Hắc Hóa Thánh Kỵ Sĩ

Chương 4: Ăn cùng bàn, ngủ cùng giường




Từ khi tiếp nhận thân phận Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng, hiểu biết về những nguy hiểm trong thế giới phản khoa học này, Giản Lục luôn trong trạng thái như một cái lò xo căng hết cỡ, không dám lơ là một phút giây nào.

Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng phải có nhiều kiến thức, gần như ngày nào cũng học từ sáng đến tối mà vẫn không xong, trong đó quan trọng nhất là luyện tập phép thuật ánh sáng, tích lũy năng lượng, mọi Giáo sĩ trong Thần điện đều dùng loại phép thuật mang tên Thánh quang.

Thánh quang không chỉ có tác dụng chữa trị, mà còn giúp tiêu diệt bóng tối và cái ác, tất cả những vật tà ác khi gặp Thánh quang đều trở nên yếu ớt, chẳng trách nữ chính luôn tìm cách giết chết Thánh tử bằng mọi giá, nếu cậu không ngỏm, năng lượng bóng tối bị ăn mòn thì biết làm sao? Cho nên, “Jane Gruffudd” chết không oan uổng chút nào.

Hiện Giản Lục còn quá nhỏ, mới luyện tập phép thuật được một năm, vậy nên chỉ dùng Thánh quang chữa vết thương hai lần đã kiệt sức, mệt đến mức gục người bên cạnh giường, mồ hôi đầm đìa, đồng thời cũng nhận ra sự thật rằng bây giờ mình chỉ là một thằng nhóc trói gà không chặt. Yếu ớt như vậy, có lẽ không cần nữ chính đến giết, cậu đã bị các thế lực bóng tối chống đối Nữ thần Ánh Sáng tiêu diệt.

… Mặc dù Thần điện Ánh Sáng cũng không trong sạch gì cho cam, nhưng đã là Thánh tử, cậu vẫn hi vọng Thần điện mạnh hơn. Tất cả vì một tương lai tươi đẹp!

Jane Gruffudd được chọn làm Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng vì cậu có mạch phép thuật thuộc hệ ánh sáng, hơn nữa độ tinh khiết rất cao, nghe nói khi Trưởng lão đặt quả cầu thủy tinh kiểm tra phép thuật vào tay cậu, quả cầu kia lập tức phát sáng, chói lòa không tài nào mở mắt được.

Không một ai có mạch phép thuật thuần khiết như cậu, ngay cả Thánh nữ cũng yếu hơn một chút, vì thế cậu nghiễm nhiên trở thành Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng, bước vào Thần điện Ánh Sáng, hóa thân thành vị vương tử bé bỏng được mọi người vây quanh.

Sau khi đến thế giới này, Giản Lục tiếp nhận tất cả những gì thuộc về Jane Gruffudd, học phép thuật rồi mới biết phép thuật khó nhường nào, chỉ riêng việc ngồi minh tưởng đã tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa tích lũy năng lượng phép thuật cũng chẳng phải việc dễ. Bây giờ cậu mới tám tuổi đã học được thuật Thánh quang cơ bản của Thần điện Ánh Sáng, khiến Giám mục Hồng y Creed phụ trách dạy cậu rất vui, bụng nghĩ không hổ là thiên tài.

Nhưng Giản Lục thấy mình còn quá yếu, năng lượng trong mạch phép thuật quá ít ỏi, chỉ mới dùng Thánh quang để chữa thương hai lần đã hết sạch, cần phải ngồi minh tưởng thêm một giờ mới hồi phục; theo lời Creed, đây đã là tốc độ siêu nhiên, nhưng cậu vẫn không hài lòng, trong lúc chiến đấu, kẻ địch có cho bạn thời gian hồi phục năng lượng không? Dù dùng đá phép cũng cần một khoảng thời gian.

Nghỉ ngơi xong, Giản Lục liếc nhìn bé trai vẫn đang đứng thẳng bên cạnh, không đành lòng nhìn dáng vẻ như bị ngược đãi của nó, bèn bảo nó ngồi xuống cạnh mình. Thấy nó ngồi một cách dè dặt, đôi mắt vốn tăm tối ánh lên nét tò mò và thấp thỏm, cảm thấy cũng thật đáng yêu.

Chẳng qua chỉ là một bé trai chưa hình thành thế giới quan thôi, Giản Lục cảm thấy boss hủy diệt thế giới trong tương lai hẳn vẫn có thể uốn nắn lại được. Cậu không tin con người vừa sinh ra đã mang bản chất thiện hay ác, tất cả trẻ con đều là một trang giấy trắng tinh, tính cách sau này đều được hình thành dựa trên môi trường đào tạo ban đầu cả. Cậu không tin Thánh kỵ sĩ mình dốc lòng bồi dưỡng sẽ lại về phe nữ chính, còn giữ kế hoạch hủy diệt thế giới. Nếu thật như vậy, chỉ chứng tỏ sự thất bại của cậu, số trời đã định cậu sẽ chết sớm không đường về nhà, thế thì chẳng còn gì để nói nữa.

Tuy rằng việc nhặt được boss không nằm trong kế hoạch, nhưng Giản Lục đã đi bước đầu tiên, không thể quay đầu lại nữa. Cậu cũng biết tình thế của mình ở Thần điện Ánh Sáng, sẽ không có cơ hội thứ hai cho cậu lựa chọn, nên bé trai trước mặt là cơ hội duy nhất của cậu.

Sau khi đã hạ quyết tâm dạy dỗ bé trai thành Thánh kỵ sĩ của mình, ánh mắt Giản Lục nhìn nó trở nên dịu dàng ấm áp hơn.

Còn về việc sau này Hynes có vượt qua được kỳ kiểm tra Thánh kỵ sĩ hay không, Giản Lục vốn không lo lắng, giá trị hung tàn tiềm ẩn cao như vậy, chẳng có gì phải hoài nghi cả. Hơn nữa đừng quên Hynes mang dòng máu rồng Hoàng Kim mạnh nhất đại lục Olaven, tương lai thức tỉnh dòng máu này, giải phóng hoàn toàn giá trị hung tàn tiềm ẩn, thì sẽ trở thành người vô địch.

Để mượn sức Thánh kỵ sĩ bảo vệ mình trong tương lai, hôm nay, Giản Lục vừa miệt mài ngồi minh tưởng vừa tích lũy năng lượng phép thuật, dùng Thánh quang chữa lành những vết thương trên người bé trai, cũng thành công khiến bé trai u ám thù đời lộ ra vẻ mặt ỷ lại với cậu.

Giản Lục biết, việc mình chọn lựa nó tựa như đã kéo nó ra khỏi màn đêm vô tận, cho nó hy vọng, hơn nữa bây giờ còn đối xử rất tốt với nó, chỉ cần không phải tảng đá vô tri đều sẽ thấy cảm động. Vụ làm ăn này rất hời, cậu muốn chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng bé trai, tẩy não nó, khiến nó trung thành với tín ngưỡng, và cậu chính là tín ngưỡng của Hynes!

Đấy, muốn có đàn em trung thành thì phải dạy bảo như vậy đấy.

Chỉ cần trong tương lai, cậu ngăn cản được vụ thông đồng của đàn em với nữ chính, có một trợ thủ với giá trị hung tàn ngút trời như vậy, chắc chắn sẽ sống sót khi nữ chính hủy diệt thế giới thôi.

Thánh tử đại nhân đang để trí tưởng tượng đang bay cao bay xa thì chợt nghe tiếng ọt ọt do bụng đói, cậu ngạc nhiên, nhận ra bé trai, chủ nhân của chiếc bụng đang ca vang kia đang rất tự nhiên tỏ vẻ mình đói, Giản Lục cũng cạn lời, đành nói: “Hynes, nhóc thích ăn gì?”

Giọng của Hynes mang giọng sữa mềm mại êm ái của bé trai năm tuổi, đáp rằng: “Chỉ cần là thức ăn, gì cũng được.”

Lời này khiến Giản Lục xót xa, trong phố Bóng Tối, thức ăn vô cùng quý giá, muốn no bụng thì phải tự tay cướp đoạt, chỉ khi ăn vào bụng mới là của mình, một đứa bé không có quyền chọn lựa thì gì cũng không sao, chỉ cần lấp đầy bụng thôi.

“Được, vậy cứ theo phần ăn bình thường của ta! Được không?” Giản Lục quyết định giúp nó.

Hynes ngoan ngoãn gật đầu.

Thật dễ bảo, Giản Lục chỉ có em trai hư em gái bướng cảm thấy rất vui.

Không bao lâu sau, Verna mang hai phần đồ ăn đến, thịt ma thú nướng, bánh mì sữa, canh sữa bò, salad rau, ngán chết đi được.

Giản Lục nhớ khôn xiết những món ăn hằng ngày trong đất nước ẩm thực của mình, cậu điềm nhiên vươn tay bế bé trai chưa cao bằng cái bàn đến trước bàn ăn, còn mình ngồi xuống đối diện nhìn một lúc, đoạn cầm dao nĩa cắt một miếng thịt ma thú nướng to cỡ bàn tay thành nhiều miếng nhỏ, đặt trước mặt Hynes.

Hynes nhìn cậu, u buồn trong đôi mắt xanh thẳm kia dường như nhạt đi, nó quan sát cậu với con ngươi long lanh và vẻ mặt thăm dò.

Giản Lục điềm nhiên ăn bữa tối của mình, sau một năm xuyên vào thế giới này, ban đầu chỉ biết sợ hãi bàng hoàng, cố gắng diễn tốt vai Thánh tử, bây giờ cậu đã quen rồi, đã học được một cách hoàn mỹ thần thái cần có của Thánh tử Thần điện Ánh Sáng, nói nôm na là giả vờ giả vịt!

Thánh tử, Thánh nữ là những nhân vật đại diện cho Thần điện Ánh Sáng trong lòng các tín đồ, tất nhiên phải thanh cao như Thần, thương xót chúng sinh, hờ hững xuất trần, còn cần tới một số ngón nghề không thể cho người ngoài biết, thêm ngoại hình xuất sắc nữa, thế là trở thành một con rùa luôn khoác trên mình cái mai ngầu lòi như Giản Lục đây.

Chỉ riêng việc đứng trước gương luyện tập cái gọi là nụ cười hờ hững xuất trần đã suýt lệch quai hàm, cả lúc ngủ mơ cũng thấy bản mặt đang cười hờ hững xuất trần của mình. Biết bao nhiêu cay đắng, một năm sau cuối cùng cậu cũng đưa được kỹ năng giả ngầu này vào cuộc sống thường ngày, có lẽ thêm mười năm nữa sẽ khắc vào trong xương trong máu.

Cậu đã có thể nhìn thấy tương lai tươi sáng của mình.

Cậu sẽ đóng giả Thánh tử của Thần điện Ánh Sáng thật tốt, mục tiêu là sống thọ đến hết đời, chết xong về nhà!

Ăn tối xong, sắc trời đã hoàn toàn chuyển đen.

Giản Lục đi rửa mặt rồi lên giường ngủ ngay. Hôm nay cậu chịu cú sốc quá lớn, bèn quyết định không lén ngồi minh tưởng nữa mà ngủ một giấc thật ngon rồi tính.

Verna vào định đưa Hynes đến nơi được sắp xếp cho nó nghỉ ngơi, nhưng dưới ánh mắt lấp lánh của Hynes, Giản Lục nghĩ ngợi một lát, sau khi hỏi rõ nơi ở của Hynes thì thở dài từ chối, cứ để nó ở trong phòng mình đêm nay, chờ hôm khác lại tìm phòng mới cho nó.

Nếu quyết tâm muốn bồi dưỡng một đàn em trung thành không phản bội mình, uốn nắn lại tam quan của nó, tất nhiên phải nắm chặt cơ hội từ bây giờ, dạy dỗ tẩy não mọi lúc, đặt ở trước mặt mình mới yên tâm, nếu để nó ở trong ký túc xá phức tạp cá lớn nuốt cá bé của Thần điện Ánh Sáng, nhỡ người khác lại làm hỏng tam quan của nó thì sao?

“Thưa ngài, tôi được ngủ ở đây sao?” Vẻ mặt bé trai rất đỗi kinh ngạc.

Giản Lục gật đầu, bồi dưỡng tình cảm với đàn em trung thành không những cần ăn cùng bàn, mà còn phải ngủ cùng giường, dạy từ nhỏ đến lớn. Nắm đấm đầy quyết tâm!

Dù sao hai đứa trẻ, lại cùng là con trai, có gì phải ngại?

Hai mắt Hynes trợn to, sau khi nghe cậu khẳng định, đôi con ngươi xanh thẳm càng long lanh rực rỡ.

Verna chuẩn bị chăn đệm, chỉnh lại đèn phép ở đầu giường cho ánh sáng yếu đi, sau đó ngồi trước giường chúc hai đứa trẻ ngủ ngon.

“Ngủ ngon, thưa ngài.” Verna cúi đầu tặng Giản Lục một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Khi nàng muốn hôn Hynes, nó nghiêng đầu tránh đi, vẻ mặt đề phòng.

Verna kinh ngạc, nhưng nghĩ Thánh tử đưa Hynes về từ phố Bóng Tối, cũng hiểu sự đề phòng của nó đến từ đâu, cô không ghét, chỉ nở nụ cười dịu dàng, xoa đầu nó rồi đứng dậy ra ngoài.

“Hynes, chúc ngủ ngon.” Giản Lục nói lời chúc ngủ ngon với bé trai nằm hết sức ngay ngắn bên cạnh mình, kéo chiếc chăn ấm áp đắp lên cho cả hai rồi nhắm mắt ngủ.

Tiếng hít thở chậm và đều vang lên trong bóng tối.

Người Hynes cứng đờ, nếu ai đó đi vào sẽ nhìn thấy tư thế ngủ của nó tuy ngay ngắn, nhưng cũng lộ rõ sự phòng bị, luôn sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống bất ngờ nào. Nghe tiếng hít thở kéo dài, nghĩ bụng người này thật ngốc, quá mức tin tưởng nó, thậm chí còn cho nó nằm bên cạnh, chỉ cần nó duỗi tay là có thể vặn gãy chiếc cổ trắng nõn yếu ớt của cậu bất cứ lúc nào.

Không biết qua bao lâu, nó dè dặt tựa vào lồng ngực cậu, cơ thể cậu ấm áp làm sao, ấm hơn cả giường đệm thoang thoảng mùi hương an thần, khiến nó không tài nào kiểm soát được, bèn vươn bàn tay bé nhỏ đầy sẹo ra túm thật chặt góc áo cậu.