Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 38: Sinh Nhật




Edit: Shun An

Beta: Be Lười

“Hắt xì!”

Đi ra nhà ăn, Nguyễn Tư Nhàn lại hắt xì thêm một cái.

Lần này cô xác định, chắc chắn có người ở sau lưng mắng cô, hơn 50% là Giang Tử Duyệt.

Người này cũng bị bệnh tâm thần rồi, bảo cô cách xa Nhạc Thần một chút.

Cô làm cái gì à?

Hơn nửa năm nay rồi, cô nhìn thấy Nhạc Thần liền trốn đi, ngay cả nói chuyện còn chưa nói qua vài câu, còn muốn cô làm sao nữa? Sau này không được chạm đất? Cả ngày đều phải ở trên không?

Nếu muốn cùng Nhạc Thần có gì đó, thì ở trên không cũng có thể trò chuyện đôi câu qua vô tuyến.

Nói trắng ra là vẫn là quá để mắt người đàn ông của mình. Tưởng là bảo bối gì quý giá lắm, người khác nhìn một lần đều muốn cướp. Cũng không nghĩ xem đánh giá của mọi người trong Thế Hàng với Nhạc Thần ra sao, ai mà không biết anh ta, nghĩ xem những cô gái đứng đắn ai dám kết hôn với anh ta, cũng không sợ sau khi kết hôn không phải tốn tiền mua mũ(1).

(1)Chỉ việc ngoại tình. Tiếng Trung chỉ ngoại tình hay có câu là đội nón xanh.

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy bản thân khi nãy không nên thể hiện rõ suy nghĩ như thế, nên để ra dáng vẻ nhu nhược đáng thương mà nói với chị ta: “Thật là xin lỗi, em không nghĩ đến chị sẽ hiểu lầm, em và cơ trưởng Nhạc không có gì cả, bọn em chỉ tâm sự về chuyện cũ, sau này em sẽ cố gắng ít tiếp xúc với anh ấy, chị tuyệt đối đừng vì em có gì với anh ấy mà không vừa ý.”

Chỉ cần nói đoạn này ra, đảm bảo đêm nay của cô sẽ gà bay chó sủa không yên.

Nhưng như bây giờ cũng tốt.

Nguyễn Tư Nhàn biết các đồng nghiệp khác đều nhận được thiệp mời rồi. Cô vẫn luôn lo lắng Giang Tử Duyệt dựa vào một phần tình cảm và thể diện sẽ gửi một tấm thiệp cho cô.

Bây giờ biết chị ta kiêng kị mình như vậy, còn lộ ra mặt, vậy thì cái này không cần phải lo lắng.

Điều này nói rõ cái gì đây?

Điều này là nói Giang Tử Duyệt đang dùng một cách khác để ca ngợi sự xinh đẹp của mình.

Lúc Nguyễn Tư Nhàn nghĩ như thế, còn chưa biết được mình đang được nhận một được rắm cầu vồng trực tiếp ở trên mạng.

【 Bây giờ phim ảnh tuyên truyền còn thuê người mẫu chụp sao? Không thể dùng nhân viên của mình sao? 】

Hai giờ trước, Weibo tuyên truyền vừa được đăng lên, có người đã bình luận như thế ở trang chủ Weibo của Thế Hàng. Nhân viên chuyên phụ trách bên mảng này trả lời lại: Không phải người mẫu đâu! Đây là phi công của chúng tôi.

Vì thế trang chủ bình thường được mấy ít ỏi official weibobình luận lập túc vượt mức trên ngàn.

【 Chị gái phi công! Tôi có thể! Tôi có thể! 】

【 Xin hỏi khảo sát tuyển dụng, có xét tiêu chuẩn nhan sắc không? Nếu có, tôi không tới. 】

【 Chị gái đẹp quá đi! Mau nói cho tôi biết chuyến bay nào đi! Tôi muốn ngồi chuyến bay đó 】

【 Quả nhiên là ở bay ở trên trời. Đây là tiên nữ của bầu trời đấy! 】

【 Được không vậy…… Nữ làm tài xế còn quá sức, nữ cơ trưởng máy bay có thể làm sao? 】

【 À, có một số điểu ti(2) còn xem thường phái nữ. Mẹ bạn sinh ra bạn là để bạn xem thường mẹ mình à? Chính bạn không tè dầm sao, nhìn xem để bạn đi làm phi công xem bạn có làm được không? Ồ! Không đúng! Tôi quên mất phi công không nhận người tàn tật, não tàn cũng là một loại tàn tật mà. 】

(2) Chỉ bộ phận sinh dục nam, mang ý chửi mắng.

【Mấy vị cơ trưởng khác tôi cũng có thể! Có người nào có link Weibo của họ không? 】

Sau khi trải qua quá trình lên men cả một đêm, trên bảng hot search của Weibo: “Nữ phi công Thế Hàng” không làm gì mà đã leo lên top 20 hot search.

Sáng sớm Nguyễn Tư Nhàn thức dậy, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại.

Weibo bình thường ít ỏi không có đăng được mấy bào lập tức có một loạt tin nhắn cùng với lượt bình luận ào ạt xuất hiện, lượng fans cũng nhanh chóng tăng lên thêm vài trăm.

Nguyễn Tư Nhàn còn ngờ người ra, căn cứ vào tin nhắn của mọi người gửi đến tìm ra nguyên do.

Nhưng bình luận quá nhiều, cô không có cách biết được những người này rốt cuộc làm sao tìm được Weibo của cô.

Avatar là ảnh cô chụp nửa người bên bờ song Seine khoảng mấy năm trước, nick name Weibo “Tôi sánh bước với ánh mặt trời” vừa nhìn đã thấy là manh mối thứ hai, cho nên mọi người đều xác định đây là cô.

Nguyễn Tư Nhàn lại mở tin nhắn nhìn một chút. Trong đó phần lớn đều là con gái gửi đến.

Có người nói muốn làm quen, có người đơn thuần đến thổ lộ, cũng có người chỉ biết gửi “A a a a a a a” thét lên như gà.

Đương nhiên cũng có tin nhắn thể hiện suy nghĩ của mình vô cùng đơn giản trực tiếp, thông thường chỉ có hai chữ —— “Hẹn không?”

Nguyễn Tư Nhàn rất tò mò loại người này rốt cuộc là tự tin từ đâu đến? Lòng hiếu kỳ khiến cô chọn một nick Weibo vào xem, ham muốn tình dục làm cô lập tức thoát ra, hơn nữa còn block hết toàn bộ.

Bị nhiều người xa lạ thổi phồng lên như thế. Cô gái nào mà không cảm thấy hí hửng lên chứ.

Nguyễn Tư Nhàn vui sướng chụp hình, đang muốn gửi Biện Toàn và Tư Tiểu Trân xem. Điện thoại đột nhiên bị một cuộc điện thoại chen ngang.

Dãy số cô không lưu, nhưng biết là ai gọi đến.

Sau khi nhận điện thoại, Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện, đầu bên kia cũng im lặng một lát.

Loading...

“Nguyễn Nguyễn, hôm nay trên weibo official của Thế Hàng là con sao?”

Nguyễn Tư Nhàn còn ngồi ở trên giường, khoanh chân lại, nghiêng đầu “Vâng” một tiếng.

Giọng của Đổng Nhàn lập tức mềm mại.

“Sao con không nói với mẹ? Mẹ còn cho rằng con vẫn còn đang làm tiếp viên hàng không.”

“Mẹ cũng không hỏi con.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng hít mũi của Đổng Nhàn.

“Nguyễn Nguyễn, thấy con thực hiện được ước mơ của mình, mẹ rất vui.”

Nguyễn Tư Nhàn nghe xong, trong lòng không gợn sóng, cũng không có gì muốn nói.

Mỗi lần hai mẹ con mình gọi điện cho nhau là như thế, luôn là vô cớ mà im lặng.

Đổng Nhàn cũng không biết vì sao Nguyễn Tư Nhàn dần dần trở nên như thế, đối với bà đặc biệt lạnh nhạt, thậm chí có đôi khi còn có một chút căm thù.

“Nguyễn Nguyễn, hôm nay là sinh nhật con, mẹ nấu cơm cho con ăn nhé.”

“Không cần.” Nguyễn Tư Nhàn nói: “Con hẹn bạn rồi.”

Không đếm được đây đã là lần thứ mấy từ chối gặp nhau, Đổng Nhàn riết cũng thành quen.

Nhưng hôm nay không giống nhau, nhìn ảnh chụp trên mạng làm bà bần thần rất lâu, càng không thể tin được cô con gái luôn lạnh nhạt với bà đã lớn và thay đổi nhiều đến như thế. Bà đặc biệt muốn gặp cô một lần, “Vậy mẹ gửi một cái bánh kem đến cho con được không?”

“Bạn con đặt cho con một cái bánh kem rồi. Ôi!~ Không nói nữa, con phải làm việc rồi.”

Đổng Nhàn hít một hơi, thở một hơi thật dài: “Được. Vậy mẹ không làm phiền con nữa.”

Cúp điện thoại, Nguyễn Tư Nhàn lại nằm xuống ngủ tiếp.

Mà bên kia, sau khi Nguyễn Tư Nhàn trở thành chỉ số KPI(3)may mắn cho tổ tuyên truyền, official weibo nhanh chóng thừa dịp nhiệt độ vẫn còn đăng nhanh lên bài tuyên truyền thứ hai, vô cùng có lòng đăng thêm mấy bức ảnh của Nguyễn Tư Nhàn.

Phó Minh Dư lướt Weibo đọc bình luận, sắc mặt bình tĩnh, lại bất thình lình cười một tiếng: “Thật đúng là người gặp người thích.”

Bách Dương ở một bên tiếp lời: “Không mù thì đều thích.”

Phó Minh Dư liếc cậu ta một cái, đối phương lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, giả vờ như chưa nói gì cả.

Anh lại nhấn vào Weibo Nguyễn Tư Nhàn, nhìn số lượng fans, phân phó nói: “Nói cho tổ tuyên truyền, một vừa hai phải, đừng quá lạm dụng cô ấy.”

“Vâng.”

Bách Dương nói xong liền muốn đi làm, Phó Minh Dư lại gọi lại cậu ta lại:

“Đồ đạc đều dọn qua chưa?”

“Đã sắp xếp người dọn. Chắc là chiều nay thì chuẩn bị xong.”

Phó Minh Dư gật đầu, Bách Dương xoay người đi ra ngoài.

Đúng lúc này, điện thoại Phó Minh Dư nhận được một cuộc gọi.

Anh nhíu nhíu mày, hơi kinh ngạc. Không biết tại sao Đổng Nhàn lại gọi điện đến cho anh.

“Dì, có việc sao?”

“Ngại quá làm phiền cháu một chút, dì muốn nhờ cháu giúp một việc nhỏ.”

“Vâng! Dì nói đi.”

“Hôm nay cô nữ phi công trên weibo tuyên truyền của Thế Hàng, cháu có thể nói cho dì biết chút lịch làm việc của cô ấy không? Dì muốn tìm cô ấy có chút việc.”

“Dì à, thật là ngại quá. Cái này cháu không thể tiết lộ được.”

Cùng lúc nói chuyện, Phó Minh Dư đã tra thông tin của chuyến bay hôm nay.

Thời gian bay của Nguyễn Tư Nhàn đạt tới hạn mức cao nhất, hôm nay được nghỉ.

Đổng Nhàn do dự một lát, lại hỏi: “Vậy cháu không cần nói cụ thể cho dì. Nói khoảng thời gian cô ấy xuống máy bay cho dì biết là được.”

Phó Minh Dư cười: “Dì, phi công cấp dưới của cháu rất nhiều, cháu làm sao có thể biết rõ thời gian xuống máy bay của mỗi người được?”

Nói xong lại hỏi: “Dì biết cô ấy?”

Đổng Nhàn “Ừm” một tiếng.

Phó Minh Dư nói: “Nếu quen biết mà nói, dì có thể trực tiếp cho gọi điện thoại cho cô ấy, không có phương thức liên hệ sao?”

“Ừm.” Đổng Nhàn giả vờ thừa nhận, “Làm phiền cháu rồi. Vậy dì không phiền cháu làm việc nữa.”

“Vâng.”

Trong điện thoại vang lên tiếng “Tút tút”, Phó Minh Dư nắm di động, màn hình tự động trở về bức ảnh nhóc đáng thương.



Chạng vạng, mây đen không đợi đến mặt trời lặn xuống núi đã kéo đến, dường như sẽ có mưa to.

Phó Minh Dư không để tài xế đón, tự mình lái xe đi chung cư Danh Thần.

Trên đường, mưa lớn đổ xuống.

Trước khi đi vào tầng hầm, anh thấy ngoài cửa lớn có một chiếc Porsche đen đang đỗ. Một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế điều khiển, mà xe bên cạnh có một người phụ nữ đang đứng, một tay cầm ô, một bàn tay cầm theo một cái bánh kem.

Số lần gặp mặt giữa Phó Minh Dư và Đổng Nhàn không nhiều lắm, trời mưa cũng khiến người thấy không rõ dáng vẻ, chỉ cảm thấy quen mắt. Đến lúc đi vào trong thang máy anh mới nhớ ra là ai.

Tuy rằng hiểu biết đối với Nguyễn Tư Nhàn và Đổng Nhàn không nhiều lắm, nhưng Phó Minh Dư có thể đoán được, nếu Nguyễn Tư Nhàn muốn gặp bà, Đổng Nhàn cần gì phải đích thân gọi đến hỏi thăm anh về lịch bay.

Chỉ là không có được tin tức từ anh, bà lại mất công thêm một chút phiền phức mới tra ra được địa chỉ của cô.

Ngón tay Phó Minh Dư đã sắp chạm đến nút tầng 16, nghĩ đến đây, lại dịch xuống một chút, ấn vào tầng 14.

Thang máy chậm rãi dừng lại.

Cửa còn chưa mở ra hoàn toàn, Phó Minh Dư đã nghe được tiếng ca Siberia của người nào đó ở bên ngoài.

Theo khoảng cách cửa dần dần mở ra, Nguyễn Tư Nhàn mặc bộ váy đỏ chậm rãi dừng hát lại.

Cô ho khan một chút, che dấu sự xấu hổ của mình, lộ ra nụ cười đoan trang.

“Tổng giám đốc Phó tan ca à?”

“Ừm.”

Phó Minh Dư quan sát cô:

“Hôm nay tâm trạng không tệ?”

“Cũng tạm thôi.”

Nguyễn Tư Nhàn đi vào nhấn vào tầng 1, cửa chậm rãi khép lại.

Thời điểm thang máy đang đi xuống, cô đột nhiên hỏi:

“Anh lên hay xuống?”

“Xuống.”

“Ồ.”

Hôm nay tâm trạng của Nguyễn Tư Nhàn không được tốt lắm, hai ngày trước, bà ngoại của Biện Toàn đổ bệnh, nên đã đóng cửa về quê, đến giờ còn chưa về lại, chỉ có Tư Tiểu Trân ăn sinh nhật cùng cô. Trên đường lại nhận được điện thoại của Đổng Nhàn, bà ấy quan tâm không thể nói phá hủy tâm trạng, nhưng cũng chưa nói tới vui sướng, quanh quẩn ở bên trong, nửa vời.

Chỉ là buổi chiều, cô lại nhận được một biển rắm cầu vồng của cư dân mạng, làm cho cô sắp chết đuối đến nơi, cảm thấy mình thật sự là tiên nữ hạ phàm.

Tiên nữ tất nhiên không thể vì chuyện phàm tục mà phiền não.

Lúc này không thể ca hát ở trước mặt Phó Minh Dư, nhưng mà vui vẻ không thể khống chế được. Đầu óc bắt đầu mở lên một buổi biểu diễn, ngón tay cũng nhịp nhịp ở sau người.

Nhưng là ông trời luôn sẽ cho tiên nữ hạ phàm một chút trừng phạt.

Khi thang máy dừng ở tầng 8, Nguyễn Tư Nhàn có dự cảm, Nhị Lang Thần phái Hạo Thiên Khuyển của mình đến bắt cô về thiên cung.

Chó chưa tới, tiếng đã đến trước.

Buổi biễu diễn trong não của Nguyễn Tư Nhàn, nháy mắt đã tắt điện.

Cho nên nói như thế nào vẫn là kẻ có tiền là tốt nhất.

Nếu không phải ở biệt thự riêng, Nguyễn Tư Nhàn hoàn toàn không có khả năng yêu cầu những hộ gia đình cùng tòa nhà không được nuôi chó.

Cô im lặng không lên tiếng mà lui đến trong một góc, đỡ lan can, trong lòng run sợ mà đối diện với con chó kia.

Thần kinh Nguyễn Tư Nhàn căng chặt, lòng bàn tay lạnh ngắt. Ánh mắt lại thấy bóng phản chiếu của hai người càng ngày càng gần, càng gần cho đến khi hợp vào nhau.

Mùi hương linh sam mát lạnh trên người anh càng ngày càng gần.

—— Tầm mắt của Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi được thân hình của anh che khuất, trước là áo sơ mi của anh, là cổ áo anh.

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt, dường như không hiểu được hành động này.

Cô đứng ở góc tường, mà cơ thể của Phó Minh Dư dường như đem cô ép vào trong góc vuông này.

Chỉ là cùng trước đây không giống nhau chính là, anh đối mặt với Nguyễn Tư Nhàn, mà không phải đưa lưng về phía cô.

Không gian hẹp tức khắc ngay cả hơi thở đều khó có thể lưu thông.

Anh còn cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt của anh lại đặc biệt bình tĩnh, giống như chính là đang duy trì thói quen mắt nhìn thẳng của chính mình.

Nhưng ánh mắt vẫn ở trên người cô không nhúc nhích.

Nguyễn Tư Nhàn không được, cô không có cách đối diện với Phó Minh Dư như vậy được.

Cô quay mặt đi, tim không thể khống chế được mà đập nhanh hơn.

Không đúng, anh chắn chó thì chắn chó, anh đứng đối mặt với tôi như vậy là có ý gì?

Chó thì bị chặn, chỉ là tư thế của anh cũng kỳ lạ quá đấy.

Sớm biết như vậy đối diện với chó đi, còn thấy nhẹ nhàng hơn khi đối diện với tên đàn ông chó này.

Ngoại trừ tiếng động của chó và tiếng kêu của nó, Nguyễn Tư Nhàn chỉ nghe được tiếng hít thở và tiếng tim đập.

Lúc cô rũ mắt, Phó Minh Dư có thể rõ ràng nhìn thấy phấn mắt màu nâu và đường kẻ mắt trên mắt cô, còn cả hàng mi dài cong vút.

Anh nhớ lại một chút, hình như là hơn nửa năm qua, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô trang điểm.

“Trang điểm xinh đẹp như vậy, đi gặp ai?”

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Trọng điểm của cả câu, cô chỉ chụp vào hai chữ “Xinh đẹp”.

Hơn nữa cô phát hiện, hôm nay hàng ngàn hàng vạn cầu vồng thí cô đều thản nhiên tiếp nhận được, còn gửi cho mấy người TưTiểu Trân xem.

Nhưng mà mà một câu “Xinh đẹp” của Phó Minh, cô lại đỏ mặt lên.

Cô nhỏ tiếng nặn ra hai chữ:

“Bạn bè.”

“Nam hay nữ?”

Giọng Nguyễn Tư Nhàn còn nhỏ đi:

“Liên quan gì đến anh.”

“Tùy tiện hỏi thôi.”

Anh chậm rãi nói: “Nam hay nữ?”

Có chuyện tuỳ tiện hỏi mà đi hỏi đi hỏi lại hai lần sao?

Nguyễn Tư Nhàn không muốn trả lời, chính là cá bóng trên đỉnh đầu mang đến cảm giác áp bách, nặng đến đầu cô đều không nâng lên được.

“Nam.”

“Ồ.”

Phó Minh Dư dường như biết Nguyễn Tư Nhàn cố ý nói như vậy, lại hỏi:

“Đêm nay còn về nhà không?”

“Không về.”

“Tôi đưa em đến đó.”

Giọng điệu của anh quá thẳng thắn trực tiếp, hoàn toàn không phải là thương lượng.

“Không cần.”

“Em chắc chắn?”

Thang máy lúc này đang dừng ở tầng 1, cửa chậm rãi mở ra, bên ngoài tiếng mưa rơi “Tách tách tách” truyền vào.

Nguyễn Tư Nhàn: “……”

Trước khi ra ngoài cô đã đóng cửa sổ, chuyên tâm mà trang điểm, hoàn toàn không chú ý tới bên ngoài trời đã bắt đầu mưa.

Chủ nhân của con chó kéo nó đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước lại sửng sốt.

Nguyễn Tư Nhàn sinh ra một ít tâm tư, lập tức ấn đóng cửa thang máy.

Chờ lúc chủ nhân của con chó có phản ứng lại, cửa đã đóng lại.

Chỉ là Phó Minh Dư còn đứng bất động.

Nguyễn Tư Nhàn duỗi tay đẩy đẩy ngực anh, đồng thời đi ấn vào nút tầng hầm, dồn dập mà nói:

“Đi mau đi mau.”

Tới bãi đỗ xe, Nguyễn Tư Nhàn ngồi trên ghế phụ, lúc lấy đai an toàn ra, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cười khẽ.

Phó Minh Dư: “Em cười cái gì?”

“Không có gì.”

Nguyễn Tư Nhàn nói:

“Chính là cảm thấy ghế phụ của anh ngồi rất thoải mái.”

“Ừm.”

Phó Minh Dư gật đầu nói:

“Cũng không phải ai cũng có thể ngồi.”

Nguyễn Tư Nhàn quay mặt đi không nói chuyện.

Lại tiếp được sao? Chủ đề này chỉ có một hướng đi thôi.

Chỗ ghế phụ của đàn ông đôi khi thật sự có một ý nghĩa đặc biệt.

Đúng lúc này, Tư Tiểu Trân đột nhiên gọi điện thoại đến.

Hôm nay mưa to, thời tiết thay đổi, rất nhiều đường đi của may bay phải đổi, Tư Tiểu Trân làm nhân viên điều phối, cần tăng ca.

“……”

Cũng không phải cố ý cho leo cây, công việc chính là như vậy, Nguyễn Tư Nhàn rất hiểu, nhưng cũng mất mát.

Tay Phó Minh Dư đặt trên tay lái, quay đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

“Bạn không đến?”

Nghe ra còn có cảm giác giống như vui vẻ khi thấy người gặp hoạ.

Nguyễn Tư Nhàn quay đầu không nói lời nào.

Phó Minh Dư bắt đầu tháo đai an toàn.

“Vậy về thôi.”

Nguyễn Tư Nhàn không nói chuyện, cũng không có dị nghị.

Bên ngoài mưa còn lớn, hay là cô ăn cơm một mình. Hôm nay còn là sinh nhật cô, chỉ số cô độc khá cao rồi.

Một lần nữa tiến vào thang máy, Nguyễn Tư Nhàn tâm trạng xuống thấp, sớm đã không còn nét vui vẻ hào hứng ra ngoài như khi nãy.

Cô cúi đầu ấn tàng 14, đột nhiên lại bị Phó Minh Dư kéo tay.

“Lên tầng ăn cơm với tôi.”

Anh cũng không chờ Nguyễn Tư Nhàn trả lời, trực tiếp ấn tầng 16.

Được thôi.

Nguyễn Tư Nhàn không nói lời nào tỏ vẻ cam chịu.

Cô không muốn sinh nhật hôm nay phải ăn cơm lẻ loi một mình.

Phó Minh Dư có đôi khi cũng có tính miễn cưỡng người khác, thôi chịu đi.

Tới lầu 16, Phó Minh Dư vừa ấn vân tay, vừa cởi nút thắt áo khoác.

Lúc cửa mở ra, anh đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại cười nói: “Hôm nay cô trang điểm xinh đẹp như vậy. Cuối cùng còn không phải chỉ có một mình người đàn ông là tôi ngắm.”

Nguyễn Tư Nhàn ngoài cười nhưng trong không cười mà nói:

“Đúng vậy, lời cho anh rồi.”

Sau khi vào, anh trực tiếp cởi áo khoác, đặt ở trên sô pha, mặc áo sơ mi đi về phía phòng bếp.

Nguyễn Tư Nhàn thăm dò đi vào:

“Không gọi đồ ăn?”

“Không gọi.”

“Anh biết nấu cơm à?”

“Cũng tạm.”

Phó Minh Dư mở tủ lạnhra, nhùn một loại đồ mới mà người làm nhét trong tủ lạnh cho anh, hỏi:

“Muốn ăn cái gì?”

“Mãn Hán toàn tịch.”

Nguyễn Tư Nhàn nhướng mày cười: “Có thể không?”

Phó Minh Dư không để ý đến cô, đưa tay lật lật đồ trong tủ lạnh, quay đầu lại nhìn cô: “Mì trường thọ, ăn không?”