Hạ Mộng Cuồng Thi Khúc

Quyển 1 - Chương 6




Sau khi kết thúc tháng chín, mùa hè nóng bức cũng lặng lẽ qua đi.

Trời đầu thu là một mảnh trong vắt, giống như là một vùng đại dương yên ả. Hàng nghìn hàng vạn cao ốc hiện đại đồ sộ đứng sững dưới bầu trời xanh, phản chiếu ánh nắng đầu thu, tia sáng trắng rung động trên không trung như sóng gợn lăn tăn trên mặt biển. Mà vài tòa cao ốc tư thái trang trọng là cung thủy tinh óng ánh dưới đáy biển.

Tập đoàn Thịnh Hạ là một trong số cao ốc trong suốt kia, dân trí thức giầy tây đi tới đi lui, đóng dấu bản sao, ngồi thao tác trên máy vi tính rất lâu. Trong phòng họp tại tầng chót, Hạ Thừa Tư vừa mới kết thúc cuộc họp sắp xếp biểu diễn lần đầu tiên tại nhà hát. Bùi Thi cho máy chiếu trình bày tài liệu, tổng kết lại lời nói của anh với giọng không cao không thấp.

“…. Thời gian phần biểu diễn cuối chương trình của Hoàng gia Bỉ Flemish Philharmonic ước chừng bốn mươi phút, cuối cùng là đến cô Hạ Na lên sân khấu phát biểu chúc mừng. Các vị thấy sắp xếp trên ảnh chiếu chứ? Nếu như các vị đều nghe thấy anh Hạ phát biểu thì cũng thấy được tầm quan trọng trong việc sắp xếp lần này. Sau đây chúng tôi sẽ cho quý vị đặt vấn đề để xác nhận lại thời gian ghi trên tài liệu lần cuối.”

Sau khi nói xong cả đống lời, người ở đây lại nêu ra một vài vấn đề, trải qua thảo luận sau đó giải tán. Bùi Thi đưa tổng giám và quản lý rời khỏi đây, trước khi Ngạn Linh đi còn nhướng mày nói khẽ với Hạ Thừa Tư: “Sao mỗi lần họp Bùi Thi đều muốn lặp lại rất nhiều lần câu nói nào là thấy được, nghe được, cảm thấy được như vậy. Lẽ nào nói một lần không đủ, xem tài liệu không đủ, mọi người còn vẫn chưa hiểu được hay sao?”

“Là cô ấy cường điệu mà thôi.”

Thư ký Bùi Thi này quả thật có chút tài năng, không chỉ có khả năng quản lý, còn có năng lực nhận định hơn hẳn người thường.

Cô ta biết người chia ra làm bốn loại: Loại thị giác, loại vận động, loại thính giác và loại logic. Đa số kiến trúc sư, họa sĩ là loại thị giác. Nhạc sĩ, tổng đài viên vân vân… là loại thính giác. Công nhân bốc vác, vệ sĩ vân vân… là loại vận động. Còn phần lớn kế toán, luật sư là loại logic. Cách thức nói chuyện của bốn loại người này hoàn toàn không giống nhau. Ví như nói cảm tưởng trở về từ một trấn nhỏ vùng nông thôn thì trọng điểm của bọn họ cũng khác. Loại thị giác sẽ có khuynh hướng miêu tả phong cảnh nhìn thấy, loại thính giác sẽ có khuynh hướng nghe thấy tiếng chim hót và tiếng la hét trong trấn. Loại vận động sẽ có khuynh hướng thuật lại ở nơi đó khí hậu trong lành thế nào và chất lượng giường ngủ tệ hại ra sao… Nếu như ta nói với loại thị giác “Bạn hiểu tôi đang nói gì không…” rất có thể đối phương vẫn không thể hiểu được.

Hạ Thừa Tư đứng dậy, uống một hớp cà phê, nói thong dong: “Thư ký Bùi, tôi hiểu em cường điệu là để người khác chú ý hơn, nhưng nếu như họp mà phải lặp đi lặp lại từng lần như dạy trẻ con vậy thì Thịnh Hạ cũng có thể đổi thành nhà trẻ rồi.”

“Tôi cho rằng, giải thích và bổ sung lại lời nhắn nhủ của cấp trên là trách nhiệm công việc của tôi. Logic và nghệ thuật thường không ăn nhằm với nhau, anh không thể mong muốn các nhà nghệ thuật cũng hiểu được logic của anh.”

“Thư ký Bùi, tôi nói là không nên dùng suy nghĩ kiểu giáo viên nhà trẻ để xử lý kế hoạch công ty.”

Bùi Thi bỗng hơi tức giận, cố nhịn thật nhiều nhưng vẫn phải nói ra lời kiềm nén đã lâu kia: “Suy nghĩ của phụ nữ chưa chắc sẽ không tốt. Tuy phụ nữ không lý trí logic như đàn ông, nhưng đàn ông không giỏi về giao tiếp và trao đổi tình cảm cũng là sự thật không thể bàn cãi. Mỗi bên đều có mạnh yếu, không cần thiết phải thành kiến như thế.”

Hạ Thừa Tư đặt cốc cà phê xuống, liếc mắt bốn mươi lăm độ nhìn Bùi Thi: “Đàn ông không giỏi giao tiếp trao đổi, vậy tại sao những nhà ngoại giao nổi tiếng đều là đàn ông?”

“Đó là vì xã hội bị tư tưởng nam quyền chi phối quá nhiều năm, muốn thay đổi hoàn toàn phải cần thời gian. Nam nữ khác biệt, nên lĩnh vực sở trưởng cũng không giống với nhau. Nói một cách khác, xem nhạc hội là theo cảm giác, nếu người quá mức lý tính ngược lại không cách nào hiểu được người trình diễn tại nhạc hội.”

Nghe Bùi Thi thành thật giải thích như thế, Hạ Thừa Tư khẽ cười: “Nhìn dáng vẻ của thư ký Bùi rất có thiện cảm với người hành động theo cảm tính và không nghiêm túc nhỉ.”

Người đàn ông này thật sự không có thuốc nào chữa được mà!

Vốn không muốn múa mép khua môi với cấp trên, nhất là tranh cải với kẻ cố chấp như đá này, thật ra thì hoàn toàn chẳng có ý nghĩa. Nhưng cô lui một bước nhỏ, vẫn không nhịn được lại nhích đến gần thêm một chút lần nữa, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Hạ Thừa Tư.

“Darwin từng nghiên cứu, cách thức biểu đạt tình cảm của con người cũng không có tiến hóa, điều này chẳng khác gì với tổ tiên của chúng ta đang ở trên cây ăn chuối tiêu cả. Cho nên, không có tình cảm không có nghĩa là cao cấp hơn người khác, chỉ có thể nói rõ người như vậy giỏi về tư duy logic.” Cô dừng một chút, đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm, “Hơn nữa, rất có thể bởi vì từng bị tổn thương tình cảm, nên mới phong tỏa tình cảm của mình sau bức tường lý tính.” (Loyal Pang: Bùi Thi, mình phục bạn, bạn chửi xỏ anh Tư thật hay, tổ tiên trên cây ăn chuối =)))))

Tròng mắt màu nâu nhạt của Hạ Thừa Tư hơi thít lại.

Đây gần như là ánh mắt sáng ngời nhất cô từng gặp, bởi vì ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ sát đất mà hơi phản chiếu lại ánh sáng. Có lẽ anh có một đôi mắt nhìn thấu tất cả, nhưng ánh mắt lại dung hợp của nét trong sáng của thiếu niên và sự trầm lắng của đàn ông. Chỉ tiếc là màu mắt anh hơi nhạt, thường sẽ bị những người mẫu Âu Mỹ mũi cao cướp đi cái nhìn chăm chú.

Lúc này trong đầu Bùi Thi lại hiện ra một cảnh hai cô gái cùng đồng thanh thét lên chói tai về phía tấm hình của anh:

“Anh chàng này, anh chàng này, căn bản là Phan Kim Liên trong đàn ông mà! Thật khiến cho người ta muốn phạm tội đó! Ồ không, không phải muốn phạm tội, mà là muốn bị phạm tội.”

“Tôi đã nói rồi, gặp một người như vậy, phản ứng đầu tiên không phải là vội vàng nằm xuống ngay sao?”

“Nhìn anh ta đi, cô sẽ cảm thấy anh ta làm gì cô cũng không sao hết, cái gì cũng được đó!”

……

Kèm theo là một đoạn đối thoại khiến cho người ta phun máu. Bùi Thi nhìn thấy Hạ Thừa Tư chống hai tay lên bàn bên người mình. Anh khom người cúi đầu, khẽ hé ra đôi môi hấp dẫn:

“Bùi Thi.”

Trên mặt Bùi Thi không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng đáy lòng hơi thắt lại một chút.

Anh nhìn cô bằng đôi mắt tuyệt đẹp gần như trong suốt kia, giọng nói chầm chậm trầm ấm như tiếng dây G (Sol) đàn Violin:

“Cô đã xem phim lúc tám giờ (1) nhiều quá rồi.”

(1): Chương trình chiếu phim lúc tám giờ của đài truyền hình sẽ là những bộ phim Hàn Quốc và Đài Loan lãng mạn.

Hai tuần sau.

Thời tiết chợt hạ nhiệt độ, cành khô trên cây đã rụng sạch lá, giống như móng chim xòe ra vô số vuốt, lại giống như Bồ Công Anh được phóng đại cùng sương mù ôm lấy nhau trong đêm thu.

Mưa lắc rắc như nhung tơ, từng đợt rơi xuống theo hơi lạnh của gió thu, để lại mặt đường đầy vũng nước. Người đi trên đường cầm dù đi men theo từng cửa hàng, cửa hàng chiếu ra ánh đèn sáng rực, nhưng không cách nào làm ấm đêm tối tịch mịch.

Tại tầng cao nhất nhà hàng Asia, Bùi Thi và Hàn Duyệt Duyệt ngồi ở vị trí cửa sổ tại góc tường.

Bùi Thi mặc bộ đồ vải tuýp màu đen thẳm, nhưng vẫn ôm bụng run rẩy.

Còn Hàn Duyệt Duyệt vẫn giữ tinh thần hi sinh mình để vui lòng người khác, mặc chiếc váy liền có tay bằng voan mỏng màu trắng, chân mang đôi giày gót nhọn, bên hông đeo sợi dây lưng có mặt hoa trà khổng lồ, chống cằm nhìn Bùi Thi trước mắt, thở dài từng đợt.

“Không phải là Hạ Thừa Tư chỉ nói một câu phim tám giờ thôi sao, chị cần gì phải nhất thời kích động biến thành như vậy vì anh ta chứ?”

Bùi Thi ôm bụng, tuy gương mặt luôn như là quan tài không thay đổi, nhưng rõ ràng sắc mặt khó coi hơn bình thường rất nhiều: “Đã nói là không phải vì anh ta mà.”

“Em nói nè Thi Thi, nhiều khi chị tích cực quá rồi, phụ nữ vốn là tầng lớp yếu đuối trong xã hội, chính là vì cần đàn ông bảo vệ. Hạ Thừa Tư xem thường phụ nữ cũng không phải là mới một hai ngày, chị tội gì phải vì một câu nói của anh ta mà biến thành như vậy? Còn hành hạ tiếp nữa, e là không chỉ đau bụng kinh không ngừng, mà cẩn thận lao lực đến chết đó.”

Bùi Thi còn đang cố chống chịu: “Chu kỳ kinh nguyệt của chị vốn không đều, chưa từng có lần nào không đau.”

“Ôi, em lại gọi giúp chị cốc nước nóng thôi.”

Hàn Duyệt Duyệt vừa định đưa tay, Bùi Thi đã ngăn cô ta lại: “Khoan đã, nghe xong bản nhạc này đi.”

“Được, được, chị đúng là mắc chứng yêu em trai.”

Hàn Duyệt Duyệt theo ánh mắt của Bùi Thi, quay người nhìn về phía một góc nơi nhà hàng cao cấp.

Bên trong khu vực rào chắn giành cho thành viên VIP, trên bậc thang trải thảm Milan của Ý có đặt một cây đàn Piano màu đen nhánh. Cây đàn Piano không vươn một hạt bụi, chiếu lên chiếc bóng lên bàn ăn trắng muốn và ánh nến màu vàng.

Một chàng trai đeo kính gọng đen, cúi đầu xuống, mặc trên người bộ vest đen chững chạc, sườn mặt trắng noãn thanh tú như cũ. Dù cho khắp nơi có vô số Champagne hoa hồng, bóng hình mỹ nhân xinh đẹp, ngoài cửa sổ tràn ngập vật chất xa hoa của đêm thành thị đầy màu sắc. Nhưng dường như cậu không nhìn đến bất cứ điều gì. Trong đôi mắt đầy ánh đèn chỉ có bàn phím đen trắng của cây đàn Piano, cảm xúc và hồn nhiên vỡ òa tràn lan theo tiếng nhạc của bản “Sky City” tấu lên.

Bùi Thi chống cằm bằng đốt ngón tay, chú tâm nhìn chàng trai kia. Rõ ràng bởi vì bản nhạc ưu thương biến ảo khôn lường mà nhăn lại chân mày, nhưng khóe miệng vẫn không khỏi hiện lên nụ cười tự hào.

Thật ra thì ban đầu dù có thế nào cô cũng không đồng ý cậu đến đây làm. Tuy lương rất cao, nhưng nhà hàng Asia lại là nhà hàng dưới trướng Thịnh Hạ. Cô cảm giác rằng nơi đầy mùi tiền này sẽ làm bẩn em trái yêu dấu của mình. Cô dặn dò lặp đi lặp lại, nói là cậu không cần làm gì cả, chỉ cần ở nhà chuyên tâm luyện đàn là được rồi. Nhưng có nói sao Bùi Khúc cũng không chịu để chị gái nuôi mình, kiên trì đến đây nộp đơn xin việc.

Không có gì bất ngờ xảy ra, kỹ thuật đàn của cậu đã đánh bại tất cả ứng viên ngay lập tức.

Vì phòng ngừa bị Hạ Na và Kha Trạch nhận ra, cậu đặc biệt đeo chiếc kính gọng đen. Mắt kính này thành công che giấu đi dáng vẻ của cậu, nhưng không giấu được ánh mắt của cậu.

Khi nốt nhạc dừng lại, Bùi Khúc giãn chân mày nhẹ nhàng hít một hơi. Vẻ mặt ngây ngô hiếu kỳ vui sướng như vậy khiến người ta nhớ lại cậu nhóc con lần đầu tiên nhận được thiệp chúc mừng của người bạn thân tặng.

Sau đó cậu tiếp dùng nhẹ nhàng đánh đàn.

Bùi Thi bỗng cảm giác được quả thật mình lo lắng quá nhiều. Chỉ cần cho Bùi Khúc một cây đàn Piano, dù là ba ngày ba đêm không cho cậu ăn cơm, cậu cũng sẽ biểu diễn đến khi ngất đi. Thấy cậu vui vẻ vậy cô cũng yên tâm, hơn nữa còn nhìn chằm chằm vào em trai đến xuất thần.

Cho đến khi có một bóng người từ từ nhích đến gần, hơn nữa còn ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô quay đầu qua, sợ đến mức suýt nữa lên cơn đau tim.

— Người ngồi bên cạnh, đúng là cấp trên của mình!

“Thư ký Bùi, thật khéo, ở đây cũng gặp được.” Hạ Thừa Tư nghiêng đầu nhìn cô, chiếc đinh tai thạch anh vàng lấp lánh tỏa sáng dưới ánh nến, “Còn có cô Hàn.”

“Hạ thiếu, thiếu tổng, chào buổi tối.” Hàn Duyệt Duyệt lập tức đổi thành tư thế ngồi tiêu chuẩn của phụ nữ.

Bùi Thi nhìn Hạ Thừa Tư, không nhúc nhích nổi, giống như là con nai bị đèn xe chiếu rọi vào lúc hơn nửa đêm, mong đợi sinh vật trước mắt là động vật ăn thịt có thị lực yếu kém.

Hạ Thừa Tư thản nhiên nở nụ cười: “Chào buổi tối, đến đây dùng cơm sao?”

“Không phải, bọn tôi đến xem em trai của Bùi Thi…”

Hàn Duyệt Duyệt còn chưa nói dứt lời, Bùi Thi đã đá cô ta một cú thật mạnh ở dưới bàn, nào ngờ cú đá này lại không cẩn thận đá nhầm Hạ Thừa Tư. Trong nháy mắt Hạ Thừa Tư nhìn về phía Bùi Thi, hỏi han rất lịch sự: “Sao vậy?”

Bùi Thi lấy điện thoại di động bật ra, đánh vài hàng chữ, đưa đến trước mặt Hàn Duyệt Duyệt: “Duyệt Duyệt, mẹ em nói điện thoại di động em không gọi được, bảo em nhanh về đi.”

Hàn Duyệt Duyệt lập tức tỉnh ngộ, nhìn thoáng qua điện thoại di động, trên đó viết “Đi nhanh lên, đừng nhắc đến em trai chị, Boss chị đánh tới rồi.” Cô ta xách chiếc túi nhung trắng đứng lên, bước đi hơi luyến tiếc như hiểu như không.

Sau khi đuổi Hàn Duyệt Duyệt đi, Bùi Thi đang muốn quay đầu lại nói cũng phải đi, không ngờ trước mặt có một ly đá chanh không biết từ lúc nào.

Cô nhìn Hạ Thừa Tư không hiểu.

“Mời em đó.” Hạ Thừa Tư hất hất cằm, “Gần đây làm cũng tạm được, sau này tiếp tục phát huy.”

Bùi Thi nhìn ly đá chanh trước mặt còn bốc hơi lạnh nghi ngút, khóe miệng không khỏi co giật một chút, đẩy ly nước chanh về phía Hạ Thừa Tư: “Cám ơn, có điều là anh Hạ uống đi.”

Hạ Thừa Tư khẽ nheo mắt một chút: “Sao vậy, oán giận tôi à?”

“Không phải.”

Muốn nói mình bị cảm, nhưng nhớ đến Hạ Thừa Tư đã nói, anh không thích người có thể chất suy yếu. Dĩ nhiên với sự hiểu biết của cô đối với Hạ Thừa Tư, nếu như nói nguyên nhân thật sự của mình, có lẽ là ngày mai sẽ cuốn gói rời khỏi anh ta.

Đau bụng nho nhỏ coi là gì chứ.

Vào thời khắc khẩn cấp không chọc giận Hạ Thừa Tư mới là quan trọng.

Cầm ly nước chanh kia, nhiệt độ lạnh lẽo của ly thủy tinh lập tức truyền đến lòng bàn tay. Chỉ cầm lấy ly thôi mà cũng đã cảm thấy bụng đau hơn. Thân thể cô lui về sau một chút, nhắm hai mắt dự định uống thứ thạch tín tầm thường này vào.

Nhưng khi ly mới đưa lên khóe môi, bỗng đầu ngón tay ấm áp chạm vào ngón tay cô. Ly nước chanh kia bị Hạ Thừa Tư lấy lại. Anh ngửa đầu uống một hơi hết nửa ly, sau đó lấy khăn giấy lau miệng: “Tôi khát, uống ly này trước. Gọi cho em ly nước khác nhé.”

Bùi Thi hơi ngạc nhiên: “Ồ, được.”

Hạ Thừa Tư quay người gọi nhân viên phục vụ: “Mang một ly cà phê latte đến đây.”

“Xin hỏi anh Hạ muốn nóng hay lạnh?”

“Nóng.” Hạ Thừa Tư dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Bùi Thi, thái độ hơi sượng sùng: “Em muốn nóng hay lạnh?”

Bùi Thi trợn tròn mắt nhìn: “Nóng được rồi.”

“Vâng, xin hai vì chờ.” Nhân viên phục vụ lịch sự đi khỏi.

Sau đó không khí cũng hơi lúng túng.

Hạ Thừa Tư uống xong ly nước chanh cầm trong tay, lắc lắc đá trong ly: “Tôi còn có việc, đi trước. Ngày mai đi làm đúng giờ.”

Sau đó, anh vứt Bùi Thi trở về vị trí ban đầu — Nơi đó còn có hai người đang ngồi. Một người là Nguyên Toa, người kia là một phụ nữ mặc bộ váy màu trà thiết kế độc nhất của Karl Lagerfeld. Bà ta nhìn chỉ chừng ba mươi tuổi, nhìn dáng vẻ Hạ Thừa Tư ngồi cùng với bà sẽ có người đặt điều nói rằng đây là tình yêu chị em. Nhưng Bùi Thi rất rõ nhà bọn họ, cô biết đây là quý phu nhân không thích xuất đầu lộ diện mẹ của Hạ Thừa Tư.

Bà Hạ giữ tay Hạ Thừa Tư.

“Thừa Tư, con đã sắp kết hôn rồi sao vẫn uống nhiều rượu như vậy? Không tốt cho gan của con.”

“Con thấy mẹ về nên rất vui, uống nhiều một chút cũng không sao.” Hạ Thừa Tư chỉ chỉ về phía phòng rửa tay, “Hơn nữa, mẹ xem bên kia uống đến vậy cũng đâu có sao.”

“Cơ thể Kha Trạch tốt, không giống con…” Bà Hạ lại định giơ tay cản ly rượu, nhưng ngẩng đầu lại nhìn thấy hai người Hạ Thừa Tư chỉ vào.

Đôi môi Kha Trạch tím tái, được ôm lấy lưng, một tay khoác lên bả vai Hạ Na, một tay run rẩy vịn tay cầm cánh cửa, được Hạ Na dìu ra khỏi phòng rửa tay. Anh ta cúi đầu, sợi tóc che lại mắt, cằm và vạt áo đều đọng lại nước, dường như mới vừa nôn xong. Anh ta gần như đi không nổi, nhưng vẫn tự nói lẩm bẩm.

Hạ Na nghiêm mặt, cố hết sức lôi kéo anh ta.

“Kha Trạch, anh lên cơn gì vậy.”

Kha Trạch chỉ ôm cổ của cô ta, nhíu chặt chân mày khẽ nói vài lời bên tai cô ta. Anh ta nói càng nhiều, sắc mặt Hạ Na càng khó xem, nhưng cô ta quay đầu thấy anh trai và mẹ mình đều ở đó, chỉ đành cắn răng, cùng nhau rời khỏi nhà hàng với anh ta, vào trong thang máy.

Những năm gần đây Hạ Na tương đối chú ý hình tượng công chúng của mình, cho nên tâm trạng lúc nào cũng giữ trong trạng thái vui vẻ.

Bây giờ Bùi Thi còn nhớ được, lần cuối cùng cô nhìn thấy Hạ Na tức giận dường như đã là rất nhiều năm về trước.

Năm đó là thời điểm Kha Thi hăng hái tinh thần nhất.

Cầm lấy cây đàn violin của cha tặng và bản nhạc violin mình viết, cô tham gia cuộc thi đàn violin quốc tế, lọt vào vòng trong, trổ hết tài năng thi thố với hơn sáu nghìn người, đánh bại Hạ Na cũng lần đầu tiên tham gia cuộc thi này, đạt được hạng nhất tại khu vực nước Anh.

Sau đó quanh vinh và hào quang thật giống như sóng biển vô bờ, từng đợt tràn vào cuộc sống của cô.

Đoạn phim của cô trong cuộc thi được người ta gửi lên mạng, trong vòng vài tuần đã trở thành đoạn phim được lượng xem cao nhất trên Youtube. Hơn nữa còn gần như đạt được đánh giá khen ngợi một trăm phần trăm, lời bình nhiều nhất của bạn xem trên mạng chính là “She’s very talented”. (Cô ấy thật tài năng)

Dàn nhạc giao hưởng Kent của Anh có hơn năm mươi năm lịch sử mời cô tham gia, trở thành tay đàn violin trình diễn độc tấu. Vốn Âm Nhạc Kha Thị tài trợ biểu diễn cho dàn nhạc giao hưởng Kent tại Châu Á với điều kiện tiên quyết là để Hạ Na tham gia với bọn họ. Nhưng sau khi thấy cô biểu diễn, người phụ trách dàn nhạc nói nếu Kha Thi là con gái nuôi của nhà họ Kha, bọn họ muốn đổi lại Hạ Na thành Kha Thi.

Đạo điễn bộ phim “Picasso” của người Anh xem đoạn phim này xong đích thân gửi thư cho cô, nói mình muốn lựa chọn người mới, hỏi cô có ý định soạn nhạc cho bộ phim này không. Đối với nhiều người thì đây chính là tin vui từ trên trời rơi xuống, nhưng cô cũng không có cảm giác sợ vì được yêu. Bởi vì lúc đó cô kiêu ngạo, chẳng thèm nhìn đến thứ thương nghiệp hóa. Nhưng nếu được người ta tán thưởng, với cá tính không làm tốt nhất sẽ không thôi của cô, vì thế một mình cô xách balo đi du lịch hết nước Anh, tìm kiếm linh cảm khắp nơi, muốn viết ra một bản nhạc hợp với bộ phim Gothic u ám này…. Mà cho đến sau khi trở về cô mới nghe nói đạo diễn này vốn muốn mời Hạ Na.

Cô nhớ rất rõ tâm trạng lúc đó.

Từ nhỏ đến lớn cuộc đời cô vẫn luôn đi kèm với mất mác không ngừng.

Cô không có mẹ, được tình yêu thương tốt đẹp nhất thiên hạ của cha bao quanh. Nhưng đến cuối cùng cha tự sát.

Sau khi biết nhà họ Kha nhận chị em bọn họ làm con nuôi, các thân thích bạn bè đều biến mất tăm hơi hết toàn bộ. Cha nuôi rất thích cô, nhưng vì e ngại mẹ nuôi nên cũng chỉ dám len lén nói chuyện với bọn họ khi không có mẹ nuôi ở đó.

Từ lúc lên tiểu học, cô cũng rất khó kết bạn ở trong trường. Cô là con gái nuôi của nhà họ Kha nhưng lại không nhận được vinh quanh và nịnh hót của người khác như nhà họ Kha. Vất vã lắm lúc lên trung học mới chơi với hai người bạn, sau đó vì xuất ngoại nên mất đi liên lạc.

Dường như người duy nhất thật lòng chăm sóc cho cô chỉ có Kha Trạch.

Dù cho Kha Trạch buông thả ở bên ngoài đến thế nào, nhưng đối với cô luôn dịu dàng, trước khi ra khỏi nước lại càng là một nhân tài học hành giỏi giang, thông thạo âm nhạc. Bất kể là anh học được những gì, cũng nhất định sẽ biến thành nhân vật làm mưa làm gió.

Trong lòng cô biết mình và Kha Trạch không có quan hệ huyết thống, cũng sẽ không có những quan hệ khác. Nhưng sâu trong nội tâm cô luôn nghĩ nếu như cuộc đời của cô có thể viết thành một quyển sách, dù là không có tình yêu, cô cũng hi vọng vai nam chính trong quyển sách này là anh trai ấy.

Nhưng có đôi khi cuộc sống còn gập ghềnh khó khăn hơn cả tiểu thuyết. Chỉ có điều khác với tiểu thuyết chính là người mà ta cho rằng là vai nam chính, chưa chắc là người đi cùng ta đến cuối cùng.

Đến khi cô theo bước anh qua nước Anh, lại phát hiện anh không chỉ biến thành một người khác, mà còn đang yêu đương với thiên kim của nhà họ Hạ.

Đến lúc đó cô mới ý thức một cách rõ ràng dù là mình có dốc hết toàn lực thế nào, dùng hết tấm lòng muốn giữ lại một người, đến cuối cùng anh ấy cũng sẽ ra đi.

Thứ thật sự không phản bội cô, thật sự là mãi mãi đi theo cô chỉ có âm nhạc.

Cho nên khi cô cướp đi giải vô địch đàn violin, bản nhạc phim, cơ hội trình diễn cùng với dàn nhạc của Hạ Na, không phải là cô không nhìn thất được sự tức giận và không cam lòng của Hạ Na, nhưng cô cũng không áy náy.

Cho đến đêm đông kia.

…………

…………

Mùa đông trên phố Luân Đôn.

Sắp đến lễ giáng sinh, khí hậu của quần đảo Anh không thường có tuyết rơi, nhưng người Anh luôn luôn có cách trang hoàng cho các ngày lễ: Hai bên tòa nhà trên phố Oxford treo đầy đèn giáng sinh tím khổng lồ, tầng tầng lớp lớp kép dài đến cuối ngã tư đường; Trong cửa hàng bán đồ xa xỉ được trang trí bông tuyết xốp, cũng để cho quạt gió thổi bay bay những bông tuyết này lên xuống vòng quanh, rơi đầy lên những món hàng cao quý; Ngoài tiệm cà phê cũng trang trí bông tuyết, nhân viên cửa hàng cẩn thận dán những bông tuyết li ti lên cửa kính, đeo túi nhỏ lẫn vào dòng người đi tới đi lui….

Kha Thi mới vừa kết thúc buổi trình diễn đàn violin vào trước giáng sinh. Cô đeo hộp đàn, rụt cổ vào trong chiếc áo cao cổ, một tay xách túi siêu thị Tesco, một tay bỏ vào túi áo ấm, đi về phía con đường nhỏ thông đến trạm xe lửa.

Gió lạnh cuốn lá rơi quay vòng trên con phố yên tĩnh sâu hút.

Vốn muốn trở về làm món mỳ Ý cho Bùi Khúc, nhưng cảm giác vậy có vẻ sẽ làm cậu tủi thân, cho nên tạm thời cô lại đến siêu thị mua chút nguyên liệu thức ăn. Cô vừa tính toán làm sao để làm buổi ăn tối phù hợp, vừa đi tiếp đi tiếp, dần dần nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân nhẹ nhưng dày đặc.

Cô hơi thoáng dừng bước chân lại, suy nghĩ thấy rằng mình lo lắng quá nhiều rồi.

Luân Đôn vàng thau lẫn lộn, tỷ lệ tội phạm rất cao, nhưng con phố Oxford này là nơi an ninh trong trung tâm thành phố, theo lý thuyết dù là con hẻm nhỏ cũng sẽ không có ai dám đánh cướp. Huống chi trên người cô chỉ có một thẻ xe và một cây đàn violin, không ai sẽ cảm thấy hứng thú với một nhà nghệ thuật nghèo khổ như vậy.

Hơn nữa, cuối hẻm nhỏ còn có hai cảnh vệ da đen đang canh gác.

Gió lạnh buốt, ánh trăng bị ngăn trở bởi tòa nhà hai bên.

Cô dần dần đi về phía đèn cao ở ven đường, nhìn thấy dưới chân mình bỗng xuất hiện nhiều chiếc bóng. Cho đến lúc này, cô mới cảnh giác quay đầu lại.

Nhưng đã quá muộn, một đám đàn ông có khuôn mặt Châu Á cao lớn xuất hiện đột ngột đã vây quanh cô.

Hai cảnh vệ da đen kia cũng không có rời khỏi.

Thế nhưng có điều là vào khoảnh khắc này bọn họ lại quay người sang chỗ khác trả lời cho câu hỏi của một người đi đường rất không đúng lúc. Đồng thời, một người bịt lấy miệng của cô, tiếng kêu cứu của cô còn chưa thốt ra thì cả người đã bị kéo đến con ngõ nhỏ thưa thớt người.

Cho đến giờ phút này hai cảnh vệ kia mới nhàn nhã quay người lại, hoàn toàn không phát hiện ra nơi này thiếu một người.

Miệng bị miếng vải đen cột chặt, cả Luân Đôn như khoác thêm chiếc áo ngoài màu đen, nhà cửa và đường phố cũng bị nhuộm lên màu xám đậm. Tro bụi tung bay trong con ngõ dơ bẩn, tờ “The London paper” vì được phát miễn phí mà bị người ta giẫm đạp thành từng mảnh nhỏ quay vòng.

Hộp đàn violin bị vứt trên mặt đất, đàn violin màu trắng lăn đến góc tường, dây đàn phát lên âm thanh tứng tưng.

Tay phải bị người ta kéo lên, Kha Thi muốn phản kháng, cả khuôn mặt luôn mái tóc ngắn cũng bị đè trong vũng nước nơi mặt đường lõm xuống. Sau đó cô nghe thấy một người đàn ông khẽ nói vang lên trong đám người: “Left, left, not right!” (Trái, trái, không phải bên phải.”

Giọng nói này nghe rất quen tai, nhưng làm sao cô cũng không nhớ ra được là từng nghe ở đâu.

Mà theo cánh tay trái bị giơ lên, cô đã không còn thời gian suy tư nữa, chẳng qua bản năng ý thức được một chuyện — Hóa ra Bùi Khúc bị thương nặng cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là đã sớm có chủ mưu sắp xếp rồi!

Chuyện xảy ra tiếp theo sợ rằng còn khiến cô khó chấp nhận hơn cả bị người ta cưỡng hiếp……

Cánh tay bị giữ thẳng băng, dụng cụ kim loại trực tiếp đập lên các đốt ngón tay trái của cô!

Báo chí bị thổi đến góc tường e rằng không còn đường nào lui, nhanh chóng bị vấy lên máu tươi sềnh sệch.

Tiếng kêu không cách nào vang lên nuốt ngược vào cơ thể, ngay cả khoang ngực của cô cũng suýt tan nát.

Đầu ngõ đèn xe qua lại, tiếng cửa xe đóng sầm lại vang vọng con ngõ nhỏ. Năng suất làm việc của đám người kia rất hiệu quả, sau khi đập gãy tay cô, họ lập tức đập vào ót cô một cái.

Trong khoảnh khắc đám người kia chạy trốn, cô thấy được có người chạy đến như điên từ đầu ngõ….. (Loyal Pang: đố biết là ai ^_^)

Tiếp theo, thế giới biến thành một màn đen tối.

……..

……..

Khi tỉnh lại lần nữa, tay Kha Thi đã bó thạch cao, còn từng làm phẫu thuật. Bác sĩ nói cô khôi phục không có vấn đề gì, nhưng nếu không phải kỳ tích xuất hiện thì sau này sức lực của tay trái cô sẽ có trở ngại rất lớn.

Cô không thể tin được cô đã đánh mất di vật – cây đàn violin màu trắng kia – của cha và tay trái cũng mất luôn theo cây đàn.

Cô tự tiện rời khỏi bệnh viện, về đến nhà lấy một cây đàn violin khác. Nhưng mà, nhưng mà…. Khi đó tay vô cùng yếu ớt, ngay cả sức bấm nốt cũng không có, chứ đừng nói là cầm lên.

Trong cuộc đời cô chưa từng tuyệt vọng như vậy….

Quả thật còn đáng sợ hơn cả cái chết.

Kha Khúc là người đầu tiên phát hiện ra cô.

“Chị?”

Nghe thấy giọng nói trong trẻo của em trai, cô nghe tim mình lần lượt đập trong lồng ngực dường như đã rời khỏi cơ thể của cô, biến thành một thứ không còn thuộc về cô nữa.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy cậu đứng trước cửa.

Còn nàng mặc quần áo bệnh nhân quỳ trên mặt đất như cũ, ánh mắt vô hồn.

“Tiểu Khúc, Tiểu Khúc, chị nên làm gì đây…” Tròng mắt cô phóng to vô hạn, biến thành một mảnh màu đen chết chóc, “Tay trái của chị đã tàn phế rồi.”

Kha Khúc kinh ngạc chết lặng thật lâu.

Bỗng nhiên cậu quỳ phịch trên mặt đất, ôm lây cô khóc đỏ cả mặt: “Chị, chúng ta đi thôi, đừng nói với anh trai. Chị thích anh trai như vậy nhưng anh trai vẫn chạy theo cô gái kia. Chúng ta trở về nước được không, em thật sự rất ghét nước Anh, kể từ khi đến nơi này, tất cả đều thay đổi…”

Cô ôm lấy cổ em trai bằng tay phải run rẩy, nói khe khẽ.

“Được.”

Khi đó cô khờ khạo vô cùng.

Mười ngày sau, cô và em trai đã ở phòng chờ tại sân bay Heathrow, cô vẫn mượn cớ đi đến phòng rửa tay để điện thoại cho Kha Trạch.

“Alo, Tiểu Thi?” Dường như Kha Trạch đang ở một buổi tiệc, xung quanh rất ồn ào.

“Anh trai, em muốn hỏi anh một chuyện….” Cô nói nhẹ nhàng. Quen biết anh hơn mười năm, cô chưa từng ngoan ngoãn như vậy, “Nếu như sau này em không kéo đàn violin nữa, anh có thể mãi mãi ở bên em không?”

Bên kia dường như Kha Trạch rất kinh ngạc, một hồi lâu cũng chưa trả lời.

Cho đến khi cô lại hối thúc một lần, anh ta mới nói:

“Sẽ.”

Nghe thấy câu trả lời này, mắt cô bỗng sáng lên.

Nhưng tiếng nói Kha Trạch lại nhanh chóng khẽ vang lên: “Tiểu Thi, dù cho chúng ta có phải quan hệ huyết thống hay không, dù cho sau này anh có kết hôn hay không, em mãi mãi cũng là em gái của anh. Chỉ cần em nói ra yêu cầu, anh trai nhất định sẽ dốc hết sức lực làm cho em.”

“Em biết rồi.”

Cô khẽ nói rồi cúp điện thoại, tháo sim điện thoại nước Anh ra.

Sau đó ném vào thùng rác với gương mặt nhạt nhòa nước mắt.

Điện thoại di động bỗng thoáng rung lên.

Mở hộp tin nhắn ra thấy một tin nhắn mới với tên là “Tiểu Khúc”: “Chị, chị có thể xuống lầu mua giúp em một lon coca không? Ở đây coca đắt quá.”

Cô trả lời một tin ngắn gọn “Ừ”, rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi.

Đi ra khỏi nhà hàng Asia, bên ngoài trời mưa lâm râm. Tuy mưa không lớn, nhưng vừa nhỏ vừa kín, giống như sợi tơ nhung rơi trên gương mặt. Không chỉ như thế, trên đèn đường, trên xe cộ, trên cây, trên tượng đá trước nhà hàng…. đều bao phủ lên từng lớp sương màu trắng lượn lờ mỏng manh.

Nhân viên bảo vệ của nhà hàng đội mũ và găng tay màu trắng, như một người lính dẫn đường cho từng chiếc xe nhích đến gần. Trên phố đối diện nhà hàng vẫn chật kín người che ô lúc nhúc đi trên đường.

Có vài chiếc xe con dẫn đường cho một chiếc xe dài xa hoa chạy đến.

Tuy đây là nhà hàng đẳng cấp năm sao, nhưng cũng không thường thấy đoàn xe phô trương như vậy. Bình thường Bùi Thi cũng sẽ để ý xem nhân vật đẳng cấp này, nhưng vừa nhìn thấy Kha Trạch khiến cô hoàn toàn mất hết hứng thú, chỉ băng qua màn mưa đi lướt qua bên người bọn họ, cũng không ngẩng đầu lên chạy đến cửa hàng mua coca.

Khi trở về lần nữa, nhà hàng Asia cũng có thêm vài hơi thở lãng mạn đa cảm. Nước mưa bay nghiêng nghiêng, tạt vào cửa sổ sát đất của nhà hàng, khiến cho bàn ăn ở tầng trệt, nhân viên phục vụ thắt nơ, khách trang nhã dùng cơm ở bên trong đều giống như vật trưng bày trong hộp thủy tinh.

Chiếc xe dài khi nãy nhìn thấy lại vẫn dừng tại nơi cách không xa cửa ra vào của nhà hàng.

Trước xe có một hàng thiếu niên đeo mắt kính nhuộm tóc vàng đứng vây quanh, trước ngực bọn họ đều đeo một huy hiệu cây đinh ba màu vàng. Mọi người đều nghiêm túc như pho tượng, duy chỉ có một chàng trai còn lười biếng nghiêng người dựa vào cửa xe, dáng vẻ như chán chết được.

Nhìn thấy Bùi Thi đi đến, cậu vẫy vẫy tay với cô: “Thi Thi.”

Mắt Bùi Thi ánh lên vẻ vui mừng, nắm chặt lon coca bước nhanh đến: “Dụ Thái, cậu mà lại đến…”

Một chàng trai mặc vest đen mở dù ra, lấy một tấm khăn trắng vứt xuống sàn bậc thềm thủy tinh, dùng giày lau sạch nước mưa trên đó, rồi khom lưng mở cửa xe.

Nước mưa trong suốt như hạt châu, rơi kín cửa kính xe màu đen.

Một chiếc giày da sáng bóng đưa ra. Sau đó một cây gậy sừng tê giác kiểu văn minh phương tây chống xuống bậc thềm trong suốt.

Bùi Thi thoáng ngừng lại, hơi kinh ngạc nhìn về phía trước.

Sau đó một người đàn ông bước xuống khỏi xe, đứng dưới chiếc ô màu đen.

Khuôn mặt anh thanh tú, sắc mặt hơi tái như bị bệnh, trước cổ áo khoác là một khăn choàng lông thú trắng tự nhiên. Tay lại không cho vào túi áo, buông thỏng nó bên người.

Bùi Thi cất bước nhanh đến.

Người đàn ông kia nhận lấy cây dù, chống trượng đi về phía của cô, ánh mắt không có tiêu cự nhìn nơi khác: “Dụ Thái, cậu đưa mọi người đi trước.”

“Vâng, thiếu gia Sâm Xuyên!” Dụ Thái và những chàng trai áo đen khác đồng thanh trả lời.

Bùi Thi dừng lại trước mặt thiếu gia Sâm Xuyên, cười rạng rỡ: “Sếp, em ở đây nè!”

Đám người tản ra, xe từ từ lái đi.

Trong mưa chỉ còn lại Bùi Thi và chiếc ô của Sâm Xuyên. Anh khẽ cúi đầu dưới tán ô, mắt dài và xinh đẹp, “nhìn” về phía cô, khẽ mỉm cười.

“Anh biết.”