Hắc Hóa Đi Bạn Gái Cũ

Chương 5: Vương Phi thế thân (4)




Edit: Nguyễn Thủy

Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu + Tiêu Tích + Há Cảo

- ---------❤----------

Việt Vương phủ lại làm hỉ sự, khắp các đình viện đều rực một màu đỏ tươi như thể sợ người khác không biết bọn họ đang vui vẻ thế nào. 

Tường cao nhà lớn, xưa nay chỉ thấy người mới cười, đâu thấy người xưa khóc. 

Bá tánh bình thường cũng chẳng có cảm xúc gì với việc Việt Vương phủ thay đổi Vương Phi. 

Ngươi nói Việt Vương phi á? Ai cơ? Người cao cao tại thượng như thế, người thường áo vải như chúng ta làm sao mà biết chứ? 

Đúng thế, phố phường khắp kinh thành vẫn cực kỳ đông vui, cũng chỉ có đám quan to hiển quý, hoàng thân quý tộc mới biết Việt Vương luôn được sủng ái không màng tới tiểu Quận chúa bệnh nặng mà sửa lập đích nữ của Diệp đại nhân làm Vương phi. 

Nếu là ngày khác, chuyện này tuyệt đối sẽ làm bệ hạ tức giận, nhưng lúc này đã khác, Diệp gia vừa mới tố cáo Ngũ hoàng tử âm mưu tạo phản, vì đại nghĩa diệt thân mà lập công lớn, hơn nữa lúc này lại có tin tiểu Quận chúa bệnh nặng sắp không qua khỏi. 

Tiểu Quận chúa Tô Vãn tuy là cành vàng lá ngọc, nhưng người trên triều đình đều biết Tô Vãn không được yêu thương ở phủ Đại tướng quân, thậm chí từ sau khi nàng gả tới phủ Việt Vương liền chặt đứt quan hệ với Tô gia. 

Cho nên, với một tiểu nha đầu cha không yêu, cậu không đau bệnh tình nguy kịch sắp chết thì cũng chẳng có ai để ý sự vui vẻ hay đau buồn, thậm chí là sống chết của nàng. 

Vương triều Đại Hạ vốn phân chia giai cấp giữa nam và nữ, cho dù là cành vàng lá ngọc thì cũng chỉ là quân cờ liên hôn mà thôi. Mà Tô Vãn giờ đã là một quân cờ bỏ đi không sống được bao lâu nữa, đã sớm bị mọi người vứt bỏ rồi. 

Lãnh uyển cũng là một phần của Vương phủ, nhưng nơi này không treo lụa đỏ, hoàn toàn không hợp với tràng cảnh hiện tại của Vương phủ. 

Mặt trời xuống núi, tiếng nhạc vui mừng từ tiền viện truyền tới không ngừng. Tô Vãn mặc áo đơn đứng trong viện, ánh mắt nhìn về nơi xa, trong trí nhớ của nguyên chủ thì nơi đó là hướng về khu nhà chính của Vương phủ. 

"Chủ tử, trời lạnh rồi, cẩn thận thân thể." 

Lục Chu cẩn thận phủ lên người Tô Vãn một cái áo choàng màu trắng. 

"Trời lạnh, nhưng có lạnh bằng lòng ta không?" 

Tô Vãn nhẹ cắn môi, mấy ngày này, nhờ có Tư Ngự điều trị nên sức khỏe cô đá khá hơn rất nhiều, nhưng thân thể này quá mức gầy yếu, tuy rằng lúc này cô chỉ đứng dây diễn cảnh tình khổ nhưng vẫn cảm thấy váng đầu hoa mắt, tay chân không còn chút sức lực nào. 

"Quận chúa!" 

Bên cửa, dưới ánh trăng xuất hiện một thân ảnh thon dài. Đêm nay Tư Ngự mặc áo gấm màu lam, đây là đồ được chuẩn bị gấp gáp để dự hỉ yến lần này. 

Quần áo mới tinh, hơn nữa còn rất đẹp, nhưng Tư Ngự mặc lên lại cảm thấy rất mất tự nhiên, đặc biệt ở trong yến hội còn nghe đám đồng liêu nói cái gì mà "nữ nhân như quần áo", "cũ không đi thì mới không tới", rốt cuộc Tư Ngự cũng không ức chế được cảm tình của mình nữa. 

Bọn họ so sánh tiểu Quận chúa như quần áo cũ, bọn họ chẳng biết gì hết! 

Tư Ngự biết Diệp Tri Họa, thậm chí còn từng xem bệnh cho nàng ta, hắn còn nghĩ đó là một nữ tử rất lương thiện. Nhưng đêm nay, nhìn thấy nàng ta cùng Việt Vương đều vui vẻ ra mặt trong đại điển phong Phi, lại nghĩ trong khi nàng ta được hạnh phúc mỹ mãn thì tiểu Quận chúa lại đau khổ tới tuyệt vọng, độ hảo cảm của Tư Ngự với nữ nhân kia đã giảm xuống vô hạn. 

"Tư Ngự!" 

Nhìn thấy Tư Ngự, ánh mắt của Tô Vãn hơn sáng lên rồi lại ảm đạm xuống. 

"Tư đại nhân, ngài tới đúng lúc lắm." 

Lục Chu như không cảm nhận được không khí xấu hổ giữa hai người, nàng ta đi nhanh tới bên cạnh Tư Ngự, nhìn hắn với vẻ mặt khẩn cầu: "Ngài mau giúp ta khuyên nhủ Quận chúa đi, ngọc thể của ngài ấy quan trọng! Nếu cứ đứng trong gió thế này sẽ không chịu nổi mất." 

"Quận chúa!" 

Tư Ngự chỉ cảm thấy lòng tê tái, không tự chủ được bước tới nhanh hơn. 

"Trở về phòng đi, hôm nay ta... mang cho người bánh nhuyễn ngọc mà người thích ăn nhất." 

Nói xong, Tư Ngự lấy ra một bọc nhỏ tinh xảo, là đặc sản của cửa hàng bánh nổi danh nhất ở kinh thành. 

"Ta không đói bụng." 

Ánh mắt Tô Vãn phản chiếu hình ảnh lập lòe của ngọn đèn phía xa, lại nhìn Tư Ngự, ánh mắt dần trở nên kiên định: "Tư Ngự, huynh... đưa ta..." 

Ánh mắt Tư Ngự đột nhiên sáng lên, tiểu Quận chúa đang nói gì? 

Nàng bảo hắn đưa nàng đi sao? 

Ý niệm này đột nhiên chui vào lòng Tư Ngự, không thể nào áp xuống được. 

Nơi này là nơi khiến nàng đau khổ, nàng muốn rời đi nơi này cũng không được. 

Giờ nàng đã không còn là Việt Vương Phi nữa, sao hắn không thể đưa nàng đi chứ? 

Nghĩ như thế, thân mình của Tư Ngự không nhịn được run lên. Nhưng mà thanh âm của Tô Vãn mãi chỉ dừng ở đó. 

Chữ "đi" rốt cuộc cũng không nói ra được, bởi vì trong đêm tối, một thân ảnh cao lớn, lạnh lùng đột ngột xuất hiện. 

Mi đen như mực, mắt đỏ như máu. 

Nam tử mang theo sát khí ngập trời, không coi ai ra gì đứng dưới ánh trăng, nhìn về phía Tô Vãn, mỉm cười quỷ dị: "Tiểu Vãn ngoan, ta tới đón tỷ... về nhà!" 

Vừa nghe được thanh âm đó, Lục Chu cảm giác như nhìn thấy quỷ, sắc mặt trắng bệch, trốn ở sau lưng Tô Vãn theo bản năng. 

"Tô tướng quân?" 

Tư Ngự ngây ra một lúc, quay đầu lại liền nhìn thấy Tô Duệ mặc một thân nhuyễn giáp tràn đầy sát khí. 

Đều nói hổ phụ sinh hổ tử, Tô gia là gia tộc võ tướng, tuy rằng tới thế hệ này chỉ có một mình Tô Duệ là con trai nhưng hắn lại uy mãnh hơn cha mình rất nhiều, tuổi trẻ mà danh tiếng đã vang dội khắp nơi, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất của vương triều Đại Hạ. 

Tô Vãn siết chặt tay, sau đó lại buông ra một cách vô lực. 

Cô tỏ ra sợ hãi. 

Tư Ngự ở rất gần Tô Vãn nên phát hiện ra sự khác thường của cô và Lục Chu đầu tiên. Người ngoài đều nói Tô Vãn bị Tô gia vứt bỏ, nhưng nguyên nhân chân chính khiến nàng bị vứt bỏ là gì? 

Bí ẩn trong này không ai biết. 

"Tiểu quận chúa..." 

Tư Ngự vươn tay ra, không màng tất cả muốn nắm lấy tay Tô Vãn, nhưng Tô Vãn lại né tránh, chỉ đáp lại hắn một nụ cười tuyệt vọng, sau đó run rẩy nhìn Tô Duệ: "Đệ đệ, đệ tới đón ta thật sao?" 

Tới thật đúng lúc! 

Ngươi canh thời gian mà tới đúng không? 

Dưới đáy lòng Tô Vãn đang mắng Tô Duệ một trăm lẻ tám làn nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ yếu đuối, nhu nhược, một bộ lòng ta đã như tro tàn, ta chẳng còn gì luyến tiếc để tiếp tục sống nữa. 

"Nhớ rõ ta đã nói gì lúc tỷ xuất giá không?" 

Tô Duệ bước tới từng bước một, bước đi vừa trầm ổn vừa tràn đầy áp bách tới trước mặt Tô Vãn, hoàn toàn làm lơ Tư Ngự. Thân ảnh cao lớn của hắn che khuất toàn bộ tầm mắt của Tô Vãn, một đôi cánh tay hữu lực vươn ra kéo cô vào ngực mình. 

Cái ôm ấp lạnh như băng, còn có mùi máu nhàn nhạt không tan đi được. 

"Lúc Hiên Viên Duệ không cần tỷ, ta sẽ tới đón tỷ về nhà." 

Tô Duệ tựa cằm lên vai Tô Vãn, làn môi lạnh như dán lên tai cô, hơi thở ấm áp nói ra những lời tràn đầy ác ý. 

Mẹ nó, toàn thân nổi da gà rồi đây này! 

Tô Vãn nhắm mắt lại như chấp nhận số phận, mặc cho Tô Duệ ôm cô vào lòng, hơi thở của nam nhân mang theo sát khí lạnh lẽo nhưng động tác ôm Tô Vãn lại rất dịu dàng. 

"Lục Chu, còn không cút đi theo." 

Tiếng quát khẽ vang lên, Lục Chu vốn đã bị Tô Duệ dọa cho sợ tới mức hồn bay phách tán lập tức phục hồi lại tinh thần, hoang mang rối loạn chạy theo hắn ra cửa. 

"Tô tướng quân, tiểu Quận chúa..." 

Tư Ngự ở phía sau lên tiếng, nhưng đã bị Tô Duệ ngắt lời: "Chuyện của tỷ tỷ không cần Tư Ngự ngươi lo lắng, tỷ ấy có ta là đủ rồi." 

Ngươi là cái cuồng ma bảo vệ tỷ tỷ. 

Tô Vãn dứt khoát nhắm mắt lại, tựa vào lồng ngực Tô Duệ, cô đã không còn sức để mắng nữa, vốn dĩ muốn nâng hảo cảm của Tư Ngự lên tới đỉnh điểm đã, xem ra giờ đã không còn cơ hội rồi. 

Tư Ngự a Tư Ngự, ngươi phải nhớ chị đây đấy nhé, sau này còn cần sức chiến đấu của ngươi để ly gián nam nữ chính. 

Từ lãnh uyển ra tới khu nhà chính cũng không quá xa. 

Dọc đường đi, khắp nơi đều là đèn lồng đỏ, Tô Vãn vùi mặt trong lồng ngực Tô Duệ, tuy rằng hắn mặc nhuyễn giáp rất dày nhưng Tô Duệ vẫn cảm giác được cảm xúc của Tô Vãn. Nàng đang khóc! 

"Vì một kẻ bạc tình bạc nghĩa, có đáng không?" 

Giọng của Tô Duệ có chút trào phúng, Tô Vãn ngẩng đầu nhìn Tô Duệ với đôi mắt đỏ ửng, túm chặt lấy cánh tay Tô Duệ: "Mang ta tới đó đi." 

"Vẫn chưa từ bỏ ý định?" 

Tô Duệ nhíu chặt mày, trong giọng nói có chút bất ngờ. 

"Không, chỉ muốn bản thân hoàn toàn hết hy vọng." 

Giọng của Tô Vãn rất nhỏ nhưng Tô Duệ lại nghe rất rõ ràng. Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt hắn, cánh môi mấp máy một chút, sau đó nghiêng người nhảy lên, bật qua tường cao, cứ thế ôm Tô Vãn một đường bay qua. 

Lúc này, đại điển phong Phi đã kết thúc, Hiên Viên Duệ đang mang Diệp Tri Họa mặc cung trang đỏ thẫm nói chuyện vui vẻ với quần thần. Đúng lúc này, thị vệ ở cửa bỗng nhiên kêu lên sợ hãi, sau đó mọi người chỉ cảm thấy một trận gió lạnh ào tới, một thân ảnh cao lớn lăng không mà tới. 

"Người đâu! Mau bảo vệ Vương gia!" 

Một đám thị vệ khẩn trương xông đến, nhưng vừa nhìn thấy người tới thì cả đám đều ngẩn người. 

Không, phải nói là tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngẩn người. 

Không ai nghĩ Tô Duệ sẽ tới, còn tới theo phương thức thế này.