Hắc Ám Huyết Thời Đại

Chương 133: Tự Phù Phá Hủy Kế Sách




[IMG]Vừa rồi Sở Vân Thăng khẩn trương cao độ, nên căn bản không nghe rõ câu nói của bạch y nữ nhân kia.

Con quái vật tách đầu đó, tựa hồ cũng đã chịu sự khống chế của nàng, đối mặt với loài người vẫn một mực làm như không thấy.

Lúc nàng và cong quái vật kia bay khỏi, Sở Vân Thăng mới thở dài một hơi, không tính nữ nhân kia, Chi là đầu quái vật đó, Cũng đủ làm hắn cảm thấy áp lực quá lớn, cảm giác này chi có khi đối diện với Hỏa Diêm Huyên Điêu.

Thiên quỹ tuần hoàn, vạn pháp quy chính, tình huống tụa hồ đã càng ngày càng phúc tạp, hai mắt Sở Vân Thăng vẫn như trước chỉ thấy một mảnh đen kịt.

“Ngài là...Sở...Sở tiên sinh?” Chu Đình Vận cẩn thận nói, sợ nhận lầm người.

Mặc dù người mặc áo giáp trước mắt này có chút bất đổng với người kia, áo giáp màu đỏ đậm hơn, kim quang cũng lập lòe, làm cho người ta có cảm giác dị thường ác liệt, nhưng Chu Đình Vận vẫn nhớ rõ những kiện đồ khác, đó chính là kiếm, áo giáp và kiếm này, tựa hổ chi có hắn là dùng qua thôi.

Sở Vân Thăng gật đầu, đè cảm giác kinh hoảng xuống: "Các ngươi nhiều người như vậy, sao lại còn thừa ngưoi?”

“Bọn họ hẳn là đã đến Kim Lăng thành,tôi bị tụt lại trong lúc hỗn loạn.” Chu Đình Vận nhụt chí nói, năng lực của nàng thấp nhất ở trong đội hộ vệ, nàng chỉ mới giác tỉnh không lâu thôi.

“Có thể sống được là tốt rồi, phía trước chĩnh là Kim Lăng thành, mau chạy đều đi.” Sở Vân Thăng cười cười nói, cô gái này luôn bị Tiến Đức khi dễ, có thể sống tới bây giờ, quả thật không dễ dàng.

“Nữ nhân kia, cái bằng hữu của ngươi đó, hẳn là còn sống à. Ngươi đi rồi. Tiến Đức bảo ta làm một danh ngạch cho nàng,. ta tụt lại phía sau xong, cũng không biết, lộ trình của bọn họ, nhưng nếu không có gì bất ngờ, hẳn lã đã tới Kim Lăng thành." Chu Đình Vận đột nhiên nói.

"Bằng hữu của tôi?” Sở Vân Thăng ngẩn ra, mới nhớ tới, người nàng nói chắc là Lâm Thủy Dao, lúc đó Sở Vân Thăng một lòng muốn báo thù, vì thế đường dài truy kích, không chết không ngừng, căn bản không quan tâm đến Lâm Thủy Dao gì đó, về sau trải qua sinh tử nhiều lần, thiếu chút nữa cũng quên người này mất rồi.

“Ừm, tôi nghe Tiến Đức nói, bẩng hũu đố của anh còn giống là danh nhân....” Chu Đinh Vận nói loạn, bởi vi bị đói thời gian dài, thân thể hết sức gầy yếu, trong gió rét có vẻ dị thường mỏng manh. Cái miệng của Tiến Đức, Sở Vân Thăng đã 1ĩnh giáo qua, quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

“Tôi có việc, phải đi trước, đến Kim Lăng thành, có thể đến Tây khu tìm tôi.” Sở Vân Thăng cười cười, nhấc Thiên Ích kiếm lên, chuẩn bị rời đi, kể hoạch tìm kim giáp trùng của hắn chưa hoàn thành,từ núi Thanh Long này đến Kim Lăng thành, trùng tử cũng không nhiều lắm, hơn nữa hắn cũng không có nhiệm vụ hộ tấm nhũng người này đến Kim Lăng thành, mọi người chi là ngẫu nhiên gặp nhau, vùa rồi ra tay cứu giúp, đã là chuyện không dễ rồi.,

Mà phía trước trùng tử đã bị hắn và tiểu lão hổ “càn quét’ qua một lần,tạm thời cũng không có nguy hiểm gì nhiều, có điều những người này không biết mà thôi, Sở Vân Thăng cũng không tiện nói rõ.

“Đình Vận, hai người này. . .Hai lão nhân này đi quá chậm. Tuyệt đối không thể mang theo bọn họ đi, nếu không chúng ta sẽ bị hắn kéo lại chết.” Một ngựời thanh niên mặc quần áo màu đen cau mày nói. Đại ca, lúc đầu không phải chúng ta đã đi rất tốt sao, mà Kim Lăng thành cũng không còn xa 1ắm.” Chu Đinh Vận có chút tức giặn, hai lão phu thê này, đều là lão sư trong đại học Đông Nhân, thời đại dương quang, kinh tế trong nhà cô không tốt, luôn được vị lão sư này chiến cố, nàng mới không tụt lại sau.

“Đúng, nhưng tình huống bây giờ bất đồng với trước, hiện giờ ai cũng bị thương, suy yếu vô lực, lão.. .tiên sinh kia chân đã bị cắn, căn bản không đi nhanh được, vừa rồi cũng vì mọi người đi quá chậm, mới bị trùng tử cuốn lấy. Bây giờ Kím Lăng thành chi còn trong gang tấc, càng không thể có sai lầm, bị họ làm liên lụy.” Lâm Tuấn Trì kiên quyết nói.

Hắn vốn không muốn đắc tội với Chu Đình Vận, thậm chí có chút yêu mến cô bé này, cho nên lúc thấy Chu Đình Vận và người mặc áo giáp kia tựa hồ quen biết nhau, hắn còn ôm lấy hy vọng, có thể được người mặc áo giáp đó hộ tống, nhưng không ngờ, người mặc áo giáp đó chỉ nói mấy câu xong, liển mang con cọp rời đi, không có chút ý tứ hộ tống bọn họ.

Nếu như mang theo những người này, tuy Kim Lăng thành ở ngay trước mắt, nhưng mà không ai có thể cam đoan có hay không gặp chuyện này lần nữa. Nếu như chết trước Kim Lăng thành, thật là quá oan mà.

Cho nên vài người giác tỉnh thương nghị lại, quyết định vứt bỏ những người già yếu, gia tăng tốc độ vào thành.

“Lâm đại ca, giúp một chút không được sao? Gặp phải trùng tử nữa, tôi cũng đâu tốt đẹp gì. Đúng rồi, đây chính là giáo sư của trường đại học Đông Thân. Đến Kim Lăng thành nhất định sẽ được chính phủ coi trọng.” Chu Đinh Vận nói.

Nhưng lại bị một cô gái khác cắt đứt: “Chu Đình Vận! Cô còn muốn gạt người sao? Hắn chỉ là một giáo sư chó má mà thôi, ngay cà trường của cô cũng không xem trọng hắn, chính phủ của Kim Lăng thành sao có thể coi trọng người này? Lâm đại ca gìúp cô nhiều lần như vậy, cô còn muốn lừa gạt sao?”

“Cô...tôi....” Chu Đình Vận muốn phân biện, nhưng có tâm mà không có lực, không biết nói như thế nào mới tốt.

“Liễu Mộng, đừng tranh cãi nữa." Lâm Tuấn Trì lạnh giọng nói: “Đình Vận, đây là mọi người quyết định, hy vọng cô suy nghĩ kỹ càng."

Hắn còn chưa dứt lời, một đạo thân ảnh màu đò đã bay như điên tới, tạo ra một cơn lốc bụi, chính là Sở Vân Thăng quay lại, lúc xẹt qua đám người kia, liền dừng lại, phía sau hắn lả tiểu lão hổ: “Các người sao còn không đi? Chạy mau, đằng sau đều là trùng tử.”

Sở Vân Thăng rời đi không1âu, liền đi tìm kim giáp trùng, vốn định mai phục ở chỗ tối đề đánh lén, nhưng không ngờ, trùng tử càng ngày càng nhiều, một con rồi lại một con xông ra, chỉ bằng kim giáp trùng, hắn đã nhìn thấy có bốn con, còn chưa tính đều thanh giáp trùng bay ở trên bầu trời. Lúc này hắn chém giết vài con xích giáp trùng ở bên cạnh, rồi cùng tiểu lão hổ chạy như điên, loại này, không phải chỉ hắn và tiểu lão hổ có thê đối phó được!

"Mau nhìn xem, có trùng tử bay đến." Có người sợ hãi chỉ vào bầu trời phía xa xa. Tiếng bay xé gió của thanh giáp trùng ngày càng rõ ràng.

Đám người nhất thời hỗn loạn.

"Tiểu Chu, ngươi mau đi đi. Đừng để ý đến chúng ta, chúng ta già rồi, chết cũng không sao, ngươi mau chạy đi." Lão nhân bị thương ở chân nhìn Chu Đình Vận còn chưa đi, vội la lên.

“Đình Vận. Nếu không đi sẽ không kịp đó.” Lâm Tuấn Trì gấp đến độ dậm chân xuống đất, những người khác căn bản mặc kệ cdt mà chỉ lo chạy.

Lâm Tuấn Trì nắm lấy tay Chu Đình Vận mạnh mẽ lôi đi.

“Buông tôi ra." Chu Đình Vận đột nhiên rống lên, bỏ Lâm Tuấn Trì ra, vọt tới bên người lão phu thê, kiên cường nói: “Nếu đi, chúng ta cùng đi."

Sở Vân Thăng còn tưởng hai lão nhân này là thân nhân củạ Chu Đình Vận, tình cốt nhục, khó có thể bỏ qua, lúc này đã vạn phần khẩn cấp, niệm tình Chu Đình Vận từng kề vai chiến đầu với mình, hắn liền túm lấy eo trơ xương của hai lão nhân, kẹp ở bên hông, trầm giọng nói: "Đi theo tôi.”

Hai lão nhân chỉ có da bọc xương này, cân nặng đối với Sở Vân Thăng mà nói, căn bản không tính lả gì, lời còn chưa dứt, liển kẹp lấy người xông ra ngoài, tốc độ không giảm chút nào.

Tiểu lão hổ cũng chạy gấp rút đuổi theo sau hắn.

Tốc độ của Sở Vân Thăng quá nhanh, lực lượng cũng cường đại hơn Chu Đinh Vận nhiều, nên nàng căn bản không kịp phản ứng, thoáng ngây người một chút, sau đó liển kinh hỉ, vội vàng lao theo.

Tốc độ của Sở Vân Thăng quả thật quá nhanh, trong nháy mắt liển vượt qua những người chạy trốn phía trước, bỏ họ xa sau lưng.

Chu Đinh Vận dùng hết sức lực, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng của Sở Vân Thăng mà thôi, căn bản không thể đuổi kịp. Sở Vân Thăng chạy không ngừng, khi đến phòng tuyến thứ nhất của Kim Lăng thành, Chu Đinh Vận đã thở hổn hển. Ở phía sau, hai tay chống đầu gối, nuốt từng ngụm không khí. Kỳ quải chính là bầy trùng bay theo từ núi Thanh Long, dừng lại ở đầu trận tuyến, không biết muốn làm cái gì.

Lúc đợi Chu Đình Vận, Sở Vân Thăng lên tiếng hỏi ra mới biết hai lão nhân này căn bản không phải thân nhân của Chu Đình Vận, nhưng mà lão đâu kia làm công việc nghiên cứu văn tự, cũng làm cho Sở Vân Thăng cảm thấy hứng thú.

Hắn đối với tự phù của cồ thư là vô kế khả thi, hắn cũng biết rõ mình không phải là bác học gì, hoàn toàn không có nghiên cứu tài liệu phương diện này, thời gian sau, hắn bất quá chỉ lục lọi một chút tự phù đơn giản để học qua. Hai ngày trước, chính hắn ở trong mật thất của đại lâu Tây khu, nghiên cứu tự phù, lúc nghiên cứu xong, cũng không biết đi đâu mà nghiệm chứng.

Tự phù trong cổ thư rất giống chữ Hán đều là khối chữ, đại khái dùng chữ tượng hình để biểu hiện. Trong tự phù nhất định có quy luật, nhưng mà Sở Vân Thăng một từ Hán cũng không biết, nhất thời nửa khắc không thể học được.

Hôm này, nguy cơ tứ phía, trùng tử xuất hiện ngày càng nhiều, càng ngày càng mạnh, mà bởi vì có vấn đề tự phù, nên không cách nào tu luyện. Đây chính là điểm tri mạng à.

Bây giờ người bên cạnh,làm cho hắn lóe ra một biện pháp mới, lúc này, Kim Lăng thành nhất định còn một số nhân tài trong phương diện này, bời vi nguyên nhân nghề ngnệp, nên họ căn bản không làn cho tổng bộ chỉ huy chú ý đến, thậm chí còn tỏ ra lạnh nhạt.

Chi cân kêu Đỉnh Nhan âm thầm tập hợp những người này đên đại lâu Tây khu, sau đó mình

đem tự phù tách ra, phân biệt giao cho chững người này. Để bọn họ nghiên cứu, cuối cùng, mình căn cứ vào hàm nghĩa mà bọn họ đưa đề suy đoán. Lại so sánh qua lại, sẽ có ý nghĩa chuẩn nhất.

[/IMG]