Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Chương 67: Một trăm cách trêu ghẹo anh trai cao lãnh (xong)




Vừa muốn đi, chân Hà Nhất Trạch đã bị người ôm lấy, người phía dưới vừa tức giận vừa buồn bã lên án, “Anh chán ghét em tới thế sao? Em đã làm gì, tại sao lại trốn tránh em?”

Thân hình Hà Nhất Trạch cứng đờ, đợi nửa ngày, giọng nói khàn khàn, “Không trốn tránh em.”

“Còn không trốn?” Thẩm Ngư có chút tức giận, bẻ ngón tay tính, “Ngày hôm qua hôm trước còn có trước trước trước hôm trước! Từ…… Từ saubhoom đi KTV, anh vẫn luôn trốn tránh em!”

Hà Nhất Trạch nghe được ba chữ KTB, đôi mắt trầm xuống, thu thu chân nói: “Buông ra.”

“Em không buông!” Thẩm Ngư gắt gao ôm lấy chân hắn, nhắm chặt mắt chơi xấu, “Bây giờ em mà buông ra thì vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nói chuyện với anh.”

Càng nói càng khổ sở, Thẩm Ngư duỗi tay véo chân Hà Nhất Trạch, thở phì phì nói: “Nhiều ngày trôi qua chỉ có một mình em khổ sở, em cũng muốn anh khó chịu!”

Hà Nhất Trạch bị véo cũng không cảm thấy đau, nhưng trái tim lại đau đớn, thở dài nói: “Em buông ra trước, tôi cõng em về.”

“Thật vậy chăng?” Thẩm Ngư nghi ngờ.

“Thật sự.”

Nằm trên vai thiếu niên, Thẩm Ngư chỉ cảm thấy bốn phía yên lặng, dường như trên thế giới chỉ còn hai người bọn họ, lấy xây xoa xoa cổ Hà Nhất Trạch, dựa vào bên tai tai hắn thở dài: “Em muốn đi xem đom đóm.”

Lỗ tai vừa nóng vừa ngứa, Hà Nhất Trạch khóe miệng nhấp nhấp, không nói gì.

“Chúng ta đi xem đom đóm đi, nha!” Thẩm Ngư xoa cổ hắn lắc lắc, làm nũng nói.

Hà Nhất Trạch nhăn mày lại, vỗ vào mông cô, giọng nói lạnh lùng: “An phận một chút.”

Mặt Thẩm Ngư đỏ lên, lập tức an phận lại, không dám lại động động.

Mông cô…… Mông……

Xuyên qua rừng cây, bọn họ đi tới một nơi khá trống trải, đom đóm xung quanh bay lên, xung quanh như có ánh sao lấp lánh lấp lánh, bầu trời rực rỡ lóa mắt, giống như dải ngân hà trong vũ trụ.

“Ngọa tào ngọa tào ngọa tào!” Thẩm Ngư kích động không nói nên lời, ngón tay chạm vào đom đóm bay trước mặt mình, mở to hai mắt nhìn, “Này…… Này đom đóm thật đẹp.”

Hà Nhất Trạch đặt Thẩm Ngư xuống mặt đất, đôi mắt lóe lóe rơi xuống trên người cô.

Khuôn mặt thanh lệ có vài vệt sáng, đỉnh đầu cũng có vài điểm sáng nhỏ của đom đóm chiếu xuống, đôi mắt lập lòe tinh quang.

Khả năng đây là thích đi.

Hà Nhất Trạch từ nhỏ tiếp xúc sách vở, khi không có người làm bạn với sách vở, căn bản không hiểu cái gì là thích, khi phát hiện bản thân bắt đầu chú ý tới Thẩm Ngư, đều cảm thấy kia chỉ là anh trai với em gái.

Nhưng nhìn thấy cô đi với nam sinh khác, trong lòng hẵn vẫn luôn không hề gợn sóng thế nhưng lại bắt đầu âm u, hắn thế nhưng muồn khóa cô vĩnh viễn ở bên cạnh mình, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình hắn, trong mắt chỉ có thể có hắn.

KTC trúng thuốc, người Hà Nhất Trạch nghĩ tới cũng chỉ có cô, người vẫn luôn đi phía sau hắn, đáy lòng sinh ra dục vọng tối tăm bao phủ hắn, chỉ muốn cả cơ thể cô nhiễm hơi thở của hắn, đè cô xuống bàn, làm cô khóc.

Nhưng khi nhìn thấy cô khóc, trái tim bỗng nhiên đau nhói, dị thường thống khổ.

Hôm đó căn bản không phải hắn, người kia điên rồi, Hà Nhất Trạch không thể khống chế được bản thân, mắt thấy mình lại làm cô tổn thương, nhưng bất lực.

Hắn xuất hiện loại trạng thái này không phải lần đầu tiên, lần sau dài hơn lần trước, hắn sợ sẽ tổn thương cô, liền bắt đầu trốn tránh.

“Anh……” Thẩm Ngư bỗng nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt Hà Nhất Trạch, tình cảm trong ánh lộ ra bên ngoài, ngón tay buộc chặt, sự khẩn trương cũng không ngăn được những lời muốn nói, “Emthích anh.”

“Không phải tình cảm anh em…… Em muốn ở bên anh, muốn nói chuyện với anh, muốn đi học tan học cùng nhau, ăn cơm cùng nhau……”

“Em sợ…… Em sợ không cơ hội nói, Hà Nhất Trạch, mặc kệ anh có thích em hay không, em sẽ vẫn luôn thích anh.”

Thẩm Ngư lắp bắp nói xong một chuỗi dài, bàn tay nắm chặt, thời gian một giây một phút trôi qua, người bên cạnh vẫn không nói gì.

Cho tới khi cô sắp tuyệt vọng, Hà Nhất Trạch mới mở miệng, “Thẩm Ngư, tôi……”

“Anh không cần nói.” Thẩm Ngư đột nhiên đứng lên, cô sợ hãi nghe được lời từ chôus, sợ hãi trải qua loại tuyệt vọng này, miễn cưỡng tươi cười nói: “Anh… Anh không cần phải nói, chúng ta trở về đi.”

Hà Nhất Trạch nhìn thấy sự bi thương trong mắt ckk, hít sâu một hơi, vừa muốn nói, lại nhìn thấy cô nhanh chóng đi về phía trước, lại quên cổ chân của mình bị thương, đột nhiên ngã về phía trước.

Hà Nhất Trạch phản ứng đúng lúc ôm Thẩm Ngư vào trong lòng, khom người bế cô lên, liền nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt.

“Thực… Thực xin lỗi.” Thẩm Ngư hốt hoảng thất thố lau nước mắt, giọng nói run rẩy, “Em chỉ là…… Chỉ là có chút khổ sở.”

Hà Nhất Trạch bất đắc dĩ thở dài, “Bé ngốc.”

【 Hà Nhất Trạch hảo cảm độ tới 100, nhiệm vụ hoàn thành, ký chủ có muốn rời khỏi thế giới này không? 】

“Đi thôi.”

Ư Ư: Ngày mai sẽ là một thế giới mới *tung bông* hình như thế giới sau ngược (˵◕ ʚ ◕˵✿)