Hạ Cánh Trên Trái Tim Anh

Chương 59




Edit: M.O.N

Beta: Be Lười

Đêm nay người buồn nhất là Trịnh Ấu An.

Cô nằm trên giường khách sạn, một hồi mở Wechat khung chat của Nguyễn Tư Nhàn, một hồi mở Wechat khung chat của Phó Minh Dư, nhưng chậm chạp không có động tác kế tiếp.

Hai người kia là một đôi, giống như cho dù cô ta nói thật với ai, đều là một kết quả.

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Ấu An chưa từng lâm vào hoàn cảnh khốn khổ này, vô cùng rõ ràng cái gì gọi là họa từ miệng mà ra.

Lúc đầu cô chỉ muốn lừa gạt ba của cô một chút, đừng có cứng rắn gán ghép cô và Phó Minh Dư, thế nhưng mà cô không ngờ tới Nguyễn Tư Nhàn và Phó Minh Dư sẽ ở bên nhau, không ngờ tới con gái ruột của Đổng Nhàn là Nguyễn Tư Nhàn, càng không ngờ tới Đổng Nhàn cứ như vậy nói với Nguyễn Tư Nhàn chuyện này.

Trò chơi vận mệnh luôn luôn đan xen xoay vòng như thế.

Mặc dù, Trịnh Ấu An cảm thấy Phó Minh Dư người này chẳng ra sao cả, nhưng mà cứng rắn phá CP là sai lầm, cho dù CP này có bao nhiêu chú ý. (CP: Couple)

Huống hồ nhân vật nam chính của cặp CP này vẫn là một người không dễ trêu chọc.

Trịnh Ấu An lăn qua lăn lại vài vòng trên giường, sau đó nằm sấp điên cuồng đập vào gối.

Đột nhiên lại ngồi dậy, tóc tai bù xù ngồi xếp bằng, nghĩ tới nghĩ lui, nhắn tin cho Yến An.

[ Trịnh Ấu An ]: Anh Yến An, trò chuyện một lát?

Giờ phút này chính vào mười một giờ khuya, âm nhạc trong quán bar xập xình, khói mù lượn lờ.

Yến An cho là mình uống nhiều quá, mắt nhìn đồng hồ, xác nhận anh không lầm thời gian.

[ Yến An ]: Đêm hôm khuya khoắt như này, em tìm anh nói chuyện phiếm?

[ Trịnh Ấu An ]: Em muốn hỏi một vấn đề, chính là, nếu anh có một người bạn gái, tình cảm rất tốt, sau đó có người ở trước mặt bạn gái anh nói xấu anh là rất phong lưu chuyên lừa gạt người khác, anh sẽ làm sao?

Yến An nghĩ nghĩ, cảm thấy vấn đề này khó trả lời.

Bởi vì cái này đối với anh ta đâu là nói xấu, đây là lời nói thật nha.

[ Yến An ]: Không sao cả, giải thích hiểu lầm rõ ràng là tốt thôi *nhe răng*

[ Trịnh Ấu An ]: Không phải, anh sẽ làm gì người nói xấu kia?

[ Yến An ]: Nhìn xem là nam hay là nữ, là nữ thì thôi, là nam anh giết chết hắn.

[ Trịnh Ấu An ]: Vậy nếu như là Phó Minh Dư thì sao? Anh ta sẽ như thế nào?

[ Yến An ]: Cậu ta sao? Bụng dạ hẹp hòi, không phân biệt nam nữ, tất cả đều giết chết.

Trịnh Ấu An ngã xuống giường ai oán một tiếng.

[ Yến An ]: Sao em lại hỏi cậu ta rồi? Em vẫn không bỏ xuống được à?

[ Trịnh Ấu An ]: Đừng nói giỡn.

Bây giờ có thể là anh ta sẽ không bỏ qua tôi nữa rồi.

Ngày hôm sau trở về ngược lại gặp một trận mưa, đến thành phố Giang, tầng mây rất thấp, quanh quẩn gần nửa giờ mới hạ xuống.

Bên kia Phó Minh Dư giám sát tin tức vô cùng đúng giờ, Nguyễn Tư Nhàn xuống máy bay một lúc đã nhận được tin nhắn của anh.

[ Phó Minh Dư ]: Đến rồi?

Nguyễn Tư Nhàn kéo vali phi hành, đi thật nhanh.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Ừm.

[ Phó Minh Dư ]: Đến văn phòng chờ anh?

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu nhìn về phía tầng lầu, thấp thoáng có thể thấy trước cửa sổ sát đất ở tầng kia có bóng người quen thuộc.

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Không được, em về nhà trước, chiều anh đến ăn cơm.

Phó Minh Dư nhận được tin nhắn, mắt nhìn xuống dưới lầu, khóe miệng hiện lên nụ cười nhẹ.

[ Phó Minh Dư ]: Hôm nay em muốn nấu cơm?

[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Ừm.

Trở lại trước bàn làm việc, Chúc Đông gọi điện thoại tới.

Chúc Đông: “Đêm nay có rảnh không? Cùng nhau đi ăn một bữa cơm?”

Phó Minh Dư tâm tình tốt, lắc đầu, “Không đến, có việc.”

Vừa cúp máy, Kỷ Diên lại gọi điện thoại tới.

“Tôi muốn đi nước ngoài công tác một thời gian rất dài, buổi tối tới ăn một bữa cơm để tiễn tôi.”

“Không tới.” Phó Minh Dư nói, “Tối nay ăn cơm với bạn gái.”

“Ở bên nhau nha.” Kỷ Diên nói, “Hôm nay nhiều người náo nhiệt, hai người các cậu sẽ hiu quạnh lắm đấy.”

Phó Minh Dư cười không nói, sau đó im lặng hai giây, Kỷ Diên “Ôi” một tiếng, “Được thôi, các cậu ở thế giới của hai người đi.”

Bên này Phó Minh Dư tâm tình không tệ, hiệu suất làm việc tăng gấp đôi.

Động tác Nguyễn Tư Nhàn cũng không chậm, đến quần áo cũng không đổi đi siêu thị mua chút nguyên liệu nấu ăn, chỉ là cô đang chọn nguyên liệu nấu ăn cùng nguyên liệu kết hợp tốn không ít tâm tư, sau một tiếng mới đi ra từ siêu thị.

Về đến nhà, cô thay quần áo khác, cầm đồ vật đi vào phòng bếp, không chút tình cảm nào giơ tay chém xuống, trên cái thớt gỗ đầu gà và thân gà dứt khoát tách rời, đồng thời lăn trên mặt đất.

Loading...

Cô cũng không thường xuyên nấu cơm, bình thường xuống bếp chính là nấu chút mì hoặc là ăn sủi cảo ăn liền, ngẫu nhiên muốn làm mấy món đồ ăn phức tạp một chút đều phải xem sách nấu ăn.

Nhưng hôm nay hết thảy lại thuận lợi lạ thường, từng đao thái xuống, thịt cắt rất khá, rất cân xứng, độ dày đều, nhìn cảnh đẹp ý vui.

Có lẽ đây chính là mang theo tình cảm khi nấu cơm đi.

Bảy giờ tối, chuông cửa vang lên.

Nguyễn Tư Nhàn mặc áo len màu nâu, quần jean đơn giản, trên cổ treo tạp dề, tóc buộc ở sau ót, cứ như vậy xuất hiện trước cửa ra vào.

Phó Minh Dư cảm thấy hôm nay cô nhìn vô cùng dịu dàng.

“Hôm nay mới trở về, không mệt mỏi sao? Sao lại tự mình làm cơm?”

Anh hỏi.

“Không mệt.” Nguyễn Tư Nhàn nhíu mày, cười nói, “Đây không phải muốn cho anh một món quà lớn sao?”

Đây chính là món quà lớn của cô?

Phó Minh Dư hơi thất vọng.

Còn tưởng rằng cái gì đó.

Cô kéo Phó Minh Dư đi vào, để anh ngồi trên ghế sa lon.

“Anh đợi lát nữa, xong ngay đây.”

Gặp dáng vẻ Nguyễn Tư Nhàn như này, Phó Minh Dư còn có chút không quen.

“Cần anh giúp không?”

“Không cần.”

Nguyễn Tư Nhàn trở lại phòng bếp, tay chân lanh lẹ làm xong các việc còn lại, rất nhanh đã bưng lên ba món ăn.

Gà rang cay(1), đầu cá cay(2), thịt luộc.

Nhìn thấy bàn thành phẩm này, Nguyễn Tư Nhàn còn có chút rung động.

Quả nhiên, người không ép mình hết sức, cũng không biết mình có thể có bao nhiêu ưu tú.

Chỉ là sau khi Phó Minh Dư vào bàn, nhìn trên bàn tất cả đều là màu đỏ tươi, hơi nghi hoặc một chút.

Nguyễn Tư Nhàn ngồi đối diện anh, đầu tiên đưa đôi đũa cho anh.

“Nếm thử, em mới học.”

Phó Minh Dư cầm đũa, do dự một lát, ăn một miếng thịt luộc, nhưng không lên tiếng.

“Ăn không ngon sao?”

Nguyễn Tư Nhàn hỏi.

“Không có.” Phó Minh Dư nói, “Không tệ.”

Nguyễn Tư Nhàn hừ một tiếng, lại chỉ đầu cá cay, “Lại thử cái này đi.”

Mặc dù Phó Minh Dư không thích ăn cay, nhưng mà vô cùng biết giác ngộ cho bạn gái mặt mũi, nếm thử một miếng, gật đầu nói: “Không tệ.”

Nguyễn Tư Nhàn lại chỉ vào gà rang cay, “Cái này nữa.”

Món ăn này chỉ là nhìn liền có chút khó mà dám gắp.

Lúc này Nguyễn Tư Nhàn đứng dậy rót ly nước, Phó Minh Dư tưởng rằng cho mình, đưa tay muốn tiếp, Nguyễn Tư Nhàn lại bưng lấy ly nước ngồi xuống bên cạnh, “Làm gì, anh còn chưa ăn món ăn này đâu.”

Một món ăn mà thôi, bạn gái tự mình xuống bếp làm, nào có đạo lý không ăn.

Phó Minh Dư vô cùng nể tình ăn.

“Thế nào?” Nguyễn Tư Nhàn lại hỏi.

“Khá ổn.” Phó Minh Dư thần sắc bình tĩnh, nói xong liền buông đũa xuống.

“Vậy ăn tiếp đi.”

Nguyễn Tư Nhàn nói như vậy, rất có dáng vẻ cho rằng “Hôm nay anh không ăn xong chính là không yêu em”.

Nếu như là như thế này, phần quà lớn kia của cô thật đúng là khẩu vị hơi – nặng.

Bây giờ Phó Minh Dư cũng đã cảm giác được Nguyễn Tư Nhàn có chút không đúng, anh nhướng mắt lên, cũng không hỏi nhiều, vô cùng nể tình nhấm nháp thủ nghệ của cô.

Ăn từng ngụm một vào buổi chiều như này, cổ họng như bị thiêu cháy, trên lưng cũng đang mơ hồ ra mồ hôi.

Nhưng trên mặt anh lại không biểu cảm gì, ăn đến nhã nhặn, động tác lại không tính là chậm, rất nhanh đồ ăn trong mâm liền ít đi một phần ba.

Nguyễn Tư Nhàn thấy dáng vẻ này cũng tin tưởng mấy món ăn này thật là không tệ.

Em là để anh đến nhấm nháp thức ăn ngon sao?

Nguyễn Tư Nhàn cảm giác một quyền của mình đánh vào bông, giận đùng đùng cầm lấy đũa nếm thử một miếng.

Cô ăn nhanh, còn chưa thưởng thức được hương vị khác, đầu tiên một cỗ vị cay từ bên trong miệng liền vọt tới trong đầu, trong nháy mắt hai mắt bắt đầu chảy nước mắt.

Phó Minh Dư đưa ly nước đưa cho cô, cô lập tức nhận lấy, uống hai ngụm mới hòa tan hương vị bên trong miệng, miệng vẫn mở hít mạnh không khí.

Phó Minh Dư dù bận vẫn ung dung mà nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhấc lên, trông dáng vẻ lại có mấy phần chế giễu.

“Lần sau cho ít ớt thôi, rõ ràng bản thân em cũng không thể ăn cay.”

Nguyễn Tư Nhàn rất có khí thế đặt ly lên trên bàn, “Không phải anh thích cay sao?”

Phó Minh Dư ngước mắt nhìn cô, “Ai nói với em anh thích cay?”

Mắt nhìn thức ăn trên bàn, lại bổ sung, “Đồ ăn anh thường ăn thiên vê thanh đạm, không phải lần đầu tiên em ăn cơm với anh, không biết sao?”

Nguyễn Tư Nhàn cười lạnh: “Vậy mà hôm qua em thấy anh nhìn mấy cô em cay cay(3) kia vẫn khá thích đấy.”

(3)Chỉ mấy cô gai nóng bỏng.

Câu “Đẹp ” kia, suýt chút làm cô tức chết.

Phó Minh Dư híp híp mắt, cố gắng nghĩ lại.

Hôm qua hình như anh đang ở văn phòng, ngay cả ăn cơm đều là người của phòng ăn đưa vào, người từng thấy qua ngoại trừ Bách Dương chính là trong mấy cấp quản lý đó, đều là đến gửi kế hoạch hoặc là có tuổi đeo tóc giả, từ đâu tới mấy cô em?

“Anh gặp qua sao?”

Nguyễn Tư Nhàn híp mắt, ánh mắt nguy hiểm.

Giả vờ, còn giả vờ.

Gỉa vờ giỏi thế sao không đổi giống loài thành túi nhựa đi?(4)

(4) từ “giả vờ –装” và “túi nhựa – 塑料袋” trong tiếng Trung có một chữ giống nhau, chị Nhàn đang chơi chữ.

Trong lúc im lặng, Phó Minh Dư ngược lại nghĩ ra một số chuyện, “Em nói ảnh chụp ngày hôm qua sao?”

Anh không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, tìm tới hình ảnh, lần này lực chú ý không trên chân Nguyễn Tư Nhàn, hướng về góc trên bên phải xem t, quả nhiên có bốn năm cô gái mặc bikini ở nơi đó tạo dáng.

Nguyễn Tư Nhàn bày ra dáng vẻ “Xem anh giải thích thế nào” nhìn chằm chằm anh.

Phó Minh Dư buông thõng con mắt, nhìn điện thoại, không nhanh không chậm nói: “Là rất đẹp.”

Nguyễn Tư Nhàn hít sâu một hơi, “Anh —— “

“Có điều anh nói là chân của em.”

?

Nguyễn Tư Nhàn lấy điện thoại di động của mình, nhìn một chút, bàn chân của cô quả nhiên bắt mắt.

“Không phải, ai bảo anh xem chân em rồi?” Nguyễn Tư Nhàn hỏi, “Anh cuồng chân sao? Anh?”

Phó Minh Dư để điện thoại di động xuống, gắp thức ăn, bình tĩnh nói: “Ngược lại không đến nỗi cuồng chân, chỉ là em, có khả năng anh không chỉ cuồng chân.”

“…”

Rốt cuộc anh làm thế nào để khi nói loại lời này lại có thể mây trôi nước chảy giống như chỉ là đang nói “Hôm nay thời tiết tốt”?

Nguyễn Tư Nhàn thở ra một hơi, cảm giác gương mặt của mình hơi nóng, không biết là hôm nay ăn quá cay hay là anh nói chuyện quá cợt nhả.

Dù sao bây giờ cô không có cách nào trao đổi bình thường với anh.

Nguyễn Tư Nhàn uống một hớp nước, vô cùng nghiêm túc nói: “Tối hôm qua anh ngủ có ngon không?”

Phó Minh Dư để đũa xuống, tự mình đi rót ly nước, nhấp một hớp, ngồi vào bên người Nguyễn Tư Nhàn, nói ra: “Em có chuyện gì nói thẳng đi.”

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ nghĩ, vậy liền nói thẳng đi.

“Hôm qua em đã rất khó chịu.” Cô nhìn Phó Minh Dư, “Bởi vì, hôm qua em nghe chút lời đồn đại liên quan tới anh.”

“Ừm?” Phó Minh Dư không mặn không nhạt nói, “Lời đồn đại gì?”

“Chính là có người nói anh rất phong lưu, vừa đến nước ngoài liền không có hạn chế, trầm mê sắc đẹp của mấy cô em nóng bỏng, à, còn có khả năng mang người ta đi, xuân phong nhất độ cái gì đó.”(5)

(5) Ý nói đi abcxyz đó.

Loại lời này nghe vào tai, Phó Minh Dư giống như cũng không có gợn sóng gì quá lớn, giơ cái cằm lên, “Em tiếp tục.”

Nguyễn Tư Nhàn nghĩ thầm sao anh lại không có chút phản ứng đấy, “Anh không có gì muốn nói sao?”

Phó Minh Dư: “Anh nghĩ trước hết nên nghe em nói xong.”

“Cụ thể em cũng không biết nha.” Nguyễn Tư Nhàn nói, “Sau đó hôm qua em liền suy nghĩ, đây có phải là thật hay không, dù sao người nói với em chuyện này, cũng không phải loại ngậm máu phun người.”

Nguyễn Tư Nhàn nói xong cũng dừng lại, chờ Phó Minh Dư trả lời.

Mắt của cô cũng không chớp mà nhìn anh, trái tim lơ lửng giữa trời.

Vốn cho là mình có thể rất bình tĩnh rất lý trí hỏi anh vấn đề này, nhưng thật ra không phải.

Nguyễn Tư Nhàn phát hiện mình vẫn rất khẩn trương, chí ít cô cảm giác được, cô so với trong tưởng tượng càng quan tâm người này.

Mà Phó Minh Dư cũng không biết mình gần đây là đắc tội với ai, vậy mà tạo cho anh loại tin đồn này.

Nghĩ nghĩ hôm qua Nguyễn Tư Nhàn gặp được người nào, đáp án này giống như không khó khăn.

Anh cầm điện thoại lên, bắt đầu lật danh bạ.

“Anh làm gì?” Nguyễn Tư Nhàn hỏi.

“Trịnh Ấu An nói thật sao?” Phó Minh Dư nói, “Anh gọi điện cho cô ta chứng thực, anh cũng muốn hỏi cô ta một chút nhìn thấy lúc nào.”

Mắt thấy anh đã tìm tới số điện thoại của Trịnh Ấu An định gọi qua, Nguyễn Tư Nhàn đưa tay lấy đi điện thoại di động của hắn, “Ôi! Không cần!”

Phó Minh Dư lại nâng cao tay, mở chế độ loa ngoài, tiếng chuông của Trịnh Ấu An reo.

“Đừng gọi, thật đấy đừng gọi!” Nguyễn Tư Nhàn nhào vào thân thể anh, ôm cánh tay của anh giành máy lại, “Anh nhanh cúp máy!”

Một cái tay khác của Phó Minh Dư thuận thế nắm eo của cô, kéo cô vào trong ngực.

Nguyễn Tư Nhàn ngẩng đầu, cùng anh bốn mắt nhìn nhau, âm thanh của anh trầm thấp vang lên ở bên tai.

“Cứ như vậy không tin anh?”

Hô hấp đột nhiên hòa lẫn, Nguyễn Tư Nhàn chợt dừng lại động tác, chậm tay rủ xuống, đặt ở trên vai của anh.

“Cũng không phải không tin anh.” Cô quay mặt, thấp giọng nỉ non, “Giống anh như thế… Hôn như vậy, nghi ngờ anh phong lưu cũng rất bình thường.”

“Ừm?” Phó Minh Dư nhíu mày, “Em nói cái gì?”

Nguyễn Tư Nhàn không biết anh là thật không nghe thấy hay là giả vờ không nghe thấy, thừa dịp anh không chú ý, đột nhiên đưa tay cúp điện thoại.

“Là con gái nghe được những lời này đều sẽ tức giận.” Nguyễn Tư Nhàn vặn lại áo sơ mi của anh nói, “Nhưng em chỉ muốn nghe anh giải thích một chút.”

Phó Minh Dư chậm rãi để điện thoại di động xuống, một cái tay khác ôm cô, gằn từng chữ: “Không có chuyện này, anh chưa làm qua.”

Nguyễn Tư Nhàn buông thõng mắt nghĩ nghĩ, gật đầu.

Được, không có thì tốt.

Nhưng Phó Minh Dư lại muốn hỏi một chút đi: “Cô ta nói là lần cùng đi Tây Ban Nha kia sao?”

Nguyễn Tư Nhàn cảm thấy chuyện này cũng không gạt được Phó Minh Dư, cho nên không nói dối anh.

“Ừm.”

Phó Minh Dư nhéo nhéo mặt của cô, thấp giọng nói: “Khi đó đầy trong đầu anh đều là em, làm sao có thể đi xem những cô gái khác.”

Lời này chợt nghe xong, vẫn rất ngọt.

Thế nhưng mà ——

Nguyễn Tư Nhàn nện vào bả vai anh, “Đừng có miệng lưỡi trơn tru, khi đó quan hệ chúng ta thế nào mà trong đầu anh đầy là em.”

Nói xong, thấy Phó Minh Dư nhìn chằm chằm cô, tựa hồ rõ ràng cái gì.

“Thật?”

Phó Minh Dư ngoắc ngoắc cô, muốn để cô tới gần chút.

“Thật.”

Ngực Nguyễn Tư Nhàn hơi hơi phập phồng, “Anh từ lúc đó đã…”

“Không phải.” Phó Minh Dư nói, “Còn sớm hơn lúc đó.”

“Ừm? Lúc đấy là khi nào?”

“Lần đầu tiên khi nhìn thấy em.”

Lời nói vừa rơi xuống, không khí đột nhiên yên tĩnh.

Hai cặp mắt nhìn đối phương, hơi xấu hổ.

“Không phải.” Phó Minh Dư nói bổ sung, “Anh chỉ là lần đầu tiên gặp mặt trong năm nay.”

“…”

“Khả năng em không nhìn thấy anh, nhưng mà anh đứng ở ga sân bay thấy em.”

“…”

Thật ra chính Phó Minh Dư cũng không nghĩ tới vấn đề này.

Chẳng qua là khi Nguyễn Tư Nhàn hỏi như vậy, anh vô ý thức có câu trả lời này, không cần suy nghĩ, trong lòng trực tiếp cho ra một đáp án.

Nhưng nếu như không phải như thế, có lẽ lấy tính tình của anh, Nguyễn Tư Nhàn đã sớm chết tám trăm lần.

Hóa ra là như vậy nha.

Nguyễn Tư Nhàn kéo kéo khóe môi, “Thì ra anh sớm đã có mưu đồ làm loạn với em, anh rất có nhẫn nại nha.”

“Em mới biết được anh có thể nhẫn?” Phó Minh Dư nói, “Bây giờ anh không phải cũng nhẫn sao?”

Trong giọng nói của anh có chút không nghiêm chỉnh, Nguyễn Tư Nhàn như ở trong mộng mới tỉnh cúi đầu, mới phát hiện mình dĩ nhiên đang ngồi trên đùi anh, bị anh ôm eo.

Cô xoay mặt, muốn đứng lên, lại bị anh giữ chặt.

“Em thì sao?”

Nguyễn Tư Nhàn nhìn chằm chằm anh, không nói chuyện.

Phó Minh Dư: “Ừm?”

Nguyễn Tư Nhàn biết anh hỏi chuyện gì.

—— Em thích anh từ lúc nào?

Thế nhưng Nguyễn Tư Nhàn thật không biết.

Cô chỉ có thể tìm thấy một chút chi tiết tình cảm duy nhất, chính là ngày đồng ý làm bạn gái anh.

Lúc đầu cô đối với nhu cầu yêu đương không lớn, tới Yến An cảm thấy còn có thể, tiếp xúc xong lại phát hiện cũng không phải chuyện như vậy, ý nghĩ này càng phai nhạt.

Hơn nữa từ cha mẹ ly hôn xong cô đã cảm thấy, ở chung được vài chục năm, một đôi vợ chồng ngay cả con cũng lớn như vậy nói ly liền ly, nhiều năm như vậy bao nhiêu thời gian đều trôi theo dòng nước.

Huống chi không có giấy kết hôn để duy trì tình cảm lưu luyến, quá không chân thật, còn không chân thật bằng lịch bay trên sổ ghi chép của cô.

Nhưng mà Phó Minh Dư người này rất kỳ quái, lần kia ở bãi đỗ xe hỏi cô có phải nói nhảm hay không? Lúc đấy trong đầu cô vậy mà có một loại kích động muốn thử yêu đương với người này một lần.

Không biết vì cái gì, Phó Minh Dư người này có một loại mị lực kỳ quái hấp dẫn cô.

Rõ ràng ngay từ đầu mỗi ngày bị anh chọc tức đến xù lông, giống hai cái nam châm cùng cực.

Nhưng không biết lúc nào anh lặng lẽ thay đổi phương hướng, không cần ngoại lực, đã để cô tới gần anh.

Phó Minh Dư còn đang chờ câu trả lời của cô, nhìn thẳng vào cô.

Ngón tay Nguyễn Tư Nhàn chậm rãi co lại, đầu ngón tay nong nóng.

Cô cúi đầu, tới gần bên tai anh, nhẹ nói: “Không biết.”

Cô dừng một chút, còn nói: “Dù sao bây giờ rất thích.”

Sau khi nói xong, cô cảm thấy mình thật có lỗi với bạn trai, ngay cả loại vấn đề này cũng không trả lời được.

Thế là, dường như mang theo chút an ủi, hôn vành tai anh một cái.

Vai người đàn ông khẽ co lại một chút, đồng thời bên cạnh là tiếng hít khí của anh.

Nguyễn Tư Nhàn phát hiện, vành tai anh rất mềm, so với trong tưởng tượng mềm nhiều hơn, để cho người ta không nhịn được nghĩ cắn một chút.

Nghĩ đến cái gì thì làm cái đó.

Cô thật nhẹ nhàng cắn một chút, tay đang đỡ trên lưng cô lại đột nhiên siết chặt, để hai người áp sát vào cùng một chỗ.

“Lỗ tai anh nhạy cảm như vậy sao?” Nguyễn Tư Nhàn đưa tay, đầu ngón tay đang xoay vòng trên yết hầu anh, “Nơi này thì sao?”

Phó Minh Dư đột nhiên nắm chặt tay của cô, nhíu mày nhìn cô, ánh mắt nặng nề đến đáng sợ, thanh âm mang theo chút ý cảnh cáo, “Nguyễn Tư Nhàn, em nghĩ cho kỹ, hôm nay muốn ăn cơm ngon thì đừng đụng đến anh.”

“…”

Tôi Nguyễn Tư Nhàn đời này ghét nhất bị uy hiếp!

Cô tránh thoát tay Phó Minh Dư, vùi đầu hôn yết hầu anh.

Anh không nhin được ngửa đầu ra, cổ thon dài kéo căng, cảm giác ấm áp truyền khắp toàn thân.

“Tê —— “

Đột nhiên anh đặt tay vào sau gáy cô, ép cô ngẩng đầu, hôn lên.

Nguyễn Tư Nhàn nhắm nghiền hai mắt, đang trầm mê bên trong nụ hôn của anh, nhưng ý thức hoàn toàn thanh tỉnh, rõ ràng cảm giác được sức dán dưới bắp đùi cô không đúng.

Đúng lúc này, điện thoại Phó Minh Dư để ở trên bàn đột nhiên vang lên, tiếng chuông vào lúc này đặc biệt chói tai.

Không ai bắt, tiếng chuông tự động ngừng.

Nhưng sau một lát lại vang lên.

Nguyễn Tư Nhàn nhíu nhíu mày, đẩy anh ra, “Điện thoại di động của anh kêu.”

Phó Minh Dư thở phì phò, nhìn cô chằm chằm hai giây mới đưa tay đi lấy điện thoại.

Anh nghiêng đầu nhìn, điện thoại biểu hiện —— “Trịnh Ấu An”.

Nếu là bình thường, Phó Minh Dư sẽ trực tiếp cúp máy.

Nhưng anh nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, quay đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Em muốn nghe không?”

Nguyễn Tư Nhàn biết anh có ý tứ gì, nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Không cần.

Phó Minh Dư trực tiếp cúp điện thoại, đồng thời ấn im lặng.

Hai người lần nữa bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí càng nóng hơn.

Nguyễn Tư Nhàn đã rất rõ ràng cảm giác được phản ứng của anh càng lúc càng lớn.

Trong lòng cô đập mạnh, ngực phập phồng.

Phó Minh Dư nhắm mắt lại, lý trí đang dần dần biến mất.

Đi CMN lý trí, đây là bạn gái của anh.

Lúc này anh lại mở mắt nhìn Nguyễn Tư Nhàn ánh mắt rất tha thiết, tiến tới, tựa ở bên tai cô muốn nói cái gì.

Nhưng mà nói đến cổ họng, nhưng lại nghĩ đến tình huống bây giờ.

Trong nhà cô khẳng định không có cái gì.

Thế là anh kéo tay của cô, đặt ở bên môi hôn một chút.

“Bảo bối, giúp anh một chút?”

Tác giả có lời muốn nói: Ai, Phó Tổng, người ta vừa mới tan làm, lại muốn người ta lái máy bay đi sao?