Hắc Ám Xâm Tập

Chương 5




Quay lại hang, Lâm Lẫm được đặt trên giường, Tê cầm một dụng cụ hình elip đặt trên bụng hắn, rà xoát trên dưới, Tê nhìn chằm chằm vào màn hình ở mặt trái của dụng cụ, mặt trên có một điểm to bằng hạt đỗ xanh, xung quanh nó kết nối với vô số mạch máu mỏng manh. Tê vừa lòng thu lại máy móc, trên khuôn mặt lạnh lùng để lộ ra một nụ cười mờ nhạt.

Sau khi bình tĩnh, Tê mới nhớ tới điệp hậu, Lâm Lẫm không có việc gì, nó sẽ chẳng còn tác dụng. Mở ra vạt áo chứa điệp hậu, y vứt nó xuống mặt đất, liếc mắt nhìn giống như xem phế phẩm, “Cút đi!”

Điệp hậu nhỏ xinh vẫy cánh, nhưng đôi cánh chưa phát triển trọn vẹn nghiễm nhiên không thể chịu nổi trọng lượng của nó, bay chưa được nửa thước liền rớt xuống. Điệp hậu không thể bay chật vật nằm úp trên mặt đất, bả vai rung rung, giống như đang khóc.

Lâm Lẫm đối với sinh vật xinh đẹp này đồng cảm rất nhiều, bước lên đem nó đặt vào lòng bàn tay. Vốn là thủ lĩnh hủ điệp cao cao tại thượng, lại bởi vì Tê mà phải chịu những đối xử như vậy. Rất đáng thương……Có lẽ bởi vì cảnh ngộ của chính mình, Lâm Lẫm đối với nó vô cùng yêu thương, phẫn hận trừng mắt nhìn Tê.

Tê đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Nhìn cái gì? Ta cho dù giết nó cũng tốt hơn so với ở lại tổ của chúng!”

Lâm Lẫm nghi hoặc nhìn Tê.

“Tất cả hủ điệp đều là giống đực, chỉ có điệp hậu là lưỡng tính, điệp hậu cái gì cơ chứ? Bất quá là cái máy sinh sản, chỉ cần hủ điệp đòi hỏi, nó đều phải nhận tất cả, không ngừng đẻ trứng, cho đến khi sinh mạng chấm dứt liền sinh ra điệp hậu tiếp theo. Cái thứ này, nếu không phải có thể dùng làm thuốc bổ, hoàn toàn là rác rưởi!”

Tuy là nói điệp hậu, nhưng trên mặt Tê tràn ngập vẻ khinh thường, lại làm cho Lâm Lẫm sinh ra cảm giác tương đồng mãnh liệt. Trong mắt Tê, hắn cũng là cái rác rưởi đi.

Lâm Lẫm cúi đầu, tinh linh bi thương nhìn hắn, những ngón tay nho nhỏ nắm lại lau nước mắt. Hủ điệp trưởng thành to gần một thước, vật nhỏ này lại bé như vậy. “Nó sẽ lớn lên chứ?” Lâm Lẫm thấp giọng.

“Có lẽ, ai mà biết được?” Tê nói thẳng, y trước kia cũng không tìm hiểu về việc điệp hậu sau khi thoát kén, không biết rõ ràng lắm rằng sau khi rời kén điệp hậu còn có thể tiếp tục trưởng thành hay không. Lâm Lẫm cắn môi dưới, xoa xoa đầu điệp hậu. Tê thấy Lâm Lẫm yêu thương điệp hậu, liền mỉa mai, “Nếu nó lớn lên giống hủ điệp bình thường, ngươi còn có thể đối với nó như vậy không?”

Lâm Lẫm sửng sốt, nhớ lại đám hủ điệp tứ chi nhăn nheo vặn vẹo, tự hỏi lương tâm, Lâm Lẫm không thể phủ nhận rằng nếu nó thực sự lớn lên giống hủ điệp bình thường, chính mình là không muốn chạm vào nó …..Câu hỏi của Tê khiến Lâm Lẫm nghẹn họng, không nói ra lời. Tê thật tàn nhẫn, lời nói cũng thực sắc bén. Nhưng chính mình lại không thể phản bác, bởi vì lời của Tê là lời nói thật………..

Ngồi lên ghế điều khiển, Tê gỡ xuống cả trăm thứ trong đai lưng, kiểm kê qua các vật phẩm bên trong, sau đó liền ấn xuống một cái nút hình tròn ở bên phải, “Tiến hành thế nào rồi?”

“Bởi vì phi thuyền sử dụng công nghệ khác với chúng ta, cho nên tiến độ chậm hơn dự kiến, đại khái còn cần một tuần nữa mới có thể sửa chữa tốt những bộ phận bị hư hỏng. Về kho dữ liệu, còn đang xem xét bảo trì, bên trong dường như có trang bị hệ thống phản phá giải, hơn nữa mã số cùng chúng ta bất đồng, là tương đối khó khăn, nhưng vấn đề chính là thời gian.”

“Gia tăng tốc độ, nhanh chóng hoàn thành. Bên Hồng có phản ứng gì không?”

“Sau khi ngài rời khỏi, bên Hồng đã phát động ba lượt tấn công tới chúng ta, cũng may bên ta đã kịp thời khởi động hệ thống phòng ngự. Dù sao đối phương cũng không nguyện ý cùng chúng ta tiêu hao nhiều tài nguyên nên năm giờ trước, sau khi bị đánh lui chúng liền biến mất.”

“Biết rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi.”

Sau khi biết tình hình, Tê không nhìn Lâm Lẫm đang ngồi ở mép giường, mà đi ra ngoài. Lâm lẫm nhìn xung quanh, phát hiện chỉ có mình cùng vật nhỏ trong tay, liền đem nó đặt ở trên giường, chính mình đi tới chỗ ghế và bàn điều khiển mà Tê đã ngồi.

Mô phỏng bộ dáng đặt tay tại bàn phím của Tê, nhưng màn hình hoàn toàn không có phản ứng, Lâm Lẫm buồn chán định đi ra ngoài, nhưng vừa mới bước ra, đã bị bảo vệ ngăn lại.

Một lúc lâu sau, Tê quay lại, cầm tay một bé trai tầm bốn năm tuổi. Trên khuôn mặt trẻ con là nét mặt nghiêm trang, con ngươi màu tím đảo qua lại, môi đỏ hơi vểnh lên, thực đáng yêu. Tê dẫn đứa bé đó vào trong phòng, sau đó liền gọi người mang nó đi.

“Nó là……?” Lâm Lẫm thấp giọng hỏi.

Tê nhếch mày, “Ngưoi đã gặp qua rồi.”

“Là đứa nhỏ kia!” Lâm Lẫm kinh ngạc. Mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, liền biến thành bộ dạng trẻ con.

“Xác của chúng ta chứa đầy dinh dưỡng.” Dưới ánh sáng, màu sắc trong mắt Tê càng lấp lánh hơn, đôi môi khép mở, hàm răng rất trắng, “Không đầy năm năm, nó có thể trở thành một chiến sĩ mới.” Cho dù chủng tộc đang rơi vào nguy cơ tuyệt diệt, họ vẫn có thể giết hại đồng tộc mà không nương tay, chỉ cần là kẻ thù.

Lâm Lẫm liền ngồi xuống, không hề để ý đến khuôn mặt tuy xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng của Tê. Điệp hậu đã muốn ngừng khóc, tò mò ở trên giường lớn mềm mại lăn lộn, hoàn toàn không thấy được sự đau buồn khi nãy.

Sau khi sinh ra, Lâm Lẫm là người đầu tiên thân thiện với nó, tuy rằng thiếu chút nữa vùi thân trong miệng hắn, điệp hậu vẫn ôm ấn tượng tốt với Lâm Lẫm. Nó không ngừng dùng đôi cánh ngũ sắc vuốt ve mu bàn tay Lâm Lẫm đặt ở mép giường. Lâm Lẫm thấy ngứa ngứa trên tay, nhịn không được nâng tay lên, thiếu chút nữa khiến điệp hậu trên tay hắn rơi xuống, làm nó phải cuộn mình lại để giữ vững cơ thể.

Tê vốn muốn thả nó đi, nhưng chính là nó lại không đủ điều kiện để rời đi. Lâm Lẫm không khỏi hâm mộ…..Gục đầu xuống, bụng vẫn bằng phẳng như cũ. Lâm Lẫm không thể tưởng tượng được mấy tháng sau chỗ đó sẽ to ra, sau đó, còn có thể có quái vật chui ra. Những hành động liên tiếp của Tê đã muốn tỏ rõ đáp án. Lâm Lẫm thở sâu, có lẽ hắn chỉ có mấy tháng sinh mệnh, nhưng điều hắn không cam lòng là trước khi chết còn phải chịu cảnh bi thảm như vậy.

Sau một tháng, điệp hậu giống một con thú cưng làm bạn bên người Lâm Lẫm. Tê bắt buộc Lâm Lẫm buổi tối phải giao hợp, tuy rằng hắn ương ngạnh chống cự, nhưng vốn không phải đối thủ của Tê, cuối cùng chẳng qua là ăn thêm chút đau khổ mà thôi. Sau mỗi lần như thế, Lâm Lẫm đều cảm thấy thực phiền muộn, hắn bị Tê nhốt trong nhà giam, sống không bằng chết, mà có muốn chết cũng không được.

Những ngày trống rỗng như vậy càng làm cho hắn hoài niệm đến cuộc sống tự do, không bị ràng buộc ở hệ ngân hà, sau mỗi lần hồi tưởng, hắn lại càng thêm thống khổ. Phi thuyền đã sửa chữa tốt. Những bộ phận hỏng hóc ban đầu cũng đã được thủ hạ của Tê thay thế bằng nguồn năng lượng mới.

Bởi vì hai thiên hà cách nhau quá xa, văn hóa, ngôn ngữ hoàn toàn bất đồng, thời điểm giải mã máy tính gặp phải trở ngại lớn hơn so với dự kiến, Tê yêu cầu Lâm Lẫm phối hợp, nhưng hắn mạnh mẽ cự tuyệt. Sau khi Lâm Lẫm lắc đầu, trên mặt Tê như bao phủ một tầng sương lạnh, nhưng theo cá tính của y, thì không có khả năng tiếp tục dây dưa hoặc xuống nước trước Lâm Lẫm.

Sau khi thất bại trong việc tìm đồng bạn của Lâm Lẫm, Tê chẳng đem chuyện này để ở trong lòng, với y mà nói, nó không cần thiết. Nhưng trong tình hình hiện tại, triển vọng không lạc quan, y không khỏi suy nghĩ xem đồng bạn của Lâm Lẫm còn sống hay không.

Gõ tay trên đùi, Tê quay đầu nhìn về phía Lâm Lẫm đang ngủ say. Bởi vì ban đêm giao hợp, ban ngày hắn luôn mệt mỏi, mắt lõm xuống, dưới mắt có quầng xanh, trên môi có vài vết thương, là bị cắn trong khi làm tình kịch liệt, cánh tay bị che khuất cũng nhất định là đang sưng đỏ, biết rõ không phải là đối thủ của mình, hắn vẫn chưa một lần ngoan ngoãn hầu hạ Tê.

Một sinh vật kỳ quái……..

Phỉ Thúy ghé vào trên vai Lâm Lẫm nghỉ ngơi. Phỉ Thúy là tên Lâm Lẫm đặt cho điệp hậu, bởi vì đôi mắt của nó là màu xanh biếc. Tê đối với hình ảnh này đã thành thói quen, lúc ban đầu y còn không nhẫn nại đem Phỉ Thúy vứt đi, Lâm Lẫm là của y, giống đực khác là không được phép chạm vào, nhưng Lâm Lẫm đối với nó rất yêu thích, hơn nữa Phỉ Thúy cũng không thể xem là giống đực, cái loại động vật nhỏ này, động một ngón tay cũng có thể giết chết, cho nên Tê liền rộng lượng cho phép Phỉ Thúy thân thiết với Lâm Lẫm.

Tê tiến lên đem thân thể Lâm Lẫm đặt thẳng ra, đường cong lộ ra dưới một tầng chăn mỏng, từ hầu kết đến ngực rồi đến bụng, Tê nhíu mày, lấy ba bốn tháng làm cơ sở để tính, bụng đáng lẽ phải to ra, nhưng một chút cũng không có, thậm chí khi sờ lên chỉ cảm thấy thực mềm. Tê lại lấy ra dụng cụ dùng để kiểm tra Lâm Lẫm lần trước, đặt lên bụng xem, cũng không có gì đáng lo.

Tê đối với phương diện này, chỉ là hiểu biết sơ lược, nếu là nghiên cứu sâu thì y cũng không đủ sức. Vì thế, Tê mời dược sư trong tộc đến.

Mái tóc màu bạc dài đến bắp chân, ở trên dùng một cái khuyên bằng kim loại buộc chặt, thấp hơn Tê một ít, nhưng bởi vì gầy yếu, nên trông càng có vẻ cao hơn, sắc mặt trắng bệch. Mặt Tê trắng như ngọc, còn mặt người đó thì mang vẻ xám trắng của kẻ bệnh tật. Nhưng tất cả hợp lại khiến dung mạo người đó không hề kém cỏi so với Tê, mà mang đến một ý vị chán chường.

“Chính là hắn sao?” Thanh âm người đó có chút khàn khàn, tràn ngập từ tính.

Tê gật đầu. Nhìn qua, Tê đối với hắn có chút lo lắng, thậm chí lộ ra dấu vết của sự xem trọng. Lâm Lẫm đang mơ hồ, cảm thấy được có người sờ thân thể hắn, nhưng mông lung vẫn chưa hết, khiến Lâm Lẫm còn chưa tỉnh lại hơi hơi giật mình. Thân thể lại bị đè xuống, dù sao cũng chỉ là Tê, Lâm Lẫm nghĩ như vậy nên lại thiếp đi.

“Hắn chính là tên dị tộc ngươi bắt được?” Dược sư xốc lên chiếc áo duy nhất trên người Lâm Lẫm.

“Phải.”

Mới vừa chạm vào làn da Lâm Lẫm, dược sư liền nói một cách kinh ngạc, “Nhiệt độ cơ thể rất cao.”

“Nhiệt độ bản thân hắn chính là như vậy.” Tê nói.

Dược sư thu tay lại, để chiếc túi đeo trên lưng xuống, từ bên trong lấy ra thiết bị tương tự mà Tê đã dùng. Đặt tại bụng Lâm Lẫm theo dõi trong chốc lát, dược sư bình tĩnh nói, “Thoạt xem thì không có khác thường, phát triển tốt, nhưng hình dạng tương đối nhỏ, vẫn là nên làm một ít kiểm tra.” Nói xong, dược sư lấy máu từ cổ tay Lâm Lẫm, khi thấy máu màu đỏ, dược sư liền hơi khựng lại.

“Mấy ngày tới, ta có thể kiểm tra vài thứ cho hắn.” Dược sư thản nhiên nói.

Tê giúp Lâm Lẫm kéo lại quần áo, không chút nghĩ ngợi nói: “Ngươi không cần xằng bậy.”

“Ha hả…..” Dược sư cúi đầu cười nói, “Bị ngươi xem thấu, ta đây cứ việc nói thẳng, ta đối với hắn cảm thấy rất hứng thú, ta đảm bảo trứng của ngươi không có việc gì, sau khi sinh xong, liền đem người cho ta đi.”

“Ta còn cần hắn, chờ bao giờ hắn trở nên vô dụng rồi nói sau.” Tê buông miệng trả lời.

Dược sư thật không ngờ Tê lại nói như vậy, “Ngươi sẽ không phải muốn giữ lại hắn đi?”

“Vật chứa đặc thù như vậy, đương nhiên là phải giữ lại.” Tê lập tức bổ sung.

Nếu muốn giữ lại, như vậy phải hy sinh một đồng loại làm thức ăn, cái đó và trực tiếp bắt người đến sinh sản đâu có gì khác nhau, dược sư không tỏ rõ ý kiến liền tiêu sái đi ra ngoài.

Sau khi dược sư rời đi, Tê bỗng nhiên có cảm giác bất an vì người của mình bị người khác ham muốn, tuy rằng biết dược sư chỉ là xuất phát từ sự thích thú đối với sinh vật khác lạ. Tê như mang lửa giận trong người, nhìn thấy Phỉ Thúy đang bám trên cánh tay Lâm Lẫm, nhịn không được dùng đầu ngón tay búng nó, cho đến khi nó chảy nước mắt mới ngừng. Tiếng khóc của Phỉ Thúy tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại liên tục, cuối cùng cũng khiến Lâm Lẫm tỉnh dậy.

“Làm sao vậy?” Lâm Lẫm chớp chớp đôi mắt vẫn còn khô khốc.

Tê không có ở đây. Lâm Lẫm chỉ nhìn thấy mình Phỉ Thúy đang nằm khóc, đem ga giường làm ướt. Phỉ Thúy không nói, xiêu vẹo đứng lên, để lộ ra cánh tay cùng trán đều bị sưng cho Lâm Lẫm xem. Lâm Lẫm thở dài, cho dù biết nó bị Tê bắt nạt, hắn cũng chỉ có thể nâng nó lên thổi thổi khí, “Rất nhanh sẽ không đau.”

Sau khi được Lâm Lẫm an ủi, Phỉ Thúy cuối cùng cũng ngừng khóc, cuộn hai chân ngồi lên gối của Lâm Lẫm. Trải qua một tháng, thân hình Phỉ Thúy tuy rằng không lớn lên, nhưng hai cánh đã muốn bay được. Chính là hình thể hiện tại của Phỉ Thúy, cho dù có bay trở về lãnh địa của hủ điệp, cũng không thể nhận trách nhiệm của điệp hậu. Bởi vì một hành động của Tê, hủ điệp có thể sẽ bị tuyệt chủng.

Ngày hôm sau, Lâm Lẫm mới cùng dược sư chính thức gặp mặt. Tê chỉ vào dược sư nói: “Đây là dược sư Khánh Âm của chúng ta.”

Khánh Âm lộ ra nụ cười nhẹ: “Có thể trực tiếp gọi ta là dược sư, tất cả mọi người đều gọi như vậy.”

Có lẽ bị ảnh hưởng bởi nghề nghiệp, so với vẻ mặt lạnh lùng của Tê cùng những người khác, Khánh Âm thoạt nhìn hòa nhã hơn rất nhiều.

Lâm Lẫm nói, “Làm cái gì?”

Khánh Âm hạ thấp giọng nói, “Chỉ là kiểm tra đơn giản, ngươi không cần lo lắng.” Đối với đối tượng nghiên cứu, Khánh Âm luôn có tính kiên nhẫn.

Lâm Lẫm hơi hơi rụt lùi lại. Tê nói, “Nếu hắn không phối hợp thì trói lại.”

Chính là Lâm Lẫm phản kháng lại Tê đã muốn thành bản năng, lời nói của Tê chỉ có thể đem lại hiệu quả ngược lại. Tê nói được thì làm được, Lâm Lẫm bị y cột vào trên giường. Lâm Lẫm xem không hiểu Khánh Âm đang làm gì, chỉ thấy thân thể không ngừng bị các loại thiết bị kim loại chiếu vào.

Khoảng nửa giờ sau, Khánh Âm vén tóc lên, nói, “Kết quả còn phải chờ vài ngày, trong lúc đó có thể cần kiểm tra bổ sung. Huh? Đây là?” Khánh Âm nhìn chằm chằm vào Phỉ Thúy ở rìa giường, lần trước hắn đã thấy nó, nhưng cũng không để ý nhiều, lần này nhìn lại, mới phát hiện ra nó cũng không phải một con bướm bình thường.

Một cỗ hàn ý từ sau lưng Phỉ Thúy lan tràn, nó rùng mình một cái, sau đó lặng lẽ mở cánh, nhưng còn chưa kịp bay lên, đã bị một bàn tay to nắm lấy.

“Nơi này của ngươi quả là không ít đồ chơi nhỉ?” Hiển nhiên lời này bao gồm cả Lâm Lẫm bên trong.

Những lời này lọt vào trong tai Lâm Lẫm, như mắc tại cổ.

“Bất quá là thuận tay mang về thôi.” Tê hoàn toàn không có ấn tượng tốt đối với Phỉ Thúy yếu ớt.

Khánh Âm hăng hái kiểm tra Phỉ Thúy từ trên xuống dưới, làm nó run run sợ hãi, “Đây là sa lan ti* chưa trưởng thành.”

Sa lan ti? Nó không phải điệp hậu sao?

Sự nghi ngờ trong mắt Lâm Lẫm quá mức rõ ràng, Khánh Âm tâm trạng vui vẻ liền giải thích, “Sa lan ti cũng là một loài bướm lưỡng tính, là một dược liệu rất hiếm thấy, số lượng cực nhỏ trong tự nhiên.”

Dừng một chút lại nói tiếp, “ Sau trận chiến cuối cùng, rất nhiều sinh vật bị phóng xạ làm biến dị, vì nguy cơ bị tuyệt chủng, hủ điệp liền bắt sa lan ti trở thành bạn đời, ai ngờ sa lan ti căn bản không thích hợp với cuộc sống của hủ điệp, cuối cùng cũng là loài tiếp theo tuyệt chủng. Nhưng là cũng xuất hiện ngoại lệ, có vài con sa lan ti không chỉ thích hợp với cuộc sống đó, mà còn trở thành điệp hậu, đáng tiếc chính là kéo dài tộc đàn của hủ điệp.”

Khánh Âm đối với sự xuất hiện của dược liệu của quý rất là kích động, khuôn mặt giống như tro tàn thực sự đã xuất hiện sắc hồng, Tê đang muốn mở miệng nói tặng ngươi, Lâm Lẫm đã vươn tay ra trước, “Có thể đem Phỉ Thúy trả lại cho ta không?”

“Phỉ Thúy? Là tên ngươi đặt cho nó à?” Khánh Âm nghiêng người hỏi.

Lâm Lẫm nhìn thẳng Khánh Âm, “Xin trả lại cho ta.”

Ánh mắt trống không, Khánh Âm quay đầu lại nói với Tê, “Thứ to đã không để cho ta, vậy cho ta thứ bé này đi.”

Ngay cả một thứ nhỏ như Phỉ Thúy mình cũng không bảo vệ được. Sắc mặt Lâm Lẫm dần dần tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Tê có chút mờ mịt ngơ ngác.

Tê nhìn vào mắt Lâm Lẫm, trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên nói, “Ngươi gấp cái gì, nó ở nơi này của ta còn có thể chạy đi nữa sao.”

Khánh Âm gật đầu, “Ngươi nói cũng đúng.” Đem Phỉ Thúy đặt ở bên môi, nhỏ giọng thì thầm, Khánh Âm sảng khoái đem Phỉ Thúy trả lại, đặt vào lòng bàn tay Lâm Lẫm.

Dù đã được trả lại cho Lâm Lẫm, Phỉ Thúy vẫn không ngừng run lên, ánh mắt Khánh Âm say mê, là kiểu hận không thể đem mỗi một  bộ phận trên cơ thể ngươi ra mổ xẻ tới điên cuồng. Đối với Lâm Lẫm, Khánh Âm còn e ngại Tê, không dám phóng túng, nhưng đối với Phỉ Thúy, sự ham muốn này lại không hề giữ lại mà thể hiện hẳn ra.

Con mắt xanh biếc bởi vì sợ hãi mà mở thật to, tràn ngập sóng thu, đôi lông mày mỏng đan vào nhau, môi đỏ mọng mấp máy trên khuôn mặt trắng nõn, diện mạo của Phỉ Thúy quả là khiến người ta yêu thương. Lâm Lẫm luôn bảo vệ giữ gìn nó, thật cẩn thận đem nó đặt ở lòng bàn tay.

Khánh Âm mím môi cười khẽ, “Coi nó bị dọa kìa, ta khủng bố như vậy sao?” Hắn hỏi Lâm Lẫm.

Lâm Lẫm nhìn hắn một cái, cũng không trả lời.

“Tốt lắm, ta phải đi rồi.” Khánh Âm tuy rằng muốn Phỉ Thúy, nhưng hắn vẫn đi mà không chút lưu luyến.

Sau đó một tuần, kiểm tra được lặp đi lặp lại vài lần, Tê có vẻ hấp tấp nóng nảy, Khánh Âm vẫn chưa báo kết quả cho y. Lâm Lẫm âm thầm cao hứng, đây là dấu hiệu chứng tỏ trứng xảy ra vấn đề. Lại là một lần kiểm tra, Lâm Lẫm tuy rằng không muốn, nhưng dưới hiệu quả của dây thừng trên tay Tê, hắn vẫn phải nằm trên giường, trước đó thì Phỉ Thúy được Lâm Lẫm nắm trong lòng bàn tay.

“Lần này đại khái là có thể cho ra kết luận.” Những ngón tay thon dài linh hoạt của Khánh Âm ấn ấn trên bụng Lâm Lẫm.

Tê nói, “Ta tưởng còn phải lâu hơn nữa mới có kết quả.”

Như là không nghe được lời châm chọc, Khánh Âm nói, “Đã muốn đủ lâu.”

“Tít tít” Tiếng cảnh báo chói tai vang lên. Mọi người trong phòng đều sửng sốt.

“Là Hồng!” Tê nói với Khánh Âm, “Ta ra ngoài xem trước.” Dặn dò xong, liền hướng cửa động lao ra.

Khánh Âm không chút hoảng loạn, liền ngồi xuống cạnh Lâm Lẫm.

Lâm Lẫm phản xạ định đứng lên, Khánh Âm liền bắt lấy cổ tay hắn, đem hắn kéo ngồi lại trên giường, sau đó dùng thanh âm trầm thấp chậm rãi nói, “Ngươi nguyện ý cùng Tê chung sống sao?”

“Ngươi nói đùa chắc?” Lâm Lẫm muốn giãy ra khỏi tay Khánh Âm, nhưng sau vài lần lại khiến cổ tay mình xuất hiện thêm một vòng bầm tím.

“Thực yếu ớt.” Khánh Âm không nhịn được nói.

Lâm Lẫm xấu hổ và giận dữ đem hai tay giấu ra sau lưng, “Là các ngươi mạnh đến mức biến thái…” Giống như một đứa trẻ trước mặt người lớn vậy.

“Biến thái? Là từ của hành tinh các ngươi sao?” Khánh Âm hiếu kỳ hỏi, “Nó có nghĩa gì? Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta.”

Lâm Lẫm lớn tiếng nói, “Chẳng có nghĩa gì hết! Đương nhiên không có khả năng nguyện ý.”

“Như vậy à.” Khánh Âm sửa sang lại đai lưng thật chỉnh tề, “Chính là Tê tính toán lưu lại ngươi để tiếp tục đẻ trứng.”

“Cái gì!” Lâm Lẫm cả kinh lập tức nhảy dựng lên, đẻ trứng xong không phải lập tức bị dùng làm thức ăn sao không?!

“Có lẽ bởi vì ngươi khá đặc biệt, ta có thể hiểu được.” Nhưng sau khi Tê chán ghét, sớm muộn gì cũng sẽ bị vứt bỏ.

Khánh Âm không tiếp tục nói, sau khi Tê dùng hắn xong, Khánh Âm có thể mang Lâm Lẫm về, mổ ra, lấy ra máu màu đỏ, nhìn kỹ xem nội tạng cùng não bộ có gì khác biệt, vì cái gì bọn họ tiến hóa giống nhau như vậy.

Đôi mắt bình thản của Khánh Âm vì những tưởng tượng mà trở nên cực nóng, nhưng Lâm Lẫm lại không phát hiện được. Còn hơn khi nhìn Phỉ Thúy, ánh mắt Khánh Âm chỉ có hơn chứ không kém chút nào. Vẫn lặng lẽ quan sát Khánh Âm, Phỉ Thúy nuốt nuốt nước miếng, kéo kéo ngón út Lâm Lẫm, nhưng Lâm Lẫm đang rất phiền lòng nên không cảm giác được, nó đành phải bay bay quanh Lâm Lẫm.

Vốn nghĩ rằng chỉ phải chịu khuất nhục trong vòng vài tháng, đột nhiên được biết cái chết có thể kéo dài đến vô thời hạn, Lâm Lẫm liền nghiến răng khanh khách.

“Mau đi thôi.” Khánh Âm bỗng nhiên cầm tay Lâm Lẫm, lôi kéo hắn đi.

Đi chưa được mấy bước, đã bị vài bóng người từ phía sau bắt kịp, vây quanh. Khánh Âm buông tay Lâm Lẫm, đưa hai tay lên tạo ra tư thế phòng thủ, như gặp đại địch. Sớm biết rằng nên để lại Lâm Lẫm mà đi trước, hiện tại liền không xong, chắc chắn thất bại. Từ xưa tới nay, nếu không ỷ vào thân phận dược sư được Tê bảo hộ, chỉ sợ hắn đã sớm hy sinh…..

Bốn thanh niên mặc áo choàng màu xanh đậm, người có vóc dáng cao nhất mở miệng, “Không nghĩ lại gặp ngươi ở đây, động thủ đi.”

“Ta nhận thua.” Khánh Âm thở dài.

Lâm Lẫm đứng ở một bên chăm chú nhìn bọn hắn, bọn họ không phải lúc nào cũng hiếu chiến sao? Như thế nào lại dễ dàng liền nhận thua như vậy.

“Đừng động vào ta!” Lâm Lẫm hướng về người đang đi về phía mình lớn tiếng quát, cánh tay còn thủ thế làm ra vẻ chuẩn bị đánh nhau.

“Này, ngươi ……” Khánh Âm vừa định nói cho Lâm Lẫm rằng không cần tự tìm đường chết, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ, hắn ngược lại lớn tiếng đối với người bên Hồng nói, “Đừng giết hắn.”

Biểu tình của Lâm Lẫm lập tức trở nên chán chường. Người thanh niên cao lớn liền phất tay, ý bảo những người khác không cần làm bừa, sau đó từ vòng sắt trên cánh tay rút ra một đoạn dây nhỏ tương tự như dây thép, cuốn vài vòng trên tay Khánh Âm, chỗ còn thừa liền dùng để trói tay Lâm Lẫm lại, sau đó đối với một thanh niên đi cùng nói, “Ngươi dẫn bọn  hắn đi trước đi.”

Khánh Âm vô cùng phối hợp đi theo người nọ, trên đường đi Lâm Lẫm thử dùng tay cố gắng làm đứt dây trói, nhưng dây lại xiết đến tạo ra vết máu mà cũng không thay đổi được chút nào, Khánh Âm thấp giọng nói, “Vô dụng thôi, đây là loại tơ đen chắc chắn nhất, ngay cả ta cũng không xé ra được.”

Lâm Lẫm trừng mắt liếc Khánh Âm một cái, không thèm càm kích mà quay đầu sang chỗ khác. Người thanh niên này mang họ đi trên một con đường rất hẹp, mỗi lần chỉ có một người có thể đi qua, nhưng Khánh Âm cũng không có phản kháng, không chỉ như thế, hắn còn cảnh cáo Lâm Lẫm đừng có tùy tiện làm liều.

Hồng cùng Tê đối chọi với nhau không phải chỉ ngày một ngày hai, lúc này nếu lỗ mãng, thiếu thận trọng thì chỉ có chết. Một khi phản kháng, cho dù bọn họ bị giết, Hồng cũng sẽ không nói gì. Hành động lần này trực tiếp hướng đến phòng ngủ của Tê, rõ ràng là nhằm vào Tê.

Khánh Âm trong lòng buồn bực, hắn rõ ràng là người vô tội bị kéo vào mà. Hiện tại bị cột vào cùng Lâm Lẫm, mang theo một cái người sống như Lâm Lẫm, hành động liền bị cản trở rất nhiều, nếu chém đứt tay Lâm Lẫm, không biết có cơ hội trốn thoát hay không?

Khánh Âm đang nghĩ như vậy, đi tới chỗ có địa hình trống trải, nhìn dấu vết bị đào dưới mặt đất, Khánh Âm vô cùng cảm khái, Hồng cư nhiên đào thông đến động, khó trách bọn hắn không một tiếng động xâm nhập được vào. Còn muốn nghĩ thêm nhưng đã không kịp nữa, người mà Hồng sai tới tiếp ứng đã muốn canh giữ ở bên ngoài.

“Đánh ngất bọn họ.” Một người vừa mở miệng, sau gáy Lâm Lẫm đã bị bổ mạnh vào.

“Này này….” Khánh Âm vừa muốn nói thân thể Lâm Lẫm không thể bị đánh, chính mình cũng đã bị đánh hôn mê.

Khánh Âm tỉnh lại trước, Lâm Lẫm vẫn còn ngất nằm bên cạnh hắn. Khánh Âm sờ soạng một chút sau đầu Lâm Lẫm, bị sưng thật to. Bọn họ bị Hồng nhốt lại trong một gian phòng khép kín, bên trong chỉ có mấy lỗ để thông khí, ở góc tường khảm một vài viên tinh thể phát ra ánh sáng mỏng manh.

Khánh Âm ngồi ngịch nghịch tóc……Tê có hay không đến cứu chính mình? Đáp án sẽ là không, vậy y có hay không đến cứu Lâm Lẫm? Khánh Âm liền không thể khẳng định.

Thật sự là phiền toái, Khánh Âm nhìn xuống thắt lưng trống rỗng, đồ vật đều bị lấy đi, dù sao cũng không việc gì, Khánh Âm liền nhếch ngón út bên tay trái lên, trên bề mặt  móng tay có một lớp phấn mỏng kết tinh, dùng tay kia đem phấn vét ra lòng bàn tay, Khánh Âm bất đắc dĩ nuốt vào, nếu vạn nhất có gì xảy ra, hắn cũng không nghĩ trở thành vật chứa.

Tiếng bước chân lại gần, Khánh Âm lập tức tỏ ra bộ dáng suy yếu vô lực, dù sao Hồng cũng biết dược sư này căn bản là nửa phế nhân. Cửa đá bị đẩy ra, thanh niên cao gầy lúc trước dĩ nhiên cũng trở lại, làm nhiệm vụ đem tù binh ra, khi nhìn thấy Lâm Lẫm, hắn quay đầu nói với người đứng đằng sau, “Ném hắn vào đầm làm phân bón.”

Khánh Âm làm ra động tác dừng lại, “Hắn còn chưa chết, nếu động vào hắn ngươi sẽ hối hận.”

Lời nói nghiêm túc của Khánh Âm khiến thanh niên do dự, hắn bước qua kéo quần áo Lâm Lẫm, đem cho người phía sau ôm lấy. Sau đó đối với Khánh Âm nói, “Dược sư đại nhân cũng thực thức thời, đi thôi.”

Khánh Âm cười nhẹ, “Đó là đương nhiên, dù sao ở ngoài lồng phòng hộ kiếm được một tên đi theo ta, tất nhiên phải quý trọng rồi.”

Hồng cùng Tê lớn lên có vài phần giống nhau, thân hình cũng không kém nhau mấy, quả là anh em. Hồng mặc quần áo đen, nằm dài trên ghế, ánh mắt biếng nhác, khi nhìn thấy Khánh Âm liền khẽ nhếch môi, “Tuy rằng nhiệm vụ thất bại, không nghĩ tới còn có thu hoạch ngoài ý muốn. Đây là thứ gì đây? Phụng Lê?” Hồng chỉ vào Lâm Lẫm đang bị ôm.

Thanh niên cao gầy tên Phụng Lê đặt hắn lên mặt đất, “Là bắt được cùng lúc với dược sư.”

Sau khi nhìn rõ khuôn mặt của Lâm Lẫm, Hồng “Ồ” một tiếng, từ trên ghế đứng lên.

*Sa lan ti: là một loài động vật mà tác giả tưởng tượng ra