Hạ Luyến Tương Phùng

Chương 7




Sau một hồi cảm thấy hoảng loạn, Mạnh Kim Ca lập tức bình tĩnh lại, suy nghĩ tìm điểm mấu chốt.

Ngủ không phải là nguyên nhân khiến cô xuyên không, vì lúc ngủ trưa trong lớp học cô không hề quay về. Hơn nữa hai lần xuyên không này, trong mơ cô đều nhìn thấy một cái đồng hồ cổ, nhưng tối qua lại không thấy gì cả.

Cô xoa huyệt thái dương và bắt đầu nhớ lại trước lúc xuyên không đã xảy ra chuyện gì.

Tham dự tang lễ của A Hoán, rồi đột nhiên ngất xỉu, ngủ trên giường của anh… Chẳng lẽ điểm mấu chốt là giường của anh?

Mạnh Kim Ca quyết định đến phòng Phương Cảnh Hoán, thử nằm lại trên giường anh.

Cô sợ mình sẽ không ngủ tiếp được, nên sau khi rửa mặt xong, cô chạy hai vòng quanh tiểu khu, cầm album ảnh đến nhà Phương Cảnh Hoán, dùng cớ “trả đồ” để vào phòng ngủ của anh một lần nữa.

Mạnh Kim Ca tiếp tục nằm trên giường của anh, hít sâu một hơi, ôm chặt cuốn album, tràn đầy mong chờ tiến vào giấc mộng.

Các đề toán học phức tạp, lớp học được dán đầy khẩu hiệu, sân chơi ấm áp vào buổi chiều.

Còn có cả Phương Cảnh Hoán đang mặc đồng phục học sinh nữa.

Cô tìm đến mọi người rồi đây.

“Kim Ca, Kim Ca…”

Bên tai truyền đến tiếng gọi, đầu cô đau như búa bổ, hô hấp cũng dần dồn dập, trên người không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Khung cảnh quen thuộc mà cô mong đợi đã xuất hiện trước mắt, đồng hồ “tích tắc” quay theo hướng ngược lại.

“Kim Ca!”

Từ trong giấc mơ, Mạnh Kim Ca giật mình tỉnh dậy.

“Tối qua cậu đi ngủ mấy giờ, sao tớ gọi mãi cũng không tỉnh? Mau dậy đi, sắp đến giờ vào lớp rồi, hôm nay lão Lưu chắc chắn sẽ điểm danh đấy.”

Mạnh Kim Ca từ từ cúi đầu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nữ sinh đứng bên cạnh giường.

Đó là bạn cùng phòng đại học của cô.

“Đừng ngây người nữa, mau xuống thay quần áo đi.” Bạn cùng phòng thúc giục: “Nếu không chúng ta lại trễ tiết học này nữa đó.”

Cô thuận miệng tiếp lời: “Lớp học nào? ”

Bạn cùng phòng ngẩng đầu nhìn cô một cái, cảm thấy không thể tin được: “Cậu ngủ đến ngốc luôn rồi à? Lát nữa là tiết quan hệ công chúng của lão Lưu đấy, thầy sẽ điểm danh, nếu cậu không nhanh lên, tớ sẽ không đợi nữa mà đi trước đấy. ”

Bạn cùng phòng đại học, thầy Lưu, quan hệ công chúng, điểm danh.

Mạnh Kim Ca cuối cùng cũng hiểu tình hình lúc này.

Thay vì trở lại lớp 12, cô xuyên đến lúc học đại học.

Mạnh Kim Ca bấm móng tay vào lòng bàn tay, ép mình phải tỉnh táo lại, nhẹ giọng nói: “Cậu đi trước đi, tớ không đi. ”

Bạn cùng phòng à một tiếng: “Cậu nghiêm túc à? ”

Cô mệt mỏi gật đầu: “Ừm, tớ cảm thấy hơi khó chịu.” ”

Bạn cùng phòng thấy sắc mặt cô quả thật rất kém nên không nghi ngờ gì nữa: “Được, vậy tớ sẽ báo với lão Lưu là cậu nghỉ, cậu nhớ tìm giáo viên hướng dẫn để viết giấy xin nghỉ nhé. ”

“Được.”

Bạn cùng phòng ôm sách giáo khoa đi ra ngoài, sau khi Mạnh Kim Ca nghe thấy tiếng đóng cửa thì xuống giường xem qua một lượt.

Đúng là cô đã từng ở ký túc xá đại học bốn năm, trước bàn cô có dán ảnh, đồ vật trang trí, đều khớp với hình ảnh trong trí nhớ.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Hà Tư Ân, vừa “ting” một tiếng, đã bị đối phương cúp máy.

Ngay sau đó, bên wechat hiện tin nhắn: Đang trên lớp, có chuyện gì vậy!

Mạnh Kim Ca: Hiện tại cậu đang học trường đại học nào?

Hà Tư Ân:??? Tớ còn có thể ở đâu nữa, Giang Đại!

Mạnh Kim Ca: Cậu với Tiết Hưng Tu thế nào rồi?

Hà Tư Ân: Đừng nhắc đến anh ta với tớ nữa, tớ sẽ coi như anh ta đã chết.

Hà Tư Ân: Cậu hỏi chuyện này để làm gì?

Mạnh Kim Ca nhắm mắt lại, buông điện thoại xuống.

Lúc trước Hà Tư Ân học ở Giang Đại, đại học năm ba cậu ấy và Tiết Hưng Tu vì chuyện đi du học mà cãi nhau, chiến tranh lạnh rất lâu. Cuối cùng Tiết Hưng Tu vẫn lựa chọn rời đi, Hà Tư Ân đơn phương đề nghị chia tay.

Tất cả đều giống như trước đây.

Cô xuyên về một ngày rồi quay lại, hóa ra mọi thứ đều không thay đổi.

Mạnh Kim Ca lại cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Hà Tư Ân: Không có chuyện gì, tớ không thích Tiết Hưng Tu, người tớ thích là A Hoán.

Hà Tư Ân:????? Wow?!

Hà Tư Ân: Thật á? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu giấu tớ bao lâu rồi? Vãi, tớ cứ nghĩ là cậu thích tên vương bát đản (khốn khiếp) kia, nhưng hai năm trước tớ mới biết hai người chỉ là  mối quan hệ thuần khiết.

Mạnh Kim Ca: Đột nhiên nhận ra.

Mạnh Kim Ca đang chuẩn bị giải thích hai câu, tay đang đánh chữ bỗng nhiên dừng lại.

Nếu cô không thể thay đổi bất cứ điều gì, như vậy năm năm sau, A Hoán vẫn sẽ chết vì tai nạn giao thông?

Không được, tuyệt đối không được!

Mạnh Kim Ca thay quần áo chạy ra khỏi phòng ngủ, vừa gọi điện thoại cho Phương Cảnh Hoán vừa chạy ra ngoài cổng trường, ngăn một chiếc taxi lại ngoài cổng.

Cô gọi hồi lâu mới có người nghe điện thoại, kèm theo giọng nói buồn ngủ: “Alo. ”

“A Hoán, cậu có ở trường không? Bây giờ tớ đến tìm cậu, có chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu. ”

Anh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, sau đó đột nhiên tỉnh táo, cao giọng nói: “Bây giờ cậu đến đây? Chỗ nào cơ? Trường học của tớ á? ”

“Đúng vậy, tớ lập tức đến.”

Đối diện truyền đến tiếng bàn tay đánh vào thanh lan can sắt, dường như anh đột nhiên ngồi dậy, giọng hơi kích động: “Được! ”

Sau đó lại hỏi: “Cậu đến đây bằng cách nào? Xuống xe ở đâu? Tớ sẽ đến đón cậu. ”

Mạnh Kim Ca sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, mình chưa từng đi đến đại học của Phương Cảnh Hoán.

Thời trung học, cô luôn làm việc sôi nổi, thích náo nhiệt, nhiều bạn bè, nhưng sau khi lên đại học dường như bước vào giai đoạn mệt mỏi.

Quan hệ với bạn cùng phòng không nóng không lạnh, không thích tham gia câu lạc bộ, lười ra cửa xã giao, bạn bè duy nhất ở trường là Tiết Hưng Tu lại thường xuyên chạy đến Giang Đại tìm Hà Tư Ân.

Chương trình học năm nhất rất nặng, không có thời gian để suy nghĩ về những thứ khác. Năm thứ hai thích chụp ảnh, thời gian rảnh rỗi sẽ một mình bay đến những nơi khác nhau để chụp ảnh. Năm thứ ba bắt đầu thực tập tại các công ty, có cả một số công ty ở nước ngoài. Năm cuối thì mùa thu đã là mùa tuyển sinh, mùa xuân là mùa tuyển dụng và luận văn tốt nghiệp cứ thế ập đến, bận đến không dứt ra được.

Thời đại học, Mạnh Kim Ca và Phương Cảnh Hoán rất ít khi liên lạc.

Năm ba đại học, Phương Cảnh Hoán từng đến trường của cô, nhưng lúc ấy cô bận rộn làm dự án, sau khi mời anh ăn cơm trưa xong thì ném anh cho Tiết Hưng Tu.

Những nuối tiếc này đều không còn cơ hội để bù đắp.

“Này? Kim Ca? ”

Mạnh Kim Ca thu hồi suy nghĩ và nói: “Tớ gọi taxi, xuống xe ở cổng, cậu đến đón tớ. ”

Cả hai đều hướng về nhau, như vậy thật tốt.

“Được, tớ chờ cậu.”

Mạnh Kim Ca cúp máy, bất giác nắm chặt điện thoại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lần trước xuyên không trở về, cô nghĩ còn đang học trung học, cho rằng tương lai còn dài, nên không nói thêm gì, cũng không làm ra chuyện gì, cho nên mọi việc mới tiếp diễn theo quỹ đạo trước kia.

Nhất định có thể thay đổi.

Nhất định có thể.

Mạnh Kim Ca trả tiền xuống xe, nhìn thấy Phương Cảnh Hoán đứng ở cổng trường.

Anh mặc một chiếc áo hoodie mỏng rộng thùng thình, quần đen giản dị, nghiêng người dựa vào cửa, gió nhẹ thổi mái tóc ngắn trước trán anh, ánh nắng buổi chiều ấm áp nhẹ nhàng chiếu lên bóng người gầy gò của anh.

Đó là A Hoán năm 22 tuổi.

Vứt bỏ sự ngây ngô thời học sinh nhưng vẫn giống như thiếu niên trong trí nhớ, sạch sẽ trong suốt, tỏa sáng rực rỡ.

“A Hoán!”

Phương Cảnh Hoán nghe tiếng nhìn lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, trên mặt hiện lên ý cười, bước về phía cô.

Mạnh Kim Ca nhanh chóng chạy tới, nhào vào trong ngực anh, ôm chặt lấy thắt lưng, cả khuôn mặt đều vùi vào, hốc mắt chậm rãi ẩm ướt, gọi: “A Hoán. ”

Phương Cảnh Hoán ngây ngẩn cả người, hai tay lơ lửng trên không trung, nhất thời cảm thấy không biết làm thế nào.

Anh nhẹ giọng hỏi: “Đây là… Có chuyện gì vậy? ”

Mạnh Kim Ca nghe được giọng điệu ấm áp ấy, cuối cùng nước mắt cũng không nhịn được nữa, rơi xuống, vừa khóc vừa nói: “Tớ không thích Tiết Hưng Tu, chưa từng thích…”

“Tại sao cậu lại tự cho mình là thông minh, cậu không thể đến hỏi tớ sao?”

“Hu hu hu, cậu là đồ ngốc.”

Phương Cảnh Hoán sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn, anh chậm rãi nâng mặt cô lên, dùng ngón tay lau đi nước ở khóe mắt, thanh âm có chút chua chát: “Ừm, tớ là đồ ngốc. ”

Giọng của anh rất khàn, thốt ra từng chữ từng chữ: “Cho nên, tớ muốn xác nhận một lần nữa, cậu thích ai?” ”

Mạnh Kim Ca nâng cằm nhìn anh, tròng mắt đen nhánh phản chiếu bóng dáng của anh, hai tay nâng mặt anh, giọng điệu kiên định: “Tớ thích cậu, vẫn luôn là cậu. ”

“Phương Cảnh Hoán, em thích anh.”