Hạ Tinh Chi Tử

Chương 17




Trở về nhà ở Sydney, tôi cẩn thận lẻn về phòng, qua loa thu thập ba lô, thay đổi quần áo, cầm tiền cùng hộ chiếu liền rời đi. Vốn dĩ, tôi rất muốn đi thẳng đến sân bay rời khỏi Úc Châu ngay lập tức, đáng tiếc thân thể này của tôi không cho phép tôi làm như vậy. Vừa ra khỏi nhà, tôi liền bắt đầu chóng mặt, thân thể mệt mỏi đến lợi hại. Vội vàng đi khỏi bệnh viện, ngay cả thuốc không lấy, với tình hình này, e rằng miễn cưỡng rời đi cũng không tốt cho lắm, đành phải tùy tiện tìm đại một khách sản nghỉ ngơi thật tốt rồi tình toán tiếp.

Nhưng mà, không có thuốc hỗ trợ, tôi cơ hồ suốt đêm không thể ngủ say. Cuộn tròn trong chiếc chăn dày, tôi đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân phát run. Cắn chặt gối đầu, tôi không muốn bản thân phát ra bất luận thanh âm gì. Loại đau đớn này làm tôi sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như hài tử vẫn còn ở trong thân thể, phảng phất hết thảy đều còn có hi vọng……

Tôi bắt bản thân phải dần quen với loại đau đớn này, bởi vì đây là kỷ niệm duy nhất Tiểu Hào để lại cho tôi.

Rốt cuộc cũng không phải là thai biến, cơn đau kịch liệt cuối cùng cũng dừng lại. Thật vất vả cho đến tận sáng, thân thể tôi cứ thế suy yếu, nhưng đã không còn bất cứ đau đớn gì. Rời phòng, tôi đi đến hiệu thuốc mua một ít thuốc giảm đau, tạm thời dùng loại thuốc này đi. Tôi biết những loại thuốc tôi cần chỉ có thể mua được ở phòng khám của người Hạ Tinh, nhưng tôi thật sự không muốn nhanh như vậy mà đã bị ba mẹ tìm được, cho nên tôi tuyệt sẽ không tới bất luận phòng khám của người Hạ Tinh nào ở Sydney đểchui đầu vô lưới.

Hiện tại, tôi cần tìm một nơi không ai biết, lẳng lặng mà chữa thương.

Sau một thời gian, tôi biết bản thân không có khả năng trong một thời gian ngắn rời khỏi Úc Châu.

Với khả năng tài lực và vật lực của bố mẹ tôi, chỉ sợ sân bay, nhà ga đều đã kín cơ sở ngầm của ba mẹ, chỉ chờ tôi tự động đưa tới cửa. Tôi rõ ràng thân thể của mình, bất luận tôi có không thích ở chỗ này đến nhương nào, tôi cũng không có khả năng đi được quá xa. Từ kinh nghiệm của ngày hôm qua, xem ra, tôi biết chính mình chỉ có thời gian không quá một giờ để hoạt động.

Gọi một cuộc điện thoại đường dài, tôi báo với A Trân mình từ chức. Cứ nghĩ tớ việc A Trân không ngừng giữ tôi lại, thậm chí còn đưa ra một loạt điều kiện hào phóng như tăng lương, nghỉ phép một năm, nhưng tôi cũng chỉ có thể lấy lý do ca nhân ra để cự tuyệt nàng. Đối với A Trân, tôi đích thực muốn nói lời xin lỗi. Nếu không có sự ủng hộ của nàng ấy, e rằng tôi cũng không có thành tựu như hôm nay. Nàng đối với tôi có ơn tri ngộ. Lúc trước, bởi vì nữ nhân của Thiếu Phong đến công ti gây rối, tôi bị đồng sự ở viện nghiên cứu xa lánh, tất cả các nghiên cứu đều không cho tôi tham dự. Nếu không phải A Trân ra mặt kéo tôi một phen, tôi chỉ sợ đã sớm từ bỏ nghiên cứu.

Hiện tại, là thời điểm nàng ấy cần tôi nhất, tôi lại lựa chọn rời đi.

Thực xin lỗi, A Trân, ta đã phụ tấm chân tình của ngươi rồi.

Nhìn vào cuốn sổ tay du lịch, tôi bị một căn nhà nhỏ ở vùng ngoại thành hấp dẫn. Một căn nhà ấm áp có hương vị quê hương, cách nơi này không xa, chỉ cần đi xe bốn mươi lăm phút là đến nơi.

Đây là nơi tôi cư trú đêm nay.

Kỳ thật, tôi cũng không có cái gì tính toán, mỗi ngày tùy tâm sở dục mà sinh hoạt, không cần suy nghĩ nhiều, không cậy mạnh, có thể đi đến nơi nào thì liền đi nơi đó, tiêu dao tự tại. Tiền, đối với tôi mà nói, chưa bao giờ là vấn đề. Tuy rằng tôi không có chí lớn, nhưng một phần công tác nghiên cứu đều làm không tồi, tiền lương phong phú, hơn nữa gia cảnh vốn giàu có, ba ba cùng lão mẹ đã sớm chuẩn bị một lượng lớn tài sản cho ba anh em chúng tôi tùy ý sử dụng.

Có tiền là chuyện tốt, chẳng qua trước kia Thiếu Phong tựa hồ đặc biệt để ý chuyện tôi là con nhà giàu, thường thường thích ở trong lời nói châm chọc tôi. Dần dà, tôi trở nên tiết kiệm, thuê một căn hộ nhỏ, lái xe hơi rẻ tiền, mặc quần áo loại rẻ nhất, trong nhà trừ bộ âm hưởng tương đối xa xỉ ra, mặt khác đều là đồ vật bình thường nhất. Đây là thói quen rất tốt. Ít nhất tôi đã học được giá trị của tiền bạc, không còn phung phí như trước. Ngược lại về sau trên người Thiếu Phong từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu.

Kỳ thật, có một số việc ngay từ đầu cũng đã thực rõ ràng, nếu như để ý sao lại có chuyện không hiểu…?

Mùa hè là một mùa đầy sức sống. Mặc dù là phiêu bạt khắp nơi, nhưng thân thể tôi đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, có thể tự do hoạt động chậm rãi trong thời gian dài hơn, thời gian phát tác cũng càng ngày càng ngắn. Tôi cũng đã không thường dùng thuốc giảm đau, luôn để bản thân chịu đau một chút, bởi vì chút thống khổ ngắn ngủi có thể làm cho người ta quên đi rất nhiều việc. Tôi biết, ở trong lòng tôi chỗ sâu nhất, tôi là ở phương diện kia có chút ảo giác. Không phải không biết bản thân không nên tùy hứng, không phải không hiểu ông trời chỉ để lại sức mạnh cho những con người đã bị tổn thương, nhưng là ở trong lòng trước sau vẫn có chút không thể buông bỏ, không muốn buông cái hồi ức kia. Tôi tùy hứng, tôi quyết định chính mình sẽ dung túng cho bản thân.

Loại phương thức du lịch tùy hứng này hiện tại thực thích hợp với tôi. Rất nhiều việc vụn vặt cùng vấn đề dân sinh làm tôi không có dư thừa sức để quan tâm những vấn đề khác. Có chút chờ mong điểm đến tiếp theo của bản thân, tâm tình cũng chậm rãi tốt lên. Tôi phát hiện tôi thế nhưng lại là người thực dễ dàng vui vẻ. Một tách cà phê thơm, một buổi chiều ấm áp, một nhân viên cửa hàng nhiệt tình, thậm chí sau cơn mưa tươi mát đều có thể làm tôi nhảy nhót. Tôi nghĩ chính là do cái tính cách kia, một chút yên vui trời sinh cùng một chút ngốc nghếch, mới có thể ở cùng Thiếu Phong nhiều năm như vậy?

Qua nhiều năm như vậy, Thiếu Phong đã dạy tôi cách đối phó với nỗi đau của bản thân. Từ trước tới nay, tôi thật giống như một con lật đật, biến tình cảm thành tấm plastic có thể co giãn, mặc kệ Thiếu Phong nói như thế nào đều bỏ ngoài tai. Chỉ là, lần này bất đồng. Một lòng trống rỗng nhưng phảng phất còn có hồi âm, thậm chí chỉ cần một chút vui sướng hoặc một chút bi thương liền đều có thể chạm tới chỗ sâu nhất trong nội tâm.

Sau khi rời khỏi bệnh viện ba tháng, tôi lần đầu tiên gọi điện thoại về nhà báo bình an. Ba ba phi thường kích động, cực lực khuyên tôi về nhà. Tôi biết ba ba nói đúng, thân thể của tôi rát cần trị liệu, không thể nói đi là đi, nhưng tôi chính là vô pháp trở về đối mặt với ánh mắt thương hại của mọi người. Có lẽ, tự tôn của tôi không đáng giá, nhưng tôi vẫn là thực quý trọng chút tôn nghiêm còn dư lại kia.

Tôi thuê một chiếc xe jeep loại nhỏ, theo địa chỉ lão mẹ đưa tìm được một phòng khám của người Hạ Tinh ở nơi hẻo lánh. Tôi kiên trì không chịu trở về lại không nói ra địa chỉ của mình, cho nên lão mẹ đành phải đem tất cả địa chỉ phòng khám của người Hạ Tinh ở Úc Châu nói cho tôi, để tôi đi làm kiểm tra báo một tiếng bình an về cho gia đình. Lão mẹ nói đúng, sự bình an của tôi là điểm duy nhất làm mọi người an tâm đi?

Phòng khám này nằm trong một thị trấn nhỏ có dân số ít, bối sơn mặt thủy*, bốn bề u tịch. Tuy rằng, đại đa số phòng khám đều là ở thành phố lớn, nhưng cũng có không ít phòng khám như vậy tọa lạc tại thị trấn nhỏ. Về cơ bản, chỉ cần bác sĩ là người Hạ Tinh, phòng khám của bọn họ liền sẽ có thiết bị kiểm tra và thuốc dành cho người Hạ Tinh.

(* dựa lưng vào núi, trước mặt là nước – hay còn có cách nói khác là ” bối sơn diệp thủy “)

Nhẹ nhàng gõ cửa, tôi kiên nhẫn chờ đợi bác sĩ ra mở cửa. Lòng tôi rõ ràng, lần này kiểm tra kết quả có lẽ sẽ không quá tốt. Ở thời điểm mấu chốt, lại rời khỏi bệnh viện vả lại không uống thuốc chống tác dụng phụ, tôi căn bản chính là đang đào mồ chôn mình.

“Tử Hiên?” Tôi quay đầu nhìn thấy một nam nhân khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc quần jeans, dáng người cường tráng. Dưới ánh hoàng hôn, làn da màu đồng của nam nhân đó tản ra một loại khỏe mạnh quyết đoán.

“Ngươi là…?”

“Ta là Giang Đỉnh.” Buông cái xẻng trong tay, Giang Đỉnh lau tay vào tấm vải treo trên tường, sau đó lịch sự nắm lấy tay tôi.

“Thật vui khi được gặp ngươi ở đây.”

“Bác sĩ Giang? Xin chào! Ngươi nhận thức ta?”

“Đại thiếu gia, ngươi ngay cả điểm tự giác này cũng không có đi? Chuyện của ngươi nháo như vậy, thân mang bệnh không nghỉ ngơi cho tốt lại đi chạy loạn khắp nơi, chúng ta làm bác sĩ muốn không quen biết ngươi cũng khó.”

“Phải không……?” Xấu hổ mà cúi đầu, tôi liền biết tôi nhất định sẽ trở thành trò cười của toàn thế giới, nhưng bị một người xa lạ giáp mặt trêu chọc vẫn là làm tôi cảm thấy phi thường xấu hổ.

“Thực xin lỗi. Con người của ta chính là như vậy, nói không suy nghĩ. Ngươi không cần để ý.”

“Không…… Không sao. Là ta không tốt, gây phiền toái cho mọi người.” Vì cái gì lại muốn đem tôi lưu lại hiện thế?

Một cỗ bất lực ủ rũ đột nhiên xâm chiếm, tôi chỉ cảm thấy thực mệt mỏi.

“Xem ra, cha mẹ ngươi lo lắng cũng không phải không có đạo lý.” Bàn tay mạnh mẽ vỗ vai tôi: “Mời vào.” Đẩy ra cánh cửa gỗ màu be, tôi bị Giang Đỉnh nửa đẩy nửa áp mời vào phòng khám: “Ngồi xuống, ta đi thay quần áo.”

Một người lẳng lặng ngồi ở đây thấy thế nào đều giống như thức rác rưởi trong phòng khám, tôi đang do dự có nên không từ mà biệt hay không. Thực lòng mà nói, ở loại địa phương phương này khiến tôi đặc biệt không thoải mái, nhất là khi nhìn đến một ít dụng cụ có chút quen mắt…… Có mốt sô loại xét nghiệm làm người ta phi thường khó chịu.

“Ta sẽ không cho ngươi trốn.” Giang Đỉnh đứng trước của phòng thay một bộ áo blouse trắng kiên định nói: “Chung quy vẫn là phải đối mặt, thì hà cớ gì cứ phải trốn tránh?” Liền giống như hài tử làm sai bị bắt lỗi, tôi nhất thời có chút quẫn bách, đột nhiên không biết phải làm sao. Chẳng lẽ tôi là người rất dễ dàng bị nhìn thấu như vậy?

“Thay đi.” Giang Đỉnh cầm bộ quần áo màu trắng của người bệnh đưa cho tôi. Mặc dù xung quanh có chút lộn xộn, nhưng thiết bị y tế của Giang Đỉnh lại không nhiễm một hạt bụi, ngay cả áo blouse cũng có một chút mùi khử trùng nhè nhẹ. Cái này có thể xem Giang Đỉnh là một vị bác sĩ thực nghiêm túc.

Kiểm tra liên tiếp, từ xét nghiệm máu đến xét nghiệm nước tiểu rồi lại đo huyết áp, Giang Đỉnh kiểm tra rồi lại kiểm tra, không biết lúc nào mới xong. Làm đến nửa ngày, Giang Đỉnh mới nói với tôi: “Lên giường nằm.” Còn cho là đó là điều đương nhiên mà chỉ vào chiếc giường bệnh nhỏ bên cạnh. Tôi có chút chần chừ, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

“Đem chân mở ra…… Được rồi, cứ như vậy…… Mở rộng hơn chút nữa……” Lộ cái mông ở ngoài một lúc liền co rút. Giang Đỉnh chậm rãi đem dụng cụ đẩy vào cơ thể tôi. “Đừng nhúc nhích, sẽ xong sớm thôi……” Tôi nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay đến khi các đầu khớp xương trắng bệch, mạnh mẽ áp xuống cảm giác xấu hổ tột cùng kia, tôi thực sự hận cái loại kiểm tra này đến thấu xương! Loại kiểm tra này phi thường tổn hại đến tự tôn của người khác. Ở trước mặt một người xa lạ bày ra cái tư thế ai muội như thế, lại còn để người ta tùy ý trừng mắt chạm đến những địa phương mẫn cảm như vậy khiên tôi vô cùng xấu hổ. Trước kia vì hài tử, tất cả các kiểm tra chán ghét tôi đều có thể chịu đựng, hiện tại hài tử đã chết, vì cái gì tôi còn phải chịu mấy loại sỉ nhục này? Dụng cụ ở trong cơ thể tôi không ngừng lộng, vị đại phu Mông Cổ này lộng nửa ngày vẫn chưa chịu cho ra kết quả, chỉ khiến tôi càng ngày càng thấy khó chịu. Rất muốn bỏ chạy, rất muốn trốn…… Kiểm tra đến hơn trăm lần hài tử cũng sẽ không trở về thì hà tất phải làm những điều thừa thãi.

“Được rồi.” Qua thật lâu, Giang Đỉnh rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà đem dụng cụ trong cơ thể tôi rút ra. Mà tôi sớm đã xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Như thế nào mặt ngươi lại đỏ như mông khỉ thế kia?” Giang Đỉnh cười như không cười nhìn tôi: “Thật giống bộ dáng vừa mới làm tình xong, thật đáng yêu.”

Toàn thân tôi cứng đờ. Hung hăng trừng mắt nhìn Giang Đỉnh, tôi đột nhiên có cảm giác rất muốn đánh người.

“Ngươi nhìn giống như không phải là bác sĩ chuyên nghiệp cho lắm. Sống đều dựa vào nửa thân dưới, loại đò vật này mà cũng có thể nhấc lên quan hệ. Ngươi sẽ không hắn vẫn là một trạch nam đi?” Lời vừa ra khỏi miệng, tôi liền giật mình. Tôi rất ít khi khắc nghiệt như vậy, nếu như có   khắc nghiệt thì cũng chỉ khắc nghiệt ở trong lòng, rất ít khi nói ra những lời tổn thương người khác như vậy.

Giang Đỉnh giận tím mặt, lạnh lùng nói: “Lâm tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên là thảo luận một chút về thân thể của tiên sinh.”

Tôi đành phải gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trước bàn làm việc của Giang Đỉnh.

“Từ kiểm tra sơ bộ, tình trang thân thể Lâm tiên sinh hồi phục tốt hơn so với tưởng tượng của tôi. Ở trong tình huống không có thuốc, nhịp tim, huyết áp, đường huyết,… trong ba tháng ngắn ngủi khôi phục bình thường, xem ra thân thể của ngươi phi thường tốt.” Vẫn là cái luận điệu cũ rích, Giang Đỉnh giả bộ đứng đắn, thấy thế nào cũng thấy thực buồn cười.

Tựa như biết suy nghĩ của tôi, Giang Đỉnh trừng mắt liếc tôi một cái rồi mới tiếp tục nói: “Bất quá, bởi vì ngươi dị ứng với thuốc an thần, thân thể khả năng sẽ có chút tác dụng phụ còn sót lại, cho nên ta kiến nghị ngươi vẫn nên ngoan ngoãn dùng thuốc, cho đến khi thân thể ngươi hồi phục hoàn toàn mới thôi.”

Tôi không chút để ý mà đáp: “Đã biết.”

Buông bản báo cáo trong tay, Giang Đỉnh cẩn thận đánh gia tôi thật lâu. “Tử Hiên, kỳ thật điều kiện của ngươi không tồi, hà tất vì một hài tử, vì một nam nhân mà buông bỏ bản thân?”

“Ai buông bỏ bản thân?”

“Đừng giả ngu. Ngươi hẳn rất rõ ràng chính mình tùy hứng sẽ mang đến hậu quả thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự không nghĩ sẽ lại có hài tử?”

Im lặng cúi đầu, lòng tôi lại đột nhiên rối thành một vòng.

“Trong thời ngắn như vậy, ta vô pháp cho ngươi một bản báo cáo hoàn chỉnh, nhưng từ dấu hiệu bên ngoài, ta có thể khẳng định nói cho ngươi, nếu ngươi không chịu uống thuốc, chỉ sợ về sau ngươi rất khó có thể mang thai.”

Lại nói ta có thể mang thai lại sao? Ta còn khả năng lại có hài tử sao? Không thể mang thai không phải càng tốt sao? Ít nhất về sau ta có thể đúng lý hợp tình mà đối mặt với tình cảm của Thiếu Phong.….. Ý niệm lần lượt xuất hiện trong đầu, tôi liền theo bản năng lắc đầu, phảng phất làm như vậy có thể đem Thiếu Phong từ trong đầu tôi đá ra ngoài. Một ngày nào đó, tôi sẽ chân chính sẽ quen với thói quen sống độc lập……

“Tử Hiên, vì cái gì không cho chính mình cùng hài tử sau này một cơ hội? Chẳng lẽ hiện tại ngươi thật sự nhẫn tâm bóp chết tiểu sinh mệnh tiếp theo sao?”

“Đừng nói nữa!”

“Lưu lại cái hy vọng này, có lẽ hài tử đã mất của ngươi sẽ mượn thân thể đệ đệ hắn mà trở lại bên cạnh ngươi?”

“Ngươi chỉ là một bác sĩ người Mông Cổ, liền không có căn cứ khoa học mà cũng nói ra được?” Tôi tức giận, không hề nghĩ gì cả mà đối Giang Đỉnh chửi ầm lên. Hắn cho rằng hắn là cái thá gì, dựa vào cái gì ở trước mặt ta phỏng đoán tâm sự của Tiểu Hào? Người này cho rằng hắn biết được rất nhiều sao? Nếu Tiểu Hào chịu trở về, thì ngay từ đầu hắn sẽ không đi…… Kỳ thật Tiểu Hào có tính cách rất giống Thiếu Phong: “Chuyện của ta không cần ngươi quản!” Nói xong, đạp đổ cái ghế, hướng cửa lớn mà đi.

“Tử Hiên, ta nói rồi ta sẽ không cho ngươi dễ dàng rời đi.” Nở một nụ cười thật tươi, Giang Đỉnh chặn đường tôi. Con mẹ nó, lão tử không phát uy, ngươi liền cho ta là con mèo bệnh a! Tôi không hề do dự  hung hăng đánh một quyền vào bụng của Giang Đỉnh.

“Thân thủ không tồi!” Lạnh lùng nhìn Giang Đỉnh đau đến cong người lại, nửa ngày nói không nên lời, lòng tôi vẫn khó chịu đến cực điểm. “Ngươi còn ngăn cản ta, lão tử liền cho ngươi tuyệt hậu.” Tôi tiếp tục khắc nghiệt nói.

Lắc lắc mái tóc dài ngang vai, tôi dùng sức mở cửa hướng chiếc xe đậu ngoài kia đi tới. Sớm biết như thế sẽ không tới phòng khám này! Nổi giận đùng đùng nhấn động cơ, tôi đang định lái xe đi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy cái người đau đến không đi được kia đang chặn ngay trước đầu xe.

“Cút ngay! Tin hay không ta lái xe đâm chết ngươi!”

“Tử Hiên, ta xin ngươi nghĩ lại điều ta vừa nói. Này là túi thuốc mà ngươi cần, đủ cho ngươi dùng trong một năm.”

Nói rồi một cái túi màu đen bay về phía tôi. “Đây là số thuốc cha mẹ ngươi gửi đến từng phòng khám, ta nghĩ ngươi cũng không hy vọng họ lo lắng cho ngươi?”

“Ngươi rốt cuộc có đi hay không đây?”

“Còn có bản báo cáo chi tiết ta sẽ gửi cho cha mẹ ngươi, ngươi nếu muốn biết thì gọi cho bọn họ hỏi.”

“Shit!” Tôi ra sức đạp chân ga, lùi ra sau để tránh khỏi Giang Đỉnh.

Rời khỏi phòng khám của Giang Đỉnh suốt một giờ, tôi mới phát hiện chính mình đang mặc bộ quần áo bệnh nhân ở nơi đó! Chỉ mặc mộ bộ đò mỏng dính, tôi thế nhưng ở ngay tại đường lớn của phố xá sầm uất chạy ra ngoài. Khó trách tài xế xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt quái lạ! Mẹ nó, tên Giang Đỉnh chết bầm! Biết rõ còn không thèm nói cho ta, hắn chính là cố ý xem ta làm trò cười! Đột nhiên tôi có ý niệm muốn quay về phòng khám của hắn đập phá rồi thiêu chết tên đó!

Kỳ thật, là do tôi quá kích động. Chỉ vì việc nhỏ như vậy đã phát hỏa, xem ra tôi cũng đã đánh giá quá cao khả năng khống chế của mình. Bất quá, sau cơn giận dữ khó chịu này, tâm tình của tôi đã tốt hơn rất nhiều.

Rốt cuộc cũng không thể chịu được nữa, tôi liền nhanh chóng tìm một khách sạn nhỏ để nghỉ ngơi.

Đêm mùa hẹ đặc biệt đẹp. Tôi dựa vào cửa sổ xem những ngôi sao lấp lánh ngoài kia đến xuất thần.

Cho tiểu sinh mệnh tiếp theo một cái cơ hội……

Có lẽ hài tử sẽ mượn thân thể đệ đệ của nó để trở lại bên cạnh ngươi……

Nên cho chính mình một hy vọng sao? Mở túi màu đen ra, bên trong là dủ loại viên thuốc màu sắc. Lấy mấy viên thuốc Giang Đỉnh đưa cho, tôi cẩn thận lấy ra một viên màu hồng phấn. Nhàn nhạt màu hồng phấn là nhan sắc Hạ Tinh thạch nguyên bản. Ở trong mắt người Hạ Tinh, màu hồng phấn chính là màu của sinh mệnh, ngượng ngùng mà xinh đẹp. Không biết vì cái gì, nhìn viên thuốc nhỏ trong tay tôi lại thấy cảm thấy đặc biệt nặng nề.

Kỳ thật Giang Đỉnh là một bác sĩ phi thường lợi hại, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm sự của tôi, mới cố ý dùng Tiểu Hào kích thích tôi.

Lưu lại cái hy vọng này thực sự tốt sao? Giang Đỉnh đến tột cùng có thể minh bạch được tâm trạng thống khổ cùng áy này của tôi hay không?

Tiểu Hào, nếu như ta thực sự lại có thể mang thai một tiểu hài tử, ngươi có thể hay không trách ta?

Đã từng hại chết một sinh mệnh vô tội, phần kỳ vọng này chỉ làm tăng thêm tội lỗi trong lòng tôi.

Nhưng là…… Tôi thực sự muốn lưu lại cái hy vọng này…… Có lẽ Tiểu Hào cũng sẽ không nhất định trở về.

Suy xét thật lâu, tôi rốt cuộc ngẩng đầu nuốt viên thuốc vào…… Có lẽ tôi chung quy không có khả năng sẽ lại có hài tử, chính là……

Tiểu Hào, thỉnh ngươi tha thứ cho sự ích kỉ của ta, được chứ?