Hắc Ám Đế Vương, Thị Huyết Hậu

Chương 39




Dạ Khê vuốt lông Đinh Đang, không quan tâm đến sắc mặt xấu xí của Trác Thụy Long, tiếp tục xem bọn trẻ trong sân đang tranh đấu. Một thi thể huyết nhục mơ hồ được mang ra sân, vòng vây đã không còn mấy người. Chúng thở hổn hển, máu tươi chảy trên người cơ hồ không phân biệt được của mình hay địch nhân.

Trong mắt chúng, không có tiêu cự, không có quang mang xinh đẹp, chỉ có sát khí. Hai nữ ba nam, cảnh giới nhìn đối phương, quanh thân tản ra sát ý, ánh mắt như dã thú thù địch nhìn chằm chằm người trước mắt.

"Có ý tứ!" Động tác vuốt lông ngừng lại, ánh mắt rơi trên người nam hài bị sợi tóc che khuất gương mặt. Giữa những người này, nó là người bị nhiều vết thương nhất, mà thân hình lung lay sắp ngã kia, rõ ràng thể lực đã cạn kiệt, "Ngươi nói xem, Đinh Đang?" Dạ Khê bình tĩnh nhìn chằm chằm nam hài.

Nam hài kia hình như đã nhận ra cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hướng Dạ Khê, hai tròng mắt vốn tuyệt vọng như tro tàn sáng lên khát vọng muốn sống mãnh liệt, dù chỉ là lóe lên trong nháy mắt.

Dạ Khê ngẩn ra, không ngờ đối phương lại dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, liếc sang Lộ bất ngờ xuất hiện bên cạnh, khóe môi giương lên, "Tiết mục kế tiếp là gì?" Dạ Khê dò hỏi, lại cảm thấy một ánh mắt phẫn mộ nhìn mình chòng chọc, chính là Trác Thụy Long, căm hận trong mắt như lên án Dạ Khê không tuân thủ phụ tiết!

Hiểu ý, nàng cảm giác rất khôi hài, Lộ mặt không chút thay đổi quét mắt sang Trác Thụy Long, tiếp lời, "Kẻ cuối cùng còn sống, sẽ bị đưa đi bán đấu giá, chỉ cần ra cái giá cao hơn giá khởi điểm." Lộ xem xét nét mặt Dạ Khê ra vẻ vô cùng hứng thú, nhíu mày nói, "Nhưng mà, Kim chủ phải là người có hội bài."

"Hội bài?" Dạ Khê nhướng mày, trong đầu hiện lên hình ảnh trước ngực mỗi người đeo trư bài ngu ngốc.

"Hội bài do đấu giá hội vì từng Kim chủ chế tạo, duy nhất cho một người, có vật này, đều được quyền ưu tiên ở bất cứ đấu giá hội nào tổ chức tại chợ đêm." Lộ nói tiếp, "Có điều, Hội bài chỉ cấp có hạn cho hoàng tộc cùng thế gia công tử, không thể mượn dùng!"

Dạ Khê gật đầu, giống như giấy thông hành, rồi chìa tay nhìn Lộ, "Giao ra!" Nhìn vẻ mặt hắn, Dạ Khê lạnh lùng nói, "Đừng nói với ta, ngươi không có!" Ánh mắt nàng âm u.

Lộ nhếch môi, có chút kinh ngạc thái độ cường đạo không chút ngượng ngùng của Dạ Khê, giao một vật cho nàng, "Đây là công tử sai ta đưa cho ngươi."

Dạ Khê đặt Đinh Đang trên vai, nhận lấy, mở ra, lại nhìn thấy một chiếc nhẫn ngọc màu tím. Ngẩng đầu nhìn Lộ, thế nhưng người đã biến mất từ lúc nào. Dạ Khê nắm chiếc nhẫn trong tay, xúc cảm lạnh lẽo khiến nàng thoải mái thở ra một hơi, màu tím trong suốt sáng ngời, càng lúc càng rực rỡ đến chói mắt, làm người ta không dời mắt được. Nàng thích!

Đeo lên ngón tay phải, một dòng khí mát lạnh chui vào thân thể. Dạ khê không chú ý đến, Đinh Đang trên vai đột nhiên trừng lớn mắt, đáy mắt ẩn chứa từng đợt sợ hãi, bộ lông trên người bắt đầu dựng đứng, mắt mèo chuyển thành màu đỏ, thân thể run lẩy bẩy không thôi.

Toàn bộ lực chú ý của Dạ Khê đều tập trung vào chiếc nhẫn, ngón tay lại khẽ chạm bề mặt, đôi con ngươi bình thản bắt đầu co giật. Thoáng chốc, Dạ Khê khôi phục thanh minh, nàng cố gắng tháo nhẫn từ ngón tay xuống, thế nhưng, dù nàng dùng lực đến thế nào đi chăng nữa, có xoay, có vặn ra sao, chiếc nhẫn này đều như dung hợp làm một với ngón tay, căn bản không cách nào tháo ra được! Nhưng là, lúc nàng mới đeo lên còn rất lỏng!

Vẻ mặt thích thú nháy mắt âm trầm, Dạ Khê kéo khóe môi, linh quang lóe lên - nàng có loại cảm giác bị tính kế!

Aaaaaaaa- tiếng hét vang lên, ngay lúc này, bọn trẻ trong sân đều tự thở dài một hơi, đồng loại ngồi bệt xuống đất, nặng nề thở hổn hển, cam chịu nhắm hai mắt lại.

Tiếng hét này kéo thần trí Dạ Khê quay về, nàng nhận ra Đinh Đang khác thường, ôm Đinh Đang vào lòng, cho đến khi nó không còn run rẩy! "Gặp quỷ sao? Run lợi hại như vậy?" Dạ Khê nhíu mày hỏi.

Đinh Đang hữu khí vô lực meo meo một tiếng, suy yếu đến độ không cách nào mở mắt, chỉ cố sức đem chính mình co thành một đoàn, dường như làm như vậy mới giúp nó chống cự sợ hãi.

"Kim chủ nào muốn những đứa trẻ kia, lưu lại, những người khác có thể trở về." Theo lời người nọ, một vài người bắt đầu rời đi. Có người vừa ra cửa nhìn thấy Dạ Khê, vẻ mặt giật mình, quan sát trên xuống dưới một lúc rồi để lộ nét mặt khinh bỉ.

Thời gian nửa ly trà qua đi, người ở lại khán đài lác đác không nhiều, Dạ Khê ôm Đinh Đang xuống tầng một, dựa lưng vào tường, ánh mắt xuyên qua cửa sắt nhìn bọn trẻ đang xếp thành hàng. Chỉ chốc sau, một gã sai vặt bộ dáng khác biệt đến vị trí từng người đứng, kiểm tra Hội bài.

Người vừa tới trước mặt Dạ Khê, muốn há mồm hỏi, lúc vô tình liếc xuống chiếc nhẫn trên ngón tay cái của nàng, con ngươi bỗng co rút, cả người run rẩy, dường như bị cái gì kích thích, rồi hắn khom người cung kính, sau đó cẩn trọng lui xuống.

Dạ Khê cười nhạt, hóa ra dùng được! Âm thầm sờ chiếc nhẫn, bắt đầu chú ý hài tử trên sân.

"Ai nha, Phí tiểu thư, thật đúng dịp!" Lúc này, Tân Nghĩa Hữu tự giác đi tới, cùng Dạ Khê chào hỏi, ra vẻ như bọn họ có bao nhiêu thân thuộc, "Tại hạ họ Tân, danh Nghĩa Hữu, Tân Quốc công phủ..." Hắn thấy Dạ Khê căn bản không thèm để ý mình, ngượng ngùng sờ mũi, quay đầu liếc hai người bạn tốt.

Tiếp sau, cánh cửa sắt mở ra, Trác Thụy Long trừng mắt nhìn Dạ Khê, cùng người áo trắng vào sân. Dạ Khê sờ soạng Đinh Đang đã khôi phục bình thường, lướt qua Tân Nghĩa Hữu, bước vào trong.

Càng đến gần, mùi máu tanh càng nồng đậm, nhưng Dạ Khê lại không có phản ứng gì.

Nam tử áo trắng nhìn phản ứng của nàng, kinh ngạc, máu tanh ở nơi này ngay cả hắn cũng khó chịu đựng nổi, mà Dạ Khê đến chân mày đều không nhíu một cái, nữ tử này thật thú vị! Nam tử đánh giá Dạ Khê, tầm mắt dừng lại chốc lát trên Đinh Đang trong ngực nàng.

Thì ra, tiến vào sân, có mỗi Trác Thụy Long, Tân Hữu Nghĩa, Dạ Khê cùng nam tử áo trắng, còn những người khác chỉ đứng trên khán đài xem.

"Phí cô nương hứng thú tới chỗ này như thế, làm cho người khác có chút ngoài ý muốn!" Nam tử áo trắng tới trước mặt nam hài, ngón tay thon dài nắm lấy cằm nó, đánh giá, "Rất ít nữ tử đối mặt loại trường hợp này mặt không đổi sắc!" Nam tử trực tiếp nói.

"Thỉnh tiểu thư nhận lấy ta!" Lúc này, một nữ hài đột ngột xông đến trước mặt Dạ Khê, quỳ xuống trước nàng, dập đầu cầu cứu, "Ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp... Ta nhất định trung thành cống hiến sức lực!" Lời nói rất khẩn thiết, nghe thôi cũng đủ làm cho người ta thương tiếc.

"Thu?" Dạ Khê nhếch mày, lời nói thốt ra lạnh như băng khiến trái tim người khác trở nên lạnh lẽo, "Dựa vào cái gì?"