn và quay phim: “Khổ cực rồi!”

“Khổ cực rồi!” Ba người sau khi chúc nhau ngủ ngon thì tách ra trở về nghỉ ngơi.