Hắc Đạo Vô Tình

Chương 7: Trở về




Sáng hôm sau, mọi người thu xếp hành lí rời khỏi khách sạn, chuẩn bị ra sân bay trở về Trung Quốc. Ai cũng biểu hiện sự nuối tiếc cần chừ không muốn đi. Nhưng riêng với An Minh Hạ thì lại khác. Cô thất thần ngồi trên băng ghế, Tiểu Anh và một vài cô gái thấy cô liền hoảng hốt "Trời ơi Minh Hạ, bộ tối qua cậu không ngủ được à? Mắt thâm quầng lên thế kia?"

- Ừm...có chút luyến tiếc nơi này nên mình không ngủ được - Cô cười xòa, cố nói qua loa rồi lảng đi, che đi sự bối rối trong mắt.

- Tiếc thì mọi người ai cũng tiếc, nhưng mình thấy cậu có vẻ là tiếc nhất đấy! - Tiểu Anh hài hước nói

- Nhưng mà trời nóng như thế này sao cậu lại mặc áo dài tay? - Một cô bạn hỏi.

- Mình thấy bình thường, không có nóng... - Cô lúng túng nói, mặc mấy cái áo cộc tay để lộ mấy vết thương hả?

- Thật? - Cô bạn nghi hoặc hỏi

- Thật! - Cô gật đầu

- Hừm...mình là mình nghi cậu với anh Tiêu Vũ làm cái gì với nhau lắm đấy nhé! Mắt thâm quầng thế cơ mà...

- Này! - Cô đỏ mặt đánh nhẹ vào vai cô bạn

- Haha - Cả đám cười ầm lên.

Vậy mà nam chính trong câu chuyện của chúng ta vẫn không hề hay biết mình bị coi thành kẻ dụ dỗ làm "chuyện xấu" anh đang giúp mọi người chuyển đồ lên xe. Không hổ danh đẹp trai lại còn tốt bụng.

**************

Đi taxi về đến An gia, An Minh Hạ liền chạy qua hàng thuốc đối diện mua một bịch bông băng và thuốc bôi chống sẹo. Giấu cẩn thận vào túi áo rồi mới bình tĩnh vào nhà. Ba mẹ An đang ngồi trên sofa xem tivi, thấy cô kéo vali vào liền vui vẻ đứng dậy "Hạ nhi, con về rồi!"

- Vâng

- Đi đường có mệt quá không con? - Mẹ An kéo tay cô ngồi xuống ghế, ân cần vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi.

- Không ạ!

- Con nó được đi Hy Lạp đấy! Chắc giờ về nhà rồi vẫn tiếc lắm Hạ nhi nhỉ? - Ba An có chút ghen tị nói.

- Hì hì ba à, con đi có ba ngày hai đêm thôi! Ba cứ nói thế con buồn đó! - Cô cười hì hì, tay lại đấm đấm vai cho ông

- Hừ! - Ba An ngoài miệng thì hừ lạnh, nhưng trong lòng vui vẻ phải biết, nhìn khóe miệng đang dần nhếch lên của ông là rõ.

- Haha thôi hai cha con vào ăn cơm đi! Mẹ nấu sẵn ra rồi đấy, chỉ việc bày ra ăn thôi, cũng may Hạ nhi về kịp lúc không đồ ăn mà nguội thì không ngon...

- Vâng con biết mà...vậy nên mới về sớm đó!!!

- Dẻo miệng gớm!

- Haha

Đêm muộn, trong phòng của An Minh Hạ. Cô bỏ chiếc máy ảnh của mình ra, xem file ghi nhớ chỉ có vài tấm ảnh chụp ban ngày còn ban đêm bị xóa hết mà thở dài. Sau đó lại lôi một phai kẹp, đổ ra một đống bức ảnh chụp mọi ngõ ngách ở Hy Lạp. Lúc nhận được phai ảnh hắn đưa, cô cũng phải tặc lưỡi một cái. Đúng như hắn nói, mọi nơi trên đất nước Hy Lạp.

An Minh Hạ lại nhìn cánh tay băng bó một số chỗ của mình. Cô ôm đầu than "Trời ơi, không biết trước khi đi mình bước ra khỏi nhà bằng chân trái hay chân phải mà sao xui dữ vậy trời..." không những bị mất hết ảnh chụp còn là lần đầu tiên bị chĩa súng vào đầu. Thử hỏi có ai đi du lịch mà bị như An Minh Hạ cô không?

Cô mở ngăn kéo ra cất phai ảnh đi rồi treo chiếc máy ảnh lên. Bước tới chiếc giường nằm phịch xuống, trong đầu An Minh Hạ chợt thoáng qua hình ảnh người đàn ông lạnh lùng đêm đó. Không thể nói quá khi bảo hắn là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.

Đêm đó dù tối mịt nhưng nhờ có ánh trăng sáng rọi chiếu xuống. Cô có thể nhìn và hình dung được toàn bộ ngũ quan hoàn mĩ của hắn. Mái tóc đen tuyền phủ trước trán, mày kiếm, đôi mắt đen sâu thẳm như có thể khiến ai nhìn vào cũng bị hút vào đó, bờ môi mỏng bạc, chiếc cằm cương nghị. Thêm làn da màu đồng khỏe khoắn, dáng người cao lớn nữa. Cực phẩm! Cực phẩm mà!!!

Quả thực khi hắn vừa bước xuống xe, cô bị mê hoặc trong phút chốc. Nhưng đổi lại tính cách hắn thật xấu nha! Người gì mà lạnh lùng đến khó hiểu, lại còn kiêu ngạo không coi ai ra gì. Điên nhất là lúc hắn đẩy mình ngã, rồi lấy khăn tay lau chỗ mình chạm vào. Còn nói thêm từ "bẩn thỉu" nữa chứ! Cứ làm như bản thân sạch lắm ý!

Tức chết cô rồi!

Câu nói đúng nhất mà cô cảm thấy sinh ra để dành cho những tên như hắn: Nhan sắc tỉ lệ nghịch với tính cách. An Minh Hạ thầm cười đắc ý với suy nghĩ của mình. Cô lấy điện thoại, lên weibo của mình viết một dòng status: Thiết nghĩ lần sau sẽ rút kinh nghiệm, không nhìn mã mà nhìn tâm.

Mới đăng được vài phút thôi mà đã có người vào comment

"Nhiếp ảnh gia, có vấn đề gì trong lúc kiếm người mẫu chụp hình à?"

"Gì mà bí ẩn vậy?"

"Minh Hạ, đừng nói là vừa thất tình nhé!"

"Nói không chừng gặp phải thằng nào có mã mà không có tâm, đúng không?"

An Minh Hạ vừa lướt vừa mỉm cười hài lòng. Đúng là không ai hiểu rõ được cô ngoài ba mẹ và hội chị em bạn dì. Cô lại say sưa rep từng cmt, thể hiện sự bực tức của mình.

"Minh Hạ, cậu với anh Tiêu Vũ gặp vấn đề gì à?" - tiểu Anh ib hỏi

"Ơ không có"

"Thế sao lại...?"

"À, thật ra có chuyện này..." - Cô bấm lách cách trên điện thoại, kể lại một số chi tiết gây ức chế. Và đương nhiên là không nhắc gì đến cái chuyện chĩa súng rồi.

"Chậc, nếu theo như cậu nói thì quả thực trai đẹp bây giờ ngoài anh Tiêu Vũ ra thì ai cũng chỉ có cái mã thôi!"

"Đúng...nhưng sao cậu cứ nhắc anh ấy với mình thế!"

"Thì...cậu thích anh ấy, nhắc đến để khỏi quên là chuyện đương nhiên mà"

"Thật là..."

"Thôi đi ngủ đi, mai phải đến studio sớm, ông chủ nhắc rồi đó"

"Ukm...biết rồi!"

"Bye nha"

"Bye"

Cô tắt điện thoại, cắm sạc rồi tắt đèn, chùm chăn đi ngủ. Mai lại một ngày mới nữa rồi.

- --------------------

Ấn sao bình chọn mọi người ơi:((