Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 51: Bảo hộ




Biên tập | Kỳ Lam



Cách tốt nhất hiện tại, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.

Ánh mắt y đột nhiên sắc bén vô cùng, vung tay xuất ra ngân ti (sợi tơ bạc) trong cây tiêu, nhanh đến độ căn bản không thể né tránh, trong nháy mắt liền lưu lại trên cổ Tô Kỳ Dung một vệt máu thật sâu, máu tươi chảy ròng ròng.

Ngân ti vung đi chưa hết, Hàn Nghiên Trầm lại đột nhiên cuộn lại cổ tay, ngân ti tựa như linh xà sạo chơi giữa không trung, nháy mắt đã từ sau đầu Tô Kỳ Dung chuyển tới trước mặt hắn, đột nhiên hóa thành một cây ngân châm cực mảnh cực dài trực tiếp đâm hương tới cắm vào giữa trán Tô Kỳ Dung.

Tô Kỳ Dung căn bản không có thời gian thở dốc cùng suy xét, vội vàng nghiêng đầu về một bên né tránh, dưới chân lảo đảo cơ hồ muốn ngã ra đất.

Ngân ti kia thẳng tắp xuyên qua tai trái hắn, khí lưu kéo theo đem mấy sợi tóc bên tai hắn cắt đứt một mảng lớn.

Nếu như là thường ngày, hai chiêu này đã đủ đoạt mệnh đối phương.

Đáng tiếc lúc này nội lực không đủ, góc độ, tốc độ cùng sức mạnh của ngân ti đều kém vài phần, lúc này mới giúp Tô Kỳ Dung nhặt về một mạng.

Hàn Nghiên Trầm cổ tay run lên, ngân ti kia rạch khỏi ta trái của Tô Kỳ Dung vững vàng mà thu hồi lại trong tay. Huyết châu theo sợi ngân ti vung lên bắn tung tóe lên tà áo trắng không nhiễm bụi trần cùng đường cổ thon dài, y cúi đầu nhìn một chút, lạnh lùng câu lên khóe miệng, nổi lên một mạt tiếu ý tàn nhẫn thị huyết.

Tô Kỳ Dung bất chấp miệng vết thương, không hề chớp mắt mà theo dõi y, sợ y tức khắc lại ra tay.

Thế nhưng Hàn Nghiên Trầm cư nhiên bất động.

Y cười lạnh nhìn thẳng Tô Kỳ Dung, giống hệt như thợ săn nhìn chằm chằm con mồi, âm thầm tính toán phương hướng góc độ chờ đợi thời cơ ra tay tốt nhất. Lúc này không thể giống như dĩ vãng, y không thể không tận lực tiết kiệm nội lực.

Chính là lúc này!

Hàn Nghiên Trầm tai trái xuất ra ngân ti tay phải khẽ động ngọc tiêu, vừa định vận khí phát lực, đột nhiên có người hô to “Dừng tay” ở sau lưng giữ chặt hai tay y, đem y giam cầm trong một cái ôm ấm áp.

Lưng y đứng kề sát trong lòng ngực người phía sau, thân nhiệt kẻ khác làm y chán ghét vạn phần, y âm thầm vận khí để nội lực chạy toàn thân, dự định liều mạng đẩy mạnh người nọ ra.

Người nọ dường như nhận ra ý đồ của y, ghé vào lỗ tai y thấp giọng nói: “Là ta!”

Hàn Nghiên Trầm ngẩn người, cảm thấy thanh âm có phần quen tai, dựa theo khí tức đưa đến lại càng quen thuộc ——— người dám cả gan đối với y làm như vậy chỉ có Diệp Lăng Vân.

Y nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cái ôm sau lưng cùng hơi ấm cơ thể tựa hồ cũng không còn chán ghét như vậy nữa, ngược lại sinh ra vài phần khiến người khác quyến luyến.

Y thở dài trong lòng, nhưng thanh âm vẫn lạnh lùng như trước, “Buông tay!”

Diệp Lăng Vân cố chấp khống chế hai tay của y không chịu lơi lỏng, “Không được. Ta một khi buông tay ngươi lại muốn động thủ với Tô đại ca. Ngươi hiện tại không thể vận công.”

Nói đùa, hắn thật vất vả mới đem Tô Tưởng Dung kính nhờ giao cho Cố Lưu Ngọc chạy thoát thân lại đây, đã lâu không như vậy không gặp lại, nhất định phải ôm nhiều một chút.

“Buông tay! Để ta báo thù!” Người này dựa vào cái gì thay hắn chủ trương! Hàn Nghiên Trầm tức giận đến mức phải quay đầu lại nhìn Diệp Lăng Vân, giọng nói lại càng băng lãnh.

“….” Diệp Lăng Vân ôn nhu cười, đang định nói gì đó, đồng tử đột nhiên co lại, cực kỳ sợ hãi.

Nguyên lai Tô Kỳ Dung thừa dịp hai người giằng co đã bình ổn hơi thở, nhìn thấy Hàn Nghiên Trầm bị kiềm trụ, trường kiếm trong tay liền hướng thẳng ngực y đâm tới.

Khoảng cách bọn họ gần như vậy, lúc này dù có buông Hàn Nghiên Trầm ra y cũng tránh không kịp, Diệp Lăng Vân nghĩ cũng không buồn nghĩ, bản năng đem Hàn Nghiên Trầm gắt gao ôm vào trong lòng, ôm y quay một vòng, dùng chính lưng mình chặn lại thanh kiếm kia.

“Cẩn thận!”

Tô Kỳ Dung ngây người ngẩn ngơ, kinh hô ra tiếng, muốn thu kiếm cũng đã không kịp nữa, mũi kiếm đâm thật sâu vào bả vai Diệp lăng Vân, lại xuyên qua trước ngực hắn, cuối cùng đâm vào sau lưng Hàn Nghiên Trầm.

Thân thể Diệp Lăng Vân chấn động một chút, hắn lập tức cúi đầu nhìn vết thương của Hàn Nghiên Trầm, cũng may kiếm thế sau khi xuyên qua thân thể mình đã suy yếu, chỉ hơi đâm vào vài phần.

Hàn Nghiên Trầm trong lòng rối loạn, ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói: “Còn không buông tay! Thích làm tấm lưng của người khác như vậy sao?”

Diệp Lăng Vân sợ mũi kiếm trên người sẽ đâm bị thương y, vội vàng thuận thế buông tay, thối lui vài buống, che ngực mà kịch liệt ho khan, thanh kiếm cắm trên người theo động tác của hắn rung rung, nhỏ xuống càng nhiều máu tươi.

Tô Kỳ Dung vội vàng tiến đến đỡ hắn, không dám tùy tiện rút kiếm ra, đành phải một tay giúp hắn ổn định thân kiếm, ân hận nói: “Thực xin lỗi, ta không biết y sẽ dùng ngươi để chắn kiếm ———“

Thật không ngờ Tô Kỳ Dung lòng dạ thẳng thắn vô tư, không hoài nghi mình chút nào.

Diệp Lăng Vân khoát khoát tay, nhẹ nhàng thở ra, lại đối Tô Kỳ Dung sinh vài phần hổ thẹn.

Hàn Nghiên Trầm thừa dịp khi hai người nói chuyện một lần nữa xuất thủ, còn đem ngân ti huyết châu nhanh nhẹn lướt qua Diệp Lăng Vân hướng đến Tô Kỳ Dung mà đâm.

Kiếm của Tô Kỳ Dung còn cắm ở trên người Diệp Lăng Vân, muốn ngăn cản đã không kịp nữa.

Diệp Lăng Vân trong lúc gấp gáp nâng tay dùng kiếm của chính mình cuốn lấy ngân ti, ngân ti mang theo nội lực thông qua thân kiếm truyền vào người Diệp lăng Vân, khiến cho hắn tâm phế vốn đã bị thương lại bị thương thêm lần nữa, nhịn không được nặng nhọc ho ra một búng máu.

“Tránh ra!” Hàn Nghiên Trầm lạnh lùng nhìn hắn, nhíu mày. Nhìn thấy máu tươi trên người nhiều như vậy, không hiểu vì sao, lại cảm thấy vệt máu bên khóe miệng hắn đặc biệt chói mắt.

Diệp Lăng Vân đối Hàn Nghiên Trầm lắc đầu, khuyên nhủ: “Như vậy đủ rồi, hắn là người vô tội.”

Hàn Nghiên Trầm nheo lại con mắt: “Tránh ra, nếu không ngay cả ngươi ta cũng giết.”

Tô Kỳ Dung cũng đoạt lấy trường kiếm trong tay Diệp Lăng Vân, nói: “Lăng Vân ngươi tránh ra, ta phải vì Tô gia báo thù!”

Hai người ai cũng không chịu bỏ qua cho đối phương, nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống.

Diệp Lăng Vân đau đầu vô cùng, miễng cưỡng giãy khỏi Tô Kỳ Dung, vừa ho khan vừa trấn giữa hai người, khẩn thiết lại lo lắng mà nhìn Hàn Nghiên Trầm.

Luôn miệng nói thương y, muốn vì y chia sẻ tất cả, không giúp y báo thù thì thôi, ngược lại khắp nơi gây cản trở cho y, này chính là yêu trong miệng ngươi sao?

Hàn Nghiên Trầm trong lòng không hiểu sao bốc hỏa, lạnh lùng nói: “Ta nói một lần cuối cùng, tránh ra!”

Diệp Lăng Vân vẫn ngang ngạnh mà che trước mặt Tô Kỳ Dung, nói: “Không được. Ngươi không thể vận công.”

Hàn Nghiên Trầm tức đến phát cười, còn không thèm mở miệng, ngân ti trong tay khẽ rung động, vẽ ra một đường cong chói mắt đánh thắng về hướng trước ngực Diệp Lăng Vân, chớp mắt liền cắt ra vô số vệt máu trên người hắn.

Động tác tuy rằng ác độc, nhưng chung quy không hề đặt vào bao nhiêu nội lực bên trong.

Chợt nghe Diệp Lăng Vân “A” một tiếng, thân thể đột nhiên chấn động, Tô Kỳ Dung vội vàng từ bên cạnh đỡ lấy.

Hàn Nghiên Trầm cũng ngừng tay, lãnh đạm nói: “Chống đỡ không được thì mau tránh ra!”