Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

Chương 4




Sáng sớm cách ngày, lão Vương liền đem chiếc BMW siêu đại của hắn đến chở Huệ Mĩ, Huệ Mĩ dặn dò bọn họ vài câu, muốn bọn họ nhanh chóng thu thập các thứ rồi trở về ký túc xá, sau đó ôm tiểu oa nhi đi cùng lão Vương.

Hải Uyên sau khi tiễn mẹ mình, cảm thấy vẫn còn mệt, liền chạy vào ngủ tiếp. A Trà gặp Hải Uyên cũng không để ý mình, vì thế trong lòng không yên, vào phòng sửa sang lại hành lý.

Trạch Phương lúc trước vẫn là trọ ở trường, bởi vì từ trường học về nhà phải ngồi xe khoảng bốn, năm mươi phút. Hắn không muốn tôn tử bảo bối mỗi ngày vất vả như vậy, cho nên bảo Trạch Phương trọ ở trường.

Hiện tại hắn thay thế thân phận Trạch Phương, cũng liền biến thành chính mình đến trường học đọc sách, trụ kí túc xá.

A Trà cũng thấy là lạ, nào có người sống đến sáu mươi còn muốn đi học cao trung?

Nhưng Trạch Phương chính là học sinh a!

A Trà luôn nghĩ, hắn hiện tại ở trong thân thể Trạch Phương cũng chỉ là tạm thời, chờ ngày nào đó Trạch Phương trở về, hắn đã có thể đi tìm lão bà, đứa con cùng còn dâu, sau đó Trạch Phương sẽ sống lại.

Hẳn là như vậy đi, a Trà một bên sửa sang đồ vật này nọ một bên ngây ngô cười. Kia hắn thay thế Trạch Phương đi học cũng không có gì, dù sao thời thiếu niên hắn cũng rất muốn đi đọc sách.

Thời điểm đó đi học tốn rất nhiều tiền, ngay cả sáu năm tiểu học trong nhà cũng vô pháp cho hắn đi. Vì thế a Trà đến bây giờ cũng chỉ biết viết tên mình, niệm ㄅㄆㄇㄈ, cùng nhận thức một ít chữ đơn giản mà thôi. Hiện giờ có thể đi học, đối hắn mà nói, tuy rằng sợ hãi không thôi, nhưng vẫn là ôm mong mỏi nho nhỏ.

Không biết lão sư cùng bạn học là như thế nào? Bọn họ có hay không khoái hoạt cùng nhau học ở trường, cùng nhau lên lớp, sau giờ học cùng nhau đi hỏi lão sư mấy bài tập không hiểu? (Viêm: = =b. Tiểu Lang: vâng, giống như thế, có điều đấy là thời Đồ đá hay Kỷ phấn trắng j đó)

Mấy tình tiết TV đều là như vậy.

A Trà ngực tràn đầy hưng phấn cùng sợ hãi, cả ngày đều lộ vẻ ngơ ngác tươi cười, đồ vật này nọ thu thập đến một nửa, còn có thể ha hả ngây ngô cười hai tiếng.

Muốn đi đọc sách.

Hắn cũng muốn giống tôn tử đi đọc sách.

Hắn nhớ rõ đi học hình như là phải mang ba lô, mặc đồng phục, đội mũ?

Hắn trước kia có trộm lấy túi sách trung học của Trạch Phương chạy đi soi gương, cảm giác thật rất tuấn tú, a Trà tràn đầy chờ mong, thanh âm trái tim nhảy lên rất nhanh ngay cả bản thân cũng nghe thấy. Hắn lại có thể đi học.

Để sửa sang đồ đạc chuẩn bị đi ký túc xá gì đó, a Trà ngay cả thời gian ngủ trưa cũng bỏ qua. Thẳng đến chạng vạng, sắc trời có chút tối, hắn mới dừng lại đến nghỉ ngơi một lát.

A Trà cảm thấy bụng có điểm đói, vì thế từ ngăn kéo lấy ra một ít tiền nhét vào túi áo, đeo nón bảo hộ liền chuẩn bị cưỡi xe xuất môn.

A Trà còn chưa đẩy chiếc dã lang 125 ra ngoài cửa, chợt nghe cửa sắt nhà cách vách mở ra rồi đóng lại, thanh âm động cơ xe máy khởi động thập phần lớn, hắn thò đầu quan sát, vừa lúc nhìn đến Hải Uyên đội nón bảo hiểm, “Phốc —— phốc —— phốc ——” đạp chân ga.

“Ngươi muốn đi đâu?” A Trà gặp Hải Uyên bộ dáng không giống muốn về trường học.

“Xuất môn.” Hải Uyên lưu lại hai chữ này, sau đó đạp mạng chân ga xe máy, “Ô ——” đã đi.

“Di? Không phải nói về ký túc xá sao, hành lý ta đều đã chẩn bị tốt lắm a!” A Trà đứng tại chỗ. “Người này sao lại như vậy!”

A Trà đi ra ngoài mua bữa tối, một mình ăn sạch, sau đó ngồi chờ Hải Uyên trở về.

Nhưng là hắn đợi đến lúc đi ngủ, vẫn không thấy thanh âm xe máy, cửa sắt cách vách cũng không hề động tĩnh.

A Trà ở phòng khách tùy tiện tìm cái thảm liền ngủ, Hải Uyên đứa nhỏ này nửa đêm cũng không biết đi nơi nào làm cái gì, sao không nghĩ trong nhà có người hội lo lắng.

Từ lúc Huệ Mĩ đến cách vách nhà hắn, hắn cảm thấy Huệ Mĩ là người tốt lại thân thiết, thời gian một năm ở chung, sớm đem Huệ Mĩ trở thành con gái của mình mà đối đãi. Huệ Mĩ là con gái, tiểu tử Hải Uyên kia chính là tôn tử.

Hiện tại Huệ Mĩ đi dưỡng thân thể, Hải Uyên lại chạy lung tung, tiểu tử này nếu xảy ra sự tình gì, Huệ Mĩ trở về hắn như thế nào ăn nói.

Mơ mơ màng màng ngủ lại tỉnh, tỉnh lại ngủ, đêm đều đã qua hơn phân nửa, lúc a Trà hai mắt đã muốn hoàn toàn nhắm lại, thanh âm xe máy đột nhiên truyền đến.

Xe dừng trước đường cái nhà cách vách, có người xuống xe, tiếp theo cửa sắt bị mở ra.

A Trà nghe được thanh âm lập tức tỉnh lại, đem tấm thảm mỏng bao trên người, vội vàng lao ra bên ngoài.

Hải Uyên đem xe máy vào trong phòng, sau đó lấy nón bảo hiểm ra, tắt đèn chuẩn bị đóng cửa, không nghĩ tới a Trà liền xông vào như vậy.

“Trời đã sắp sáng, ngươi là đi nơi nào, sao trễ vậy mới trở về?” A Trà nhu nhu hai mắt khô khốc, thanh âm chưa tỉnh ngủ giống như nói chuyện ngậm lỗ đản (trứng muối), thật không rõ ràng.

Hải Uyên không nói chuyện, nhanh kéo cửa sắt. A Trà thấy hắn muốn đóng cửa, không chút suy nghĩ chạy vào bên trong, Hải Uyên khóa cửa, lướt qua bên người a Trà trực tiếp lên lầu.

A Trà ngửi được trên người Hải Uyên truyền đến mùi rượu nồng nặc. “Ngươi đi uống rượu? Ngươi mới vài tuổi a, mùi rượu nồng như vậy, uống rất nhiều sao?” A Trà kinh ngạc đuổi theo Hải Uyên lên lầu.

“Ngươi có thể hay không im lặng một chút, làm ta đau đầu muốn chết!” Hải Uyên đi vào trong phòng, ngã mình lên giường, đèn cũng không mở, cả phòng tối om.

A Trà sờ sờ vách tường, cuối cùng đụng đến chốt mở đèn điện, mới đem đèn huỳnh quang bật lên.

Hải Uyên trên người thay đổi một bộ quần áo, kia quần đen áo sơmi trằng cùng áo bối tâm đen, rất giống đồng phục khách sạn.

bối tâm: áo 3 lỗ, áo may ô (không tay không cổ) ( Tiểu Lang: QT là thế nhưng ta nghĩ là áo gile đen =A= chứ ai đời mặc sơmi với áo ba lỗ đen =A=)

“Ngươi theo người ta đánh nhau a......” A Trà thật cẩn thận tới gần Hải Uyên, nhẹ giọng hỏi.

“Đem đèn tắt đi, ta mệt chết, muốn ngủ.” Hải Uyên rống lớn.

“Hảo hảo hảo, ta tắt.” A Trà vội vàng ấn hạ chốt mở đèn huỳnh quang, làm cho phòng lần nữa trở lại thành một mảng đen tối.

Hải Uyên không hề để ý tới hắn, trở mình đối mặt vách tường, không nói gì. A Trà vẫn đứng ở cửa, đứng thật lâu cũng không biết nên làm cái gì bây giờ. Lúc sau hắn đi vào trong phòng Hải Uyên, thay hắn mở quạt điện thổi đi mùi rượu đầy phòng, nhưng lại cẩn thận không cho quạt thổi đến chăn của hắn, sau đó ngay tại bên giường Hải Uyên nhẹ nhàng ngồi xuống, thở dài. ( Tiểu Lang: vợ hiền)

Trời cũng chưa sáng nhanh như vậy, đêm dài đằng đẳng, cửa sắt khóa dưới lầu, a Trà lại lo lắng thương thế Hải Uyên, nhất thời nửa khắc cũng không hạ được quyết tâm về nhà.

“Tiểu Uyên a... ” a Trà nhớ rõ Huệ Mĩ cũng gọi hắn như vậy. “Nếu ngươi có cái gì phiền não, liền cùng a Trà thúc nói, ta tuy rằng không nhất định có thể giúp được ngươi liền, nhưng so với cứ nghẹn mãi trong lòng vẫn tốt hơn. Ngươi nói quá ít, thực dễ dàng bị nội thương......”

A Trà dừng một chút, phát giác Hải Uyên vẫn không trả lời. Nhưng nghe tiếng Hải Uyên hít thở, lại không giống người đang ngủ có quy luật phập phồng. A Trà nghĩ nghĩ, Hải Uyên hẳn là còn chưa ngủ đi.

“Mẹ ngươi nói ngươi đi làm công, sinh hoạt phí và vân vân đều rất ít xin nàng. A Trà thúc biết ngươi mới lớn như vậy đã phải hỗ trợ chia sẻ trách nhiệm gia đình, này thực rất vất vả, nhưng là ngươi đang làm ở khách sạn phải không a? Người ở khách sạn rất phức tạp, nếu gặp gỡ khách nhân không tốt, thực dễ dàng bị thương, tựa như ngươi hôm nay. Ngươi muốn hay không thử tìm chỗ khác làm công a, a Trà thúc có rất nhiều bằng hữu, đi nói một tiếng có thể thay ngươi tìm được nơi công tác thích hợp, ngươi nói được không a?” A Trà nói một đống lớn, nhưng Hải Uyên không đáp lại chính là không đáp lại.

“Tiểu Uyên? Ngươi ngủ rồi?” A Trà lại hỏi.

“Ngươi ồn như vậy ta sao ngủ được.” Hải Uyên vẫn là nghiêng thân mình không quay đầu.

“Ta đây không nói nói, ngươi ngủ đi! Chờ ngươi tỉnh ngủ nói sau hắc, không ồn ngươi, mau ngủ đi!” Nghe thanh âm Hải Uyên tựa hồ mệt chết đi, a Trà nghĩ thầm cũng đừng tái niệm niệm hắn. Hài tử này lúc còn nhỏ, còn có thể đi làm công chia sẻ gia kế (sinh kế gia đình), dáng vẻ không giống như Trạch Phương nhà hắn, nói là phải giúp hắn mua sắm đồ đạc tiện lợi, sau đó lấy  tiền tự mình chạy tới công ty bách hóa mua một đống đồ vật này nọ trở về.

Tiếng quạt điện cũ kĩ khách khách vang lên, cánh quạt chuyện động tựa hồ như tan rã.

Bóng tối trong phòng không có nửa điểm sáng, hai người bọn họ một cái trên giường một cái dưới giường, khoảng cách thân thể gần như vậy, chỉ cần duỗi tay ra là có thể đụng tới đối phương, trong không gian yên tĩnh, khoảng cách tâm tựa hồ cũng đột nhiên ngắn lại rất nhiều.

A Trà nghĩ hắn hẳn phải cùng Hải Uyên chung sống hoà bình mới được, Hải Uyên kỳ thật chính là có điểm ngạnh (cứng) miệng, tâm địa cũng không xấu xa. A Trà lại nghĩ tới thời trẻ tuổi bản thân đi làm công, ra xã hội cái gì cũng không hiểu, mỗi ngày nếu không phải bị sư phó dạy nghề mắng, cũng là bị khách hàng khi dễ. Khi đó chính mình cũng bị áp lực rất lớn, cảm thấy toàn bộ thế giới đều là người xấu, mỗi người đều là kẻ thù của hắn.

Hải Uyên hiện tại chắc cũng giống vậy đi! Mãi giấu bí mật trong lòng, không chịu cho bất luận kẻ nào chạm vào. Ai cũng không cho phép tiến vào phạm vi của hắn, cũng không muốn để người khác bước vào trong lòng.

“Kiển tử ngủ, kiển tử ngủ, một minh đại một tấc ——” a Trà miệng khẽ hát  đồng dao. “Kiển tử ngủ, kiển tử ngủ, một minh đại một tấc ——”

“Ngươi lại đang làm gì?” Hải Uyên trở mình lại, khẩu khí không tốt hỏi.

“Xướng bài hát ru con cho ngươi nghe, để ngươi ngủ ngon hơn a!” A Trà nói.

“Chịu không nổi ngươi......” Hải Uyên vô lực lên tiếng.

“Được rồi, nhanh ngủ đi. Trời đều sắp sáng.” A Trà tiếp lời.

“Hay là muốn ta vỗ vỗ lưng ngươi mới ngủ được, muốn ta vỗ vỗ lưng có thể ác. A Trà thúc miễn phí tiền phục vụ tận giường.” Hắn ha ha cười hai tiếng.

“Thật sự là không hiểu nổi ngươi.” Hải Uyên nhìn trong bóng tối, a Trà xướng khúc hát ru xướng đến rung đùi đắc ý, trong lòng lại dấy lên tình cảm khác thường.

A Trà đưa lưng về phía hắn, bọc lấy tiểu mao thảm, tóc nâu lộn xộn vểnh lên, thân thể diêu (dao động) đến diêu đi.

Hải Uyên nhìn không thấy mặt hắn, lại mơ hồ dự đoán được biểu tình hiện tại của hắn là cái gì. Người này chính là thích quan tâm người khác, tuy rằng ngốc ngốc, nhưng không có tâm cơ, luôn khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Rõ ràng là khuôn mặt Trạch Phương, thân thể Trạch Phương, nhưng linh hồn bên trong lại là người tốt a Trà, tướng mạo kia cũng vì vậy thay đổi, trở nên ấm áp, dịu dàng rất nhiều.

Tướng từ tâm sinh ra là đạo lý này sao?

Hải Uyên càng ngày càng cảm thấy bản thân rốt cuộc nhìn không thấy Trạch Phương, hắn chỉ thấy a Trà, một a Trà vĩnh viễn mặc áo lót quần đùi, giẫm lên đôi dép lê plastic, lúc đi đường cảm thấy mông ngứa liền lấy tay trảo trảo. ( Tiểu Lang: em thụ trong tim anh công là như thế xao T^T)

Hải Uyên nhắm mắt lại, trong tiếng ca trầm thấp có chút ồn của a Trà dần dần thiếp đi.

Không biết đã bao lâu, thời khắc bị thương, cô đơn không ai làm bạn với hắn. Hắn vẫn nghĩ bản thân không quyến luyến loại cảm giác có người làm bạn này, cho nên tới bây giờ cũng không theo mẫu thân làm nũng, không cần người khác thương hại. Nào biết có người bên cạnh, có người chăm nom, ban đêm lại trở nên yên tĩnh như vậy, an tường như vậy.

Ngủ ngủ, tay vung đến trên đầu a Trà nằm ngoài giường, Hải Uyên lúc này mới tỉnh một chút.

A Trà đang ngủ gật cũng bị hoảng sợ, nhưng sau liền đem cánh tay Hải Uyên thả lại trên giường, giúp hắn đắp lại chăn, duỗi người một cái, trở về chỗ cũ tiếp tục ngủ.

Hải Uyên nhìn thấy sau gáy a Trà, chậm rãi, khóe miệng dắt lên một mạt cười nhạt đến chính hắn cũng không phát hiện. Hắn nhắm mắt lại, nặng nề ngủ.

Hải Uyên vẫn ngủ thẳng đến hơn bốn giờ chiều mới tỉnh, còn có dấu hiệu đau đớn thiêu đốt không thôi.

Bởi vì Hải Uyên miệng bị thương, cằm cũng sưng đến lợi hại, a Trà phải đi mua hai chén chúc (cháo) Quảng Đông trở về, cùng Hải Uyên ăn. Hắn muốn nói uống chúc không cần cắn, Hải Uyên xem ra cũng đỡ phí khí lực.

“Ngươi là ở nơi nào làm công a?” A Trà vừa ăn chúc, vừa hỏi.

“PUB.” Hải Uyên miễn cưỡng đáp lại, không mấy có tinh thần.

“Phạ phổ?” A Trà nhíu mày nghĩ nghĩ, nhưng vẫn nghĩ không ra có cái ngành sản xuất gì kêu “Phạ phổ”.

“Phạ phổ phải công tác đến tối như vậy, ngươi sao có thể đến trường?” A Trà lại hỏi. “Ban ngày đi học phải làm sao bây giờ?”

“Ngủ cho lão sư xem.” Hải Uyên nói.

“Nguyên lai đệ tử cũng có thể làm như vậy.” A Trà lắc lắc đầu.”Vừa muốn đi học vừa muốn làm công, cẩn thận thân thể ngươi suy sụp.”

“Ân.” Hải Uyên ứng thanh.

Bọn họ từ lúc Hải Uyên rời giường đến khi uống xong chúc đều không có xung đột, a Trà tâm tình khoái trá, cảm thấy hôm nay là một ngày đáng kỉ niệm.

Hải Uyên lại tiếp tục lăn ra ngủ, a Trà nghĩ thầm hắn hơi phát sốt nên đừng ồn hắn, sau đó về nhà một chuyến, đem mấy thứ cần thiết thu vào túi lớn, khóa cửa kĩ, mang theo hành lí trở lại nhà Hải Uyên.

Hắn cũng không có việc gì làm, vì thế an vị ở bên người Hải Uyên, rồi lại chuyển qua xem TV trong phòng.

Hải Uyên cuối cùng bị thanh âm TV phát tin tức làm ồn. Hắn mở mắt ra, vừa vặn đáp lại ánh mắt a Trà.

“Ngươi tỉnh!” A Trà nói.

Hải Uyên trừng mắt nhìn, uể oải từ trong chăn bông ngồi dậy, nửa thân trần, trên người chỉ có một cái quần bò, tóc đen mềm mại xoã tung hổn độn.

“Tái nghỉ ngơi một chút đi, sau đó chúng ta trở về đi ký túc xá!” A Trà nói.

“Ngày mai sẽ trở về.” Vừa nghe quay về ký túc xá, Hải Uyên lại buồn ngủ.

“Không thể!” A Trà đem hắn kéo dậy, dùng hết khí lực toàn thân tha hắn xuống giường, đẩy mạnh vào WC muốn hắn rửa mặt đánh răng. “Ngươi đã quên chính mình đáp ứng mẹ ngươi cái gì sao? Có phải muốn mẹ ngươi chạy về đưa ngươi đi học, ngươi mới bằng lòng ngoan ngoãn đến trường?”

Hải Uyên sách một tiếng, rửa mặt đánh răng kiêm tắm rửa, đem cả phòng tắm biến thành bang bang bang, cuối cùng quấn khăn mặt đi ra, ở trước mặt a Trà đi tới đi lui.

Hải Uyên thân thể rắn chắc cân xứng, cơ thể có tỉ lệ đường cong hoàn mỹ, bả vai rộng lớn phối cùng thắt lưng nhỏ hẹp, hơn nữa cặp mông kiều kiều (vểnh lên), hắn như vậy lúc ẩn lúc hiện, làm hại a Trà mắt cũng không biết nên đặt ở đâu. ( nhỏ dãi)

Hải Uyên nhìn a Trà một chút, vốn muốn bảo a Trà ra ngoài cho hắn thay quần áo, nhưng sau lại cảm thấy đều là nam nhân, làm như vậy thật sự dư thừa, vì thế mở ra cửa tủ quần áo, liền đem khăn mặt giật ra đổi quần.

“Yêu thọ!” A Trà hô nhỏ. Hải Uyên không biết làm quỷ gì, mặc quần lót mà cũng lộ ra cặp mông cho hắn xem.

“Ngươi sao không ở bên trong thay đồ?” A Trà oán giận một câu.

“Trong phòng tắm tất cả đều là ướt, làm sao có thể thay?” Hải Uyên vẻ mặt không hờn giận, tức giận lúc rời giường còn chưa có tiêu tan. “Ta bình thường đều là ở trong phòng thay, ngươi nhắm mắt một chút không được sao?”

“Không kịp nhắm liền thấy được a!” A Trà oán giận.”Ta nếu đau mắt hột, kia nhất định là ngươi làm hại.”

“Ồn muốn chết, ngươi sao lại nói nhiều như vậy.” Hải Uyên nói.

Tiếp theo Hải Uyên cái gì cũng không cầm đã đi xuống lầu, khi hắn thấy gia sản của a Trà, kinh ngạc đến mắt mở tròn vo. “Ngươi là muốn chuyển nhà sao? Rất khoa trương đi!”

Bên trong túi vải của a Trà không biết chứa cái gì, cao đến ngang thắt lưng, một người giang hai cánh tay cũng ôm không vừa độ rộng.

“Này sao đem đi?” Hải Uyên hỏi.

“Bằng không ta gọi là lão Vương lái xe đến chở là được.” A Trà vội vàng đi đến cạnh quầy, cầm lấy điện thoại muốn gọi.

Hải Uyên đem túi vải kia mở ra, cũng không đợi a Trà đồng ý, liền tự tiện đem gì đó bên trong lấy ra.

Radio để bàn cũ kĩ siêu bự, nồi cơm điện cỡ lớn, một đống quần áo tẩy đến độ rách lỗ chỗ cũng luyến tiếc vất đi, ấm trà chuyên dùng của mấy lão nhân gia, hai thùng lá trà cao như núi, bàn cờ vua, một chuỗi đồ dùng theo thói quen giấy vệ sinh, ấm thép đun nước, một cái hộp bánh sắt rỉ sét đã sẫm màu...... ( đúng là chuyển nhà =A=)

Hải Uyên đem vật nên lưu toàn bộ lưu lại, cuối cùng chỉ để a Trà đem theo khăn mặt, bàn chải đánh răng linh tinh gì đó.

“Cái khác Trạch Phương đều có, ngươi dùng của hắn là được, đỡ phải phiền toái.” Hải Uyên đem túi vải cột lại, ném cho a Trà.

“Ai u, như vậy ta sẽ không quen, bằng không ngươi ít nhất cũng cho ta mang ấm trà cùng lá trà đi, không uống trà ta sẽ khó chịu cả ngày.” A Trà tự động đem công cụ pha trà cùng lá trà để vào túi vải. “Còn có này, này cũng muốn mang đi.” Hắn tái đem hộp sắt để vào.

“Tùy tiện ngươi.”

Sau đó Hải Uyên chở a Trà, a Trà khiêng gia sản của hắn, hai người cưỡi xe máy “Vù vù ——” hướng ký túc xá bọn họ đi tới.

Lúc Hải Uyên lái xe, a Trà bỗng nhiên nghĩ đến Hải Uyên còn chưa đủ mười tám tuổi, vì thế vội vàng vỗ vỗ vai hắn. “Ngươi có bằng lái không a?” Hắn cách nón bảo hiểm hỏi.

“Cái gì?” Gió rất lớn, lại thêm nón bảo hiểm che đậy ngăn lại, Hải Uyên không nghe thấy a Trà hỏi cái gì.

“Ngươi có —— bằng —— lái —— không ——”

“Không có.” Hải Uyên nói.

“Vậy ngươi dừng xe để ta chở, không bằng lái không thể cưỡi xe ——” a Trà la lớn tiếng.

“Bệnh thần kinh!” Hải Uyên quăng lại một câu. “Ngươi hiện tại chẳng phải cũng là người không bằng lái sao, ai chở cũng như nhau.” (Viêm: chết cười ah =)))

“Đối rống ——” a Trà lúc này mới nhớ tới, thân thể hiện tại cũng mới mười bảy tuổi.

“Chính là ——” a Trà lập tức nói: “Chúng ta đây hai cái đều đừng cưỡi xe, ngồi xe đi, để cho người khác chở là tốt rồi a —— ta đã nói kêu lão Vương đến chở, ngươi như vậy rất nguy hiểm a, lại còn chạy nhanh như vậy.”

A Trà ló đầu nhìn nhìn dáng vẻ người phía trước.”Trời ơi ——  chạy đến chín mươi —— ngươi muốn đem trái tim lão nhân gia hù chết phải không? Chậm một chút a —— chậm một chút chậm một chút ——”

“Ồn muốn chết, không cần niệm nữa, ngươi niệm đến lổ tai ta đau chết được.” Hải Uyên gào thét.

Xe máy phóng nhanh, lướt qua tiếng gió gào thét mà đi.

Hai Người bọn họ trên lộ trình dài đằng đẳng, ngươi một bên ta một hướng, không ngừng nói nói.

A Trà cảm thấy Hải Uyên tuy rằng vẫn oán giận, nhưng trên thực tế hẳn là cũng nói chuyện khá vui vẻ. Bằng không Hải Uyên như thế nào vẫn tìm hắn nói chuyện, mà lẽ ra phải dứt khoát ngậm miệng không để ý tới hắn?



Trường tư lập Tân Hoa Trung, ký túc xá nam.

Hải Uyên đem xe máy đậu ở hẻm nhỏ trong ký túc xá, mang theo a Trà hướng ký túc xá đi đến.

Tân hoa ký túc xá phía trước kia được sửa sang theo kiến trúc thép xi măng hiện đại, bên trong có trung tâm điều hòa, đông ấm hạ lạnh, còn có nhà ăn buôn bán đến mười một giờ đêm cho học sinh, tổng thể cảm giác phi thường thời thượng xa hoa.

Nhưng Hải Uyên mang theo hắn xuyên qua kí túc xá xa hoa này, đi vào viện tử rộng lớn trồng nhiều phiến cây xanh phía sau. Giữa sân có tòa song tầng mộc kiến trúc không nhỏ, niên đại thoạt nhìn đã lâu, nhưng vẻ ngoài bảo dưỡng cũng không tệ lắm, có loại cảm giác hoài niệm cổ xưa.

“Ta tưởng là tòa nhà phía trước chứ.” A Trà nho nhỏ thất vọng một chút.

“Tòa kia là cấp năm ba, thí sinh cùng lão sư trong trường mới có thể.” Hải Uyên nói. “Năm nhất cùng hai năm đều trụ trong tòa nhà rách nát ở mặt sau này.”

Hơn tám giờ học sinh cơ hồ đều trở về, là lúc diễn ra xinh hoạt thường ngày. Trên hành lang đứng mấy đệ tử đang nói chuyện phiếm ngay cả đồng phục cũng chưa chịu thay, bọn họ vừa thấy Hải Uyên cùng a Trà đi tới, liền châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ.

“Rốt cục đã trở lại...... Bỏ học cũng bỏ lâu lắm  đi...... Hai người như thế nào lại đi cùng một chỗ......” Bọn họ đầu cúi thấp tán gẫu.

Hải Uyên hai tay đút túi quần rất tự nhiên hướng lầu hai đi lên, không để ý đến những người đó, a Trà nhắm mắt theo sát ở phía sau, hai mắt vội vàng quan sát hoàn cảnh cùng nhân vật bốn phía.

Hắn ôm túi vải, trái tim phù phù nhảy thật lợi hại. Nơi này chính là ký túc xá của Trạch Phương, trừ bỏ bên ngoài cũ một chút, rất có hơi thở đệ tử a.

A Trà lộ vẻ mỉm cười, vừa đi vừa nhìn.

Hải Uyên quay đầu thấy hắn lạc hậu một mảng lớn, liền hô: “Đi nhanh lên, ngươi là rùa sao?”

“Ngươi sao lại bảo lão nhân gia đi nhanh, ngươi chậm một chút a!” A Trà chạy hai bước muốn đuổi kịp, Hải Uyên dừng lại cước bộ, chờ a Trà đi đến bên cạnh mình, mới cùng hắn đi.

Chung quanh mọi người biết rõ sự tình Hải Uyên cùng Trạch Phương hết sức lắp bắp kinh hãi, Hải Uyên trước kia rất không để ý tới Trạch Phương, như thế nào hôm nay lại đổi tính.

Còn có cái Trạch Phương đi đường từ trước đến nay mông diêu đến diêu đi nói chuyện thì ẻo lả, hôm nay thoạt nhìn giống nhưng lại không giống, một trận cả kinh không thôi, kia khuôn mặt thiếu đi vài phần nữ tính, thần sắc lại sang sảng ánh mặt trời. ( T.Lang: Trạch Phương lúc trước sao ba trấm thế =A=)

Hải Uyên đứng trước cửa phòng viết số “Hai ○ một”, mở cửa xem bên trong không có ai, liền đem a Trà đẩy vào.

“Bàn cùng giường còn có cái tủ quần áo kia bên trong gì đó hẳn là của Trạch Phương.” Hải Uyên chỉ chỉ, “Bên trong đồ vật này nọ thu thập lại gọn gàng, ta chờ một chút sẽ đem ngươi qua phòng ta.”

“Di?” A Trà mạc danh kỳ diệu. “Không phải vào trụ là được rồi, còn muốn đổi phòng gian ác?”

“Bảo ngươi đổi liền đổi.” Hải Uyên nói.

Trên hành lang chỉ cần có người đi đường, sẽ phát ra thanh âm”Dát chi dát chi”, ký túc xá xem ra thật sự là quá cũ.

Đang lúc Hải Uyên cùng a Trà nói chuyện, phía sau có người vỗ Hải Uyên một cái.

“Đã về rồi!” biểu đệ Hải Uyên — Cổ Thiên Tuế nhìn nhìn thăm dò tình hình bên trong.

“Ân.” Hải Uyên ứng thanh.

“Cùng ta trở về một chút, ta có lời muốn với nói ngươi.” Thiên Tuế kéo Hải Uyên một phen.

“Không phát hiện ta đang vội sao?”

“Nói sự tình kẻ thù của ngươi làm trong mấy ngày qua, nên nghe a.” Thiên Tuế để lại những lời này, liền hướng phòng ngủ mình mà đi.

“A Trà, ngươi thu tốt các thứ, trực tiếp đến ‘ hai chín ’ tìm ta.” Hải Uyên đối a Trà nói.

“Úc, hảo!” A Trà vội vàng xem nơi Trạch Phương ở, ngay cả đầu cũng không quay lại, liền cố mở ra tủ quần áo cùng ngăn kéo bên trong, nhìn xem Trạch Phương lưu lại những gì.

Hắn đem quần áo cùng sách vở Trạch Phương toàn bộ nhét vào túi vải, đồ vật trong túi càng ngày càng nhiều, cuối cùng phồng cả lên.

A Trà một bên sửa sang lại, một bên phát hiện tiểu vật phẩm trang sức của Trạch Phương thật nhiều, gương cùng lược một đống lớn, còn có chút tiểu biệt châm (kim cài), trên kim còn nạm cái gì đó sáng như thủy tinh, a Trà nhìn nhìn, hốc mắt đều đỏ.

“Ông nội nếu sớm biết ngươi muốn làm nữ sinh, lúc trước thời điểm mẹ ngươi hoài ngươi, sẽ không sẽ đi trong miếu lễ bái, kêu Quan Âm sinh một cái nam hài cấp ông nội.” A Trà mũi ê ẩm. “Trạch Phương a, là ông nội có lỗi với ngươi, ngươi nếu còn sống thì tốt rồi......”

A Trà nước mắt không chịu thua kém rơi xuống, hắn vội vàng lấy quần áo xoa xoa, hút hấp nước mũi tiếp tục thu thập đồ đạc.

“Ngươi đã chịu trở lại rồi sao?” Phía sau cửa, đột nhiên vang lên một trận thanh âm âm trầm.

A Trà quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên tóc vàng đứng ở sau lưng hắn.

Thiếu niên lộ vẻ tươi cười tà tà, một đầu tóc vàng ở dưới ngọn đèn lòe lòe tỏa sáng, hắn chân mày liều lĩnh hướng lên trên, một đôi mắt tam giác (?) đầy vẻ hung ác, môi lăng hình (hình thoi) cười nhếch lên, dáng người cường tráng cùng thân cao hơn người, khiến hắn thoạt nhìn phi thường có tính uy hiếp.

A Trà ngây dại, người này là bạn cùng phòng của Trạch Phương sao? Sao biểu tình khủng bố như vậy, cứ như muốn ăn người.

Cửa phòng ngủ “Phanh ——” một tiếng bị dùng sức xem ra, cửa sổ thủy tinh chấn động một chút, khuông lang vang lên.

“Vì cái gì ngươi luôn muốn chống đối ta đi tìm hắn, biết rõ ta cùng hắn thủy hỏa bất dung, có hắn sẽ không có ta, còn bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn đến ngươi và hắn cùng nhau rời đi ký túc xá, ngươi như vậy muốn ta sao ăn ở, mặt đều bị ngươi làm mất hết.” Thiếu niên đem cửa đóng lại, hướng a Trà từng bước tới gần.

A Trà không rõ người trẻ tuổi này nói cái gì, vì sao phải đóng cửa, lại còn khóa cửa. Bất quá cho dù trì độn như hắn, khi thấy động tác đóng cửa kia, trong lòng cũng vang lên cảnh báo.

Phải đánh nhau sao? Hắn biết người trẻ tuổi động động chút sẽ đánh nhau, chính là người này cường tráng như vậy, a Trà nghĩ thầm mình không biết có đánh thắng được hắn không.

Hay là chạy trốn? Nhưng cửa phía trước đã bị chặn.

Kia nhảy cửa sổ? A Trà quay đầu lại nhìn nhìn cửa sổ, tuy rằng lầu hai không tính rất cao, chính là hắn cũng sợ sợ, sợ đem thân thể Trạch Phương cho hắn ngã chết, vậy nguy.

“Vì cái gì không nói lời nào, chột dạ sao?” Thiếu niên đi đến trước mặt a Trà.

Ngồi xổm trước tủ quần áo sửa sang lại đồ vật a Trà ngẩng đầu nhìn thanh niên, chỉ có thể khẩn trương hướng hắn ngây ngô cười, nhưng bên dưới tay lại nắm chặt chuẩn bị chỉ cần đối phương có động tác, liền lập tức phản kích lại.

Khi thiếu niên đánh tới, a Trà giơ lên nắm tay đánh lại hắn, nhưng thiếu niên nhanh chóng tránh được, thân thủ bắt lấy áo a Trà, dùng sức đem a Trà hướng bên cạnh quẳng xuống.

A Trà cả hướng không bay lên, nguyên bản nghĩ đến tình hình lúc rớt xuống chắc chắn đau đến kêu a ma, nào biết phía dưới thân thể lại là nệm tử mềm mại, a Trà lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn là bị quăng lên giường. (Viêm: may mắn? o.O xui xẻo thì có ah)

Thiếu niên tiếp theo quỳ gối lên giường, hung hăng đem a Trà đặt dưới thân. “Ta hôm nay nếu không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi vĩnh viễn không biết chính mình là ai!”

“Ba ——”một tiếng, áo lót tẩy đến có điểm bạc trên người a Trà dễ dàng bị xé rách, cả lòng ngực lộ ra trong không khí.

Từ dưới nhìn lên gương mặt thiếu niên, chỉ thấy bao hàm phẫn nộ cùng dục niệm tổng hợp lại. A Trà nổi lên một trận lại một trận hàn ý, theo lòng bàn chân hừng hực xông thẳng lên ót.

Thiếu niên áp xuống dưới, môi dừng trên cổ a Trà, dùng sức mút, khiến người ta cảm giác đau đớn như bị chó cắn ( TL: hết cách so sánh sao =))). Hắn dùng lực một chút, ngay cả thắt lưng cùng quần của a trà cũng bị kéo ra.

“A nương uy!” A Trà sợ tới mức ba hồn bảy vía toàn bộ bay lên trời, hắn liều mạng giãy dụa, lại bởi vì hoàn toàn bị áp chế mà tìm không thấy nơi thi lực phản kích.

Cuối cùng, khi thiếu niên đặt tay trên bộ vị trọng điểm nơi thân dưới của hắn, a Trà rốt cuộc nhịn không được trong lòng sợ hãi, đem hết khí lực từ trước tới nay, phóng yết hầu kêu to:

“Tiểu Uyên a —— cứu người ác —— ngươi là chạy đi nơi đâu —— ta bị người thoát quần a —— mau tới cứu người a ——”

Vì cái gì rõ ràng là tới đi học, lại hội ngộ loại chuyện tình kì quái này.

A Trà hỗn loạn chỉ có thể không ngừng lên tiếng kêu cứu mạng.