Hạ Tân Lang

Chương 10




Từ Khách Thu còn nằm trong khách phòng của Hầu phủ ngủ say chưa tỉnh. Ngoài cửa sổ là hoa viên cây cỏ xanh um, bốn mùa đủ loại hương hoa, có thể nghe mưa rơi trên lá chuối, cũng có thể đẩy cửa ngắm trăng rằm, thanh u yên ắng, một chỗ tốt đến không thể tốt hơn. Khi còn chưa lấy chồng, Ninh Tranh ghen đỏ mắt, nói đùa “tốt vậy mai mốt lấy cho tiểu tử Hoài Cảnh làm phòng tân hôn đi”. Tân nương của Ninh Hoài Cảnh đến nay ngay cả góc áo còn chưa thấy, nhưng Từ Khách Thu ở đó thành quen, qua lại so với trong nhà mình còn tùy ý hơn.

Uống rượu cả đêm, hôm sau đau đầu là điều không tránh khỏi. Ninh Hoài Cảnh đạp cửa mà vào, nhìn đến trên giường đúng là Từ Khách Thu, tuy là ngủ nhưng trên mày vẫn nhíu lại, tựa hồ có điều khổ sở.

Chăn gấm hơn phân nửa đã bị đá rơi xuống đất, chỉ còn một góc nhỏ bị y gắt gao ôm chặt. Áo trong rộng mở, trên cái cổ trắng tuyết tinh tế có nhiều điểm hồng, lan một đường đến ngực. Rõ ràng không thể uống rượu, mỗi lần say xong sẽ nổi sởi đầy thân, vậy mà y còn không quản sống chết uống như lang hổ, là đang làm cho ai xem đây…

Vén lên tay áo rộng thùng thình, đúng như lời Vấn Thu nói, trên cánh tay đầy những vết cào, đỏ đến ghê người. Ninh Hoài Cảnh giận, nếu sớm biết thế này, mấy hôm trước mặc kệ có bị y mắng đến cẩu huyết lâm đầu cũng phải mặt dày mà vén lên xem.

Trên miệng vết thương đỏ thẫm có dính lấm tấm bột trắng, vừa thấy liền biết do Từ Khách Thu qua loa rắc lên. Nói vậy ngay cả y quán còn chưa tới đi, thuốc bột này không biết gã vô liêm sỉ nào đưa, chẳng những không khá lên, miệng vết thương còn bị nhiễm trùng, ứ mủ vàng vàng.

Ninh Hoài Cảnh thật muốn một ngụm cắn chết y. Lúc nhỏ không hiểu chuyện đã đành, sao giờ lớn vậy mà có chuyện cũng còn không chịu nói!

Cũng không sợ đánh thức Từ Khách Thu, Ninh Hoài Cảnh bấu chặt vai y, đem cả người y lật lại, roẹt một cái đem áo xé xuống, Từ Khách Thu cho dù có ngủ như heo cũng bị hắn làm tỉnh.

“Ngươi làm gì vậy?” Đầu đau đến muốn nứt ra, lại không hiểu gì hết mà bị người ta ấn trên giường, Từ gia tiểu công tử tính tình cũng chẳng tốt gì cho cam, căm tức trừng mắt, giãy dụa muốn đứng lên, “Ninh Hoài Cảnh, ngươi phát điên cái gì vậy?”

Ngay từ đầu không nên dẫn y ra ngoài lêu lổng, cái gì cũng chưa học được, chỉ có mắng người là học cả mười phần. Con mèo hoang nhỏ miệng không sạch sẽ mà phun thêm một tràng mắng chửi nữa.

Ninh Hoài Cảnh chính là không mở miệng, nhìn chằm chằm vào tấm lưng trần của y, dùng môi cắn phá.

“Ninh Hoài Cảnh! Ta đang nói với ngươi! Ngươi giả chết cái gì!” Từ Khách Thu ngoái cổ hét to vào mặt hắn, cũng không biết là do hơi rượu còn sót hay quá tức giận, trên mặt lại là một mảnh ửng hồng tiên diễm. Bất đắc dĩ, Ninh Hoài Cảnh càng ấn chặt vai y, tựa như muốn đem bả vai bấu nát, Từ Khách Thu giãy giụa cỡ nào cũng không được, chỉ còn cách mắng người, “Ninh Hoài Cảnh, ta làm gì không vừa mắt ngươi? Muốn ta đau chết luôn hả?”

Ninh Hoài Cảnh một trảo cào mạnh vào đống vết thương giăng kín trên lưng như tơ nhện. Giỏi lắm, trên lưng một mảnh hỗn độn, ngay cả thuốc cũng chưa đắp, vết máu chưa khô trên tay Ninh Hoài Cảnh hòa cùng máu chảy trên lưng Từ Khách Thu, trông vô cùng thê thảm.

Từ Khách Thu bất ngờ không kịp đề phòng, ngưỡng đầu về sau hét thảm một tiếng, rồi lại suy sụp hạ xuống, vùi vào chăn gối, đau đến hốc mắt đỏ hồng.

Hai hàng chân mày của Ninh Hoài Cảnh nhíu lại như sắp đụng vào nhau, nghiến răng một cái, bên môi cũng là vệt máu hồng.

“Ngươi biết đau rồi hả?” Tay vẫn còn đặt trên lưng y, nhưng khí lực đã nhẹ đi không ít, nói từng chữ qua kẽ răng, “Sao trước đây không biết nói đau? Hả? Lúc uống rượu hoa cũng rất có khí lực mà? Ôm hoa nương rất có tinh thần nhỉ!”

Tức giận tích tụ mà không được phát tiết, Ninh Hoài Cảnh giận đến không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

“Chuyện bản ca phổ kia… Ngươi có phải định giấu ta cả đời?”

Hận đối phương không chịu thành thật cho hắn biết, nhưng cũng hận chính bản thân mình đã không phát hiện ra.

Trong lòng biết người kia đã biết hết mọi chuyện, Từ Khách Thu chỉ đơn giản là nhắm mắt lại, không nói lời nào. Trong đầu “ong ong” từng đợt, đau như muốn nứt ra, tứ chi trăm hài đều rã rời, nhấc một ngón tay cũng đã thấy khó khăn, vừa rồi trên lưng lại bị một trận đau nhức kịch liệt, vựng vựng hồ hồ như muốn ngất đi.

“Ngươi…” Ninh Hoài Cảnh hiển nhiên không phải là Hình bộ thẩm vấn phạm nhân, lầm bầm mấy tiếng không thấy người đáp lại cũng không biết tiếp theo phải làm gì. Lại thấy người nọ một mực vùi đầu vào gối, thử đưa tay thăm dò, cảm giác khóe mắt y ươn ướt, nhất thời trong lòng mềm nhũn, vừa giận lại vừa đau.

“Ta… ta đi tìm dược cho ngươi.” Thường ngày quen thói nuông chiều người nọ, giờ có cứng rắn cũng không cứng rắn được bao lâu.

Khi Ninh Hoài Cảnh trở lại, trên tay có mang theo một cái khay đựng vài loại chai lọ này nọ. Từ Khách Thu vẫn còn nằm úp sấp trên giường không hề động đậy, y lý lúc nãy bị Hoài Cảnh lột xuống vẫn tùy ý mà khoác ở bên hông, thương tích trên lưng cứ thế mà hiển lộ rõ ràng. Nghe bước chân Ninh Hoài Cảnh, Từ Khách Thu cũng không thèm quay đầu lại, cắn môi không chịu mở lời.

“Ta ở tửu lâu nghe được Hàn Thu và Vấn Thu nói chuyện.” Này cũng không phải lần đầu bị Từ Khách Thu phớt lờ, Ninh Hoài Cảnh riết cũng thành quen, một bên giúp y bôi thuốc, một bên lầm bầm tự nói, “Ta cũng không nghĩ tới ngươi lại… Vì ta như vậy, không đáng giá.”

Người dưới thân hơi động đậy, lập tức đem mặt vùi sâu hơn vào gối, nhưng cũng không mở miệng.

“Có chút đau, ráng một chút sẽ hết.” Ninh Hoài Cảnh nhẹ nhàng gõ gõ miệng bình cho thuốc bột phủ đều vết thương, dừng một chút, lại nói tiếp, “Chút nữa ta sẽ đi Xuân Phong Đắc Ý lâu chuộc lại nó cho, sau này… sau này đừng như vậy nữa.”

Thở dài một hơi, ngón tay vuốt ve tấm lưng đầy những vết thương, huyết nhục mơ hồ, Ninh Hoài Cảnh nói.

“Hàn Thu và Vấn Thu… Ta đã giáo huấn bọn họ một trận.”

Từ Khách Thu không lên tiếng, Ninh Hoài Cảnh cũng không quá để tâm, cứ thế mà nói, nói đến đâu hay đến đó.

“May mắn ta không rủ ngươi đi kỵ mã, nếu không, chắc ngươi cũng ương ngạnh mà đi theo.”

“Đừng đi Xuân Phong Đắc Ý lâu nữa, biết bị thương mà còn uống rượu, ngươi nói ngươi…”

“Thuốc bột là đến chỗ ai lấy vậy? Ta đi tìm gã đó, biết mà không đến báo cho ta, ta bóp chết gã!”

Từ Khách Thu vẫn không lên tiếng, ngón tay Ninh Hoài Cảnh từ dưới chậm rãi lướt lên, đụng đến gáy y thì lại từ từ lướt xuống, “Khách Thu, trừ bỏ lần này ra, Từ gia đã muốn không còn ai có thể khi dễ ngươi, vì sao ngươi lại cứ hay chạy đến đây ở?”

Có một số việc, trong lòng biết rõ là một chuyện, quang minh chính đại nói ra lại là một chuyện khác.

Từ Khách Thu chậm rãi nâng mặt lên, nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lại chỉ dừng ở hình thêu mặt trời mới mọc trên vạt áo.

“Ninh Hoài Cảnh, ngươi tại sao lại cho ta ở lại?”

Ninh Hoài Cảnh không trả lời, hỏi tiếp, “Khách Thu, bộ văn phòng tứ bảo ta đưa ngươi, ngươi vẫn còn giữ chứ?”

Từ Khách Thu nói, “Ninh Hoài Cảnh, hồi đó vì sao ngươi lại tìm người đi giáo huấn Hàn Thu và Vấn Thu?”

Ninh Hoài Cảnh cười, “Hồi đó ta từng thích Như Cơ của Thúy Vân Lâu, Tiểu Hà của Bích Vân Hiên, Tử Hà của Nghê Vân Viện, ngươi một bên mắng ta, một bên lại thay ta tác hợp.”

“Hừ, ta nói ta thích Tiểu Đào, ngươi cách ngày liền thay ta tặng nàng một đôi vòng tay vàng.”

“Khách Thu, ngươi rõ ràng không thích uống rượu, đừng vì muốn bồi ta mà nói thích nữa.”

“Ninh Hoài Cảnh, ngươi thích ngồi bóc vỏ đậu như vậy sao?”

“Tại sao không ngủ cùng giường với ta?”

“Là tại ngươi không muốn!”

“Là vì ban đêm ngươi không được yên giấc!”

Từ Khách Thu ngẩn ngơ, dùng răng hung hăng cắn chặt môi, lại vùi đầu vào gối.

“Ninh Hoài Cảnh, không được truy vấn nữa.”

Nói chuyện nên biết điểm dừng, truy vấn sâu thêm liền thành quá phận.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở hồng hộc của Ninh Hoài Cảnh, hắn bất giác lại siết chặt vai Từ Khách Thu, tựa như chỉ cần làm thế là có thể lưu y lại đến cả đời, cuối cùng nhịn không được mà hỏi ra miệng.

“Hà tất phải như vậy?”

“Ngươi biết rõ mà.” Từ Khách Thu rầu rĩ đáp, thanh âm mang theo chút tức giận, rơi hết vào trong gối.

Đều đã thành ra thế này còn ở đó mà đánh đố! “Ba” một tiếng đem chai lọ ném xuống đất, tâm tình khó khăn lắm mới áp chế được của Ninh Hoài Cảnh lại trào lên.

“Ta không biết!”

Đưa tay bắt lấy cằm, dùng sức xoay mặt Từ Khách Thu lại, Ninh Hoài Cảnh mặc kệ đối phương đau đến cau mày, hắn chỉ biết ngực mình trướng đau khó chịu, trái tim trong lòng ngực nảy “bang bang” như muốn vỡ tung.

“Từ Khách Thu, ngươi rõ ràng thích ta, ngươi cũng biết rất rõ ràng là ta thích ngươi!”

“Ngươi nói bậy cái gì vậy!” Đôi mắt Từ Khách Thu vẫn còn hồng, cố gắng giãy khỏi bàn tay hắn, hét to như muốn xé rách cổ họng, môi lại phát run, thanh âm cũng là run rẩy, “Ninh Hoài Cảnh, ta xem như ngươi đang say rượu nói nhảm.”

“Ta có say hay không ngươi biết mà!” Ngươi biết vì sao ta luôn cho ngươi đến ở nhờ, ngươi biết ta rốt cuộc có thích Ngọc Phiêu Phiêu hay không, ngươi biết tại sao ta thích bóc vỏ đậu, ngươi càng biết tại sao ta không muốn cùng ngươi ngủ chung giường!

Đôi mắt Ninh Hoài Cảnh cũng là màu đỏ, khóe mắt hàm chứa thủy quang, tựa như tùy thời đều có thể rơi ra từng viên từng viên huyết lệ. Hắn bướng bỉnh muốn Từ Khách Thu phải nhìn hắn, tiểu Hầu gia lúc nào cũng thong dong tiêu sái chưa bao giờ lại có vẻ âm trầm đến vậy.

“Ngu ngốc!” Tựa như bỏ cuộc, thân thể căng cứng của Từ Khách Thu bỗng nhiên mềm nhũn, cúi đầu mà cười, cười Ninh Hoài Cảnh ngốc nghếch, “Ngươi cho là ngươi nói ra thì sẽ thế nào?”

Đúng vậy, ta thích ngươi, ta cũng biết ngươi thích ra. Rồi thì sao? Ninh Hoài Cảnh, ngươi có thể lấy ta, ta có thể gả cho ngươi sao? Chúng ta tìm đến chốn thâm sơn cùng cốc tránh né mọi người sao? Ngươi có trên dưới Trung Tĩnh Hầu phủ một nhà già trẻ, ta có mẫu thân của ta. Một ngày hai ngày thì không sao, mười năm hai mươi năm sẽ thế nào?

“Ngươi nói ra làm gì? Không nói ra, chúng ta vẫn là chí hữu, là tri kỷ, là hảo huynh đệ. Nói ra rồi, chúng ta cái gì cũng không phải.”

Trên trán y đã lấm tấm mồ hôi, dính một vài sợi tóc, gương mặt trắng tuyết ẩn ẩn một chút xanh xao, càng phát ra vẻ gầy yếu, đôi môi bị cắn đến đỏ tươi, tưởng chừng xuất  huyết.

Chung quy sẽ có một ngày, ta và ngươi đều thành thân, trong nhà nhất thê nhị thiếp, tam tứ nhi tử. Năm sáu năm sau, thương hải tang điền, ngày xưa qua lại chỉ còn là một giấc chiêm bao, tuổi trẻ chẳng thèm cố kỵ, đến già nhìn lại mọi chuyện lại hóa trò cười.

Từ Khách Thu mở to hai mắt lẳng lặng mà nhìn Ninh Hoài Cảnh, đôi con ngươi đen láy hàm trứ thủy quang, nước mắt lại chưa từng rơi xuống.

Ninh Hoài Cảnh nghẹn ngào, “Chuyện sau này ta không biết. Ta chỉ biết hiện tại nếu không nói ra sẽ hối hận cả đời.”

Lời này nói ra thực yếu đuối, không có tiền đồ, nhất định sẽ bị Từ Khách Thu mắng to “ngu ngốc”. Ninh Hoài Cảnh không đợi cho y có cơ hội mở miệng, hai tay giữ chặt mặt y, mạnh mẽ hôn xuống, răng chạm vào nhau, môi ép chặt môi, vội vàng mà cắn, không ôn nhu cũng không ngọt ngào, đau đến rơi lệ nhưng vẫn gắt gao giữ chặt không buông. Môi bị cắn phá, cũng không phân biệt được là máu của ai, cả miệng đều là chua xót, nước bọt nuốt xuống, lại như có một đường lửa cháy thẳng xuống đáy lòng. Toàn thân không chỗ nào là không đau đớn, lòng cũng xót xa.

Ngươi cũng biết vì sao ta không muốn cùng ngươi cộng chẩm? Ngươi cũng biết vì sao ta cùng ngươi đồng sàng lại cảm giác bất an? Bởi vì, nhìn gương mặt say ngủ của ngươi, ta liền nghĩ muốn hôn ngươi a.

“Khách Thu, chúng ta không nghĩ chuyện sau này, chúng ta hãy nghĩ cho hiện tại!”

Tình yêu vô vọng, nhưng cho dù là vô vọng, cũng không thể ngăn được hai người cứ thế yêu nhau.